Một thiên tài hai mươi tuổi đã bước vào Trúc Cơ Cảnh cứ thế bị phế bỏ đan điền.
Đệ tử phía dưới nhất thời câm như hến, đến thở cũng rất dè dặt.
Lục Khang Niên nổi giận giải linh chú trói buộc, thanh niên lập tức ngã xuống đất.
Lục Khang Niên phẫn nộ nói: "Vốn dĩ ba ngày sau nữ tử kia sẽ thành thân."
"Tiểu cô nương đó đã nói cho ngươi chuyện này, còn hết lời cầu xin."
"Ngươi lại cưỡng bức...! Còn ra tay đánh bị thương bà lão. kia nữa."
“Tiểu cô nương tự cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với phu quân tương lai, sau khi ngươi đi liền treo cổ tự sát!"
"Đệ tử tiên môn ư?”
"Đại Hạ Kiếm Tông ta thấy xấu hổ!"
"“Nhục nhã!" Keng!
Trong tay Lục Khang Niên xuất hiện một thanh trường kiếm, lão giơ cao lên!
Lúc này, cuối cùng người thanh niên đã biết sợ rồi, hẳn ta bị phế bỏ đan điền, cùng lắm là bị chặt đứt con đường trường sinh mà thôi.
Nhưng lúc này rõ ràng là Lục Khang Niên muốn giết hắn tat
Tên thanh niên vốn ngã trên mặt đất chật vật đau đớn thì lúc này đã bò dậy.
Hắn ta quỳ gối trước Lục Khang Niên rồi liên tục xoa hai tay, điên cuồng dập đầu, dập vài cái trán hắn ta đã chảy máu, có thể thấy hẳn ta dập mạnh thế nào.
Bụp bụp bụp!
Tên thanh niên liên tục lặp lại trong miệng: "Tông chủ! Tông chủ, ta biết sai rồi!"
"Ta biết sai rồi! Ta sẽ bồi lễ xin lỗi bà của cô nương đó, bồi thường vàng bạc."
"Ta sẽ rời khỏi Đại Hạ Kiếm Tông, làm trâu làm ngựa cho. bọn họi"
Bụp!
"Ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi! Tha cho ta đi, tha cho ta được không..."
Bụp bụp! "Ta thật sự biết sai rồi, người xem, ta chết đi thì chỉ còn lại một mình bà lão đó, đến cả một người chăm sóc bà ấy cũng không có nữa."
"Đừng giết ta, bây giờ ta sẽ xuống núi đi đến nhà bọn họ hầu hạ bà lão đến cuối đời."
"Dù sao ta cũng bị người phế đi rồi, ta chỉ còn là một phế nhân, tha cho ta đi! Tha cho ta đi!"
Thiên địa im ắng, chỉ có tiếng tên thanh niên quỳ dưới đất cầu xin tha mạng, và tiếng dập đầu trầm muộn.
Lúc này các đệ vừa nhập môn cũng đã hiểu đầu đuôi sự việc.
Nhưng lúc này mọi người cũng đã biết tìn hình huống của bà lão dưới núi, không ít ngời cảm thấy thái độ sám hối của tên thanh niên giờ này rất thành khẩn.
Lý Nam Đình bỗng quay đầu nhìn sang thiếu niên bên cạnh, ông ấy trầm giọng hỏi: "Con nghĩ nên xử lý đệ tử này thế nào?"
Lý Tuấn Huy lạnh lùng nói: "Phải giết!"
Qủa nhiên!
Trong cơn giận dữ, Lục Khang Niên hoàn toàn không bị lung lay, kiếm trong tay bay ra, lão ra tay nhanh như tia chớp.
Tên thanh niên quả thật bị gọt thành cái gậy người!
Nhất thời, máu tươi bản xa ba thước, sau tia lóe kia tiếng kêu thảm của tên thanh niên đã dừng lại!
Lục Khang Niên mặc kệ máu tươi băn lên mặt, đôi mắt sắc bén quét xuống phía dưới.
“Ta không hy vọng sẽ lại có người vi phạm quy định tông môn, nếu các ngươi không biết rõ thì xem kỹ trên Ngọc Giản thân phận của mình! Ghi tạc vào lòng!"
"Đồ Khuê thân là đỉnh chủ đỉnh Thiên Kim, không biết cách dạy dỗ! Lập tức thu hồi chức đỉnh chủ đỉnh Thiên Kim của Đồ Khuê!"
"Mạnh Lâm Hải sẽ tiếp nhận chức đỉnh chủ!"
"Đệ tử mắc lỗi, sư phụ không thể miễn tội!"
"Ngươi hãy đích thân đưa thi thể của tên nghiệt đồ này cho bà lão kia, cho bà ấy biết kết quả xử lý đi!"
Đồ Khuê đứng lên, sắc mặt hắn ta tái nhợt cả người lung lay sắp đổ, nhưng lại không hề phản bác lại lời của Lục Khang Niên.
Hảẳn ta khom người hành lễ rồi nói: "Đồ Khuê lĩnh mệnh."
Lục Khang Niên vung tay áo lên, hừ lạnh một tiếng rồi biến mất trước mắt mọi người.