Sau đó có hơi nghỉ ngờ hỏi: “Ừm... sư phụ, sao người lại ở đây?”
Lý Nam Đình suy nghĩ rồi ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nói: “Tuấn Huy à, mặc dù vi sư chỉ ở cảnh giới Kim Đan, nhưng nếu con gặp phải chuyện gì, nhất định phải nói với vi sư đấy!”
“Chưa nói đến những thứ khác, ngoại trừ bên tông chủ của Đại Hạ Kiếm Tông, nếu con có bất cứ tủi thân nào, sư phụ của con đều có thể đòi công bằng về cho conl”
“Cho nên... con tuyệt đối không được nghĩ không thông.”
“Con đường tu đạo của con băng phẳng như thế mà sao con nghĩ không thông rồi lại muốn đi tìm chết thế hả?”
“Nào, con nói cho sư phụ nghe thử, rốt cuộc là vì sao?”
Lý Tuấn Huy nghe lời nói nhẹ nhàng của ông cụ, thấy ấm áp trong lòng.
Nhưng bây giờ hắn thật sự xấu hổ, không biết nên nói nguyên nhân mình vì sao lại như vậy...
Chẳng lẽ lại nói với sư phó rằng con nghi ngờ hộp kiếm này không giống với hộp kiếm bình thường nên muốn nhỏ
máu nhận chủ thử, kết quả là mất máu quá nhiều rồi hôn mê?
Lý Nam Đình nhìn vẻ mặt vô cùng khó xử của thiếu niên, cho rằng việc khó nói của đối phương rất lớn.
Lửa giận trong lòng ông ấy bùng lên chỉ trong thoáng chốc.
Bùm!
Ông cụ bỗng đứng dậy từ trên ghế, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng quát: “Không sao cả! Cứ nói đi!”
“Ta cũng muốn nhìn xem ai dám bắt nạt đệ tử của Lý Nam Đình này!”
Sau một lát.
Lúc đi ra khỏi cửa, ông cụ nhäm chặt mắt, dở khóc dở cười...
Thấy ông cụ nổi giận, cuối cùng Lý Tuấn Huy thấy bất lực nên phải nói thật...
Thời gian sau đó, trong biệt viện của Lý Tuấn Huy có thêm một nha đầu ăn nhờ ở đậu.
Kể từ sau khi biết lý do Lý Tuấn Huy ngất xỉu, Tuế An, người bị gãy hai cái xương sườn, đã kìm nén cơn đau nhức dữ dội để chạy từ trên núi xuống cười nhạo hắn.
“Ha ha ha ha, đồ mù còn đần hơn cả ta!”
“Ngu hết chỗ nói, vậy mà còn mất máu quá nhiều rồi hôn mê bất tỉnh, xấu hổ thật đấy ~”
Lý Tuấn Huy ngoảnh mặt làm ngơ với nha đầu này, vẫn đánh quyền vào cọc như thường lệ.
Đây là cái cọc thứ ba mà hẳn đổi.
Sau đó Lý Tuấn Huy lại đi đến Tàng Thư Các một chuyến, tuỳ tiện chọn một bộ kiếm pháp.
Kiếm pháp tên là “Thanh Liên Thiên Cương Kiếm”.
Thanh kiếm sắt trong tay cũng do Lý Nam Đình lấy ở bên Khí Điện cho hẳn.
Có thể coi nó là tiêu chuẩn thống nhất phù hợp với tất cả đệ tử của tông môn.
Tuy Đại Hạ Kiếm Tông là kiếm tông, đa số các đệ tử trong tông môn sẽ đều luyện kiếm nhưng cũng không có nghĩa là tất cả mọi người đều thích hợp để tu kiếm.
Trong tông môn cũng có không ít người chọn tu tập binh khí khác.
Mà hai ngày nay, Lý Tuấn Huy cũng đã hoàn toàn ổn định cảnh giới Luyện khí.
Luồng khí xoáy trong cơ thể tăng trưởng với tốc độ rất nhanh, trong lúc đó Lý Nam Đình tới thăm hản vài lần, thấy Lý
Tuấn Huy không còn nhỏ máu vào hộp kiếm mới yên tâm.
Mấy ngày này Lý Tuấn Huy hầu như không rời khỏi sân nhỏ của mình, ngày nào cũng luyện kiếm.
Mà thứ hẳn luyện tập cũng không phải Thanh Liên Thiên Cương Kiếm mà đang luyện tập chiêu thức cơ bản của trường kiếm.
Cứ như vậy, Lý Tuấn Huy đã nhập môn một tháng.
Mà trong một tháng này, tốc độ đột phá của Lý Tuấn Huy có thể nói là nhanh nhất trong lịch sử của Đại Hạ Kiếm Tông!
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, từ tầng một Luyện Khí, hẳn đã đột phá đến tầng năm Luyện Khí!
Từ trước đến nay, chưa từng có ai có tốc độ này.
Nhưng không chỉ có một mình Lý Tuấn Huy xuất sắc mà Diệp Phong của đỉnh Thiên Kim cũng đột phá lên tâng bốn Luyện khí cách đây không lâu.
Lâm Đông của đỉnh Thiên Mộc cũng đã đột phá lên tầng ba Luyện Khí, không bao lâu nữa sẽ đột phá lên tầng bốn Luyện Khí.
Nhưng Lý Tuấn Huy lại luôn ngồi đè lên đầu hai người.
Thiếu niên mù cũng được mọi người gọi là đại sư huynh.
Bởi vì trong nhóm người này, hẳn hoàn toàn xứng đáng làm người đứng đầu!
Mỗi lần hắn đi đến tiệm cơm, tất cả mọi người đều chủ động nhường đường cho hắn.
Dù đi đâu, họ đều đối xử với hắn như sao vây quanh trăng sáng, tất cả mọi người đều khách sáo với hẳn.
Tuy nhiên...