Kiếm Khách Mù

Chương 42

Lý Tuấn Huy quay về thì phát hiện sư phụ đang ở trước cửa biệt viện của mình.

Lý Tuấn Huy vội vàng bước nhanh đến trước mặt ông ấy, cười nói: “Sư phụ, sao người lại ở đây?”

Ông ấy cười ha ha, nhẹ giọng nói: “Còn không phải là ta muốn nhìn xem con lấy được công pháp gì sao?”

Lý Tuấn Huy mở cửa phòng dẫn ông ấy vào đại sảnh.

Thiếu niên có chút ngượng ngùng nói: “Lấy được một nửa của công pháp...”

Lý Nam Đình nghe lời này, lập tức nhăn mày, trầm giọng nói: “Con không lấy được quyển Hỗn Nguyên Thiên Lôi Công?”

Nhưng ông ấy cũng không nói gì thêm, cười an ủi nói: “Không sao, chờ đến lúc con đến Kim Đan cảnh, vi sư sẽ đưa con đến một vài buổi đấu giá thử vận may, nhìn xem có thể gặp được công pháp tốt hơn không.”

Lời trấn an của ông ấy khiến lòng thiếu niên cảm thấy ấm áp.

Đến nỗi nguyên nhân vì sao hẳn lại chọn bộ công pháp này, Lý Tuấn Huy vẫn chưa thể nói cho sư phụ biết.

Sau đó ông ấy cũng không rời đi vội, bảo hẳn cùng đi vào. trong tĩnh thất.

Trong biệt viện của Lý Tuấn Huy có một tĩnh thất tu luyện không nhỏ.


Sau khi vào phòng, ông ấy phất tay, mười viên linh thạch hạ phẩm khảm vào Tụ Linh Trận.

Linh khí bên trong tĩnh thất lập tức trở nên nồng đậm.

Ông ấy cười nói: “Ta giúp con giảng giải sơ qua về công pháp, lần đầu tiên con tu luyện khó tránh khỏi có vấn đề.”

Thiếu niên gật đầu, không hề kiêng dè ông ấy, trực tiếp mở quyển Cửu Chuyển Hình Lôi Kinh ra đọc.

Không thể không nói, những thứ viết trong công pháp này. hơi tối nghĩa khó hiểu.

Cũng may Lý Nam Đình vẫn luôn ở bên cạnh kiên nhãn giải thích cho hắn, hơn nữa nói cho hắn biết điểm mấu chốt trong kinh mạch.

Nhưng lúc này Lý Nam Đình cũng không dám cho hắn biết quá nhiều.

Biết quá nhiều ngược lại sẽ phản tác dụng, chỉ cần nói cho hắn biết phương thức vận chuyển linh khí của bộ công pháp này và những kinh mạch phải đi qua là được.

Qua chừng nửa canh giờ, Lý Nam Đình xác nhận Lý Tuấn Huy đã vận chuyển công pháp theo lộ tuyến trong cơ thể.

Lúc này Lý Nam Đình lại thuật lại khẩu quyết của công pháp mấy lần.

Sau đó đốt một cây hương Tĩnh tâm trước mặt Lý Tuấn Huy, trong làn khói lượn lờ, thiếu niên chỉ cảm thấy linh đài thanh minh, tạp niệm dần dần biến mất.


Ông ấy không nói nữa, yên lặng ngồi bên cạnh nhìn chăm chăm Lý Tuấn Huy, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Lúc này linh khí trong tĩnh thất đã nồng đậm tới một trình độ nhất định, Lý Tuấn Huy ngồi xếp bằng, chuẩn bị xong tư thế, cũng không sốt ruột bắt đầu tu luyện ngay.

Hắn ghi nhớ lời sư phụ vừa dặn dò, lần đầu tiên tu luyện công pháp, quan trọng nhất là dẫn dắt linh khí trời đất theo lộ tuyến trong cơ thể như công pháp ghi lại, vận hành một vòng trong cơ thể.

Quá trình này cực kỳ kiêng kị việc tinh thần không tập trung, có tạp niệm.

Nếu không sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma, tổn thương kinh mạch.

Qua hơn mười tức, hô hấp của thiếu niên dần dần trở nên đều đặn.

Ông ấy nhìn sự nghiêm túc trên mặt thiếu niên, lộ ra một nụ cười vui mừng.

Lý Nam Đình không ngờ sức tập trung của thiếu niên lại tốt như vậy, nếu là đệ tử bình thường, sau khi nhập định một

thời gian dài sẽ không có cách nào tĩnh tâm.

Sở dĩ Lý Tuấn Huy có thể nhanh chóng tập trung vào một việc là vì những chuyện hẳn trải qua khi còn nhỏ.

Lúc ấy hẳn thường xuyên ngẩn người, bởi vì trừ chuyện này ra hắn không có gì để chơi.

Vì vậy thỉnh thoảng đầu óc hẳn sẽ suy nghĩ ngẩn ngơ, cũng có thể đặt lực chú ý vào một việc trong thời gian dài.

Ví dụ như hắn có thể ngồi xổm trên mặt đất cả ngày chỉ để ngắm một cục đá bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.

Ongl!

Bình Luận (0)
Comment