Lò than trong phòng không được thắp lên, người trong phòng dường như cũng không định thắp.
Lẫm Phong Bảo sáng sớm rất im lặng, một sự im lặng đáng sợ.
Cơ quan của thiên cơ hạp phát ra tiếng “cành cạch”, ngón tay của nam nhân linh hoạt tháo dỡ, lấy ra quyển trục từ trong thiên cơ hạp đã bị tháo ra. Hắn trải quyển trục lên giường, là một bức tranh vô cùng tinh mỹ.
Nam nhân cầm hồ lô đặt bên chân lên, bên trong phát ra tiếng chất lỏng lay động. Chất lỏng trong hồ lô được rót ra, tản ra mùi rượu nồng đậm. Hắn cầm ly rượu, đưa đến bên miệng uống một hơi cạn sạch. Thân hình gầy gò lắc lư vài cái, nặng nề ngã về sau, ly rượu trong tay lăn sang một bên.
Diệp Tuyền nhíu nhíu mày, mở đôi mắt nhập nhèm ra.
Người ngủ bên cạnh ôm chặt eo y, hơi thở ấm áp phả vào hõm vai y, có hơi ngứa ngứa.
Hôm qua Quảng Võ ra khỏi phòng, mãi đến khi y ngủ rồi cũng chưa thấy về. Cũng không biết là về từ khi nào, cứ như vậy mà ngủ bên người y, thế mà y không hề hay biết gì.
Diệp Tuyền nhịn không được nhíu mày lại. Đối với y đây không phải là một thói quen tốt.
Y cầm cánh tay đang ôm eo mình của nam nhân đặt sang một bên, chậm rãi lại cẩn thận ngồi dậy, rón ra rón rén bò đến cuối giường.
“Sao lại thức sớm vậy, hiện tại là giờ nào?” Quảng Võ nâng tay lên che mắt mình, thanh âm buổi sáng khàn khàn, mang theo vẻ buồn ngủ chưa tỉnh.
Diệp Tuyền thè lưỡi, không ngờ lại đánh thức Quảng Võ: “Chắc là giờ Mẹo.”
“Còn sớm.” Quảng Võ xoay người, kéo chăn lên người mình một chút.
Diệp Tuyền nằm trở lại giường, mặt đối mặt với Quảng Võ. Trong lòng y có vô số nghi vấn lại không biết mở miệng đòi đáp án như thế nào.
Quảng Võ mở đôi mắt nhập nhèm nhìn y, đáy mắt hiện lên ý cười: “Sao thế?”
“Không có gì.” Diệp Tuyền nhắm mắt lại.
Quảng Võ nhích về phía y một chút, kéo chăn lên người Diệp Tuyền, một tay ôm lấy eo đối phương, thích ý vùi mặt vào hõm vai Diệp Tuyền. “Im lặng, ngủ chút nữa đi.”
Hình như hôm nay Côn Lôn không có gió, bên ngoài im ắng, không có chút âm thanh nào. Diệp Tuyền bị Quảng Võ ôm vào lòng, không dám lộn xộn. Nằm trong ổ chăn ấm áp liền cảm thấy ủ rũ.
Thôi. Diệp Tuyền nói thầm trong lòng. Hết thảy đợi tỉnh ngủ rồi tính.
Quảng Võ ném lá thư vừa xem qua vào trong lò lửa. Ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt trang giấy, tro bụi hòa thành một thể với tro than, không thể phân biệt.
Luyện Ngôn Triều gõ gõ cửa thư phòng, người bên trong lên tiếng nói “Tiên vào”. Nàng đẩy cửa ra, cẩn thận đóng cửa lại, quỳ một gối xuống trước bàn, cúi thấp đầu, không dám nhìn người sau bàn.
“Ta đã kiểm kê xong, trong kho không bị hao hụt rượu.”
“Ừ, tiếp tục theo dõi, có chuyện thì lập tức thông báo cho ta.”
“Vâng.” Luyện Ngôn Triều hơi mím môi, dường như có lời muốn nói.
Quảng Võ cúi thấp đầu, lại nâng lên rất nhanh, ngón tay gõ nhẹ lên bàn hai cái, thản nhiên nói: “Muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi, ta dù có rảnh rỗi cũng không rảnh đi đoán suy nghĩ của ngươi.”
“Bảo chủ mang về một đệ tử Tàng Kiếm Sơn Trang…”
“Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ, gặp được ở thành Trường An. Ta cùng hắn đều đang truy bắt Đường Thiên Huyền, cùng chung mục đích liền hợp tác.”
Luyện Ngôn Triều cắn chặt răng, ngẩng đầu không e dè nhìn Quảng Võ, nói: “Về vị Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ kia, trong Ác Nhân Cốc có một vài lời đồn về hắn và Thiên Huyền Kỳ kỳ chủ, thuộc hạ không biết có nên nói hay không.”
Quảng Võ nghiêng đầu, nở một nụ cười chừng mực: “Hắn là bạn thân của Đường Thiên Huyền?” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Luyện Ngôn Triều, Quảng Võ biết mình đoán không sai: “Lúc ở thành Trường An đã nghe nói rồi, hơn nữa hắn và Đường Thiên Huyền có phải bạn thân hay không thì liên quan gì tới ta?”
“Ta thấy bảo chủ quá thân thiết với hắn, sợ là bảo chủ sẽ bị…”
“Coi như xong.” Quảng Võ ngắt lời Luyện Ngôn Triều: “Ngươi nên lo lắng cho mình thì hơn.”
“Lo cho mình?” Luyện Ngôn Triều không hiểu lời Quảng Võ.
“Lo mình có thể bị Diệp Tuyền ám toán hay không.” Quảng Võ thu hồi cánh tay đặt trên bàn, đứng dậy lười biếng duỗi lưng: “Ta ra ngoài một chuyến, nhớ canh chừng Vu Huyền.”
“Vâng!”
Mãi đến khi Quảng Võ ra khỏi thư phòng Luyện Ngôn Triều mới đứng dậy. Khi Quảng Võ ra ngoài đã đóng cửa lại, nàng đến bên cửa chuẩn bị nhấc tay lên đẩy cửa ra, một tiếng động từ nơi nào đó truyền đến khiến nàng không thể không dừng lại.
“Tại sao ai cũng nói ta là bạn thân của Đường Thiên Huyền?” Diệp Tuyền đuổi theo Quảng Võ vừa từ thư phòng đi ra.
“Ừm… Một thời gian nữa hẳn là sẽ đồn rằng người là bạn thân của Lẫm Phong Bảo bảo chủ.”
Diệp Tuyền chậc chậc hai tiếng, ghét bỏ nói: “Không tiêu hóa nổi, không muốn có chút quan hệ nào với ngươi hết.”
Quảng Võ rầu rĩ cười hai tiếng, nhấc tay khoác lên vai Diệp Tuyền, cúi đầu cười như không cười nhìn y, buồn bã nói: “Sao ta lại nhớ là ai kia đã trêu chọc ta trước nhỉ?”
Diệp Tuyền chớp chớp mắt, vô tội nói: “Không phải là ngươi cứu ta trước sao?”
“Phải không?”
“Không phải sao?”
“Vậy sớm hơn chút nữa, ở…”
Tiếng thét thảm thiết thê lương ngắt ngang lời Quảng Võ. Hai ngườ không hạn mà cùng xoay người về hướng phát ra tiếng thét —— Thư phòng.
Sắc mặt Quảng Võ u ám, trong lòng có một cảm giác không lành mơ hồ.
“Ngươi thấy…” Diệp Tuyền ngẩng đầu nhìn Quảng Võ.
“Có chút không rõ.”
Trên giấy dán cửa thư phòng là màu đỏ máu chói mắt.
Lẫm Phong Bảo bảo chủ cho người mở cửa phòng ra, Luyện Ngôn Triều trong phòng đã rời ra từng mảnh. Tình trạng thi thể cùng mùi máu tươi gay mũi khiến dạ dày Diệp Tuyền đảo lộn, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt.
“Muốn nôn thì nôn đi.” Quảng Võ vỗ vỗ lưng Diệp Tuyền, đối phương lập tức vịn mình nôn ọe không ngừng.
Diệp Tuyền tự nhận là đã gặp qua không ít thi thể, chỉ là thi thể của Luyện Ngôn Triều kích thích y quá mức mãnh liệt, lại thêm mùi máu tươi nồng nặc này khiến y không thể kiềm chế được mà nôn ra.
Đầu cùng tứ chi của Luyện Ngôn Triều đều đã bị chặt đứt, thân thể biến thành sáu mảnh, mỗi một vết cắt đều vô cùng sạch sẽ lưu loát, vừa thấy là biết là do một kẻ chuyên nghiệp làm ra.
“Đi mời Thư Mặc đến.” Quảng Võ ra lệnh cho một người nọ.
“Vâng.” Người đó lộ ra vài phần không tình nguyện, ngữ khí cũng không cung kính cho lắm.
Diệp Tuyền nôn hết những thứ trong dạ dày, sắc mặc cũng khôi phục lại một chút. “Ta thấy một chiêu này của Đường Thiên Huyền cũng không khó hiểu lắm. Ngươi đã không ở Lẫm Phong Bảo nhiều năm như vậy, Luyện Ngôn Triều chết rồi thì không còn ai vì ngươi trấn áp những người này.”
“Nếu là vậy thì Đường Thiên Huyền rất là ngu.” Quảng Võ lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong thắt lưng ra ném cho Diệp Tuyền: “Ta có thể đứng vững trong Ác Nhân Cốc nhiều năm như vậy không chỉ là vì ta có bản lĩnh. Ngươi cứ chờ mà xem, có thể là chiều nay, có thể là ngày mai, rất nhanh thôi là sẽ có trò hay để xem.”
Thi thể Luyện Ngôn Triều được đưa đến một gian phòng trống, Thư Mặc tiên sinh qua xem, ở trong phòng đến nửa canh giờ, khi đi ra trên người cũng ám mùi máu tươi.
Thư phòng không thể dùng được nữa, Quảng Võ cho người dọn dẹp một căn phòng tương đối lớn để làm thư phòng tạm thời.
Thư Mặc tiên sinh tắm rửa xong, xác định trên người mình không còn mùi máu tươi nữa mới chậm rãi đến thư phòng, có chút sung sướng khi người gặp họa nhìn Quảng Võ: “Là chuyện nghiệp, thời buổi này có thể giết người lưu loát như vậy chỉ có hai nơi —— Minh Giáo, và cả Đường Môn.”
Diệp Tuyền mang một thanh đoản đao vào phòng, trên chuôi đao quấn vào vòng dây tơ hồng, Diệp Tuyền chính là nắm dây tơ hồng xách đao vào.
“Ngươi đây là…” Quảng Võ không hiểu lắm nhìn đoản đao trên tay Diệp Tuyền: “Để ta đoán xem, Đường Thiên Huyền dùng thanh đao này ra tay, làm xong thì đặt đao về lại phòng?”
“Ta có một thói quen, là đao của ta, ta sẽ gõ một chút vào chỗ gần đao cách [1], tạo ra một chỗ lõm.” Diệp Tuyền ném đao vào tay Quảng Võ, đối phương nghiêng người tránh mũi đao bén ngót, cầm đoạn dây tơ hồng kia. “Đao này đã được mài, trên đao không có chỗ lõm nào.”
Quách Quỷ do dự nói: “Sao ta lại thấy… Đường Thiên Huyền hình như đang… uy hiếp ngươi?”
Quách Quỷ vừa dứt lời, cửa sổ đột ngột mở ra, một trận âm phong thổi vào phòng. Ba người áo đen che mặt quỳ trước mặt Quảng Võ, nhìn không ra là nam hay nữ, cũng nhìn không ra là già hay trẻ. Một người trong số đó lấy ra một lá thư đạ được phong kín trình lên trước mặt Quảng Võ, Quảng Võ không nhận thư mà lại nâng tay lên, chỉ vào Diệp Tuyền vừa vào phòng không lâu, thậm chí còn chưa kịp ngồi xuống.
Người áo đen không chút do dự trình thư đến trước mặt Diệp Tuyền. Diệp Tuyền hoàn toàn không thấy rõ đối phương đi đến trước mặt mình như thế nào.
“Nhận.” Quảng Võ chỉ nói một chữ.
Nghe tiếng Quảng Võ, Diệp Tuyền theo thói quen tuân lời đối phương, lấy thư vào trong tay.
Lại là một trận âm phong, ba người áo đen biến mất khỏi phòng, cửa sổ cũng không có dấu vết đã từng mở ra.
Diệp Tuyền cầm thư trong tay chỉ chỉ Quảng Võ lại chỉ chỉ mình, không hiểu ra sao.
“Ngươi mở thư ra, đọc, nói cho ta biết.”
“Để ta xem xem.” Diệp Tuyền mở thư ra, một tờ giấy rất dày, lại không nhìn thấy nét mực nào, mở ra thì thấy chỉ có vài con số ít ỏi. Diệp Tuyền nhìn hiểu được cái gì từ đó, mạnh ngẩng đầu nhìn Quảng Võ. Đối phương mỉm cười với y, vẫn không mở miệng.
“Ngươi đoán đúng.” Diệp Tuyền không nói thẳng trong thư viết gì, mà là dùng một câu khác thay thế.
Những người còn lại trong phòng đều không biết lai lịch của ba người áo đen kia, chỉ có mình Diệp Tuyền đọc thư. Y biết ba người kia đang làm gì cho Quảng Võ, thế nên y nói một câu chỉ có mình và Quảng Võ mới hiểu được.
“Hửm? Rất là thông minh!” Quảng Võ thu hồi ánh mắt trên người Diệp Tuyền, lại rơi xuống người Thư Mặc tiên sinh: “Bây giờ đến lượt Thư Mặc tiên sinh giải thích một chút, Mê Tiên Dẫn, rốt cuộc là cái gì…”
“Đã vậy… Các ngươi ra ngoài đi.” Người tóc dài nhấc bút lên, chấm mực, lại để rất lâu mà không viết. Mực chấm trên bút lông cừu từng giọt từng giọt rơi lên giấy, lưu lại một vệt mực đen.
Chợt một màn sương xuất hiện trong phòng, không bao lâu sau, Bất Diệt Yên xuất hiện giữa màn sương kia. “Vị tướng quân kia có chút phiền toái, đã mời Đào đường chủ phái người qua.”
Người tóc dài gật gật đầu nói: “Vừa nhận được thư của Hạo Khí Minh. Vị tướng quân kia cũng đã thăm dò rõ ràng tung tích của Đường Thiên Huyền, chỉ là Thiên Huyền Kỳ vẫn phiền toái như cũ, bên Lẫm Phong Bảo nếu không có gì ngoài ý muốn thì đừng ra tay là tốt nhất.”
“Chuyện này vị tướng quân kia đã lên kế hoạch rồi, Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ cùng một phe với hắn, chuyện của Ác Nhân Cốc để Ác Nhân Cốc tự mình giải quyết, vị tướng quân kia rất là chu đáo.”
“Chẳng trách người nọ được xưng là thống lĩnh mạnh nhất Thiên Sách Phủ, ngay cả ánh mắt cũng xảo quyệt hơn người thường rất nhiều.”
“Cốc chủ, ám tuyến còn ở bên ngoài.”
Tuyết Ma viết, viết nét bút đầu tiên.
Hắc Nha lấy ra một bản danh sách, dường như cũng không vừa lòng lắm, lại gạch vài cái tên trên đó.
“Chỉ cần mấy người này thôi, ngươi mang về phục mệnh Lẫm Phong Bảo bảo chủ đi.”
“Vâng. Bảo chủ còn nói một chuyện, dặn ta nhất định phải báo cáo cho Đào đường chủ.”
“Nói.”
Tuyết Ma đứng trên mái nhà cao nhất của Liệt Phong Tập thổi khúc Hồng Trần, Bất Diệt Yên biến mất khỏi phòng, đàn quạ đen đậu trên nóc nhà đồng loạt bay đi. Rõ ràng là ban ngày, bầu trời Ác Nhân Cốc lại mang một màu đen làm người ta cảm thấy áp lực.
Hắc Nha gọi vài người đến, nói: “Tra, dựa theo lời hắn mà tra, người có liên quan đều xử tử.”
“Vâng, đường chủ, thuộc hạ lập tức đi ngay.”
“Đào đường chủ, thuộc hạ xin cáo lui trước, Cực Đạo Ma Tôn còn đang trờ ta trả lời.”
“Nói cho hắn, binh lực của Tuyền Tự Kỳ không cần lo lắng.”
“Đã rõ.”
“Ta cảm thấy ngươi căn bản không cần phải nói cho ta.”
Quảng Võ nắm một lọn tóc của Diệp Tuyền trong tay thưởng thức, rầu tĩ cười hai tiếng, nói: “Quách Quỷ là người của Ẩn Nguyên Hội, Thư Mặc là người do Thiên Sách Phủ an bài, lập trường của Đàm Thiên và Diêu Phong không rõ, chỉ còn lại Vu Huyền mà ngươi cũng biết rồi.”
“Trong Lẫm Phong Bảo kiểu gì cũng có một hai người dùng được.”
“Không tốt bằng ngươi.” Quảng Võ nghĩ tới chuyện gì đó, trên mặt hiện ra một nụ cười xấu xa, cúi đầu nói nhỏ bên tai Diệp Tuyền vài câu: “Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi không ý kiến.”
“Không được.” Diệp Tuyền quyết đoán cự tuyệt Quảng Võ: “Ta ở Ác Nhân Cốc…”
“Cộc cộc cộc”, ba tiếng gõ cửa ngắt lời Diệp Tuyền, Diệp Tuyền nhìn thoáng qua Quảng Võ bên người, đẩy đẩy vai hắn muốn hắn trả lời.
Quảng Võ thu lại ý cười trên mặt, lắc lắc đầu với Diệp Tuyền.
Lúc này đang là giữa trưa, đa phần mọi người đều đang nghỉ ngơi, lúc nãy Quảng Võ nói chuyện với Diệp Tuyền rất nhỏ, nếu không ở rất gần thì gần như không gnhe được. Người bên ngoài không nghe thấy gì lại dùng sức gõ vài cái lên cửa, âm thanh còn vang dội hơn lúc nãy. Quảng Võ và Diệp Tuyền liếc mắt nhìn nhau, hai người lấy bình khí của mình nhẹ nhàng nhảy lên xà nhà, từ trên cao nhìn về phía cửa.
Vài người rón rén đẩy cửa đi vào, thấy Quảng Võ và Diệp Tuyền không ở trong phòng thì rất ngoài ý muốn.
“Ta chắc chắn bọn họ không có ra ngoài.” Một người trong đó cam đoan.
“Chúng ta đều thấy, cửa sổ trong phòng cũng không bị động đến, nếu không ở bên dưới thì chính là…” Nam nhân đang nói ngẩng đầu lên, một miếng vải đen phủ lên mắt hắn, ngay sau đó cảm giác đau đớn kịch liệt xuyên qua thân thể, lại không đủ để hắn ngất đi.
“Đang tìm ta à?” Tay Quảng Võ cầm Hỏa Long Lịch Tuyền, thần binh nhuốm máu tỏa ra ánh sáng quỷ dị.
Nam nhân té trên đất thống khổ run rẩy, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, máu tươi ồ ạt chảy ra từ vết thương trên ngực, đôi môi không ngừng há ra khép lại như đang kêu cứu.
Hai người còn lại nhìn thấy thảm trạng của hắn thì hai đầu gối không ngừng run rẩy, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Quảng Võ.
“Chậc… Vậy mà chỉ quỳ một mình hắn.”
Trường kiếm sắc bén hoàn toàn nhập vào thân thể, kiếm cách đặt trên đỉnh đầu. Diệp Tuyền rút khinh kiếm ra, máu trên kiếm theo thân kiếm nhỏ xuống, không để lại vết máu nào trên kiếm.
Người đã tắt thở vặn vẹo té trên đất, tròng mắt như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, chết không nhắm mắt.
“Chỉ còn ngươi.” Quảng Võ nói, Hỏa Long Lịch Tuyền trên tay lung lay như đang uy hiếp.
“Ta… Ta… Xin… Xin bảo chủ tha cho thuộc hạ một mạng.” Hắn dập đầu với Quảng Võ một cái, trán đập vào gạch cứ như không biết đau.
“Giữ ngươi lại cũng không phải không có tác dụng.” Quảng Võ phất phất tay cho hắn trở về.
Diệp Tuyền cười như không cười nhìn Quảng Võ, trêu chọc: “Không sợ thả hổ về rừng?”
“Ta giữ hắn lại cũng chỉ là vì giết gà dọa khỉ mà thôi, chỉ là con gà này để người khác giết thì có tác dụng hơn.” Quảng Võ nắm cằm Diệp Tuyền, nghiêm túc đánh giá mặt y, cười nói: “Ta thấy một thân vàng tươi này của ngươi đúng là có chút giống tiểu hoàng kê vừa ấp ra.”
Diệp Tuyền không hề khách khí đấm vào bụng Quảng Võ. Y đã xem qua vết thương trên bụng đối phương, chắc chắc hôm nay đã khỏi hẳn rồi.
“Đệt…” Trên mặt Quảng Võ lộ ra vẻ thống khổ, cố nở một nụ cười dữ tợn, trầm bổng hùng hồn nói với Diệp Tuyền: “Ngươi mẹ nó nhớ kỹ cho ta…!”
“Tùy thời đợi Quảng tướng quân đến tìm ta báo thù.”
Quảng Võ hung ác cắn lên môi Diệp Tuyền, căn bản không thể gọi là hôn, chỉ đơn thuần là cắn xé để phát tiết. Đối phương không cam tâm yếu thế cắn lại, hai người như hai dã thú hung hắng đấu đá nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Quảng Võ buông Diệp Tuyền ra, đầu lưỡi liếm liếm máu ngoài miệng, cũng không phải chỉ có mỗi hương vị của mình.
Trên môi Diệp Tuyền có một giọt máu, Quảng Võ dùng ngón cái đè giọt máu lại, sau đó bôi đó lên moi Diệp Tuyền, không hiểu tại sao đối phương không có động tác gì.
“Họ Diệp, món nợ một quyền này, sau này chúng ta từ, từ, tính.” Nói xong Quảng Võ lại một lần nữa hôn lên.
Người của Tuyết Ma Đường đến Lẫm Phong Bảo vào lúc chạng vạng, hung mãnh hành quyết người Quảng Võ tha mạng lúc trưa. Thuộc hạ của ba người đều bị xử tử tại chỗ, tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra.
Quảng Võ đứng cạnh lạnh lùng nhìn, đến khi mọi người đều chết sạch thì thản nhiên ra lệnh: “Quăng ra ngoài cho sói ăn.”
Diệp Tuyền đứng cạnh phát ra một tiếng cười khẩy, xoay người vào phòng của Lẫm Phong Bảo bảo chủ, đoản đao treo trên thắt lưng phát ra lãnh quang làm đau mắt người nào đó đang trốn trong góc tối.Chú thích:
[1] Đao cách: Là phần ngăn giữa cán đao và lưỡi đao, tương tự với “kiếm cách”.Còn 9 chương.
Nhân tiện mình đã nói là xong Mê Tiên Dẫn mình sẽ quay lại làm Gà bay chó sủa nên các bạn cứ từ từ, đừng giục đừng hối mình, có giục có hối cũng không có chương mới đâu.
Hiện tại mình sắp vào học nên mình ưu tiên làm cho hoàn nhưng bộ có thể hoàn vì khi vào học mình sẽ học 3 buổi/ngày, không thể post thường xuyên được nữa. Mình muốn ưu tiên hoàn Mê Tiên Dẫn trước để mọi người khỏi mong ngóng thôi. Mong mọi ngưới thông cảm.