Lý Thầm nhìn thấy thị vệ mang lồng chim, y nhận ra những thị vệ ăn mặc như thế này đã theo Lý Dung đi Thái Sơn tế trời. Y bèn gọi thị vệ kia đến, vén tấm vải bên ngoài lồng chim lên.
Bên trong lồng có một con chim ưng màu đen. “Con chim ưng này là quà của Điện hạ dâng cho Hoàng thượng, đặc biệt dặn tiểu nhân thúc ngựa về kinh.”
“Gửi nó đến cung của Vương Tài nhân đi! Hoàng thượng gần đây đều ở đó.” Y ra vẻ tốt bụng nói.
Khi người thị vệ hướng về phía cung Nghi Xuân, một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên môi Lý Thầm.
Ngoài thần ưng tặng cho Hoàng thượng, còn có một món quà cho Băng Nhi. Đó là một khối ngọc bội lục bảo, một khối ngọc bội xanh biếc như vậy thực sự rất hiếm, nó được quan chức địa phương dâng tặng cho Lý Dung trên đường đi, nghe nói là di vật của Đại Hán, gọi là Xuân Hiểu Du Nhiên Quyết.
“Điện hạ có nói gì nữa không?”
“Điện hạ nói lời ngài ấy muốn nói cô nương đều biết rồi.”
Băng Nhi im lặng. Trong lòng cảm thấy có chút bất an, sống chết trước mắt, người cứu nàng là Quang vương, còn An vương ngang ngược kia, lại tình sâu nghĩa nặng như thế.
Đây có phải là may mắn không? Hai vị Điện hạ đều coi trọng nàng.
“Băng Nhi! Băng Nhi!”
“Dạ!” Nàng chợt tỉnh giấc.
“Ta hơi khát, đến phòng bếp làm cho ta một ít canh sen đá đi.” Tài nhân phân phó nàng.
“Vâng!” Băng Nhi hơi ngạc nhiên, kỹ năng nấu ăn của nàng không thể sánh được với đầu bếp, tại sao Tài nhân lại bảo nàng đi làm món điểm tâm?
Sau khi Băng Nhi rời đi, Tài nhân đứng lại nhìn xung quanh, nhìn con chim ưng đen trong lồng chim. Con chim ưng rất thông minh, khi Tài nhân nhìn nó, nó cũng nhìn Tài nhân, đôi mắt đó có vẻ có thể nhìn thông hiểu.
Dù thông hiểu như thế nào thì nó cũng chỉ là một con vật …
Chạng vạng, Lý Triền đến cung Nghi Xuân, nhìn thấy lồng chim treo dưới mái hiên, Lý Triền cười nói: “Ái phi cũng bắt đầu nuôi chim rồi sao?”
Tài nhân nói: “Đâu phải thiếp nuôi, nó là do An vương dâng tặng. Vì Hoàng thượng đang thượng triều, thị vệ đã trực tiếp đưa tới đây.”
“Ồ! Đó hẳn là một con thần ưng hiếm có.” Trong số các loài chim, gã chỉ thích chim ưng, Lý Dung luôn biết sở thích của gã, cố ý đưa tới, tất nhiên là thần ưng.
Vén tấm vải đen che lồng chim lên, Lý Triền sửng sốt. Quả nhiên có một con chim ưng đen trong lồng, nhưng con chim ưng đang hấp hối, như thể nó còn không có sức mà đứng dậy.
Lý Triền cau mày nói: “Tại sao lại đưa tới một con chim ưng sắp chết?”
Tài nhân bước lại gần xem xét, “Thật sự là chim ưng sắp chết. Hoàng thượng luôn đem mình so sánh với ưng, An vương thật to gan, dám tặng một con chim ưng sắp chết, chẳng lẽ là đang nguyền rủa Hoàng thượng.”
Lý Triền trầm mặc chốc lát, cười nói: “Có thể là do đường xá xa xôi, thị vệ đưa chim ưng chưa từng chăm sóc tốt, nàng đừng đa nghi.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng rốt cuộc trong lòng gã có chút không vui.
Yên Chức nhìn thấy dáng vẻ của gã, lại nói: “Dù thị vệ có sơ suất thì An vương cũng khó thoát tội, An vương đi Thái Sơn tế trời trước, lại tặng một con chim ưng đã chết, báo trước điềm dữ.”
Lý Triền xua tay, “Quên đi, không phải ái phi nói có canh hạt sen đá sao? Đưa trẫm thử một bát đi!”
Tài nhân ngừng nói, đáp: “Vâng!”
Băng Nhi cảm thấy kỳ lạ, khi chim ưng đến vào buổi sáng, nàng đã từng nhìn trộm, chim ưng lúc đó hoàn toàn khác so với lúc này. Mới có nửa ngày, tại sao chim ưng lại chết? Chẳng lẽ là Tài nhân động tay động chân?
Tài nhân võ công cao cường, không giống như các tiểu thư quan gia bình thường, cũng không biết có lai lịch gì. Hơn nữa bây giờ Tài nhân độc sủng hậu cung, trong mắt Hoàng thượng cũng không có phi tần nào khác, nếu là Tài nhân một lòng muốn hãm hại An vương, An vương cũng khó lòng đề phòng.
Nàng rầu rĩ rời khỏi cung Nghi Xuân, trong lòng thầm suy nghĩ. Nếu nàng biết Tài nhân thành thạo võ công, hẳn là bị giết người diệt khẩu rồi, vì sao Tài nhân lại cứu nàng một mạng? Tài nhân đang nghĩ cái quái gì vậy? Thật sự là khiến người ta khó hiểu.
Trăng tròn treo cao, tiếng sáo như tinh linh dưới ánh trăng, Băng Nhi cảm thấy vui vẻ trong lòng, chính là Quang vương đang thổi sáo, dường như mỗi đêm, y sẽ thổi một khúc.
Nàng gần như cũng không muốn nghĩ đến điều đó, vì vậy nàng đã chạy về phía nơi mà nàng đã gặp Quang vương lần trước. Quả nhiên, tại chính nơi đó, Quang vương đang thổi sáo dưới ánh trăng.
Hai người không khỏi nhìn nhau cười, Lý Thầm nói: “Ngươi ở cùng với Tài nhân, mọi chuyện thế nào?”
Băng Nhi gật đầu: “Cũng tốt, chẳng qua Tài nhân có hơi kỳ quái.”
“Ồ? Có gì kỳ lạ?”
Có nên nói với Lý Thầm về chuyện kia hay không? Nàng nhìn Lý Thầm, mỗi khi nàng gặp chuyện không vừa ý, đều là Lý Thầm đã giúp đỡ nàng, chẳng lẽ nàng còn hoài nghi Lý Thầm sao? Nàng nói: ” Tài nhân có võ công, thậm chí so với ta còn cao hơn nhiều. Hơn nữa, ta cảm thấy Tài nhân tựa hồ cố ý hãm hại An vương.”
Lý Thầm hơi nhướng mày: “Tài nhân hãm hại An vương? Chuyện này làm sao có thể?”
Băng Nhi thở dài: “Có lẽ là ta đa nghi đi! Con chim ưng do An vương gửi tới vốn rất tốt, nhưng đột nhiên trở nên hấp hối. Ta thật sự không hiểu, ta luôn cảm thấy con chim ưng kia không phải đơn giản như thế.”
Vẻ mặt Lý Thầm không thay đổi, cười nói: “Hẳn là do ngươi đa nghi rồi. Chim ưng tuy rằng dũng mãnh, nhưng cũng khó nuôi, có thể do không hợp khí hậu, mới có thể trở thành như vậy.”
Băng Nhi gật đầu nói, có lẽ là vậy, Tài nhân tại sao lại phải hãm hại An vương chứ? Hai người bọn họ không liên quan gì đến nhau. Nàng liền cười nói: “Đúng vậy! Có thể do trong cung có quá nhiều âm mưu thủ đoạn, khiến cho người ta suy nghĩ lung tung.”
Lý Thầm im lặng, e rằng có thể không phải là suy nghĩ lung tung.
Ngày hôm sau, y mượn cớ tới thăm Vương Tài nhân. Hai người cùng ngắm một cây mẫu đơn trong vườn, nhóm cung nhân đều bị Vương Tài nhân điều đi.
“Ngươi có biết ngươi đã khiến cho Ngư Băng Nhi hoài nghi.”
Tài nhân hơi sững sờ, “Như thế nào?”
“Nàng ấy dường như thấy rằng ngươi đã động tay động chân với con đại bàng kia.”
Tài nhân cau mày, rõ ràng đã bảo muội ấy đi phòng bếp rồi, vẫn không thể lừa được muội ấy sao?
“Ta thực sự không hiểu tại sao ngươi lại giữ Ngư Băng Nhi bên mình. Ngươi không phải muốn giết nàng ấy sao?”
Tài nhân cười lạnh: “Ta muốn hỏi ngươi, ngày đó, vừa nghe nói Ngư Băng Nhi gặp nạn, ngươi liền đi cứu nàng ấy, ngươi có tâm tư gì?”
Lý Thầm đình trệ, ngày đó nghe nói Băng Nhi gặp nạn, suýt chút nữa y đi thẳng đến cung Vĩnh An mà không thèm nghĩ tới hậu quả. Tại sao lại như vậy? Y cũng không nghĩ Tài nhân sẽ hỏi như vậy, “Ta giữ lại nàng còn có tác dụng. Đợi khi Lý Dung trở về, ngươi sẽ hiểu.”
Tài nhân trầm ngâm một lát, “Đã vậy, để nàng ấy trở về Thập Lục Trạch đi! Nàng ấy là một cô gái thông minh, ta phải cẩn thận khi nàng ấy ở bên cạnh.”
An vương cuối cùng cũng từ Thái Sơn trở về, mọi thứ trong Thập Lục Trạch vẫn như bình thường, không ai nhắc tới chuyện đã xảy ra, dường như chỉ là ác mộng kiếp trước.
Ngay cả Băng Nhi cũng đã quên, hoặc chỉ cố tình muốn quên.
Khi Lý Dung trở lại, không gặp Hoàng thượng, mà trước tiên chạy về Thập Lục Trạch. Mọi thứ trong tẩm cung đều tốt, khăn trải giường mới được thay, Thu phi và Trương phi háo hức chờ đợi. Nhưng Lý Dung đã lướt qua hai người, nắm lấy tay Băng Nhi. Nhìn nàng một lúc lâu, rồi nói: “Nàng vẫn khỏe chứ?”
Băng Nhi không khỏi xấu hổ, nhìn về phía hai phi, vô thức đẩy tay Lý Dung ra: “Làm sao có thể không khỏe? May mà có hai vị Vương phi chiếu cố ta.”
Lý Dung ngạc nhiên, cả hai đều chiếu cố Băng Nhi? Không phải coi nàng ấy là cái gai trong mắt sao?
Quay đầu nhìn hai người, vẻ mặt hai vị phi đều là ghen tị, Lý Dung cười nói: “Mỗi người đều có quà, lát nữa sẽ đưa tới.”
Đột nhiên hắn dường như nhớ tới điều gì đó, ánh mắt dừng ở bên hông Băng Nhi. Không thấy đồ vật gì đó, không khỏi xoay người Băng Nhi lại nhìn một lượt. “Xuân Hiểu Du Nhiên Quyết ta đưa nàng đâu?”
Còn tưởng đang tìm cái gì, nguyên lai là tìm khối ngọc bội kia. Băng Nhi lấy từ trong tay áo ra một cái túi gầm nho nhỏ, “Ở trong này. Sợ làm mất nó, cố ý để ở trong này.”
Lý Dung chỉ cười nói: “Nếu như nàng thật sự đánh mất, ta sẽ không tha cho nàng.”
Băng Nhi bĩu môi, vẫn giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi. Hai vị phi chung quy là không muốn thấy hai người thân thiết, “Điện hạ mau thay quần áo bái kiến Hoàng thượng đi!”
Về chuyện thần ứng, Băng Nhi đã nghĩ đi nghĩ lại, nhưng rốt cuộc không đề cập với Lý Dung. Suy nghĩ của nàng còn rất đơn thuần, nghĩ rằng nếu chỉ là một việc ngoài ý muốn, nếu để Lý Dung biết, nói không chừng sẽ có khúc mắc với Vương Tài nhân, ngược lại lại không hay.
Nàng không biết rằng, trong lúc kề gối, Tài nhân đã âm thầm buông lời gièm pha. Cho dù là Hoàng đế yêu chiều nữ nhân sẽ dần dần mất đi khả năng phân xử đúng sai, ngay cả Huyền Tông uy phong có thể so sánh với Thái Tông cũng như thế, huống chi là Lý Triền.
Trước đó, gã hoàn toàn không hiểu chuyện xưa giữa Huyền Tông và Dương phi, không hiểu sao một vị quân vương khôn ngoan lại trở nên khác lạ ngay sau khi gặp Dương phi. Bây giờ gã đã hiểu được một chút.
Mỗi ngày, nếu chưa nhìn thấy Tài nhân, trái tim sẽ trống rỗng, như thiếu mất một thứ gì đó. Chỉ khi nắm tay Tài nhân, nhìn vào đôi mắt như pha lê băng giá của nàng ấy, mới có thể lấp đầy khoảng trống trong tim.
Tài nhân vẫn luôn không cười, mặc kệ cung nhân dùng phương pháp gì, những người khác đều đã cười tới ngã trước ngã sau, Tài nhân chỉ có nhàn nhạt, tựa hồ sinh ra đã không cười.
Mỹ nhân không cười, trong lịch sử cũng từng có, chẳng hạn như lời khen ngợi của Chu U vương, chư hầu cũng không thể cười nổi.
Lý Triền cũng không nhất định phải cười, nhưng gã chỉ là có chút tò mò, Tài nhân không cười đã xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành như vậy rồi, nếu cười, thì sẽ như thế nào?
Tình huynh đệ, dù sao cũng không cưỡng lại được lời gièm pha bên gối. Dần dần, sự đề phòng đối với Lý Dung càng ngày càng nghiêm trọng.
Bởi vì ba đời hoàng đế đều là huynh chết đệ lên, mọi sự chồng chéo quyền lực đều là kết quả của âm mưu và thủ đoạn. Không phải là muốn truyền ngôi cho em trai, mà là bị đoạt vị mà thôi.
Không biết từ bao giờ, Lý Triền bắt đầu lo lắng về việc Lý Dung cũng sẽ cướp đi ngai vàng của mình, giống như năm đó gã cướp đi ngai vàng của Lý Thành Mĩ, con trai của Kính Tông.
Khi gã còn sống, Lý Dung sẽ không làm được gì, nhưng nếu gã chết đi …
Gã không dám nghĩ đến vấn đề chết chóc. Đại ca năm mười tám tuổi liền băng hà, Nhị ca thì băng hà năm ba mươi hai tuổi. Gã đã ba mươi tuổi, còn có thể sống được bao lâu?
Con cháu chính thống của Lý Đường, đến lúc này, sinh mệnh như ngọn nến trước gió, lung lay sắp đổ. Hoàng đế muốn sống lâu, thì bắt đầu mê tín kim đan, cố tình dùng kim đan, thì càng sớm chết.
Khi nào gã sẽ chết?
Trước khi trở thành hoàng đế, gã không đặc biệt sợ cái chết, nhưng bây giờ lại giống như người cha và người anh quá cố của mình, gã bắt đầu sợ hãi cái chết sắp đến.
Nếu như gã chết đi, Lý Dung có lẽ sẽ theo thông lệ trước đây, giết chết đứa con trai của mình, tự phong làm hoàng đế!
Một khi đã như vậy! Không bằng …
Sát khí đó, rất khó mất đi.
Từ chỗ Tài nhân truyền đi tin tức, nói rằng thời cơ đã chín muồi. Lý Thầm suy nghĩ mấy biện pháp, cuối cùng hạ thủ bằng một thủ đoạn mà từ thời Thái Tông trở đi, đã bị liệt vào điều cấm kỵ tối cao nhất.
Ngư Băng Nhi, cuối cùng đã đến lúc sử dụng nàng ấy.
Mấy ngày nay, Lý Dung đã dần trở nên tiều tụy, mặc dù Thái hậu không còn ép buộc hắn gả cho Trương Minh Yên, nhưng bà ấy vẫn chưa bao giờ buông tha, cho hắn nạp Băng Nhi làm chính thất.
Sự việc này dường như đã bị lãng quên, chỉ vì trong triều âm thầm gặp sóng gió.
Cái gọi là được thời mất thời, chẳng qua chỉ là một lần hỉ giận của hoàng đế. Đại thần đều là những người tùy mặt gửi lời, nhưng bọn họ chỉ nhìn thoáng qua, một khi phủ nhận, thì đã dò được dã tâm của hoàng đế rồi.
Thánh ý thật khó lường, cứ tưởng An vương sẽ là Hoàng thái đệ tương lai, nhưng nay đã mất thời.
Việc trong triều, Băng Nhi tất nhiên là không biết gì, nhưng nàng nhạy cảm nhận ra tình trạng của Lý dung gần đây ăn không ngon, ngủ không yên. Nàng ra lệnh nhà bếp đổi món, nhưng Lý Dung ăn vẫn không ngon. Cả đêm không ngủ được, thường xuyên tới nửa đêm vẫn trằn trọc.
Băng Nhi liền đến Thái Y Viện để xin một số đơn thuốc có thể làm dịu thần kinh và bồi bổ cơ thể, Thái y kê một số đơn thuốc vô thưởng vô phạt, uống xong không có tác dụng, uống nhiều cũng không hại thân thể.
Khi gặp được Quang vương, nàng không thể không nhắc đến sự bất thường của An vương, Lỳ Thầm cười và nói: “Ngươi không cần phải lo lắng quá, chắc là lo lắng chuyện triều chính thôi!”
Hai ngày sau, LÝ Thầm đưa cho Băng Nhi một chiếc gối thuốc, “Chiếc gối này chứa đầy các loại thảo mộc giúp xoa dịu thần kinh, trước đây, mẫu phi ta hay bị ác mộng quấy rầy, ta đã ra lệnh cho Thái Y Viện làm một chiếc gối thuốc, sau khi người sử dụng nó, khá hiệu quả.”
Băng Nhi rất vui mừng, nhưng Lý Thầm lại nói: “Chỉ nói là gối thuốc do ngươi bảo Thái Y Viện làm, đừng nói là ta mang tới.”
Băng Nhi suy nghĩ một chút, cho rằng Lý Thầm chỉ là không muốn Lý Dung biết về chuyện hai người gặp gỡ, liền mỉm cười đồng ý.
Bên ngoài chiếc gối thuốc có lồng một chiếc áo gối ba lớp cho mùa đông do chính tay nàng thêu, chiếc gối thường ngày của Lý Dung đã được thay thế. Khi hầu hạ Lý Dung đi ngủ vào buổi tối, Lý Dung nói: “Làm sao vậy? Đã thay một cái gối sao?”
Băng Nhi cười nói: “Đúng vậy, đây là gối thuốc, có thể giúp ngài ngủ ngon.”
Lý Dung kéo tay áo của nàng: “Nàng còn quan tâm ta.”
Băng Nhi nhấp một ngụm, “Ngài là chủ nhân của ta, ta làm sao có thể không quan tâm?”
“Chỉ vì cái này?”
Băng Nhi hơi đỏ mặt, gạt tay hắn ra: “Còn gì nữa?”
Một đội cấm vệ quân xông vào Thập Lục Trạch, nhóm cung nhân đều dừng lại công việc mà họ đang làm trong sự kinh ngạc.
Một tên thị vệ mặt vô cảm đọc thánh chỉ của Hoàng thượng: “An vương mưu hại Thánh thượng, lập tức bắt giam.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không có nghe sai, nói An vương mưu hại Thánh thượng, nhưng chuyện này cũng quá đột ngột đi! Gần vua như gần cọp, sinh ra trong nhà đế vương, từ ngày sinh ra đã được hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng ông trời luôn công bằng, cuộc đời của các bậc đế vương giống như sương trên đỉnh, dễ dàng đung đưa trước gió.
Vài tên cấm quân xông vào tẩm cung của An vương, không cần tốn sức liền tìm thấy một hình nhân vải từ trong gối thuốc, trên hình nhân vải được viết ngày sinh của Hoàng thượng, vẽ rất nhiều câu thần chú không rõ.
Khuôn mặt của Băng Nhi tái mét, khuôn mặt của Lý Dung cũng biến sắc.
Lý Dung nhìn Băng Nhi, không nói lời nào. Băng Nhi ngẩn người, sao lại tìm được trong gối thuốc?
Nhiều chuyện trong quá khứ lần lượt lướt qua tâm trí nàng, nàng chợt nhận ra điều gì đó.
Nhưng Lý Dung không biết, hắn nhìn chằm chằm Băng Nhi, khó hiểu, tức giận, buồn bã, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc, hắn không thể nói ra được đó là tâm trạng gì. Hắn chỉ nói vài câu: “Làm sao có thể là nàng?”
(Lam: Huhu, chưa yên bình được ngày nào đã làm tan nát lòng nhau rồi. Chị Băng ơi, ai bảo chị cứ phân vân người nọ người kia chi? Dung ca tốt như vậy mà!)Không phải ta! Không phải ta! Không phải ta!
Băng Nhi điên cuồng gào thét trong lòng, nhưng nàng không nói được lời nào. Làm sao có thể là y? Nàng luôn tin tưởng y như thế, chỉ vì mỗi lần gặp khó khăn, đều là y giúp nàng. Vì sao lại là y chứ?
Nàng cắn chặt môi, để tránh chính mình sẽ kinh hãi mà hét lên. Cắn quá chặt, miệng nàng có vị tanh và mặn. Là mùi vị máu tươi đây mà? Nhưng lại không thể so với nỗi bi thương trong lòng.
Tại sao lại là y?
Lý Dung bị cấm quân bắt đi, Thu phi và Trương phi khóc lóc trời đất quay cuồng. Nàng đứng ngẩn ngơ ở trong viện, trong lòng còn đang suy nghĩ về vấn đề kia, tại sao lại là y?
Chẳng lẽ y tiếp cận nàng, đều là vì ngày này?
Nàng đột nhiên lao thẳng về phía tẩm cung của Lý Thầm, mặc dù mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng nàng muốn đối mặt hỏi cho rõ ràng.
Vội vàng vào tẩm cung của Lý Thầm, dường như y đang đợi nàng đến. Hai người nhìn nhau một lúc, Lý Thầm đầu tiên là nở nụ cười mãn nguyên: “Ngươi hẳn là muốn hỏi ta một chuyện đúng không?”
Băng Nhi suy nghĩ một lúc, “Tôi chỉ hỏi ngài một điều.”
“Cái gì?”
“Ngày đó, ở Kim Ngô Tả Trượng Viện, có người muốn bắn chết An vương. Người bắn tên đó, có phải là Điện hạ hay không?”
“Không tồi, chính là ta.”
Băng Nhi liền trầm mặc, quả nhiên, mọi thứ đều không ngoài dự đoán. Người trong cung này thật đáng sợ, mỗi người đều đeo một cái mặt nạ để sinh tồn sao? Trăm phương ngàn kế lâu như vậy, chẳng qua là vì một ngày, có thể lợi dụng nàng để làm việc gì đó. Nàng chợt thấy Quang vương vô cùng xa lạ, người đàn ông thổi sáo dưới ánh trăng như thiên tiên kia, bỗng nhiên trở nên như chưa từng quen biết.
Nàng hít một hơi dài, thế nhưng lại mỉm cười.
Lý Thầm có chút kinh ngạc, nàng lúc này thật sự bật cười. Y nói: “Ngươi bây giờ biết ta là người đã bắn ngươi, ngươi không hận ta sao?”
Băng Nhi lắc đầu: “Không, ta không hận ngài, kỳ thật ta nên biết ơn ngài.”
“Biết ơn ta?”
“Ta luôn nghĩ rằng Quang vương là người tốt hơn so với An vương, mỗi khi ta gặp khó khăn, ngài luôn kịp thời xuất hiện ở bên cạnh ta, cũng bởi vì như vậy mà khiến ta cảm thấy khó xử. Bây giờ chẳng việc gì phải bận tâm nữa. Cuối cùng thì ta cũng hiểu rồi, người duy nhất đối xử chân thành với ta, rốt cuộc chỉ có một mình An vương mà thôi.”
Nàng xoay người rời đi, Lý Thầm nhìn bóng lưng nàng biến mất ở cửa bức tường cung điện, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã. Dường như có thứ gì đó mất đi không bao giờ có thể tìm lại được, nhưng y không biết đã đánh mất thứ gì. Thật ra, y đã thắng mới là quan trọng nhất.
An vương là chướng ngại mạnh nhất trên con đường đến với ngai vàng của y, mà nay, đã hoàn toàn loại bỏ chướng ngại này.
Nhưng, tại sao y vẫn cảm thấy có chút mất mát?