Hoa Hướng Vãn ngủ say một đêm trong nguc Tạ Trường Tịch.
Ngày hôm sau tỉnh lại, nàng phát hiện Tạ Trường Tịch đã dậy, đang ngồi ở trong phòng nghiêm túc chải lông cho Tiểu Bạch.
Hoa Hướng Vãn ngáp một cái ngồi xuống, phát hiện quần áo trên người mình lỏng lẻo rơi rớt, quanh người đều là mùi hương tùng lạnh nhạt thuộc về Tạ Trường Tịch.
Nàng chỉ nghĩ là dáng vẻ mình ngủ không tốt, nói không chừng ngọ nguậy suốt một đêm trong lòng Tạ Trường Tịch.
Nàng chột dạ ngẩng đầu liếc Tạ Trường Tịch, đối phương mặc đồ trắng đầu đội ngọc quan.
Tiểu Bạch đang gối đầu phơi nắng trên chân chàng, được chàng dùng lược chải lông, thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã.
Ngày thường chàng rất trắng, dưới ánh nắng, cả người như được khắc nên từ băng ngọc không nhiễm chút phàm tục nào.
Nghe tiếng nàng dậy, chàng chậm rãi nhấc mi, chỉ nói: “Ôn Thiếu Thanh và Minh Hoặc đã ra ngoài trước, không cho chúng ta biết.”
“Không có việc gì.” Hoa Hướng Vãn từ trên giường đi xuống, đến bên cạnh Tạ Trường Tịch, ngồi xổm xuống chọc chọc đầu Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch bất mãn trợn mắt, Hoa Hướng Vãn đưa tay xoa mặt nó: “Chắc hắn dùng Tầm Long Bàn đi tìm huyết lệnh rồi.”
“Minh Hoặc không muốn để cho nàng lấy được huyết lệnh.”
Tạ Trường Tịch nhắc nhở, Hoa Hướng Vãn cười: “Đương nhiên, Minh Hoặc hận không thể để Ôn Thiếu Thanh và ta lập tức mỗi người đi một ngả.”
“Nàng rất có lòng tin với Ôn Thiếu Thanh.”
Tạ Trường Tịch khẳng định.
Hoa Hướng Vãn hơi khựng lại một chút.
Tạ Trường Tịch nhìn nàng: “Vì sao?”
“Chúng ta tắm rửa cho Tiểu Bạch chứ?”
Hoa Hướng Vãn ngửa đầu nhìn chàng, cười đề nghị.
Tiểu Bạch vừa nghe, lông gáy nhất thời chổng ngược lên, vô thức nhào sang bên cạnh.
Hoa Hướng Vãn nhanh tay, túm lấy nó, đứng dậy: “Đi nào, lăn lâu như vậy rồi.
Ta tắm cho ngươi.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn lập tức đi ra ngoài.
Tạ Trường Tịch im lặng nhìn nàng.
Lúc lâu sau, chàng mới đứng lên, theo nàng đi ra ngoài.
Hai người đi ra khỏi phòng thì thấy Khương Dung đang ở trong sân cho gà ăn.
Thấy hai người đi tới, Khương Dung cười híp mắt nói: “Muốn đi tìm huyết lệnh thì nhanh lên.
Hai người đi cùng các ngươi kia, thoạt nhìn như bị tình thế bắt buộc rồi.”
“Không sao.”
Hoa Hướng Vãn ôm Tiểu Bạch ngồi ở hành lang, quan sát Khương Dung cho gà ăn.
Nàng ta rất cao, chân thon dài.
Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua quanh người, trong viện có một hồ nhỏ, hồ nước ở trong gió đưa theo một chút mùi tanh, trên mặt nước là hoa sen màu lam.
Hoa Hướng Vãn chống đầu nhìn, cười cười: “Cái ao này dùng nước biển?”
“Phải!” Khương Dung tùy ý trả lời: “Thần nữ đời trước dẫn từ Định Ly Hải tới.”
“Còn trồng Hải Thượng Hoa?”
Nghe nói như thế, Khương Dung quay đầu, trong mắt mang theo vài phần bất ngờ: “Ngươi biết được Hải Thượng Hoa?”
“Loài hoa thuộc về tộc giao nhân, quanh năm sống ở đáy biển.
Lúc ở đáy biển là màu đỏ diễm lệ.
Nếu nuôi trên mặt biển sẽ biến thành màu lam.
Có người nói sau khi giao nhân ch3t, sẽ gửi ký ức về Hải Thượng Hoa.”
Khương Dung lẳng lặng nghe, một lát sau nàng ta cúi đầu cười cười: “Người hiểu giao nhân như vậy, trên đời cũng không nhiều.”
Dù sao giao nhân ở biển sâu, rất ít giao tiếp với người trên mặt đất.
Hoa Hướng Vãn còn muốn nói vài câu nữa, nhưng đột nhiên có người đưa một bát mỳ sợi qua.
Hoa Hướng Vãn sửng sốt, quay đầu lại nhìn Tạ Trường Tịch, chỉ thấy đối phương nghiêm túc nhắc nhở nàng: “Nàng phải ăn chút gì đó.”
Nàng không thể so với bọn họ.
Nếu nàng không ăn cơm, tuy sẽ không ch3t, nhưng thân thể đã không có linh khí lại không có đồ ăn, sẽ xuất hiện tình trạng mệt mỏi giống như người phàm mất đi chất dinh dưỡng.
Nàng chỉ không nghĩ tới Tạ Trường Tịch sẽ bưng ra một bát mỳ, Hoa Hướng Vãn có chút ngây người.
Khương Dung ở bên cạnh bật cười, nói: “Bị nhốt đã lâu, chỗ này của ta chỉ còn thừa lại chút linh mạch làm mỳ.
Tay nghề Đạo quân không tồi, làm cho ta một bát chứ?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn phản ứng, nhận bát mỳ, nói tiếng cảm ơn rồi vừa bắt đầu ăn mỳ vừa nói chuyện với Khương Dung.
Tạ Trường Tịch ôm Tiểu Bạch từ trên gối Hoa Hướng Vãn đi, ngồi ở một bên, yên lặng quan sát hai người.
Ba người một hổ ở trong sân nghỉ ngơi nửa ngày.
Đợi đến buổi chiều, thời tiết chuyển lạnh, Tạ Trường Tịch nhìn trời, nhắc nhở Hoa Hướng Vãn: “Về phòng trước đi.”
“Ta ở chỗ này chờ một lúc.” Hoa Hướng Vãn thờ ơ trả lời: “Ôn Thiếu Thanh còn chưa trở lại.”
Tạ Trường Tịch hơi khựng lại.
Một lát sau, chàng không nói nhiều, chỉ ngồi xuống, cầm tay Hoa Hướng Vãn đưa linh lực qua.
Đợi đến hoàng hôn, Ôn Thiếu Thanh và Minh Hoặc mới phong trần mệt mỏi quay lại.
Vừa thấy Ôn Thiếu Thanh, Hoa Hướng Vãn vội đứng dậy, kích đ0ng tiến lên: “Thiếu Thanh, rốt cục ngươi đã về, ngươi không sao chứ?”
Nàng vội nắm lấy tay áo Ôn Thiếu Thanh, trong mắt đầy quan tâm: “Có bị thương không?”
“Không cần lo lắng.”
Ôn Thiếu Thanh cố nén ý cười, nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch, kéo áo ra khỏi tay Hoa Hướng Vãn, chỉ nói: “Ta về phòng nghỉ ngơi trước.
Ngày mai lại nói.”
Trong nháy mắt khi hắn giật ra khỏi tay nàng, Hoa Hướng Vãn cảm thấy hắn nhanh chóng viết xuống hai chữ “hậu viện” vào tay nàng.
Nàng cũng lập tức giấu một lá Truyền Âm Phù nhét vào trong tay Ôn Thiếu Thanh.
Hai người trao đổi tin tức chỉ trong chớp mắt, sau đó tách ra.
Ôn Thiếu Thanh và Minh Hoặc cùng vào nhà.
Lúc đi ngang qua Tạ Trường Tịch, mùi Long Diên Hương thổi qua chóp mũi Tạ Trường Tịch, Tạ Trường Tịch không lên tiếng nhìn thoáng qua Ôn Thiếu Thanh, đi tới trước mặt Hoa Hướng Vãn.
Hắn cầm tay Hoa Hướng Vãn, kéo tay nàng lên, dùng khăn trắng nhẹ nhàng lau, chỉ nói: “Về phòng trước à?”
“Ta hơi đói bụng.”
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn chàng: “Nếu không chàng đi bắt một con gà rừng đi?”
Tạ Trường Tịch chậm rãi lau khô sạch tay nàng, trên mặt chàng không nhìn ra tâm tình gì, chỉ trả lời: “Ừ.”
Chàng thu khăn trắng lại, từ trong túi càn khôn lấy ra một cái áo lông cừu khoác lên trên người Hoa Hướng Vãn, nhẹ giọng nói: “Ban đêm lạnh, chớ để bị lạnh.”
Chàng nói xong thì xoay người đi về phía rừng rậm.
Hoa Hướng Vãn xác định Tạ Trường Tịch đã đi xa mới quay đầu nhìn về phía phòng khách tầng hai.
Minh Hoặc và Ôn Thiếu Thanh đều đã vào phòng của mình.
Nàng suy nghĩ một chút, cũng trở về phòng, lấy ra một lá bùa viết xuống bốn chữ “hậu viện bàn kỹ”, bốn chữ lập tức ẩn vào trong lá bùa.
Hoa Hướng Vãn cắt lá bùa thành một người nhỏ, giơ tay lên thổi một cái rồi ném ra ngoài.
Người giấy nhỏ lập tức đứng lên, theo cửa sổ leo lên trên mái hiên, lặng yên không một tiếng đ0ng chạy về phía phòng của Ôn Thiếu Thanh.
Nhưng mà người giấy mới leo đến một nửa, có người đột nhiên mở cửa sổ, đưa tay kẹp lấy người giấy.
Minh Hoặc đặt người giấy nhỏ vào lòng bàn tay, giơ tay lên lướt một cái, nhìn thấy bốn chữ “hậu viện bàn kỹ”.
Hắn ta trầm ngâm trong chốc lát, quay đầu liếc phòng bên cạnh, suy nghĩ một chút lại thả người giấy lên mái hiên.
Người giấy nhỏ lộn nhào nhằm về phòng Ôn Thiếu Thanh, sau đó chui vào trong khe cửa sổ.
Nhưng Minh Hoặc không biết rằng lúc người giấy chui vào cửa sổ, trong nháy mắt đã biến thành tro.
Cảm nhận được người giấy biến mất, Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua sát vách, nở một nụ cười.
Một lát sau sau, nàng khoác áo lông cừu đứng dậy, xoay người đi hậu viện.
Nàng ở hậu viện đợi một lúc.
Trời đông giá rét, nàng đang nghĩ ngợi lúc nào Ôn Thiếu Thanh mới qua đây, còn chưa kịp phản ứng thì có người giơ tay bịt miệng nàng.
“A Vãn!” Ôn Thiếu Thanh khắc chế kích đ0ng, khàn giọng mở miệng: “Ta tìm được mắt trận rồi!”
“Ở chỗ nào?”
Hoa Hướng Vãn lập tức hỏi.
Ôn Thiếu Thanh không nghi ngờ nàng, nói: “Đi về hướng Tây Nam mười dặm là Càn vị, Tây Bắc mười dặm là Khôn vị.
Càn vị là mắt trận, tất cả linh lực trong trận pháp đều đi vào Càn vị, mà Khôn vị là chỗ hiểm nhất trong trận.
Trận pháp mở ra, cho dù là Đại La Kim Tiên vào Khôn vị, tu vi cũng phải về hết Càn vị.”
Ôn Thiếu Thanh nói xong vội dặn dò: “Tối nay giờ hợi, ta sẽ mở đại trận ở mắt trận.
Trước đó, nàng đưa Tạ Trường Tịch đến Khôn vị chờ ta.”
“Được.” Hoa Hướng Vãn lập tức gật đầu, không chút tình cảm: “Chờ ngươi lấy được linh lực của Tạ Trường Tịch, ta lập tức thông báo cho Thiên Kiếm Tông.
Đến lúc đó ngươi trói Minh Hoặc lại đưa đến Hợp Hoan Cung.
Ta nhanh chóng đến Thiên Kiếm Tông khai báo.”
Hoa Hướng Vãn nói xong, cười rộ lên: “Đến lúc đó, Tạ Trường Tịch ch3t, Minh Hoặc đền tội phải ch3t, Tần Vân Y cũng phải ch3t.
Khi ấy, ngươi chính là Ma Chủ, ta...” Hoa Hướng Vãn nhìn hắn, trong mắt đầy thâm tình: “Sẽ không nợ ngươi cái gì.”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hoa Hướng Vãn vội la lên: “Tạ Trường Tịch đã trở về.
Ta đi trước.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn lặng yên không một tiếng đ0ng nhìn thoáng qua chỗ rẽ, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
Ôn Thiếu Thanh vội đổi hướng, biến mất tại chỗ.
Nơi khúc quanh, Minh Hoặc từ trong góc đi ra nhìn chỗ hai người vừa nói chuyện.
Lúc lâu sau, hắn ta bật ra tiếng cười nhạt.
Hoa Hướng Vãn chạy ra hậu viện.
Mới đến cửa, đã nhìn thấy Tạ Trường Tịch cầm gà rừng về.
Tạ Trường Tịch nhìn lướt qua áo lông cừu trên người nàng, mùi Long Diên Hương như có như không.
Chàng không kiềm được khẽ nhúc nhích đầu ngón tay.
Hoa Hướng Vãn không phát hiện ra khác thường, ánh mắt rơi vào gà rừng trong tay chàng, chỉ định: “Ta muốn ăn gà hầm.”
Tạ Trường Tịch gật đầu, nhìn Hoa Hướng Vãn vội vã trở về phòng.
Chàng đưa lưng về phía Hoa Hướng Vãn, bình tĩnh nhắc nhở: “Trong phòng tắm ta đã thả ôn tuyền châu, nàng có thể tắm một cái.”
Cái mùi kia, quá khó ngửi rồi.
Hoa Hướng Vãn sửng sốt, vô thức sờ sờ mặt, sau đó mờ mịt gật đầu: “Được.”
Tạ Trường Tịch quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Hoa Hướng Vãn chạy về phòng.
Chàng tự mình đi phòng bếp, bắt đầu lưu loát xử lý thịt gà.
Trời Tuyết Sơn tối sớm, chàng mới để gà vào nồi trong, màn đêm đã buông xuống.
Ngoài cửa xuất hiện tiếng bước chân, sắc mặt Tạ Trường Tịch bất đ0ng, lại bắt đầu xử lý những nguyên liệu nấu ăn khác tiện tay từ trong núi mang về.
Minh Hoặc đứng ở cửa, lạnh lùng mở miệng: “Thê tử tư thông với người ta.
Tạ Đạo quân còn ở nơi này làm cơm, thật là hăng hái.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, giơ tay đặt một con cá lên trên thớt gỗ, ánh đao lướt qua lật vẩy cá, cùng vẩy cá phát ra âm thanh lách tách.
“Tối nay Hoa Thiếu chủ định hạ độc ngươi, đưa ngươi vào trong trận pháp để Ôn Thiếu Thanh hút tu vi của ngươi, sau đó giá họa cho ta.”
Tạ Trường Tịch như không nghe thấy, lưỡi dao cắt thịt cá, lát cá được chàng xử lý trong suốt óng ánh.
Nhưng con cá này dường như còn sống, vẫn đang kích đ0ng giằng co.
Tạ Trường Tịch vững vàng đè xu0ng, nghe Minh Hoặc nói.
“Ngươi không tin à? Ngươi cũng biết Hoa Hướng Vãn có tình cảm thế nào với Ôn Thiếu Thanh đúng không? Năm đó lúc Hoa Hướng Vãn gần bảy tuổi đã quen Ôn Thiếu Thanh.
Khi đó ta còn là một nô bộc của Âm Dương Tông, theo Thiếu chủ của chúng ta đến Hợp Hoan Cung học ở trường, từ xa đã nhìn thấy nàng vì Ôn Thiếu Thanh mà vung tay với Tần Thiếu chủ.”
Minh Hoặc nói, trong giọng nói mang theo chút trào phúng.
“Tên phế vật Ôn Thiếu Thanh này chỉ biết khóc, nhưng hắn tốt số.
Về sau Hợp Hoan Cung gặp rủi ro, Hoa Hướng Vãn từ thiên chi kiêu tử rơi xuống bùn lầy, lúc này mới cho hắn cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
Tạ Trường Tịch bình thản hỏi.
Minh Hoặc thấy chàng đáp lại, vội vàng thêm mắm dặm muối: “Sau khi Hợp Hoan Cung gặp chuyện không may, nàng thành một người liệt, không thể đi lại.
Ta nghe nói, nàng còn không thể nói được.
Ôn Thiếu Thanh nhân cơ hội này, cẩn thận tỉ mỉ che chở, từng chữ từng chữ dạy nàng nói chuyện, đút cơm cho nàng, đỡ nàng đứng lên.
Cho nên về sau, nàng toàn tâm toàn ý, tình sâu nghĩa nặng với Ôn Thiếu Thanh.”
Tạ Trường Tịch hạ dao nhanh hơn chút, con cá giãy dụa càng kịch liệt.
Chàng đè đầu cá xuống, lóc một bên cá chỉ còn trơ xương.
“Vừa nghe thân thể Ôn Thiếu Thanh có bệnh nhẹ, nàng không ăn không uống chăm sóc trước giường.
Sợ có người hạ độc Ôn Thiếu Thanh, cho nên mỗi chén thuốc nàng đều tự thử độc, bởi vậy tự phá hỏng thân thể, quanh năm đau dạ dày.”
“Ôn Thiếu Thanh muốn một gốc cây Tuyết Liên, nàng bôn ba ngàn dặm, cửu tử nhất sinh mới lấy được cây Tuyết Liên kia.”
“Ôn Cung chủ không thích Hoa Hướng Vãn, nhiều lần trước mặt mọi người nhục nhã nàng.
Hoa Hướng Vãn đều vì giữ lấy cái vị trí vị hôn thê của Ôn Thiếu Thanh mà nhẫn nhịn.”
“Tạ Đạo quân, ta không biết tại sao ngươi lại theo Hoa Hướng Vãn đến Tây Cảnh.
Nhưng ngươi phải biết rằng vì Ôn Thiếu Thanh...” Minh Hoặc cười nhạt, “Nàng có thể làm bất cứ thứ gì.”
“Ngươi muốn để ta giết Ôn Thiếu Thanh?”
Một con cá được lóc sạch sẽ, Tạ Trường Tịch bày lát cá chỉnh tề lên bàn, dùng gia vị linh thảo ướp cá rồi để vào nồi, đậy lại.
Minh Hoặc thấy cuối cùng chàng cũng có phản ứng, chỉ nói: “Ta chỉ nhắc nhở ngài, chú ý an toàn.”
“Đã biết.”
Tạ Trường Tịch lạnh nhạt nói: “Đi đi.”
Nghe lời này, Minh Hoặc thở phào một cái, hắn ta biết Tạ Trường Tịch đã nghe vào.
Tối nay dù cho hắn ta không giết Ôn Thiếu Thanh, chí ít sẽ không để Ôn Thiếu Thanh bình yên vô sự.
Hắn ta chào một cái, xoay người rời khỏi phòng bếp.
Tạ Trường Tịch đứng ở trong phòng, nhìn xương cá bị lóc sạch kia, im lặng không lên tiếng.
Mỗi một lời của Minh Hoặc như đâm vào trong lòng chàng.
Chàng nhìn xương cá được lóc sáng bóng, tay khẽ vuốt qua.
Chàng đã không tu Vấn Tâm Kiếm.
Đạo của chàng, là Hoa Hướng Vãn.
Chàng nhắm mắt lại, để những ác niệm trong lòng kia mở rộng vô hạn.
Sau một lúc lâu, chàng mở mắt, mở nắp nồi hấp cá ra.
Tạ Trường Tịch nấu ăn, dùng linh lực khống chế lửa.
Chưa đến nửa canh giờ, chàng bưng đồ ăn lên lầu.
Hoa Hướng Vãn đã tắm xong, lấy rượu, mặc áo mỏng, ngồi ở bên cạnh bàn uống.
Tạ Trường Tịch bưng đồ ăn vào, Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua.
Thấy ba món đồ ăn đặt lên trên bàn, nàng không khỏi cười rộ lên: “Ngày sau nếu chàng không có chỗ để đi thì có thể làm đầu bếp.”
Tạ Trường Tịch ngồi quỳ đối diện nàng, bày đồ ăn ra, bình tĩnh nói: “Minh Hoặc đến tìm ta.”
Hoa Hướng Vãn hơi khựng lại, ngược lại đều ở trong dự định, chỉ gật đầu: “Chàng đừng quan tâm hắn ta.”
“Hắn ta nói nàng định hạ độc ta, đưa tu vi của ta cho Ôn Thiếu Thanh.”
Nghe vậy, Hoa Hướng Vãn nín cười, bưng ly rượu: “Chàng tin?”
“Hắn ta nói năm đó ban đầu nàng không thể đi lại, là hắn ở bên nàng.
Nàng không thể nói, là hắn từng chữ từng chữ dạy nàng nói chuyện.”
Hoa Hướng Vãn uống một hớp rượu, trên mặt mang ý cười: “Làm gì khoa trương như vậy? Cũng chỉ khổ sở mấy ngày, sai lại thành ngay cả nói cũng không được?”
“Ta nhớ trước đây mỗi lần thực sự bị thương nàng đều sẽ trốn đi, không cho ta nhìn.”
Tạ Trường Tịch cúi đầu múc canh cho Hoa Hướng Vãn: “Cho nên mỗi lần thấy nàng nói với ta thương thế của nàng rất nặng, ta biết sẽ không có chuyện gì lớn.
Nhưng nếu nàng không nói lời nào, hoặc là không tìm được người, ta biết nhất định đã xảy ra chuyện.”
Nói xong, Tạ Trường Tịch đẩy bát canh đến trước mặt Hoa Hướng Vãn: “Minh Hoặc có lẽ sẽ giết Ôn Thiếu Thanh.”
“Chàng biết?”
Hoa Hướng Vãn bưng chén canh lên, Tạ Trường Tịch cụp mi: “Hắn ta mang theo sát ý.”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào, nàng chậm rãi uống canh, nhắc nhở: “Tạ Trường Tịch, chàng đến Tây Cảnh là vì tìm Vực Linh.
Những việc còn lại không liên quan gì đến chàng cả, chàng không cần để ý đi sâu.”
“Chuyện bên ngoài,” Nàng bình tĩnh nhìn chàng: “tốt nhất cứ vĩnh viễn là chuyện bên ngoài.”
Tạ Trường Tịch nhìn ảnh ngược của bản thân trong mắt nàng, chỉ hỏi: “Ta là chuyện bên ngoài?”
Hoa Hướng Vãn không trả lời chàng.
Nàng cúi đầu uống ngụm canh cuối cùng, lại nếm một lát cá và rau dại, sau đó rót rượu cho chàng.
Nàng giơ tay nâng chén ở trước mặt chàng, tươi cười: “Uống một chén chứ?”
Tạ Trường Tịch nhìn chén rượu trong tay nàng, Hoa Hướng Vãn thấy chàng không đ0ng đậy, chỉ nhắc nhở: “Chén rượu này, ta khuyên chàng uống.”
Tạ Trường Tịch trầm mặc.
Một lát sau, chàng nhận rượu, dùng tay áo che khuất đ0ng tác uống rượu, thong thả uống vào.
Hoa Hướng Vãn như biết chàng sẽ đồng ý, chống cằm ăn cá.
Tạ Trường Tịch để chén rượu xuống, đưa mắt nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn cười cười, chỉ nói: “Tìm Vực Linh, báo ân, cởi nút thắt trong lòng chàng sau đó tự về Vân Lai đi.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, ánh mắt bắt đầu có chút hoảng hốt.
Hoa Hướng Vãn tự rót rượu cho mình, khẽ nhấp một ngụm.
Nàng nhìn người trước mặt “loảng xoảng” ngã vào trên bàn, nụ cười trên mặt nhạt đi.
“Ngây người ở Tử Sinh Giới rất tốt, đến nhân gian ô trọc mục nát này làm cái gì?”
Nói xong, nàng nâng cốc uống xuống rồi buông chăn, đứng dậy.
Bên ngoài hơi lạnh, mơ hồ như có tuyết rơi.
Nàng phủ thêm áo lông cừu, lấy từ trong phòng ra một cây dù, xoay người đẩy cửa ra ngoài.
Nàng mới ra cửa, người gục xuống bàn lập tức mở mắt.
Chàng quay đầu nhìn thoáng qua tuyết bay bên ngoài, đứng lên.
Lúc Hoa Hướng Vãn nói chuyện phiếm với Tạ Trường Tịch, Ôn Thiếu Thanh đã sớm xuất phát.
Hắn ôm đàn, vội vàng chạy về phía mắt trận.
Đi đến một nửa, hắn đột nhiên nghe tiếng hô hoán ở phía sau: “Thiếu chủ, ngươi đi đâu vậy?”
Ôn Thiếu Thanh căng thẳng quay đầu lại, thấy Minh Hoặc, hắn thở phào một cái.
“Là ngươi?”
Hắn nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ta thấy Thiếu chủ đi ra ngoài,” Minh Hoặc đi lên trước, giải thích: “sợ Thiếu chủ gặp chuyện không may.”
“Ta có thể xảy ra chuyện gì?”
Ôn Thiếu Thanh đanh mặt: “Ta chỉ muốn đi một mình.
Ngươi đi về trước đi, ta...”
Còn chưa dứt lời, một thanh kiếm sắc chợt đâm vào giữa bụng hắn!
Trên thanh kiếm sắc này có phù chú hạn chế linh lực, Ôn Thiếu Thanh mở to mắt.
Sau đó hắn lập tức phản ứng lại, đẩy Minh Hoặc ra, lảo đảo lui lại, không thể tin nổi nhìn đối phương: “Ngươi...!Ngươi...”
Hắn không dùng được linh lực, Minh Hoặc cũng không dùng.
Hắn ta nhìn Ôn Thiếu Thanh bưng vết thương quay ngược lại, trên mặt mang ý cười: “Ta làm sao?”
“Ngươi dám...”
Ôn Thiếu Thanh thở hổn hển: “Ngươi dám phản bội ta!”
“Ta phản bội ngươi?” Minh Hoặc tựa như buồn cười: “Ta từng trung thành với ngươi à? Hơn nữa, nói đến phản bội, phải là ngươi làm trước chứ? Ngươi là vị hôn phu của Tần Thiếu chủ!”
Minh Hoặc nhắc nhở Ôn Thiếu Thanh.
Hắn ta đi về phía trước, Ôn Thiếu Thanh lập tức lui về phía sau.
Trên mặt Minh Hoặc mang theo chút khó hiểu: “Tần Thiếu chủ là nhân vật bậc nào? Ngươi chiếm được nàng, vì sao không quý trọng nàng? Hoa Hướng Vãn là cái thá gì? Ngươi lại vì một tiện nhân, muốn nhục nhã nàng? Ngươi còn muốn giá họa cho ta?”
Minh Hoặc nói xong, lắc đầu bật cười: “Ngu xuẩn.”
Ôn Thiếu Thanh không nói lời nào.
Hắn thở hổn hển, cảm giác được trên vết thương có thứ gì đó đang lan ra thân thể hắn.
Âm Dương Tông am hiểu một số pháp thuật âm tà, hắn cảm giác thân thể mình lạnh dần từng chút một.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua quanh mình, lặng yên không một tiếng đ0ng bóp nát Truyền Âm Phù mà Hoa Hướng Vãn cho, lạnh giọng nhắc nhở Minh Hoặc: “Mẫu thân đã điểm Hồng Đăng cho ta.
Nếu ngươi giết ta, mẫu thân ta nhất định sẽ giết ngươi.”
“Ta giết ngươi?”
Minh Hoặc cười rộ lên: “Trong Thần Nữ Sơn, ngươi mơ ước thê tử của đại năng Độ Kiếp Kỳ, ngươi nói là ai giết ngươi? Vì sao ta phải giết ngươi? Chỗ nước lầy, ngươi cho là của mình ngươi à.”
Nói xong, Minh Hoặc chợt đâm về phía trước!
Trong nháy mắt Ôn Thiếu Thanh mở một trận pháp thuấn di ra, hô to: “A Vãn, cứu ta! Minh Hoặc muốn giết ta!”
Trận pháp thuấn di bùng ánh sáng phóng vọt lên, trong nháy mắt Ôn Thiếu Thanh biến mất ở trước mặt Minh Hoặc.
Không nghĩ tới Ôn Thiếu Thanh còn có thể có loại pháp bảo này, sắc mặt Minh Hoặc khẽ biến lạnh lùng.
Nhưng hắn ta lập tức mở thần thức ra, truy tìm về phía trong rừng.
Loại trận pháp thuấn di chỉ dựa vào linh thạch để mở ra đều không truyền tống xa.
Ôn Thiếu Thanh mới chạm xuống đất, lập tức ôm vết thương, thất tha thất thểu chạy về phía mắt trận.
Hắn không biết Hoa Hướng Vãn có nhận được lời cầu cứu của hắn không, cũng không biết hiện nay Hoa Hướng Vãn có gặp chuyện không may không.
Hôm nay hi vọng duy nhất của hắn là nhanh chóng đến mắt trận.
Chỉ cần hắn mở pháp trận ra thì sẽ có một con đường sống.
Minh Hoặc...!
Là hắn xem thường Minh Hoặc, Minh Hoặc lại dám vì nữ nhân mà giết hắn!
Ôn Thiếu Thanh chịu đựng cơn đau, cắn răng đi về phía trước.
Máu tươi rải trên mặt đất, hắn bước đi tập tễnh.
Chạy một lúc, hắn lập tức phát hiện chỗ khác thường.
Băng tuyết quanh người càng lúc càng lớn, rừng rậm dường như cũng biến mất, giống như biến thành băng nguyên vô biên vô tận.
Nhận thấy điểm không thích hợp, hắn dừng lại, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Đây là đâu?
Hắn ôm vết thương, thở hổn hển, rút kiếm trong đàn của hắn ra.
Quanh người chỉ có tiếng gió tuyết, loại yên tĩnh này làm người ta càng hoảng hốt.
Qua một lúc lâu, hắn mới nghe được tiếng bước chân thong thả, có người đang bước trên tuyết.
Ôn Thiếu Thanh chợt quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Trường Tịch mặc áo trắng, đầu đội ngọc quan, cầm theo một thanh trường kiếm mà đến.
Đó là một thanh trường kiếm đúc từ bạch ngọc, phía trên có khắc hai chữ “Vấn Tâm”.
Đối phương chân đạp gió tuyết, thần sắc cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng từ giây phút chàng xuất hiện, thân thể Ôn Thiếu Thanh lập tức căng thẳng.
Hắn nhìn chằm chằm Tạ Trường Tịch, nhìn đối phương đi tới trước mặt mình.
Hắn biết đây là nơi nào rồi.
Ôn Thiếu Thanh kiềm lại khớp hàm đang muốn run lên, để bản thân cố gắng tỉnh táo lại.
Đây là lĩnh vực của Tạ Trường Tịch.
Nghe đồn đại năng Độ Kiếp Kỳ có thể tự sáng tạo một không gian thuộc về riêng mình.
Ở bên trong không gian này, kẻ đi vào như thịt cá, mặc cho người xâm lược.
Hắn thế mà lặng yên không một tiếng đ0ng bị Tạ Trường Tịch kéo vào lĩnh vực của mình.
Lúc này, chàng là quyết tâm muốn giết hắn.
Ý thức được điểm này, sợ hãi xông lên đầu.
Hai người lặng im đối diện.
Ôn Thiếu Thanh miễn cưỡng cười rộ lên: “Ngươi kéo ta vào lĩnh vực của ngươi, là không muốn cho người ta biết ngươi giết ta hả?”
Tạ Trường Tịch không nói.
Ôn Thiếu Thanh cố gắng thuyết phục chàng: “Ngươi giết ta, mẫu thân ta sẽ không bỏ qua ngươi.”
“Ừ.”
Tạ Trường Tịch trả lời.
Ôn Thiếu Thanh biết lời này không có uy hiếp gì đối với Tạ Trường Tịch.
Khớp hàm hắn run lên, nhắc nhở: “Ta ch3t không minh bạch như thế, A Vãn sẽ nhớ mong ta cả đời!”
Nghe nói vậy, rốt cục Tạ Trường Tịch cũng nâng mi lên.
Chàng nhìn người trước mặt, bình ổn nói: “Ta không thích ngươi gọi nàng như vậy.”
“Ngươi là vì cái này?” Ôn Thiếu Thanh cố gắng bình tĩnh: “Như vậy, ngươi để ta đi ra ngoài.
Ngày sau ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ dính dáng gì với nàng ấy.”
“Không còn kịp rồi.”
Tạ Trường Tịch mở miệng.
Ôn Thiếu Thanh cảm thấy một lực lượng lớn trong nháy mắt đè xu0ng, ấn cả người hắn vào trong đất tuyết.
Hắn liều mạng giãy dụa, nhưng mà càng giãy dụa, máu trên người hắn chảy càng nhiều.
Tạ Trường Tịch chậm rãi rút kiếm, Vấn Tâm Kiếm lướt qua xương sống lưng hắn.
Bàn tay cầm kiếm của chàng hơi run rẩy.
Đây là thời khắc hiếm có trong đời chàng lại run rẩy khi cầm kiếm.
Chàng biết, kiếm hạ xuống, chàng không quay đầu được.
Nhưng nghĩ đến Tử Sinh Giới, nghĩ đến ảo mộng kia lần lượt bị nghiền nát trước mắt suốt 200 năm, nghĩ đến Hoa Hướng Vãn giữ lấy Ôn Thiếu Thanh để mặc chàng rơi xuống.
Kiếm của chàng chậm rãi ổn lại.
Chàng không muốn quay đầu.
“Ta tu Vấn Tâm Kiếm, cả đời chẳng bao giờ giết người vì tư tâm.
Ta cầu Thiên Đạo, gắng đạt tới cảnh giới vứt bỏ tư tình tiểu ái, lấy đôi mắt thiên đạo nhìn pháp tắc thế gian.”
Kiếm từng chút xé rách quần áo, da, vào thịt.
“Buông ra!”
Ôn Thiếu Thanh cảm giác đau đớn, giằng co, nhưng mà hắn bị uy áp đè nặng, giống như một con cá sống bị người ta đè chặt lại.
Bởi vì sợ hãi mà giọng hắn run rẩy, kích đ0ng gào thét: “Ngươi buông ra.
Ngươi giết ta! A Vãn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Nhưng hôm nay, kiếm tâm của ta đã vỡ.
Vãn Vãn là đạo của ta, là điều ta muốn, là đạo ta cầu, trải nghiệm tình cảm của người thường.” Mũi kiếm của Tạ Trường Tịch theo xương sống lưng xé ra một đường, vẻ mặt chàng bình tĩnh: “Là đường cho ta chứng đạo.”
Nói xong, mũi kiếm đâm một cái, máu b4n ra, người dưới kiếm k3u rên thét chói tai.
Xẹt qua xương sống lưng, đánh gãy gân mạch, nhanh chóng mở ra.
Máu tràn ngập trong mắt Tạ Trường Tịch, Ôn Thiếu Thanh gào khóc cầu cứu.
“Buông ra! Ta sai rồi, Tạ Trường Tịch! Buông ra!”
“Ta sai rồi.
Ta lừa gạt nàng.
Nàng không thương ta! Nàng thật sự không thương ta! Ngươi tha cho ta, tha cho ta...”
Nghe hắn đau đớn kêu lên, chàng cảm thấy một loại bình tĩnh lâu rồi mới có.
Đúng rồi, thật ra giết là xong rồi.
Cho dù là 100 năm, 200 năm, Ôn Thiếu Thanh, Tiết Tử Đan...!
Nàng từng có bao nhiêu người, qua lại với bao nhiêu người thì đã làm sao?
Dù sao tương lai cũng chỉ có Tạ Trường Tịch.
Những suy nghĩ hoang đường ùn ùn kéo đến ở chỗ không người.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, hoa tuyết bay lả tả, rơi trên mặt đất giùng giằng trên người.
Chàng bình tĩnh nhìn máu thịt bay tán loạn dưới kiếm như xem con cá giãy dụa trên thớt gỗ tối nay.
Mãi đến cuối cùng, Ôn Thiếu Thanh ngã sấp trên đất, chỉ còn một khung xương.
Khuôn mặt ngày trước chọc cho vô số nữ tử yêu thích cũng chỉ còn đầu khớp xương đỏ lòm.
Tạ Trường Tịch nhìn xuống người thở hổn hển này, cuối cùng thu kiếm.
Ôn Thiếu Thanh đau đến ch3t lặng, hắn cười rộ lên: “Tạ Trường Tịch...!Ngươi điên rồi...”
“Ngươi như vậy...!sẽ bị trời phạt...!Ngươi cho là như ngươi vậy, nàng sẽ thích ngươi? Khặc khặc...”
Ôn Thiếu Thanh nói xong, tựa như khóc lại giống như cười.
Hắn chống người, ngẩng đầu lên: “Ngươi biết tại sao nàng muốn làm Ma Chủ không? Ngươi có biết Hợp Hoan Cung, có một cái sông băng, người chôn phía sông băng kia, là ai chăng?”
Nói xong, Ôn Thiếu Thanh cười rộ lên: “Ngươi biết nàng liều mạng như vậy, vì người nào không? Ha ha ha ha ha ha, nàng không thương ngươi! Cũng không yêu ta! Ngươi vĩnh viễn không chiếm được nàng! Ngươi vì nàng ch3t thì cũng sẽ không có được nàng!”
Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng cúi đầu dùng khăn lau khô máu tươi trên thân kiếm: “Ta không quan tâm người ch3t.”
Nói xong, chàng thu Vấn Tâm Kiếm vào vỏ, bình tĩnh rời đi.
Ôn Thiếu Thanh nghe nói như thế, trong nháy mắt tựa như bị chọc cho tức giận.
Hắn chống người, vỗ mặt đất, lớn giọng gào thét: “Ngươi vĩnh viễn kém người ch3t! Ngươi coi chừng nàng cả đời, làm con chó cho nàng! Cuối cùng có một ngày, hắn sẽ trở về, hắn mới là người nàng yêu nhất.
Đến lúc đó...!ta chờ ngươi! Tạ Trường Tịch, ta chờ ngươi!”
Tạ Trường Tịch không quay đầu lại, hắn giống Như Lai bình tĩnh đi qua băng nguyên.
Theo chàng đi xa, gió tuyết bén nhọn chỉ thuộc về Tử Sinh Giới cũng lặng yên biến mất.
Ôn Thiếu Thanh không thấy chàng nữa, cả người trong nháy mắt mất hết sức lúc.
Hắn bò trên mặt đất, ý thức đã mơ hồ.
Quanh người hắn đều đau đớn, hắn không thể làm cái gì, chỉ có thể dùng hết toàn lực, đi tìm hy vọng duy nhất hiện nay của hắn.
A Vãn...!
Hắn nhớ đến thuở thiếu thời, lần đầu tiên thấy nàng ở Hợp Hoan Cung.
Hắn cực kỳ đói, trên người lại đau, len lén cầm một cái bánh bao lại bị người ta phát hiện.
Hắn khóc muốn chạy trốn, nhưng hắn quá mập, chạy quá chậm.
Mắt thấy sắp bị người ta tóm, hắn chợt té lộn mèo một cái trên mặt đất, cũng ngay vào lúc này, tiếng nữ hài quát mắng vang lên: “Các ngươi làm gì vậy?”
Ôn Thiếu Thanh ngây ngô ngẩng đầu, thấy một cô bé mặc váy đỏ giày ngắn, trên lưng đeo bội kiếm.
Nàng khoảng 7 - 8 tuổi, là người xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng quay đầu nhìn lại.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, nắm bánh bao, trên mặt còn treo nước mắt nước mũi, ngơ ngác nhìn Hoa Hướng Vãn.
“Ui da!” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Nhóc béo từ đâu đến thế?”
Nàng nói xong, ngồi xổm xuống, vươn tay với hắn: “Còn rất đáng yêu.”
A Vãn...!
Trong lòng hắn gọi tên của nàng.
Đến cứu ta một lần.
Cho dù ta từng làm cái gì, cho dù ta ti tiện cỡ nào, ta cũng chỉ muốn có nàng.
Đến cứu… cứu ta...!
Hắn bò về phía trước, máu trên mặt đất uốn lượn như rắn bò.
Hắn cố gắng duỗi về phía trước một cái, đột nhiên cảm giác bùn đất dưới người dường như mềm đến dị thường.
Hắn không phản ứng kịp nữa, cũng cảm giác phía dưới trống rỗng, hắn chợt mở to mắt, rơi xuống.
Nước ăn mòn xương cốt xông tới, hắn sợ hãi giằng co.
Nhưng mà nước lầy không cho hắn bất cứ cơ hội nào, nó nhanh chóng che mất đỉnh đầu của hắn.
Giãy dụa chẳng qua chỉ trong chớp mắt, đất trời chỉ còn lại tiếng tuyết rơi.
Tuyết trắng che lấp vết máu, coi như chưa từng xảy ra cái gì.
Hoa Hướng Vãn cầm ngọc bài ghi lại tiếng Ôn Thiếu Thanh truyền âm cầu cứu, một lần lại một lần nghe Ôn Thiếu Thanh lặp lại: “A Vãn, cứu ta! Minh Hoặc muốn giết ta!”
“Cứu ta!”
“Cứu ta!”
Nàng miễn cưỡng che dù, nghe đi nghe lại, đi về phía mắt trận.
Trong từng tiếng kêu cứu này, nàng nhìn thấy năm đó sư huynh sư tỷ chém giết ở tiền phương, Hồ Miên cầm tay nàng hỏi: “Đã đưa tin cầu viện ra ngoài chưa?!”
Nàng vội vàng gật đầu: “Đưa ra rồi.
Sư tỷ, đã đưa rất nhiều lần.”
“Người đâu?”
Hồ Miên vội hét: “Người nọ đâu?!”
“Không biết...” Hoa Hướng Vãn lắc đầu: “Ta không biết.
Sư tỷ, ta gửi thêm một lần.”
Nàng ngẩng đầu, vội mở miệng: “Ta đưa tin tức sang cho Thanh Lạc Cung, Thiếu Thanh nhất định sẽ đưa người đến!”
Ôn Thiếu Thanh...!
Nàng mỉm cười nói thầm tên của đối phương, nâng mi nhìn về phía trước.
Phía trước trong mắt trận, cô gái mặc áo lam cười tủm tỉm nhìn Hoa Hướng Vãn.
“Ui da!” Khương Dungg cười mở miệng: “Đến rồi à?”
___.