Mí mắt nặng như bị bốn năm ngọn núi lớn đè lên, căn bản không mở ra được. Đường Thiên Huyền theo bản năng sờ thiên cơ hạp của mình, trong lúc hỗn độn nghe được ai đó đang nói nhỏ vào tai. Đại não không tỉnh táo, những lời đối phương nói ra nghe rất mơ hồ.
Tiếng bước chân của ai đó mỗi lúc một gần, Đường Thiên Huyền dùng sức cắn lên đầu lưỡi một cái, hai mắt bỗng dưng mở ra. Đập vào mắt chỉ là ánh sáng, hai mươi mốt người còn lại của Thiên Huyền Kỳ vẫn còn chưa tỉnh. Đường Thiên Huyền nhìn kỹ lại, trong phòng tính cả mình chỉ có hai mươi người.
Rất không bình thường.
Ở Tuyền Tự Kỳ tuyệt đối không có cao thủ như vậy, mà hắn cũng không dám khẳng định thật sự đã có người đến. Sau khi tỉnh lại đầu óc hắn hỗn loạn, là mơ hay ảo giác đều có khả năng, dù cho hắn tin rằng mình sẽ không bao giờ bị như vậy.
Vẫn là nên điều tra cho kỹ thôi.
Đường Thiên Huyền cầm thiên cơ hạp lên ra khỏi ngôi nhà cũ nát, trên nóc nhà có một người lẳng lặng đứng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng như mũi kiếm. Đường Thiên Huyền lập tức quay đầu lại, không một bóng người.
Sát thủ do Đường Gia Bảo huấn luyện ra đều có một cảm giác đặc biệt, chỉ có người của mình mới cảm nhận được, thế nên Đường Thiên Huyền vừa vào khách sạn Bình An liền biết nơi này ngoài mình ra còn một sát thủ nữa.
Người của Đường Môn tinh thông dịch dung, hắn không biết đối phương là ai, đối phương cũng không biết hắn là ai, có thể xem như không phiền toái.
Khách sạn Bình An giống như một nơi giao dịch tình báo trong Ác Nhân Cốc. Bất Diệt Yên chỉ nghe lệnh Vương Di Phong, những chuyện Vương Di Phong không cho công bố thì chỉ có thể dựa vào tích tiểu thành đại. Những người cấp thấp trao đổi tình báo với nhau, kết nối những tin liên quan lại, cuối cùng suy ra nguyên trạng.
Đường Thiên Huyền tất nhiên có nguồn tin tình báo của mình, nhưng mà đến khách sạn Bình An nghe ngóng một chút vẫn tốt hơn. Đặc biệt là khi Tuyền Tự Kỳ biết Thiên Huyền Kỳ gặp khó khăn, kể từ đó Tuyền Tự Kỳ nhất định sẽ hành động, đã hành động thì ít nhiều gì cũng lộ ra.
Hơn nữa hắn rất quan tâm.
Ám khí, Đường Môn xưng đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất. Tuy rằng hắn tinh thông thuật cơ quan hơn ám khí, nhưng dù gì đi nữa thì hắn cũng xuất thân từ Đường Gia Bảo, kiến thức về ám khí tuyệt đối không ít. Âm thanh đêm qua hắn gnhe được tuyệt đối là tiếng ám khí, kết quả là ám khí biến mất tăm.
Đường Thiên Huyền nhíu nhíu mày, mặt nạ da người trên mặt càng thêm xấu xí. Bên cạnh có người phát ra âm thanh tỏ vẻ chán ghét hắn, Đường Thiên Huyền gục đầu xuống, run rẩy đưa ly trà lên miệng, đổ hơn phân nửa ra bàn.
“Gần đây Quỷ Thủ Đường rất hay qua lại với Tuyền Tự Kỳ, không biết có phải là muốn vào Tuyền Tự Kỳ hay không.”
“Đừng có ngu, Quỷ Thủ Đường một mình nhiều năm như vậy, nếu có ý định thì đã gia nhập Tuyền Tự Kỳ từ lâu, cần gì phải chọn lúc Tuyền Tự Kỳ và Thiên Huyền Kỳ đang đánh nhau.”
Hai người ngươi một lời ta một lời, cãi nhau túi bụi.
Nhân vật chính trong trận tranh cãi đi vào khách sạn Bình An, bênh cạnh còn có hai người. Một là Nhất Thấm Kỳ kỳ chủ Quan Nhất Thấm, đôi môi khép mở nói gì đó với Diệp Tuyền; người còn lại một thân hắc y hắc giáp, trường thương trên lưng được bọc lại bằng vải đen.
Có người nhận ra người đó là người đã truyền lời thay Cực Đạo Ma Tôn.
Cả người Đường Thiên Huyền đều lâm vào trạng thái đề phòng, đồng thời lại phải cố gắng giữ mình bình thường để tránh bị phát hiện.
Quan Nhất Thấm đó giờ luôn đè đầu cưỡi cổ người khác, tất nhiên trước mặt Diệp Tuyền cũng không ngoại lệ, dù cho đại đa số mọi người đều biết nàng có ý gì với Diệp Tuyền.
“Diệp Tuyền, ngươi bị chạm sợi dây nào vậy, ta nói ta cùng ngươi đánh Thiên Huyền Kỳ ngươi lại nói không cần?”
“Ta quả thật không cần, ta không nói gì sai cả.” Ngữ khí của Diệp Tuyền rất bình tĩnh, nghe không ra hắn có cảm xúc đặc biệt gì, không một gợn sóng như đang nói chuyện phiếm.
“Ngươi!”
Quảng Võ ôn hòa cười cười, nhấc tay gõ lên bàn hai cái, nói: “Chuyện này Nhất Thấm Kỳ không cần nhúng tay, nếu muốn nhúng tay thì phiền hãy đợi Diệp Tuyền chết rồi hãy lo.”
Người này là người của Cực Đạo Ma Tôn, nàng không thể đắc tội được. Quan Nhất Thấm nắm chặt tay, trợn mặt lên. Nếu ánh mắt có thể giết người thì e là Quảng Võ đã chết hơn trăm ngàn lần.
“Ta không phải người của Cực Đạo Ma Tôn.” Quảng Võ nói: “Cũng không phải người ngươi có thể trêu vào.”
“A.” Quan Nhất Thấm phát ra một tiếng cười lạnh, song kiếm bỗng xuất ra, mũi kiến đặt trên khải giáp của đối phương, thân kiếm mềm mại uống thành một độ cong cứ như muốn gãy đôi. “Tiếp theo chính là cắt đứt cổ ngươi.”
“Có cơ hội ngươi có thể thử.”
Diệp Tuyền một kiếm gạt kiếm của Quan Nhất Thấm ra, trường kiếm chỉ vào mặt đối phương: “Ngươi không khách khí với khách nhân của Tuyền Tự Kỳ thì cũng đừng hy vọng ta sẽ khách khí với ngươi.” Y buông kiếm, bình tĩnh ngồi ra xa chút, thản nhiên nói: “Giao tình giữa Nhất Thấm Kỳ và Tuyền Tự Kỳ cũng không nhỏ, Quan kỳ chủ không hiểu chuyện như vậy, xem ra không cần phải thâm giao nữa.”
“Chạy bàn, tính tiền.” Quảng Võ ném vài đồng tiền lên bàn, vỗ vỗ vai Diệp Tuyền, nói: “Ta đi nói chuyện với Quỷ Thủ Đường, ngươi chú ý an toàn.”
Đường Thiên Huyền bắt được một manh mối.
Quỷ Thủ Đường chỉ qua lại với Quảng Võ mà thôi, không qua lại với Tuyền Tự Kỳ, hơn nữa hiện tại Quảng Võ tìm Quỷ Thủ Đường là để tranh thủ cơ hội cho Diệp Tuyền.
Đường Thiên Huyền cũng tính tiền, đi ngược hướng với Quảng Võ.
“Vừa nhận được chưa lâu.” Quỷ Thủ Đường ném một ống trúc nhỏ, chính là loại ống trúc dùng để cột vào chân bồ câu.
Quảng Võ bắt được ống trúc đối phương ném tới, trút thứ ở bên trong ra. Là một tờ giấy nhỏ viết đầy chữ, hắn mở tờ giấy ra, nhìn lướt qua nội dung rồi bỗng cười cười, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đường Trấm, hỏi ngươi một câu.”
Quỷ Thủ Đường ngáp một cái, nâng tay lên bóp bóp vai mình, dứt khoát trả lời: “Hỏi.”
“Liệu có cách nào để ngừng cơ quan của Đường Thiên Huyền mà không phải dời đi vật đặt trên nó không?”
“Có.” Đường Trấm không hề suy nghĩ nói: “Cơ quan của Đường Thiên Huyền tuy tinh vi nhưng thật ra lại có một sơ hở chí mạng.”
“Nói nghe chút nào.”
Cái cây trồng trong viện cứ phát ra tiếng xào xạc, Diệp Tuyền vươn tay ra ngoài cửa sổ, gió không lớn, gần như có thể nói là không có gió, cái cây phát ra tiếng rất là bất thường.
Diệp Tuyền cầm kiếm của mình lên, chỉ cầm khinh kiếm, không đi bằng cửa chính mà leo cửa sổ ra ngoài. Chân vừa đặt xuống cửa phòng liền mở ra, y thò đầu vào cửa sổ chạm phải tầm mắt Quảng Võ. Đối phương kinh ngạc một chút rồi mỉm cười.
“Đây này.” Quảng Võ lung lay tay, nghe ngữ khí của hắn thì hình như trong tay có cái gì đó.
“Cái gì?” Diệp Tuyền tựa cửa sổ cười cười nhìn hắn.
Quảng Võ dùng ngón tay ngoắc ngoắc y: “Vào rồi nói.”
Diệp Tuyền thấy hai tay Quảng Võ tách ra, trên ngón tay có vết lõm xuống, giống như là bị chỉ siết chặt. Y chần chờ vươn tay vào giữa hai tay Quảng Võ nắm lấy, có một sợi chỉ rất nhỏ chặn ngang. Hơi dùng lực một chút thì lực cản biến mất, hẳn là chỉ đã đứt,
“Tơ tằm?”
“Để trên nóc nhà, đạp lên sẽ không có cảm giác, tơ đứt cây sẽ kêu lên.”
“Đường Thiên Huyền nhìn không ra?”
“Hắn biết thì ngươi sẽ không biết sao? Đúng rồi, còn có một chuyện…”
Đầu lưỡi Diệp Tuyền mềm đến kỳ lạ, Quảng Võ cắn lên đầu lưỡi y một cái rồi lui ra ngoài. Mắt đối phương đã hơi ươn ướt, lẳng lặng nhìn hắn không nói gì, hơi thở ấm áp phả về phía mình.
“Ta đi ra ngoài.” Quảng Võ xoa xoa khóe miệng y.
Diệp Tuyền không lên tiếng.
Quảng Võ không đi bằng đường cửa mà trèo tường đi. Đột tác trèo tướng dứt khoát lưu loáy, không có chút động tác thừa nào. Diệp Tuyền tựa cửa sổ nhìn, vẩn vơ nghĩ rằng người có thể trèo tường nhanh gọn như vậy thì thân thủ tốt đến cỡ nào.
Suốt cả hành trình chưa ai thấy Quảng Võ chân chính ra tay, mà người có thể xứng với Hỏa Long Lịch Tuyền thân thủ chắc chắn không tồi. Ai có ngờ được Quảng Võ sẽ bị ám khí của mình làm bị thương, người không hiểu Quảng Võ sẽ cảm thấy quỷ dị lại ly kỳ.
Quả thật cứ như là giả vậy.
Diệp Tuyền không đoán được lý do Quảng Võ muốn bị thương, chuyện này cũng không có bao nhiêu đầu mối, suy đi nghĩ lại cuối cùng đành bỏ qua.
Âm thanh xào xạc mất tự nhiên vang lên.
Người trên nóc nhà biết rằng không ổn, vội vã nhảy xuống vây quanh phòng Diệp Tuyền. Đường Thiên Huyền cầm đầu nhảy vào, trên giường cùng xà nhà đều không một bóng người, Diệp Tuyền vốn ở trong phòng giờ cũng không thấy tăm hơi.
“Không ổn! Trở về mau!”
—— Mê Tiên Dẫn.
Cuộn tranh vẫn còn nằm yên trên cơ quan, không có dấu vết chạm vào. Đường Thiên Huyền nghi hoặc nhìn cuộn tranh, bước lên dùng ngón tay quẹt qua bàn gỗ một cái, dính một tầng bụi dày.
Nơi này bỏ hoang đã lâu, hoang vu vắng vẻ, dù cho Cực Đạo Ma Tôn từng ở nơi này thì cũng không còn bao người nhớ đến nó. Trong ngoài phòng đều là bụi, cạnh chiếc bàn đặt cuộn tranh chỉ có một đôi dấu chân, dấu chân chuyển hướng về phía cửa, sau đó dấu vết biến mất trước cơ quan của hắn.
Đường Thiên Huyền cúi người nhìn chằm chằm cuộn tranh trên bàn. Lý do Hạo Khí Minh tìm đến hắn phần lớn là vì hắn có khả năng nhìn là nhớ mãi không quên, để phòng hờ bản vẽ độc nhất vô nhị kia thật sự bị mất.
Thế nên chỉ cần nhìn qua một chút là hắn có thể nhớ rõ hình dáng quyển tranh Mê Tiên Dẫn. Trực giác nói cho hắn rằng Diệp Tuyền sẽ không bỏ qua cơ hội này mà mang Mê Tiên Dẫn đi. Đáng tiếc lý trí cùng thực tại nói cho hắn rằng Diệp Tuyền đã không mang Mê Tiên Dẫn đi.
Có lẽ là hắn đã nghĩ nhiều.
Quách Quỷ vừa xử lí xong mớ thi thể Đường Thiên Huyền tạo ra, thấy Diệp Tuyền mang Mê Tiên Dẫn trở lại thì bày bộ dáng lưu manh nói: “Quảng tướng quân đã chờ ngươi ở đại sảnh rất lâu.” Chữ “chờ” được nhấn rất mạnh, ngữ khí cũng là lạ khiến Diệp Tuyền ngơ ngác.
Diệp Tuyền về phòng trước, cất kỹ Mê Tiên Dẫn rồi mới đến đại sảnh gặp Quảng Võ.
“Vất vả rồi.” Ngữ khí Quảng Võ nói chuyện với y vẫn như thường, miệng lại nở một nụ cười xấu xa, không, phải nói là nụ cười sung sướng khi người gặp họa.
“Ngươi cười cái gì?”
Quảng Võ không lên tiếng, mắt liếc liếc về phía gian phòng bên kia.
Diệp Tuyền nhìn theo hướng mắt Quảng Võ, bỗng dưng mỉm cười, ôm tay ung dung nói: “Quan kỳ chủ mới đắc tội khách nhân của Tuyền Tự Kỳ sáng nay, chưa bao lâu sau lại chạy đến Tuyền Tự Kỳ làm đương gia, chẳng lẽ là xem Tuyền Tự Kỳ thành nhà mình à?”
“A, Diệp Tuyền… Ngươi có biết vị bằng hữu này của ngươi có lai lịch gì không?”
“Thiên Sách Phủ Quảng Võ Quảng tướng quân, có vấn đề gì sao?”
Quan Nhất Thấm không ngờ được Diệp Tuyền vậy mà lại lui tới với người của triều đình, nhất thời cứng họng không nói được gì, sắc mặt khi trắng khi đỏ, cực kỳ thú vị.
“Ta lại muốn biết ngươi kiêu căng như vậy đến đây là có ý gì, muốn đến dạy dỗ ta à?”
“Ngươi qua lại với quan phủ, bị người khác biết được ngươi thấy mình sẽ sống tốt à?”
“Để ta nghĩ xem nào…” Diệp Tuyền nhắm mắt nhíu mày, thoạt nhìn như đang nghiêm túc nghĩ gì đó: “Trừ Thiên Sách Phủ ra, ngươi hẳn là còn tra được hắn có quan hệ với Ác Nhân Cốc phải không?”
Sắc mặt mới tốt lên của Quan Nhất Thấm lại sa sầm xuống, còn khó coi hơn lúc trước nhiều.
Diệp Tuyền thấy nàng như vậy ý cười trong mắt càng nồng, thừa thắng xông lên châm chọc không tha: “Quan Nhất Thấm, ngươi đừng tưởng rằng mình là kỳ chủ thì đã giỏi rồi. Ngươi là kỳ chủ ta cũng là kỳ chủ, nếu ngươi muốn quản chuyện riêng của Tuyền Tự Kỳ, muốn đạp lên đầu ta thì ngươi phải tự xem xem mình có bao nhiêu phân lượng.”
Quan Nhất Thấm không thể ngồi được nữa, đứng bật dậy nghiến răng nghiến lợi nhìn Quảng Võ, không thèm quay đầu bỏ đi.
Quảng Võ bàng quan cả buổi, sau khi Quan Nhất Thấm đi thì cười như không cười nhìn chằm chằm Diệp Tuyền.
“Nhìn cái gì?”
“Ngây thơ.”
Lý Khai Lâm đứng ở cửa Chính Khí Thính, trên lưng đeo một thanh thương, thương anh màu lam để lộ ra một tia lạnh lẽo của binh khí. Trên thân thương là một con giao long vô cùng sinh động, chính là Toái Hồn mấy năm trước còn ẩn trong Tàng Kiếm Sơn Trang.
Thương của Võ Lâm Thiên Kiêu chưa bao giờ là bí mật, chỉ là Lý Khai Lâm rất ít khi dùng Toái Hồn, thậm chí trên võ đài cũng chỉ dùng những thanh thương bình thường. Còn về Toái Hồn, Lý Khai Lâm chỉ dùng trong hai tình huống: một là chiến dịch quy mô lớn với Ác Nhân Cốc, hai là trấn áp nội chiến trong Hạo Khí Minh.
Gần đây Ác Nhân Cốc có hành động gì mọi người đều biết, nếu không phải là tranh chấp với Ác Nhân Cốc thì chỉ còn một khả năng kia, có người công khai khiêu chiến giới hạn của Hạo Khí Minh.
Hạo Khí Minh vô cùng căm ghét nội chiến. Mấy năm trước từng có một trận nội chiến, nếu Tạ Uyên không xử ý kịp thời thì e là Ác Nhân Cốc đã đánh đến Võ Vương Thành.
“Liễu Thiên Kiêu còn chưa tới à?”
“Bẩm minh chủ, đã cho người đi mời, hẳn là đang trên đường đến.”
Tạ Uyên gật gật đầu, lại pha một bình trà mới, nói với Lý Khai Lâm ngoài cửa: “Lý tướng quân vào đi, Liễu tướng quân chắc lát nữa mới đến.”
Lý Khai Lâm vâng một tiếng, bước qua cửa Chính Khí Thính vào trong, chọn một vị trí bình thường ngồi xuống.
Tạ Uyên cười khen ngợi, hai người im lặng vô thanh, có chút cảm giác sóng yên gió lặng.
Liễu Thiên Kiêu lại không như vậy, nghe nói Lý Khai Lâm cũng ở đó thì hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hạo Khí Minh xảy ra nội chiến thì tìm Lý Khai Lâm trước, Lý Khai Lâm bận việc không đến thì mới tìm mình. Hiện tại gọi hai người cùng lúc thì e là chuyện xảy ra cũng không nhỏ. Lý Khai Lâm là Võ Lâm Thiên Kiêu, hắn là Cửu Châu Đại Hiệp, làm việc cùng nhau thì hắn cũng chỉ làm nền cho Lý Khai Lâm mà thôi. Nghĩ đến đây nộ khí trên mặt Liễu Thiên Kiêu càng tăng.
Đến ngoài cửa Chính Khí Thính Liễu Thiên Kiêu không thể không điều chỉnh lại cảm xúc, vờ như không có gì cả đi vào Chính Khí Thính, cư xử với Tạ Uyên và Lý Khai Lâm như bình thường.
“Đã đợi lâu rồi.”
“Gần đây Hạo Khí Minh nhận được chút tin tức.” Lý Khai Lâm thờ ơ nhìn Liễu Thiên Kiêu: “Bản vẽ xe Thôi Thành mất trộm, đều tra ra là do Đường Thiên Huyền làm.”
Trên mặt Liễu Thiên Kiêu ngập tràn kinh ngạc, trong mắt ngập tràn lo âu, vô cùng căm phẫn nói: “Ác Nhân Cốc thật quá lớn mật! Bản vẽ xe Thôi Thành mà bon họ cũng dám trộm, đây là muốn tạo phản à?!”
Lý Khai Lâm ho khan hai tiếng cắt ngang màn diễn của Liễu Thiên Kiêu. Lúc này đối phương mới dừng lại, hơi xấu hổ sờ sờ mũi mình.
“Đã lấy lại được bản vẽ, một thời gian nữa sẽ mang về tới.”
Lần này Liễu Thiên Kiêu kinh ngạc thật.
Bản vẽ không có khả năng bị đoạt lại, hắn đã nói với Đường Thiên Huyền rằng phải giấu ỡ Mê Tiên Dẫn. Đây là nơi an toàn nhất trên đời, người bình thường sẽ không nghĩ đến, hơn nữa số người tiến vào Mê Tiên Dẫn vốn không nhiều chứ đừng nói đến người biết cách vào Mê Tiên Dẫn.
Càng quan trọng hơn là… Nếu bản vẽ đã được lấy lại thì hết thảy mọi nỗ lực của hắn đều uổng phí.
Ác Nhân Cốc sẽ không bị tổn hại gì, Lý Khai Lâm vẫn sẽ an vị ở vị trí “Võ Lâm Thiên Kiêu”, hơn nữa lượng công lao đầy đến không thể đầy hơn của hắn lại được thêm một phần.
Liễu Thiên Kiêu nhịn không được siết tay, trên mặt lại vô cùng vui sướng nói: “Tốt quá, bản vẽ không sao là được rồi.” Giọng nói cố tỏ ra vui mừng nhưng vẫn không giấu được vẻ uể oải.
“Bản vẽ là do người của Hạo Khí Minh tuồn ra, thế nên minh chủ mới gọi ta và ngươi đến.”
Nghe nửa câu đầu, Liễu Thiên Kiêu như rơi vào hầm băng, cả người lạnh ngắc. Đến khi Lý Khai Lâm nói nốt nửa câu sau mới ổn hơn một chút.
Nếu Tạ Uyên đã mời hai người bọn họ đến cùng bàn bạc thì đã chứng tỏ rằng hắn không nằm trong diện tình nghi. Cũng phải thôi, dù không danh tiếng lẫy lừng bằng Võ Lâm Thiên Kiêu Lý Khai Lâm nhưng tốt xấu gì hắn cũng là Cửu Châu Đại Hiệp, cống hiến cho Hạo Khí Minh tuy không nhiều nhưng cũng không hề ít, sao có thể bị hoài nghi chứ.
Liễu Thiên Kiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lo lắng hỏi: “Minh nội định xử lý thế nào?” Hắn nôn nóng nhìn Lý Khai Lâm, cứ như trong thiên hạ không gì quan trọng bằng chuyện này. “Bản vẽ bị mất vốn lả đại sự, hơn nữa còn là người của mình làm, không bắt được người này thì Hạo Khí Minh về sau sẽ không an bình.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Lý Khai Lâm nhếch môi, ánh mắt nhìn Liễu Thiên Kiêu có chút đáng sợ: “Thế nên ta mời ngươi đến muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút.”
“Kẻ này đẩy Hạo Khí Minh vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy thì đã có thể xem là người của Ác Nhân Cốc rồi, thứ cặn bã như vậy thì tất nhiên phải xử tử để an lòng người.”
Ánh mắt Lý Khai Lâm càng thêm đáng sợ, hắn thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nhìn Liễu Thiên Kiêu như đang nhìn một con kiến hèn mọn lại đáng thương: “Nhưng ngươi lại vì lòng tự trọng vừa buồn cười vừa đáng thương của mình mà giao bản vẽ cho Đường Thiên Huyền.”Nữ pháo hôi xuất chiêu, hãy xem Quảng tướng quân dùng thủ đoạn gì để giữ vợ:v