Kiếm Khí Hành

Chương 15

Một

Ta chưa bao giờ nghĩ tới, trong đời mình, còn có thể nhìn thấy Thái Hòa.

Cho đến khi nàng đứng trước mặt ta, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, giống như bông hoa súng đầu tiên sau giờ ngọ.

Nàng thì thào: “Tiểu Viêm, ta đã về rồi!”

Làn khói xanh may mắn trong trí nhớ, tay áo bay nhẹ qua lông mày nàng, nàng vẫn như cũ, không hề thay đổi.

Tính ra, đã mười bảy năm!

————————-

Hai


Khi ta ba mươi tuổi, cuối cùng ta cũng có thời gian để chậm rãi nhớ lại những gì đã xảy ra vào năm ta mười ba tuổi. Năm tháng luôn trôi qua một cách vô thức.

Ngày nay, khi nhìn lại quá khứ, nhìn lại mười bảy năm thời gian như hòn đá tảng giữa những ngón tay, chẳng còn lại bao nhiêu. Và những gì đi cùng năm tháng, là kỷ niệm quý giá.

Năm ta ba mươi tuổi, tóc mai bắt đầu bạc, khuôn mặt phờ phạc như một con ma ốm, sa vào rượu chè người đẹp, ăn tàn sức khỏe như tằm ăn lá dâu, ta nghĩ mình sẽ giống như tổ phụ, phụ thân, đại ca và nhị ca, trước ba mươi năm tuổi, liền chết sớm.

Thế hệ này, con cháu nhà họ Lý đời Đường rất khác với các bậc anh hùng tổ tiên, đều ở trong thâm cung, chìm trong sắc giới, chúng ta không khác gì vương tôn công tử yếu ớt của bất kỳ triều đại nào.

Nó lại khiến ta nhớ đến đại ca của mình, tất cả đều là do sự trở về của Thái Hòa.

Nàng là em gái thứ mười của phụ thân ta, dù ở thời của phụ thân ta, ở thời của nhị ca ta hay thậm chí là thời của ta, nàng đều được coi là bông hoa đẹp và quý giá nhất trong cung. Thật đáng tiếc khi đóa hoa này không thể thoát khỏi vận mệnh hồng nhan bạc mệnh, nàng giống như nhiều công chúa khác của Đại Đường, vì nguyên nhân chính trị, phải đi hòa thân tới Hồi Hột (1).

[Chú thích: (1) Hãn quốc Uyghur, hay Đế quốc Uyghur; tên thời nhà Đường là Hồi Cốt hay Hồi Hột là một đế quốc Đột Quyết (Turk) của người Duy Ngô Nhĩ tồn tại trong khoảng một thế kỷ từ giữa thế kỷ 8 đến thế kỷ 9. Đây là một liên minh các bộ lạc dưới quyền lãnh đạo của người Uyghur, được người Hán gọi là cửu tính gồm Dược La Cát, Hồ Đốt Cát, Quắt La Vật, Mạch Ca Tức Cật, A Vật Trích, Cát Tát, Hộc Ốt Tố, Dược Vật Cát, Hề Nha Vật. Nguồn: Wikipedia ]

Điều đó xảy ra ngay sau khi đại ca của ta qua đời không lâu, nhị ca đăng cơ chưa đầy một tháng.

Theo lời của nhị ca, trong lúc quốc tang, phải vội vàng gả công chúa, tất cả đều là vì Hồi Hột ở biên ải đối với quốc gia ta như hổ rình mồi, vì đại cục,…đành phải chú ý lễ pháp, nói đại ca dưới suối vàng cũng sẽ hiểu những khó khăn của chúng ta.

Khi ta còn là một thiếu niên, đối với cách nói này, ta tin tưởng không nghi ngờ gì.

Tuy nhiên mười bảy năm sau, khi Thái Hòa đứng trước mặt ta một lần nữa, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người, với đôi lông mày và đôi mắt có chút tang thương, đôi mắt vẫn sáng lạnh lùng như ngày nào. Ta chợt hiểu rằng, nàng không kết hôn vì mục đích hòa thân, cuộc hôn nhân của nàng và cái chết của đại ca gắn bó chặt chẽ với nhau.

Nghe nói, đại ca đã chết dưới tay của hoạn quan Lưu Khắc Minh.

Hiện giờ, ta vẫn còn nhớ rõ cái đêm sau trận tuyết mùa đông đó, ta tìm kiếm đại ca của mình trong hoàng cung như thường lệ, ta biết tất nhiên hắn phải đi đánh cáo đêm.

Đại ca thích chơi trò chơi, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện triều chính, sau khi thừa kế ngai vàng, hắn đã không ngừng tổ chức cho các quần thần cùng mình chơi mã cầu, đây cũng là một trong những trò chơi yêu thích của ta thời thơ ấu.

Đại ca có vẻ ngoài nhu nhược, nổi bật trong đám hoạn quan, tẩm cung của hắn toàn những thái giám trẻ đẹp hơn cả phụ nữ. Nhóm thần dân bên ngoài truyền nhau, đại ca đăng cơ không có lập hậu, bởi vì hắn ham mê nam sắc đã lâu.

Nhưng ta biết không phải như vậy, ta nhớ rất rõ, vào buổi trưa mùa hè năm ta mười ba tuổi, đại ca đứng một mình trong hoa viên ở cấm cung, cách đó không xa, Thái Hòa công chúa cũng đứng lặng lẽ, nàng như thường lệ áo trắng thanh thoát, khi cả hai nhìn nhau chăm chú, không khí trong khu vườn dường như đứng yên.

Ta nghĩ, rằng hai người họ thực sự đang yêu nhau.

Vì vậy, khi gặp lại Thái Hòa, điều đầu tiên ta hỏi nàng là: “Người có nhớ đại ca không? Ta từng nghĩ rằng người yêu ngài ấy.”

Thái Hòa im lặng một lúc lâu, rồi mới thản nhiên nói: “Tiểu Viêm, ngươi còn nhớ đại ca ngươi không? Mười bảy năm đã trôi qua.”

Ta nhất định nhớ cái đêm tuyết rơi li ti đó, sau khi trưởng thành, ta bắt đầu nghi ngờ rằng Lưu Khắc Minh có thể chỉ là một kẻ chết thay, ở phía sau hắn ta, hoặc ít hoặc nhiều những sự thật bị che giấu.

Đêm tuyết rơi đó, thực sự vô cùng hỗn loạn.

Ta còn nhớ rõ ánh trăng lờ mờ trong đêm tuyết rơi đó, êm đềm soi bóng dòng suối trong không trung, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt như bạc vụn.

Đèn đỏ trong cung liên tiếp được thắp sáng, lại do lệnh của hoàng huynh, các cung nữ và thái giám đều ẩn náu, nên trong cung bỗng nhiên yên ắng như nghĩa trang.

Ta đi giữa những gian cung điện chằng chịt đó, với chiếc đèn lồng đỏ trên tay. Tuyết phản chiếu dưới ánh trăng, mặt đất không tối lắm. Tuy nhiên, cung điện này vào ban đêm, trông giống như một nơi hoàn toàn xa lạ. Bóng những cành cây khô đổ trên mặt đất, chỉ đường cho ta. Có lẽ ta nên cảm thấy sợ hãi, nhưng kỳ lạ thay, ta không cảm thấy sợ hãi chút nào, bởi vì ta biết rằng, đại ca ta, Duệ Vũ Chiêu Mẫn Hiếu hoàng đế, đây là sau khi hắn đăng cơ không lâu, thụy hiệu do quần thần đề cử, hắn đang ở đâu đó trong cung điện tối tăm này.

Chỉ cần ta nghĩ rằng hắn không còn cách xa ta nữa, ta không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Đây thực sự là một cảm xúc kỳ lạ, ta nghĩ rằng bất cứ ai cũng cần một thần tượng khi còn trẻ.

Ta sinh ra chưa được bao lâu, thì mẫu thân qua đời vì bạo bệnh, chính Vương hoàng hậu đã nuôi nấng ta, bà là mẫu thân của đại ca. Đại ca lớn hơn ta năm tuổi, ta nhớ hắn sớm nhất, tựa hồ có thể từ lúc còn trong tã. Đại ca trong tay cầm một chuỗi trân châu màu tím, đung đưa trước mặt ta, ta nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, khuôn mặt tươi cười này lúc nào cũng hiện ở trong tâm trí, kèm theo đó là chuỗi ngọc trai tím.

Vào một đêm tuyết rơi đó, khi ta một mình trong cấm cung tìm đại ca, chuỗi ngọc màu tím đã hiện ra trước mặt ta từ lúc nào, ta nhìn thấy ánh sáng xanh mờ của mặt trăng trên bầu trời, chuỗi ánh sáng xuyên suốt, giống như nhìn thấy từ lúc còn trong tã, ánh sáng được phản chiếu bởi những viên ngọc trai.

Ta nghĩ, nếu ta tìm được đại ca, nhất định sẽ nhờ hắn thưởng cho ta chuỗi ngọc đó, nếu hắn còn biết chuỗi ngọc đó ở đâu, nhưng đêm đó, ta không bao giờ tìm thấy đại ca của mình nữa.

Ta nhìn thấy vài cung nhân giả dạng cáo đêm buồn bã ỉu xìu đứng dưới tuyết, ta chộp lấy một người, hỏi hắn, “Hoàng huynh đâu? Ngươi có thấy người không?”

Cung nhân lắc đầu, hắn chỉ hướng tẩm cung, “Hoàng thượng đã quay lại tẩm cung.”

Ta nhìn về phía tẩm cung, nơi vốn đèn đuốc sáng rực rỡ, trong nháy mắt biến thành tối đen như mực. Ta ngây người nhìn về hướng đó, nghe thấy tiếng hét chói tai của một người phụ nữ, bỗng nhiên lúc đó, trời đất lại một hồi tĩnh mịch.

Ta đột nhiên mất hết cảm giác đối với đại ca, trước đó, ta biết hắn đang ở đâu đó trong cung điện này, nhưng sau giây phút đó, ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bởi vì ta cảm thấy rằng hắn đã rời khỏi đây, đến một nơi không xác định.

Ta chạy về phía tẩm cung, vừa định đến gần, thì đụng phải một người đầy lông, người đó đang vội vàng chạy ra khỏi tẩm cung, khi hai chúng ta va chạm, lông cáo trên đầu người nọ rơi ra, là Thái Hòa.

Ta nhìn thấy bộ dạng tái nhợt của nàng, giống như một con nai đang sợ hãi, nàng túm lấy ta: “Tiểu Viêm, ngươi làm sao vậy?”

Mặc dù rất bình tĩnh, nhưng giọng nói của nàng vẫn còn run rẩy như lá trong gió thu.

“Hoàng huynh đâu? Người ở đâu?”

Nàng che miệng ta, “Tiểu Viêm, đi theo ta.”

Ta vùng vẫy trong tuyệt vọng, ta muốn làm cho nàng hiểu rằng, ta nhất định phải tìm được đại ca, nhưng Thái Hòa lúc đó rất mạnh mẽ, nàng dùng một tay bịt miệng ta, tay kia ôm chặt lấy ta, lôi kéo ta đi được vài chục bước. Trong bóng tối một toán vệ binh xông tới, nàng đem ta núp sau non bộ, như một thích khách.

Sau khi thị vệ rời đi, Thái Hòa buông tay ra, nàng nhìn ta trong im lặng, ánh mắt này khiến ta rùng mình, một lúc sau, nàng nói từng chữ: “Tiểu Viêm, đừng để ai biết tối nay ta với ngươi có mặt ở đây.”

Ta chưa bao giờ nghe nàng nói với giọng này, ta bất giác gật đầu, ta chỉ muốn tìm đại ca, việc khác ta không quan tâm.

Tuy nhiên ta không thể tìm thấy đại ca nữa, ngay trong đêm đó, Lưu Khắc Minh đã dùng đoản kiếm đâm vào tim hắn, mất mạng ngay tại chỗ.

“Tại sao người lại ở đó?” Bây giờ cuối cùng ta cũng có thể hỏi Thái Hòa, tại sao nàng lại ở đó.

Đây là câu hỏi mà ta đã tự hỏi mình từ khi trưởng thành, Thái Hòa, đêm tuyết đó, tại sao nàng lại giả làm cáo đêm? Đây vốn là chuyện của đám cung nhân, mà Thái Hòa, nàng là công chúa Đại Đường, tại sao lại giả dạng cáo đêm?

Thái Hòa bình tĩnh nhìn ta, nàng nói ngươi nghi ngờ ta sao? Ngươi nghi ngờ ta giết đại ca ngươi sao?

Đôi mắt xanh đen của nàng bình tĩnh nhìn ta, không chớp, ánh mắt này khiến ta cảnh giác, có phải là nàng không? Trong ấn tượng của ta, nàng yêu đại ca của ta.——————–

Ba


Lần đầu tiên ta nghi ngờ về vấn đề này, là mười năm sau cái chết của đại ca, khi đó ta là một thiếu niên hai mươi ba tuổi, ngoài Dĩnh vương ra, ta còn được nhị ca phong là Lại bộ Thượng thư điều tra sự thật, trả lương hàng tháng theo quy định.

Ta không cần bận tâm việc lớn nhỏ, thực ra ta không phải bận tâm, vì ta làm chức vụ này, lại là vương tôn công tử, ta chỉ là người thừa. Tuy nhiên, ta vẫn yêu cầu Lại bộ đem hết tất cả hồ sơ vụ án đế ta đọc, tuy rằng chỉ là làm bộ, nhưng ta không muốn như một kẻ vô dụng cái gì cũng không làm.

Trong lúc xem hồ sơ, ta phát hiện ra một cái tên rất lạ: Lưu Đường thị. Hàng tháng, Lại bộ sẽ trực tiếp trả cho nàng ta một lượng bạc nhất định. Tuy số lượng này không lớn, nhưng một người phụ nữ trực tiếp lãnh ngân lượng từ Lại bộ, đúng là một chuyện mới mẻ chưa bao giờ thấy kể từ khi khai quốc tới nay?

Ta lập tức điều tra lý lịch của người phụ nữ này và nguyên nhân Lại bộ đưa ngân lượng cho nàng ta. Quá trình điều tra diễn ra không suôn sẻ như ta nghĩ, dường như không ai biết nàng ta là ai, hay những người biết giữ kín như bưng.

Sau nhiều lần xoay vần, Lưu Đường thị được gắn với một cái tên, ta rất ngạc nhiên, khi biết rằng hóa ra bà ấy chính là mẹ của Lưu Khắc Minh, người đã bị chém đầu thị chúng.

“Sao có thể xảy ra chuyện này? Không lẽ Lưu Khắc Minh không bị tru di cửu tộc sao?”

“Nghe nói trước khi Lưu Khắc Minh nổi loạn, mẫu thân hắn đã hết sức khuyên can, Thánh thượng nhân từ, cảm thương, chẳng những không trừng phạt bà ấy, mà còn vì có công khuyên can, nên sai Lại bộ cấp ngân lượng.”

Câu trả lời này không làm ta hài lòng, dù sao thì tội phản quốc của Lưu Khắc Minh cũng cần phải bị tru di cửu tộc, nhị ca vì cái gì mà tha cho một mình mẫu thân hắn.

Ta nhanh chóng nghi ngờ nhị ca, sau cái chết của đại ca, sau khi dẹp tan cuộc nổi loạn của đám người Lưu Khắc Minh, nhị ca nghiễm nhiên lên ngôi, sự tình trong đó, người được lợi nhất là hắn.

Nhị ca và đại ca cùng tuổi, hắn là người trầm mặc ít nói, bởi vì sinh muộn hơn đại ca mấy chục ngày, nên mất tư cách kế thừa ngôi vị. Theo đó, hắn nhất định hận đại ca?

Tôi đã chứng kiến đầy rẫy những sự cố về tình anh em tranh giành ngai vàng, ngay cả Thái Tông Hoàng đế vĩ đại cũng đã giết chết anh trai của mình trước khi lên ngôi. Như vậy nhị ca, hắn có thể hay không vì nguyên nhân này, mà giết đại ca không?

Tại sao sau mười năm, lần đầu tiên ta mới nghĩ đến cái chết của đại ca một cách nghiêm túc? Có vẻ hơi muộn. Rất nhiều người lúc đó đã biến mất trên cõi đời này như bong bóng, không còn một chút dấu vết của họ nữa.

Khi ta bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, ta nghe tin từ Hồi Hột, rằng Ô Giới Khả hãn đã giết chết Hiệt Kiết Tư, bắt được Thái Hòa công chúa, tính ra, đây đã là người đàn ông Hồi Hột thứ tư mà nàng đã lấy.

Ta nghĩ số phận của nàng có lẽ là kỳ lạ nhất trong số các công chúa hòa thân. Chỉ sau hai năm hòa thân, trượng phu qua đời, theo quy tắc của Hồi Hột, nàng phải kết hôn với em trai của chồng mình người mới lên làm Khả hãn. Sau lại vì Hiệt Kiết Tư mưu phản thành công, chiếm được Thái Hòa công chúa, nhưng sau đó không lâu, hắn lại chết trong tay Ô Giới Khả hãn.

Có lẽ nó thực sự ứng với câu ngạn ngữ kia: Hồng nhan họa thủy, tất cả những người đàn ông lấy được nàng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Còn đại ca thì sao? Liệu hắn có chết yểu vì lý do này không? Khi hắn chết, hắn chỉ mới mười tám tuổi.

Năm ta sáu tuổi, tổ phụ ta chết vì uống tiên đan. Đám tang kéo dài và buồn tẻ, tổ phụ mất, ta không có chút sầu não nào, vì trong mắt ta, ông chỉ đơn giản là một đạo sĩ ăn mặc như một hoàng đế, sự cuồng nhiệt đối với tiên đan đã khiến ông ấy gần như phát điên.

Phụ thân lên ngôi trước linh cữu của tổ phụ, ta đung đưa dựa vào người đại ca, nhìn các triều thần kính cẩn thăm viếng vô tận. Sau đó đại ca mang ta chuồn ra khỏi điện Thái Cực, đó mà một ngày đầu xuân, chim nhỏ bắt đầu bay lượn trên bầu trời, lá cây cũng chuyển sang màu xanh biếc.

Chúng ta chạy trong Ngự hoa viên, gió tự do thoảng qua tai vô cớ, đại ca đã ba lần bốn lượt trèo lên một gốc cây đại thụ, hắn đắc thắng đứng trên cây buông tay ra, ta nhìn hắn đứng không điểm tựa như vậy, hắn nói: “Tiểu Viêm, nhìn ta!”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mặt trời từ trong đám lá cây chiếu xuống, chiếu vào trên mặt hắn, áo tang của hắn bay mãnh liệt, giống như một con bướm trắng bay giữa đám lá cây.

Năm năm sau, lịch sử lặp lại một lần nữa, phụ thân đột ngột qua đời sau khi uống tiên đan.

Đám tang vẫn kéo dài buồn chán như cũ, đại ca lên ngôi trước linh cữu. Ngày nào đó, ta đứng giữa các huynh đệ tỏ lòng hiếu kính với hắn, hắn cười khiêm tốn với ta, hắn biết ta không thích kiểu nghi thức này, nhưng lần này hắn không thể lại dẫn ta trốn ra ngoài.

Nhưng ta vẫn cảm thấy hạnh phúc, ta thấy đại ca khoác lên mình long bào màu vàng, hắn ngồi trên chiếc ghế rồng với tư thế giống như đang đứng trên thân cây năm năm trước. Ta cam tâm tình nguyện quỳ trước hắn, một khắc đó, tấm chân tình trong lòng ta, như len lỏi giữa đất trời trong lễ truy điệu ấy.——————-

Bốn


Ta bắt đầu tìm kiếm những dấu vết của Thái Hòa để lại trong cung, mặc dù những dấu vết này đã bị xóa sạch theo năm tháng. Nơi mà nàng từng ở đã trở thành tẩm cung của một sủng phi của nhị ca, những cung nữ năm đó đều không rõ tung tích.

Khai Thành năm thứ hai, ta ở gần cung Vị Ương, nhìn thấy một cậu bé mười một tuổi. Khi ta nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy đang đứng trên cành cây liễu, hai tay mở ra, không có dựa dẫm vào đâu cả. Toàn thân cậu ấy mặc bộ thường dân màu trắng, tà áo rung rinh dữ dội, như một con bướm trắng bay giữa đám lá cây.

Nhất thời, đầu óc choáng váng, hai gò má thiếu niên xinh đẹp dường như quen thuộc, vẻ mặt cậu anh tuấn ngạo nghễ vạn dặm, ta đứng dưới gốc cây nhìn cậu, ánh mặt trời từ trên lá cây chiếu xuống, trời đất như quay cuồng.

Cậu bé chú ý đến ánh mắt của ta, cậu ta trèo xuống cây ba lần hai lần và nhìn chằm chằm vào ta trong tư thế cảnh giác. Cậu ta là ai vậy? Ta cảm tưởng thấy được linh hồn đại ca trên người cậu ta.

Chúng ta lẳng lặng đứng đối nhau, bầu không khí kỳ quái mơ hồ, ánh nắng chói chang xa gần giống như bóng kiếm.

“Thành Mĩ! Ngài đang ở đâu?”

Tiếng kêu của người phụ nữ cuối cùng phá vỡ sự im lặng, chúng ta cùng lúc ngẩng đầu lên, một cung nữ xinh đẹp đang vẫy tay gọi cậu bé, nàng ta đột nhiên chú ý đến sự tồn tại của ta, điều này khiến nàng ta kinh hãi, Dĩnh vương Điện hạ! Nàng ta do dự thi lễ với ta.

Cậu bé kia lạnh lùng nhìn ta một cái, sau đó xoay người bỏ chạy, từ đầu đến cuối không nói một lời.

“Nó là ai?”

Hồi bẩm Điện hạ, ngài ấy chính là Trần vương Thành Mĩ, con của tiên đế!

Con trai của đại ca? Trước đó, ta hầu như không bao giờ nghĩ đến sự tồn tại của cậu ta. Khám phá ra điều này khiến ta rất vui, ta cảm nhận được linh hồn của đại ca, cậu ta không chỉ đơn giản là con trai của đại ca, ta tin rằng đại ca vẫn tiếp tục tồn tại trên thế gian này qua cậu ta.

“Mau đưa nó đến gặp ta.” Ta háo hức nói.

Cung nhân do dự nhìn chằm chằm ta, một lúc sau mới nói: “Trần vương đang ở trong lãnh cung, chỉ sợ là không thích hợp gặp ngài.”

Ta khẽ giật mình, câu trả lời đơn giản của cung nhân dường như ám chỉ điều gì đó, ta nhìn vào mắt nàng ta, nàng ta lập tức cúi đầu xuống, ta nhàn nhạt nói: “Ta là thúc của nó, chẳng lẽ không thể gặp được sao?”

Cung nhân do dự hồi lâu mới nói nhỏ: “Dĩnh vương có biết không? Thành Mĩ là con của công chúa Thái Hòa.”

Khai Thành năm thứ hai đó, ta mê tín Phật giáo đến từ Thiên Trúc. Cứ vài ngày, ta lại đến chùa Từ Ân tìm Giác Khổ hòa thượng nói về một vài đoạn kinh.

Hắn là một người uyên bác, tuy chưa từng đến Thiên Trúc, nhưng thông thạo tiếng Phạn. Chúng ta ngồi dưới tháp Đại Nhạn, tòa tháp năm đó đại sư Huyền Trang xây dựng sau khi về nước, trong suốt quãng đời còn lại của mình, ông ngồi trong tháp này cô độc dịch kinh thư từ phương Tây xa xôi.

Thỉnh thoảng có các nữ tu từ Mani giáo đến thăm, bọn họ tuy không liên quan đến nhau, nhưng cũng không gây trở ngại cho ai. Khi chúng ta cùng nhau leo ​​lên đỉnh tháp, đập vào mắt, là những cánh đồng và những ngôi nhà, trông giống như một đại dương yên tĩnh.

Ngài có thấy mảnh đất rộng lớn đó không? Gần trăm dặm dưới tháp Đại Nhạn đều là tài sản của chùa Từ Ân, đây là quà tặng của tiên đế, vì để khen ngợi sự đóng góp xuất sắc của cao tăng Huyền Trang lỗi lạc. Tuy nhiên, các hòa thượng trước đây sẽ chỉ làm theo lối cũ, ta không giống như họ, ta đã mở rộng các vùng đất này nhiều hơn, bây giờ một nửa đất ở Trường An đều thuộc về chùa Từ Ân.

Ngài không tin sao? Một đám hòa thượng, ai cũng là người giàu có ở kinh thành.

Ta khẽ nhếch mép: “Vậy thì có ích gì? Các ngươi chỉ là mấy vị hòa thượng, dù là người giàu có thì có ích gì? Tiền bạc có ý nghĩa gì với ngươi không?”

Bản thân số tiền có thể vô nghĩa, nhưng những gì nó đại diện thì có ý nghĩa. Ta có thể xây dựng thêm nhiều chùa chiền ở các vùng khác nhau ở cả nước, quảng bá Phật giáo đến bất cứ nơi nào mà trạm dịch không thể đến được. Khi đó chúng ta sẽ nhận được nhiều đất hơn, giáo hóa được càng nhiều người, để cả thiên hạ, hẳn là đất của vua chúa cũng biến thành xứ của Chuyển Luân Vương (2).

[Chú thích: (2) Chuyển Luân Vương; S. Cakravarti-raja: Vị vua lớn, không dùng bạo lực mà dùng chánh pháp và đức hạnh để trị dân. Chuyển luân là bánh xe chuyển. Xe của đức vua này đi khắp mọi nơi không bị trở ngại, cho nên gọi là Chuyển luân vương. Chuyển luân vương cũng có đầy đủ 32 tướng tốt như Phật. Nguồn: Vườn hoa Phật giáo ]

“Hòa thượng các ngươi đúng là có không ít tham vọng nhỉ, cũng may ta không phải hoàng đế, nếu trở thành hoàng đế, ta sẽ giết hết đám các ngươi.”

Hòa thượng Giác Khổ nở một nụ cười kỳ lạ, hắn tự nhủ nói, may mà Dĩnh vương không phải là hoàng đế. Nhưng ngay sau đó, hắn lại thì thào một câu: “Nhưng ai mà biết được? Vạn vật vô thường, hôm nay làm sao đoán trước được chuyện ngày mai?”

Lúc đó, vị sư Giác Khổ chắc hẳn đã sáng suốt đoán được vận mệnh tương lai của chính mình, tại buổi chiều ở chùa Từ Ân đó, khi chúng ta cùng đi lên tháp Đại Nhạn, chắc hẳn hắn ta đã hiểu trước được kết quả tất yếu của thế sự vô thường.

Xưng hô đối với Thành Mĩ quả là đau đầu, nếu là từ phương diện công chúa Thái Hòa, ta nên gọi nó là đường đệ (em họ), nếu là từ phương diện đại ca, ta nên gọi nó là chất tử (cháu trai). Ta nghĩ rằng tổ tiên đã quy định không được bại hoại cương thường (3), là có lý do nhất định. Ít nhất xưng hô đối với Thành Mĩ đã gây rắc rối cho ta.

[Chú thích: (3) Bởi chữ tam cương (nghĩa vua tôi, cha con, vợ chồng) ngũ thường (nhân, nghĩa, lễ, trí, tín), đạo làm người theo quan niệm Nho giáo. Nguồn: Wiktionary

Tam cương ngũ thường là khái niệm đạo đức – xã hội của Nho giáo khi nói về người trong xã hội xưa.

Tam cương: Quân thần cương, phụ tử cương, phu phụ cương.

Đây là ba quan hệ chủ chốt trong xã hội theo quan điểm phong kiến là: Quân-Thần, Phu-Tử, Phu-Phụ

Có nghĩa là các quan hệ: Vua-Tôi, Cha-Con, Vợ-Chồng

Theo đó người trên (vua, cha, chồng) phải thương yêu, chăm sóc và bao dung người dưới (bề tôi, con, vợ), bề dưới phải kính nhường, thương yêu, phục tùng và biết ơn người trên.

Ban đầu, Nho giáo coi giữa người và người có năm quan hệ (ngũ luân): vua – tôi, cha – con, anh – em, vợ – chồng, bạn bè.

Về sau ba quan hệ cơ bản được nhấn mạnh là “Tam cương“. Cương, là dây lớn của chiếc lưới, cũng gọi là giếng lưới hay giường lưới, nghĩa bóng chỉ những thứ quan trọng bậc nhất trong một cơ cấu tổ chức.

Cách ứng xử đúng chức năng như vậy làm cho gia đình thuận hòa, êm ấm. Theo Nho giáo, áp dụng cách thức như vậy trong quan hệ xã hội và quan hệ Nhà nước, giữa người cầm quyền với dân cũng tạo ra một cảnh êm ấm thuận hòa. Đó là cách lấy gia đình thuận hòa làm mẫu để xây dựng xã hội thái bình, hòa mục, trật tự và ổn định.

Tuy nhiên, trong ba quan hệ này, quan hệ “vua-tôi” là quan trọng và được đề cao nhất, trung quân (lòng trung với vua) cũng là ái quốc (yêu nước).

Ngũ thường: Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín.

Ngũ thường (tiếng Anh: the five cardinal virtues) với chữ “ngũ” là năm và chữ “thường” là hằng có hay là đức tính của con người. Ngũ thường là năm điều phải hằng có trong khi ở đời, gồm: Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín và xuất phát từ Nho giáo của Trung Quốc. Thuật ngữ tam cương ngũ thường được nhắc liền mạch với ngũ thường thành cụm tam cương-ngũ thường.

Nhân: Nhân trong ngũ thường là lòng yêu thương đối với vạn vật.

Nghĩa: Nghĩa có nghĩa là phải cư xử với mọi người công bình theo lẽ phải.

Lễ: Lễ mang tính tôn trọng, hòa nhã trong khi cư xử với mọi người.

Trí: Trí là sự thông biết lý lẽ, phân biệt thiện ác, đúng sai.

Tín: Tín là phải giữ đúng lời hứa.

Tam cương thể hiện trật tự trong xã hội, thường đi liền với Ngũ thường – 5 đức cơ bản của con người – gọi tắt của Tam cương Ngũ thường là “cương thường“, nền tảng chính trị, đạo đức của chế độ phong kiến. Nguồn: Lazi ]

Khi ta hỏi Giác Khổ một cách thành thật, nếu cô của một người và đại ca của người đó sinh ra một đứa con trai, người đó nên gọi đứa con trai này là gì, ta cảm thấy Giác Khổ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hắn ta nói một cách chắc chắn: “Tất nhiên gọi là chất tử.”

“Chất tử!” Kỳ thật ta cũng muốn gọi như vậy, ta thường xuyên nhớ tới nó là con trai của đại ca, nhưng lại vô tình quên mất mẫu thân của nó.

Suốt mùa hè năm đó, ta giả vờ tình cờ tiếp xúc với cậu bé này, cậu ấy là một đứa trẻ trầm mặc đến lạ lùng, nếu người khác không nói thì đừng bao giờ hy vọng cậu ấy sẽ nói trước. Dù ngươi có nói chuyện với cậu ấy thì cũng thường chỉ là mười câu trả lời một câu.

Trong một thời gian, ta nghĩ cậu ấy chắc có vấn đề về đầu óc, nhưng ta sớm phát hiện ra rằng cậu ấy thực sự là một đứa trẻ rất thông minh. Chỉ cần xem qua, cậu ấy đều có khả năng phán đoán tốt về mọi thứ.

Sau khi mùa thu đến, nhị ca của ta bắt đầu dùng kim đan, ta biết rằng cơ thể hắn ngày càng sa sút, hắn giống tổ phụ cùng phụ thân, ghim hy vọng hồi phục vào linh đan diệu dược.

Khai Thành năm thứ ba, nhị ca giống như bị tiên đan làm hỏng đầu óc, đã đưa ra một quyết định kỳ lạ, hắn phế bỏ Thái tử Trang Khác đã được lập từ lâu, không thể giải thích được mà lập Trần vương Thành Mĩ làm Thái tử.

Khi hắn đưa ra quyết định này, cả triều đình náo động. Rất nhiều đại thần đều bàn luận, hỏi lý do, nhưng nhị ca không trả lời, ngày nào hắn cũng trốn trong phòng thuốc, giống như những ngày trước khi tổ phụ và phụ thân chết.———————

Năm


Khai Thành năm thứ năn diễn ra trong bầu không khí u ám và tối tăm. Cơ thể của nhị ca đang dần trở nên nguy kịch, đây là lợi ích của việc ăn tiên đan, nó có thể khiến ngươi cảm thấy hưng phấn gấp mười lần bình thường, nhưng cũng nhanh chóng suy nhược. Khi ăn tiên đan mọi người đều khỏe mạnh, những người ăn tiên đan dù biết điều này nhưng họ không thể dừng lại.

Hắn ngồi cô đơn trong phòng thuốc mỗi ngày, chờ lọ thuốc tiếp theo ra khỏi lò, ta nhìn hai gò má khô héo như củi mục của hắn, không khỏi cảm thấy buồn vui lẫn lộn.

Triều chính đã lọt vào tay ta mà ta không hay biết, không biết là ý trời, ý người, hay là ngẫu nhiên. Đồng thời, ta cũng ngày càng cảm nhận rõ ràng hơn về kẻ ẩn sau những văn võ bá quan vương hầu, giống như mạch nước ngầm đối kháng đế vương.

Nhưng ta cảm thấy vô cùng an tâm, lúc đó, ta vẫn chưa trở thành hoàng đế của Đại Đường, nên không cần phải xung đột với bàn tay khổng lồ này, thậm chí trong nhiều trường hợp, đó còn là chỗ dựa vững chắc của ta. Nhưng ta cũng có thể lường trước được tương lai không xa, khi ta khoác lên hoàng bào, bàn tay này sẽ lập tức trở thành kẻ thù của ta. Điều này khiến ta khiếp sợ và giật mình, ta bắt đầu hiểu ra sự bất lực của tổ phụ, phụ thân và cả đại ca nhị ca. Là hoàng đế thì sao? Hoàng đế có thực sự muốn làm gì thì làm? Thực ra, nhiều khi hoàng đế chỉ là con rối của bàn tay khổng lồ đó, nếu ngươi chịu làm hoàng đế biết thân biết phận thì bàn tay đó sẽ nhẹ nhàng thao túng ngươi, cho ngươi những điều ngon ngọt hết lần này đến lần khác, nếu ngươi không cam lòng như thế, trong lúc lơ đãng nó sẽ vô tình tát ngươi, khiến cho ngươi đầu óc choáng váng, nhưng ngươi không biết phải gọi là gì.

Tết năm nay, thời tiết cực kỳ lạnh, tuyết rơi dày đặc mấy ngày mấy đêm không ngừng. Ta đang ở dưới cơn bão tuyết đầy trời, không ngờ lại thấy nhị ca đứng một mình bên ngoài điện Tử Thần. Vì chào đón năm mới đã qua vài ngày, khi trong triều không có ai, điện Tử Thần hư vô mờ ảo giống như một rạp múa rối bóng được dựng lên.

Khi ta nhìn thấy nhị ca, hắn đứng đó như vậy, chỉ mặc một chiếc áo choàng dài mỏng manh, thậm chí còn không có áo khoác. Hắn nhìn chằm chằm vào điện Tử Thần, vẻ mặt buồn bã và bất lực, ta nghĩ, hắn lúc đó đã cảm giác được cái chết đã đến gần.

Ta ngập ngừng nhìn chằm chằm vào hắn, lúc đó ta đang mặc một chiếc áo khoác cáo trắng to, ta do dự có nên cởi bỏ áo khoác và khoác lên người hắn không, nếu là đại ca, nếu ta nhìn thấy hắn như vậy, ta sẽ làm như thế, nhưng đáng tiếc, hắn chỉ là nhị ca của ta.

Có lẽ tình huynh đệ thực sự còn lạnh hơn băng tuyết!

Do dự hồi lâu, cuối cùng ta cũng làm điều đó, thật đáng xấu hổ khi thể hiện sự ấm áp, nhưng lý do ta làm điều này có thể hiểu là ta vẫn không muốn xảy ra xung đột với nhị ca.

Khi ta khoác áo lên vai hắn, hắn kinh ngạc nhảy dựng lên, ngơ ngác liếc ta rồi nói với giọng điệu kỳ quái: “Tiểu Viêm, là đệ à!”

Ta không nhìn mặt hắn, bởi vì gương mặt hắn có vẻ giống như một khuôn với Đại Đường Lý thị vì ham mê tửu sắc và nản lòng bất an. Vẻ mặt như vậy khiến ta cảm thấy kinh hãi, ta biết rằng vài năm nữa, ta chắc chắn sẽ đi theo con đường của hắn.

Hắn nói Tiểu Viêm, hãy nhìn điện Tử Thần này, ta đã ở đây gần mười bốn năm, nhưng bây giờ ta dường như không biết nó. Đệ có thấy nó xa lạ không, giống một ngôi mộ vậy.

Hắn bất giác run lên, lăng mộ của ta đã xây xong, cũng ở gần Trang lăng, sau khi ta chết, nếu đệ đi bái kiến ​​đại ca, nhân tiện cũng có thể bái kiến ​​mộ ta. Hắn nói những lời này, lúc đó giọng điệu lạnh lùng và bình tĩnh, như thể đang kể chuyện của người khác.

Ta im lặng, chợt nhớ ra đã lâu ta không đi bái lạy đại ca. Khi đại ca mới chôn cất ở Trang lăng, ta từng ở trước Trang lăng quỳ ba ngày không về, ta sẽ đến Trang lăng thăm đại ca mỗi ngày mùng một ngày mười năm mỗi tháng. Sau đó trở thành hai ba tháng mới đi một lần, sau nữa biến thành thanh minh trung nguyên đi một lần, sau đó lại biến thành một hoặc hai năm một lần.

Thời gian thực sự có thể thay đổi nhiều thứ, ta đã từng nghĩ thời gian không bao giờ có thể xóa nhòa được nỗi nhớ thương của ta dành cho đại ca, giờ ta hiểu rằng, ta vẫn đánh giá quá cao bản thân mình.

“Tiểu Viêm, đệ cho rằng chính nhị ca đã giết đại ca sao?”

Trong những năm qua, ta đã chú ý đến hồ sơ của sử gia về ta, và tất nhiên cũng có ghi chép của đại ca quá cố.

Từ dữ liệu lịch sử mà xem, đại ca là một kẻ quái đản tùy hứng, hôn quân bỏ bê việc triều chính. Bản ghi chép chi tiết nhất về sự nghiệp hoàng đế ngắn ngủi của đại ca là mấy lần chơi mã cầu mà hắn tổ chức và sở thích chơi cáo đêm điên cuồng của hắn. Ta đã nhận thấy một hồ sơ ghi rằng một số thái giám bị cắt chức vì phục vụ kém trong cuộc chiến đánh cáo đêm.

Theo ta, người đại ca được ghi trong sử sách và người đại ca mà ta biết gần như là hai người hoàn toàn khác nhau. Ta luôn nhớ tới cậu bé mười một tuổi đang đứng trên một cành đào, khi đó, hắn phong thái dũng cảm, giống như một hoàng đế thực sự.

Có phải do sử gia không công chính hay không? Hay là đại ca trong mắt triều thần thật sự khác với đại ca trong mắt ta?

Trên bầu trời tuyết rơi dày đặc, nhị ca hỏi ta: Tiểu Viêm, đệ có cho rằng nhị ca giết chết đại ca không? Suy nghĩ của ta trôi về một nơi xa, trong cung đêm tuyết rơi đó, ánh trăng xanh nhạt giống như bóng của một thanh kiếm.

“Đêm hôm đó, huynh ở đâu?” Một bông tuyết rơi vào mắt ta, ta không chớp mắt, cũng không cảm thấy quan trọng, điều quan trọng là……. Vào đêm tuyết rơi đó, một âm mưu vô hình đã cướp đi sinh mạng của đại ca. Cho dù hôm nay sau mười mấy năm, ta vẫn còn nhớ rõ ràng sát khí dưới ánh trăng, sát khí đó, chính sát khí đó đã hướng đại ca vào cạm bẫy của tử thần từng bước một.

Nhị ca nở một nụ cười kỳ lạ, hắn nói Tiểu Viêm, ta biết đệ đang điều tra ta, đúng vậy, đêm đó, ta có vào cung, hơn nữa sau khi án mạng phát sinh không lâu, liền lặng lẽ rời khỏi hoàng cung.

Đệ đoán đúng rồi, ta hận huynh ấy.

Đệ có biết tại sao ta hận huynh ấy không? Đệ biết đấy, tôi biết đệ biết. Sở dĩ huynh ấy có thể trở thành Thái tử chỉ vì huynh ấy sinh sớm hơn ta mấy chục ngày, từ nhỏ ta đã hận huynh ấy, chỉ vì mấy chục ngày đó mà huynh ấy lấy đi tất cả những gì thuộc về ta.

Đệ có thực sự nghĩ huynh ấy là một hoàng đế tốt không? Thực ra ta tốt hơn huynh ấy rất nhiều. Huynh ấy hàng ngày đều chơi bời lêu lồng, không để ý việc nước, một người như huynh ấy, có xứng đáng làm hoàng đế không? Huynh ấy dành gần như toàn bộ thời gian cho việc du ngoạn, chơi mã cầu và đánh cáo đêm. Đệ không nghĩ ta giỏi hơn huynh ấy rất nhiều sao? Hãy nhìn cách các nhà sử học mô tả về ta, họ cho rằng ta không phải là người đặc biệt, văn chương đủ để làm rộng lớn đất nước, võ đủ để dẹp yên loạn lạc. Hãy nhìn vào thụy hiệu của đại ca đi, sau khi huynh ấy chết, quần thần đều gọi thụy hiệu là Duệ Vũ Chiêu Mẫn Hiếu hoàng đế. Nhìn thụy hiệu đó, có giống giả không, tất cả các hoàng đế sau khi chết, đều sẽ có một đống lời hay ý đẹp, chỉ một chữ ‘Mẫn’ duy nhất giải thích cái nhìn của quần thần đối với huynh ấy, bọn họ đều cảm thấy huynh ấy là một hoàng đế ngu ngốc. Nhưng ta thì khác, sau khi ta chết, thụy hiệu nhất định không có một chữ không tốt, bởi vì ta là một hoàng đế tốt.

Nhị ca chậm rãi nói, khi đó ta không nói lời nào, hắn dường như đang cố gắng thuyết phục bản thân, chậm rãi nói tiếp, khi hắn nói những lời này, dường như hắn đã quên mất sự tồn tại của ta, ta nghĩ rằng hắn thực sự đang nói cho bản thân mình nghe nhiều hơn.

Nói tới đây, những gì hắn luôn để trong lòng đã nói hết một lượt, đột nhiên không còn gì để nói, mà ta đã không nói một lời nào từ nãy đến giờ. Hắn ngơ ngác đứng trong gió tuyết, mơ màng nhìn ta, “Tiểu Viêm, đệ có tin không? Ta thực sự muốn giết huynh ấy, nhưng ta thực sự không có giết huynh ấy. Bởi vì ta cũng thương huynh ấy như đệ, đệ tin không, Tiểu Viêm?” Hắn chậm rãi ngồi xuống, hoàn toàn không để ý đến mặt đất đầy tuyết.

Ta nghĩ hắn muốn khóc lóc thảm thiết, nhưng trong đôi mắt khô khốc đã sớm không còn một giọt nước mắt nào. “Tiểu Viêm, đệ có thấy cuộc sống kỳ lạ không? Ta thường nghĩ, huynh ấy giống như tấm gương của ta, ta cuối cùng cũng thấy bóng dáng mình trên người huynh ấy, cho dù là phụ nữ, chúng ta cũng thích cùng một người.”

Lúc này, ta chợt hiểu được nỗi niềm của nhị ca, cũng hiểu được cảm giác kỳ lạ của hắn dành cho đại ca, đó là cảm giác vừa hận vừa yêu, ta nghĩ trong mười mấy năm qua, thực ra hắn còn đau khổ hơn ta.

Ta nâng hắn lên, dù như thế nào, trên người chúng ta, cũng chảy cùng một dòng máu, ta nói nhị ca, huynh chạy ra ngoài sao không mặc quần áo? Huynh không phải luôn ở trong phòng thuốc sao? Huynh không cảm thấy lạnh sao? Vẫn là quay về phòng thuốc đi thôi!

Nhị ca nhìn ta vô hồn, hắn đưa bàn tay khô ráp vuốt tóc ta, như đại ca vẫn thường làm khi ta còn nhỏ. Rồi quay người đi không nói một lời, ta nhìn bóng lưng hắn biến mất trong gió tuyết, nhìn thấy bóng của cái chết trên đầu của nhị ca trong gió tuyết.

Hắn chết trên giường trong phòng thuốc đêm đó, nghe nói hắn ăn hết cả một lọ tiên đan, sau khi hắn chết, thì bụng cứng như cục sắt, ta nghĩ chắc hắn chết rất đau đớn, cũng rất lâu. Nhưng ta vẫn thấy một chút vui mừng trên khuôn mặt tím tái của hắn, có lẽ đối với một số người, cái chết không phải là điều gì ghê gớm.

Mười hai ngày sau khi nhị ca qua đời, ta lên ngôi trước linh cữu, đổi thành Hội Xương. Nghi lễ vẫn còn tẻ nhạt và dài lê thê, tính ra, hai mươi mốt năm nay, thì đây là lần thứ tư tổ chức lễ tương tự.
Bình Luận (0)
Comment