Kiếm Khách Mù

Chương 18

Trưởng lão bảy đỉnh khác gật đầu đáp lại tới tấp, dù sao thì bọn họ cũng đều biết thực lực của Lý Nam Đình.

Thiên phú như thế, Lý Nam Đình lần nữa ra khỏi núi rồi nhận hắn làm quan môn đệ tử, mọi người đều có thể hiểu được.

Chung quy, chẳng ai muốn mình đến với cuộc đời này mà khi ra đi chẳng để lại điều gì cho đời, ai cũng muốn có một đệ tử xứng đáng để truyền lại sở học của mình cho người đó.

Mọi người tản đi.

Lý Nam Đình dẫn Lý Tuấn Huy về biệt viện của mình.

Sau đó họ đã tiến hành một lễ bái sư vô cùng giản dị.

Cúi lạy, kính trà, kết thúc buổi lễ.

Lý Nam Đình nhẹ nhàng nói: "Tuấn Huy, nay con và ta đã là thây trò, đó cũng là duyên số.”

"Vi sư cũng không có gì tặng cho con, ta tặng con một viên đan dược vậy."

Xoạt!

Chiếc nhẫn trên tay trái ông ấy lóe lên, sau đó trong tay ông ấy xuất hiện một chiếc hộp bằng ngọc.

Lý Tuấn Huy cẩn thận nhận lấy chiếc hộp ngọc, sau khi mở ra hắn thấy bên trong có một viên đan dược tròn trịa, mịn màng.

Nhưng viên đan dược này lại phát ra tia sáng.


"Sư phụ, đây là...

Ông lão khế cười rồi nhẹ nhàng nói: "Trúc Cơ đan thượng phẩm."

Lý Tuấn Huy ngẩn ra, vội vàng đóng nắp hộp ngọc cẩn thận rồi trả lại cho ông lão.

"Không được không được, sư phụ, vật này quá quý giá." "Con cứ giữ lấy đi."

Ông lão cười ha ha rồi khẽ nói: "Ta cho con thì con cứ cầm đi, lão phu cũng chỉ có cái đồ đáng tiền như này thôi."

"Vốn dĩ tông chủ cũng muốn thưởng Trúc Cơ Đan cho con, nhưng thứ này quá gây chú ý, sợ sẽ mang lại phiền phức cho con."

"Thế là quyết định đợi đến khi con luyện khí đến tầng thứ mười rồi cho con, nhưng lão phu ta thì khác."

"Nếu ta đã có thì ta cho con luôn!"

Nhưng Lý Tuấn Huy vẫn kiên trì nói: "Sư phụ, người cho con cầm thứ này con không ngủ yên được."

"Hay là cứ để nó ở chỗ của người trước đã, đợi đến khi con cần thì người lại đưa cho con."

Thấy chàng thiếu niên kiên quyết không cầm, ông lão cũng không nói nhiều nữa, ông ấy đưa tay ra thu lại hộp ngọc."

Ông ấy nhẹ nhàng nói: "Nếu đã vậy, sư phụ sẽ giữ giúp con vậy."


"Ừm... ta trông con khí huyết dồi dào, nền tảng cơ thể rất vững chắc!"

"Ở nhà con có trưởng bối dạy cho con à?"

Lý Tuấn Huy gãi đầu nhớ lại dáng vẻ nghiêm khắc của ông nội.

Hắn cung kính trả lời: "Từ nhỏ ông nội con đã cho con tắm bồn dược liệu, hàng ngày bắt con vác đồ nặng lên núi rồi xuống núi, với cả đánh cọc gõ."

"Thấm thoát đã thành như này."

Ánh mắt Lý Nam Đình lóe sáng.

Chả trách lúc ông ấy nhìn thấy Lý Tuấn Huy, ông ấy ngửi thấy một làn hương thảo dược tươi mát.

"Thế đồ vật mà con đeo sau lưng cũng là đồ ông nội con cho con à? Nó là hộp kiếm sao?”

"Cũng không giống... sao lại có cái hộp kiếm to như thế cơ chứ, hay nó là đá."

Lý Tuấn Huy gãi đầu, hắn khẽ nói: "Cái này là đồ ông nội con cho con lúc trước khi đi, nhưng ông bảo cái này là quan tài kiếm, không phải hộp kiếm."

Ầm!

Câu nói này giống như một tiếng sấm nổ trong đầu Lý Nam Đình!

Ông lão phất tay một cái làm cánh cửa gỗ ở đại điện đóng lại thật mạnh.

Sau đó một tầng kết giới được tung ra trước mặt hai người.

Lý Tuấn Huy không biết vì sao đột nhiên ông lão lại cẩn thận như vậy.

Lý Nam Đình đứng lên rồi nói với vẻ mặt ngưng trọng: "Sau này nếu lại có người hỏi con, con nhất định phải bảo cái này là hộp kiếm!"

"Vì sao ạ?"

Bình Luận (0)
Comment