Tần Vân Thường này khác với Tần Vân Y.
Tần Vân Y từ trước đến nay là mặt Bồ Tát bụng một bồ dao găm, mà Tần Vân Thường lại thẳng tính, xấu xa hiện rõ ra ngoài, kinh sợ cũng rất rõ ràng.
Tạ Trường Tịch còn chưa ra tay đã dẫn người chạy sạch sẽ.
Xem ra là lần trước ở Vân Lai bị Tạ Vô Sương đánh đến ám ảnh.
Tạ Vô Sương dáng vẻ đã như vậy, huống chi sư phụ y, Tạ Trường Tịch?
Hoa Hướng Vãn nuốt bánh trôi xuống, vừa ăn vừa từ trên người Tiểu Bạch đi xuống, đến bên cạnh Vân Thanh Hứa.
Tiểu đạo sĩ gặp ở trấn Vân Thịnh này, trước đó gặp vẫn rất sinh long hoạt hổ.
Cậu ta giúp bọn họ chạy thoát khỏi một đám người vây công từ trấn Vân Thịnh, nàng bèn tặng cậu ta một lá phù Phòng Ngự.
Không nghĩ tới cái phù Phòng Ngự này nhanh có tác dụng như vậy.
Hiện nay gặp lại, tiểu đạo sĩ đã không còn dáng vẻ như trước, đeo bao quần áo thoạt nhìn cả người toàn vết thương.
Hoa Hướng Vãn đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, xác nhận thương thế rất nặng, quay đầu nhìn Tạ Trường Tịch, thương lượng: “Nếu không ổn định tình hình trước, mang đến nhà trọ nhé?”
Nói xong, nàng nhét miếng bánh trôi cuối cùng vào trong miệng.
Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn nàng, chỉ nói: “Vốn không quen biết, vì sao phải cứu?”
Lời này hỏi cho Hoa Hướng Vãn ngây ra.
Trong trí nhớ của nàng, Tạ Trường Tịch là người thích xen vào việc của người khác.
Chỉ cần là chàng nhìn thấy chuyện bất bình, thông thường đều sẽ quan tâm.
Vân Thanh Hứa là đệ tử Đạo Tông, thế nào cũng được tính là danh môn chính phái.
Hiện tại gặp nạn, Tạ Trường Tịch lại hỏi nàng “Vì sao phải cứu”?
Nàng ngây ra trong chốc lát, Tạ Trường Tịch tựa như nhận ra mình lỡ mồm liền quay đầu nhìn về phía Vân Thanh Hứa, hờ hững nói: “Không biết nội tình, sợ gây phiền toái.”
“Đừng lo lắng!” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Tần Vân Thường sẽ không vô duyên vô cớ đuổi theo một đệ tử Đạo Tông.
Trên người cậu ta chắc chắn có vật gì đó.
Cứu người rồi thì tiện thể chăm sóc luôn một lần.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn gọi Tiểu Bạch đến, đưa tay muốn đỡ Vân Thanh Hứa.
Tạ Trường Tịch rất hiểu chuyện, giơ tay lên ngăn cản đ0ng tác của nàng.
Chàng tự khiêng Vân Thanh Hứa lên, ném lên người Tiểu Bạch.
Hai người dẫn Vân Thanh Hứa đi đến trấn nhỏ bên cạnh, tìm y quán xem vết thương cho cậu ta.
Đợi đến ngày hôm sau, cuối cùng cậu ta mới ho khan tỉnh lại.
Hoa Hướng Vãn nghe thấy cậu ta đã tỉnh, vội đứng dậy cùng Tạ Trường đi lên.
Nhìn thấy Hoa Hướng Vãn, Vân Thanh Hứa sửng sốt, cậu ta có chút kinh ngạc: “Tiền bối?”
“Tỉnh rồi à?” Hoa Hướng Vãn cười vô cùng rực rỡ.
Nàng tự tay đi lấy ấm trà rót nước, Tạ Trường Tịch ở bên cạnh lập tức lấy ấm trà, cúi đầu ngâm trà vào nước.
Trên tay Hoa Hướng Vãn trống không, nàng bèn bê ghế quay đầu hết sức chăm chú nói chuyện với Vân Thanh Hứa.
“Ngươi có khỏe không?”
Vân Thanh Hứa nghe vậy, cảm giác tình hình trên người một chút rồi gật đầu nói: “Hiện nay đã tốt hơn nhiều.
Đa tạ tiền bối cứu giúp.”
“Ngươi đây là bị sao vậy?” Hoa Hướng Vãn ra dấu một chút: “Sao lại trêu chọc đến người của Minh Loan Cung?”
Nghe vậy, Vân Thanh Hứa thở dài.
Tạ Trường Tịch ở bên cạnh đưa nước cho cậu ta.
Cậu ta có chút bất đắc dĩ: “Chuyện này, tất cả đều là hiểu lầm.”
“Là sao?”
Hoa Hướng Vãn tò mò.
Vân Thanh Hứa uống một hớp trà, nói lời cảm ơn với Tạ Trường Tịch ở bên, sau đó chần chờ chốc lát, mới chậm rãi mở miệng: “Bọn họ đuổi theo ta, là bởi vì, bọn họ cho là trên người ta có huyết lệnh Ma Chủ.”
Nghe vậy, Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch liếc nhau, ngược lại không quá kỳ lạ.
Vân Thanh Hứa nở nụ cười khổ, từ trong lòng lấy ra một mảnh sắt vỡ: “Chính là cái này.”
Hoa Hướng Vãn đưa tay nhận lấy, cầm trong tay tỉ mỉ quan sát.
Đây chính là huyết lệnh Ma Chủ, phía trên thậm chí còn mang theo khí tức của Ma Chủ.
Nàng đưa mắt nhìn về phía Vân Thanh Hứa, tò mò hỏi: “Cái này không phải là huyết lệnh Ma Chủ à? Sao ngươi lại nói là bọn họ nhầm?”
“Hoa Thiếu chủ có chỗ không biết.” Vân Thanh Hứa lắc đầu: “Đây không phải là huyết lệnh Ma Chủ.
Đây là đồ giả.”
“Đồ giả?”
Hoa Hướng Vãn vô cùng kinh ngạc, còn có thể lấy đồ giả như vậy đánh tráo?
“Không sai!” Vân Thanh Hứa giải thích: “Thật ra trước khi đến trấn Vân Thịnh, ta vốn đi xử lý một chuyện khác.
Việc này phải nói đến nửa tháng trước, bảo vật Đạo Tông là Tố Quang Kính bị trộm.”
“Tố Quang Kính?” Hoa Hướng Vãn suy tư: “Chính là cái Tố Quang Kính trong truyền thuyết kia, chiếu đến cái gì là có thể thấy quá khứ của cái đó à?”
“Đúng vậy!” Vân Thanh Hứa gật đầu: “Kẻ cắp này cực kỳ khéo léo.
Sau khi trộm Tố Quang Kính đi thì lấy một cái giả đặt ở trong phòng.
Nhưng đồ giả không thể ngược dòng thời gian được, cho nên rất nhanh đã bị tông ta phát hiện.
Tông ta phái đệ tử truy tra tên trộm này, chúng ta đuổi nửa tháng mới làm rõ ràng tình huống của nàng ta.
Nàng ta vốn tên là Cô Tỉnh, là Luyện Khí Sư của Ngọc Thành Tông.
Không biết từ lúc nào, nàng ta có được một cái pháp bảo, vật ấy có thể vẽ tranh thành thật, cũng chính là nàng ta vẽ cái gì, vật trong tranh sẽ biến thành vật thật.
Tu vi của nàng ta không cao, nhưng luôn có tư tưởng kỳ quái.
Có cái pháp bảo này mới trở nên cực kỳ phiền phức.”
“Làm sao lại phiền phức?”
Hoa Hướng Vãn nghe được lập tức hứng thú, Vân Thanh Hứa giơ tay lên đỡ trán, làm như đau đầu: “Nàng ta sẽ vẽ mấy vật kỳ quái.
Ví dụ như con hổ cả người mặc áo giáp, hay là người mặc thiết giáo đao thương không xi nhê; có đôi khi sẽ vẽ một cái vỏ trứng, giam chúng ta ở bên trong; có đôi khi lại vẽ một cánh cửa, mở ra chính là ao phân; có đôi khi thì vẽ mưa dao găm, khắp thiên hạ đều là dao găm...”
“Cái này...!Có chút thú vị nha.”
“Nàng ta vẽ cái này cũng thôi đi,” Vân Thanh Hứa bất đắc dĩ: “Nàng ta còn có thể tự do ra vào trong bức vẽ, cực kỳ khó bắt.
Mỗi lần thiếu chút nữa đã bắt được rồi, nàng ta lại vào trong bức vẽ.
Muốn đốt bức tranh này, có thể đốt nhưng Tố Quang Kính còn đang trên người nàng ta, cũng sẽ bị đốt luôn.
Cuối cùng chỉ có thể nhìn nàng ta vui chơi giải trí trong bức vẽ.
Thậm chí nàng ta còn vẽ tranh trong bức vẽ, cảm giác như nàng ta có thể ở bên trong cả đời.
Sau đó ngươi hơi không chú ý, nàng ta sẽ vẽ Truyền Tống Trận, chạy mất.”
Có thể nhìn ra, Vân Thanh Hứa rõ ràng bị vị họa sĩ này ép cho sắp hỏng mất.
“Vậy sau đó thì sao?”
“Về sau vừa hay trấn Vân Thịnh xảy ra chuyện, ta lập tức xung phong nhận việc đến đây.
Ai ngờ ngày hôm qua lại gặp nàng ta, ta vốn định bắt nàng ta, kết quả nàng ta đột nhiên quăng thứ này cho ta.
Sau đó không lâu, người của Minh Loan Cung đuổi theo, ta giải thích thế nào cũng không nghe.”
“Vậy ngươi đưa đồ cho bọn họ đi.” Hoa Hướng Vãn tò mò: “Dù sao chỉ là một thứ đồ giả.”
“Mặc dù là đồ giả, nhưng đây là thứ duy nhất hiện nay chúng ta lấy được từ trong tay họa sĩ.” Mạch suy nghĩ của Vân Thanh Hứa rất rõ ràng: “Còn phải dựa vào nó để đuổi theo người.
Hiện nay nàng ta nhất định là đã cắt đuôi tất cả đồng môn của ta rồi.
Nếu ta lại không đuổi kịp, Tố Quang Kính đừng mong về được.”
Hoa Hướng Vãn nghe nói vậy thì gật đầu, thấy Vân Thanh Hứa nói rất có lý.
Nhìn dáng vẻ Vân Thanh Hứa mặt ủ mày chau, nàng suy nghĩ một chút, nhớ lại kết quả tìm kiếm lúc dùng mảnh huyết lệnh Ma Chủ trong tay vào sáng sớm nay, trong lòng đột nhiên hiểu ra.
Sáng sớm hôm nay, nàng dùng mảnh nhỏ của huyết lệnh Ma Chủ tìm kiếm phương hướng các mảnh khác.
Kết quả huyết lệnh Ma Chủ này lại chỉ về địa phận Hợp Hoan Cung quản hạt.
Cái này vốn không có gì, vấn đề là điểm sáng kia chí ít cũng hơn 300 điểm.
Nói cách khác, ở hướng Hợp Hoan Cung có ít nhất hơn 300 mảnh huyết lệnh.
Điều này sao có thể chứ?
Đây là nghiền huyết lệnh Ma Chủ cho thành từng mảnh nhỏ phát tán đi cho mọi người tìm à? Một khối huyết lệnh chỉ lớn hơn bàn tay một chút, có thể chia làm hơn 300 mảnh à?
Nhưng mà hiện nay nghe Vân Thanh Hứa nói xong, trong lòng nàng coi như đã có đáp án.
Nếu như trong tay họa sĩ cầm huyết lệnh Ma Chủ, hơn nữa lực lượng của nàng ta chính là huyết lệnh giao cho.
Nàng ta vẽ hơn 300 mảnh giả, đồ giả này đều có khí tức của huyết lệnh Ma Chủ, bị mảnh trong tay nàng cảm ứng được, vậy cũng bình thường.
Nàng gật đầu, ánh mắt rơi vào huyết lệnh trong tay.
Sau khi suy tư một lúc, nàng mở miệng nói: “Vân đạo hữu, ta có một yêu cầu xin giúp đỡ.”
“Mời tiền bối nói.”
“Ta muốn cùng Vân đạo hữu đi truy tìm vị họa sĩ này.”
Lời này vừa ra, Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn lại, Vân Thanh Hứa ngẩn người.
Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Ta… Không dối gạt gì đạo hữu, chúng ta là vì huyết lệnh Ma Chủ mà đến.
Đạo Tông nói vậy thì hẳn không cảm thấy hứng thú đối với vật này.
Vậy không bằng chúng ta hợp tác, ta cầm huyết lệnh, Vân đạo hữu cầm Tố Quang Kính.
Thế nào?”
Nghe được lời này, Vân Thanh Hứa chần chờ.
Tạ Trường Tịch cụp mi nhìn huyết lệnh trong tay Hoa Hướng Vãn, tựa như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn kiềm chế.
Chàng không thể nói thẳng có thể cướp.
Đóa hoa nhỏ mà nàng tặng trong túi càn còn nở rộ như lúc ban đầu, chàng rũ mi.
Vân Thanh Hứa suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng nói: “Tiền bối cứu ta, đó là có ân với vãn bối.
Nếu tiền bối cần, chỉ cần không ngại, vậy thì cùng nhau bắt nàng ta.”
Nói xong, Vân Thanh Hứa ngẩng đầu, nở nụ cười: “Còn chưa biết tên hai vị tiền bối?”
“Ta là Hoa Hướng Vãn.
Chàng ấy là...”
Hoa Hướng Vãn chần chờ chốc lát, Tạ Trường Tịch tiếp lời: “Ta là phu quân của nàng.
Đạo hiệu Thanh Hoành.”
Vừa nghe lời này, Vân Thanh Hứa lập tức mở to mắt, khiếp sợ nhìn hai người.
Một lát sau, cậu ta mới gật đầu nói: “Hóa ra là Hoa Thiếu chủ...” Vân Thanh Hứa đấu tranh một lúc, mới quyết định xưng hô: “Thanh Hoành Thượng quân.”
“Có hai vị ở đây...” Vân Thanh Hứa bình tĩnh lại, cung kính nói: “Vãn bối yên tâm rồi.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, quan sát cậu ta từ trên xuống dưới trong chốc lát rồi nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước.
Ta đi chuẩn bị một chút.
Buổi trưa ăn cơm xong, chúng ta đi luôn.
Cái đồ giả này đặt ở chỗ ta,” Hoa Hướng Vãn thương lượng với Vân Thanh Hứa: “Ngươi không ngại chứ?”
“Đương nhiên không ngại.”
Vân Thanh Hứa cười khổ.
Nhưng trong lòng mọi người ở đây đều rõ ràng, Hoa Hướng Vãn muốn cầm, cậu ta cũng không có biện pháp gì.
“Được!” Hoa Hướng Vãn đứng lên: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn dẫn Tạ Trường Tịch đi ra ngoài.
Nàng cầm thứ đồ giả này, đi vào phòng khách y quán.
Tạ Trường Tịch đi vào nhà, nhìn nàng vươn tay ra hiển nhiên nói với chàng: “Cho ta chút linh lực.”
Tạ Trường Tịch tiến lên, nửa ngồi xổm người xuống, cầm tay nàng.
Nàng hồn nhiên không phát hiện chàng đã quen nắm tay nàng vận chuyển vận linh lực.
Nàng cúi đầu cầm một cái khay trà, vẽ pháp trận ở phía trên, lẩm bẩm: “Đợi lát nữa đi ra ngoài mua chiếc xe, để Tiểu Bạch kéo.
Thân thể cậu ta không tốt, không thích hợp ngự kiếm cưỡi thú.”
“Ta có.”
Tạ Trường Tịch mở miệng, Hoa Hướng Vãn không nhịn được quay đầu lại liếc chàng một cái, vô cùng kinh ngạc: “Sao trong túi chàng cái gì cũng có thế?”
“Đi ra bên ngoài...” Tạ Trường Tịch giải thích: “Dù sao vẫn phải chu toàn chút.”
Đó không phải là chu toàn, đó là có tiền.
Hoa Hướng Vãn giấu lời oán thầm ở trong lòng, cúi đầu vẽ pháp trận.
Trước đó nàng dùng huyết lệnh tìm huyết lệnh, lần này nàng dùng đồ giả tìm người.
Đồ giả chuyển đ0ng ở pháp trận trong khay trà, không bao lâu nó liền chỉ về một hướng.
Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Được rồi.”
Tạ Trường Tịch ngửa đầu nhìn nàng, thấy nàng lộ ra vẻ tươi cười thì khóe miệng không nhịn được hơi cong theo.
Chàng suy nghĩ một chút, lại nghĩ tới vừa rồi Vân Thanh Hứa muốn nói lại thôi, hỏi: “Vừa rồi Vân Thanh Hứa đang do dự cái gì?”
“Hả?”
Hoa Hướng Vãn quay đầu: “Do dự lúc nào?”
“Lúc cậu ta gọi ta.”
Hoa Hướng Vãn được chàng nhắc, lúc này mới nhớ ra: “À, cái này hả.
Bởi vì, theo quy củ của Tây Cảnh, chàng vào Hợp Hoan Cung rồi thì sẽ không nên gọi đạo hiệu của chàng nữa.”
Nghe vậy, Tạ Trường Tịch khẽ nhíu mày: “Nhưng bọn họ vẫn gọi ta như vậy.”
“Bởi vì thân phận chàng cao, tu vi cao.
Nói là vào Hợp Hoan Cung, nhưng không ai dám thực sự coi chàng trở thành người của Hợp Hoan Cung.”
Hoa Hướng Vãn nói xong không để ý gì, bưng khay trà bị làm thành máy tìm đồ lên, đi ra ngoài.
Tạ Trường Tịch đứng dậy, đi sau lưng nàng, tiếp tục hỏi: “Nếu ta là Thẩm Tu Văn thì bọn họ sẽ gọi là gì?”
“Xưng hô theo ta.” Hoa Hướng Vãn quay đầu, trên mặt mang theo chút giấu giếm: “Thiếu quân.”
Sắc mặt Tạ Trường Tịch bất đ0ng, chàng nhìn về phía đôi mắt vui cười của Hoa Hướng Vãn, đôi mắt dịu dàng hơn, khẽ gật đầu một cái: “Ừ.”
Hoa Hướng Vãn bị một tiếng "Ừ" này của chàng làm cho càng hoảng sợ.
Nhưng không đợi nàng nghĩ kỹ, Tạ Trường Tịch đã vươn tay, lấy “Máy tìm người” trong tay nàng, dùng linh lực phủ lên.
Một tay chàng bưng khay, một tay dắt nàng đi ra ngoài cửa.
Chàng lấy một chiếc xe làm bằng ngọc từ trong túi càn khôn, dắt Tiểu Bạch đến buộc lên xe ngọc coi như xong.
Tạ Trường Tịch lại dẫn nàng đi mua một ít đồ trên đường.
Dường như chàng rất rõ ràng làm sao để sinh hoạt ở phàm trần này, mua đồ, tỉ mỉ chọn ra một đống lớn trở về.
Sau khi chất hết lên xe ngựa, chàng mới dẫn Hoa Hướng Vãn đi đón Vân Thanh Hứa.
Vân Thanh Hứa đã chuẩn bị cho xong.
Ba người cùng nhau yên lặng ăn bữa trưa rồi lên xe ngựa, theo "máy tìm vật" đi đến một thành trấn.
Ba người lên xe ngựa, Hoa Hướng Vãn chủ đ0ng để giường lại cho người bị thương là Vân Thanh Hứa.
Vân Thanh Hứa lắc đầu: “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Nói xong, cậu ta chỉ chỉ bên ngoài xe: “Ta đánh xe là được rồi.
Hai vị tiền bối cứ nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng ngươi bị thương...”
“Thiếu chủ!” Vân Thanh Hứa cúi đầu, cung kính không cho từ chối: “Ta cần phải ở bên ngoài.”
Nghe nói như thế, Hoa Hướng Vãn hiểu ý của Vân Thanh Hứa.
Nàng nhìn đối phương, không khỏi bật cười, gật đầu nói: “Được thôi.
Tùy ngươi.”
Nói xong, nàng để Tạ Trường Tịch đỡ lên xe ngựa.
Hai người vào thùng xe, Tạ Trường Tịch đặt một cái kết giới, có thể nghe bên ngoài, bên ngoài lại không nghe được bọn họ.
Hoa Hướng Vãn ngồi tại chỗ, trên mặt vẫn đeo nụ cười.
Tạ Trường Tịch cúi đầu pha trà, bình thản hỏi: “Cậu ta nói gì để cho nàng vui đến như vậy?”
“Không phải là vui vẻ, mà là cảm thấy thú vị.” Hoa Hướng Vãn quay đầu, tiến đến trước mặt Tạ Trường Tịch: “Chàng có cảm thấy cậu ta có chút giống chàng không?”
Tạ Trường Tịch hơi khựng lại.
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút, lui trở lại, cẩn thận suy nghĩ: “Nhưng cũng không giống lắm, tính tình cậu ta tốt hơn chàng.
Chẳng qua dáng vẻ bướng bỉnh vừa rồi, trái lại rất giống chàng trước đây.”
Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng cúi đầu nhìn trà trong chén.
Lúc lâu sau, chàng nhỏ giọng mở miệng: “Không giống.”
Không nên có bất luận kẻ nào, giống chàng.
Ba người theo thứ đồ giả kia chỉ dẫn đi ba ngày, cuối cùng hướng đồ giả chỉ mới ổn định lại.
Ba người nhìn tấm biển viết “Thành Vô Biên”, Hoa Hướng Vãn thở phào một cái: “Chính là chỗ này.”
Vân Thanh Hứa gật đầu, dặn dò hai người: “Cô Tỉnh hết sức xảo quyệt.
Nếu không nắm chắc mười phần, hai vị đừng hành đ0ng thiếu suy nghĩ.
Nếu để nàng ta chạy nữa thì càng khó bắt.”
“Nếu ta ra tay...” Tạ Trường Tịch nhìn về phía Vân Thanh Hứa.
Vân Thanh Hứa lắc đầu: “Sư phụ ta là Độ Kiếp Kỳ, từ lâu đã thử rồi.
Nàng ta hết sức xảo trá, không dễ dàng đắc thủ.”
Tạ Trường Tịch trầm mặc, giết người thì dễ nhưng nếu muốn bắt sống thì vẫn có nhiều cách để chạy trốn.
Hoa Hướng Vãn hiểu lo lắng của Vân Thanh Hứa, gật đầu nói: “Không sao.
Chúng ta đi nhìn tình hình trước.”
Ba người thay đổi dung mạo rồi vào thành, theo hướng chỉ dẫn của huyết lệnh giả đi tới một tiệm cầm đồ, vừa hay thấy một nữ tử áo đỏ cầm túi tiền trong tay, vô cùng vui vẻ từ trong tiệm cầm đồ đi ra.
“Chính là nàng ta.”
Vân Thanh Hứa vừa nhìn thấy Cô Tỉnh thì lập tức nhận ra, cậu ta nhỏ giọng nói: “Nàng ta vẽ đồ giả ra để kiếm tiền.”
Nói không chừng hơn 300 cái huyết lệnh Ma Chủ trước đó chính là dùng để bán lấy tiền.
Hoa Hướng Vãn ngầm hiểu, gật đầu: “Đi theo trước.”
Ba người lặng lẽ đi theo phía sau Cô Tỉnh.
Theo một lúc lâu, ba người thấy Cô Tỉnh thoải mái đi lên chỗ một người nam nhân trang điểm xinh đẹp.
Nam nhân giơ tay khoác lên tay Cô Tỉnh, Cô Tỉnh ném một viên linh thạch cho đối phương, nam nhân kéo nàng ta vào lâu.
Ba người đứng ở trong ngõ hẻm nhìn bóng dáng Cô Tỉnh biến mất, Vân Thanh Hứa nhíu mày: “Hoa Thiếu chủ, bây giờ phải làm sao?”
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.” Hoa Hướng Vãn suy tư: “Có một biện pháp thỏa đáng nhất.”
“Biện pháp gì?” Vân Thanh Hứa tò mò.
Hoa Hướng Vãn ho nhẹ một tiếng, như có chút ngượng ngùng liếc Tạ Trường Tịch ở bên cạnh.
Tạ Trường Tịch không có phản ứng gì chỉ lẳng lặng nhìn tiểu quan quán cách đó không xa, dường như đang quan sát gì đó.
“Chúng ta có thể phái một nam nhân đẹp cố ý tiếp cận nàng ta.
Rồi hạ thuốc cho nàng ta.” Thấy Tạ Trường Tịch không quan tâm đến mình, Hoa Hướng Vãn lại quay đầu nhìn Vân Thanh Hứa, nói ra kế hoạch của mình: “Chờ sau khi nàng ta hôn mê thì bắt luôn là được, miễn cho nửa đường nàng ta lại chạy.”
Nghe kế hoạch này, Vân Thanh Hứa khẽ nhíu mày: “Cái này...!có phải hơi...!Không quang minh lỗi lạc không?”
“Ngươi có thể không tham dự kế hoạch lần này.”
Hoa Hướng Vãn thấy Vân Thanh Hứa khó xử, lập tức nói: “Chờ ta trói nàng ta lại thì sẽ trả Tố Quang Kính về cho ngươi.”
“Không được!” Vân Thanh Hứa vội nói.
Cậu ta suy nghĩ một chút: “Nếu mọi người cùng nhau làm việc, không có lý nào lại để Thiếu chủ làm tất cả chuyện xấu được.
Hiện nay đúng là không có biện pháp tốt hơn.
Nhưng mà...”
Vân Thanh Hứa thắc mắc: “Trước đó nàng ta đã gặp ta...”
“Cho nên mỹ nhân mà chúng ta phái ra không phải là ngươi.”
Hoa Hướng Vãn lập tức giải quyết sầu lo của Vân Thanh Hứa, quay đầu nhìn về phía Tạ Trường Tịch đứng ở bên vẫn không có phản ứng gì, ho khan vài tiếng.
Tạ Trường Tịch nghe mấy tiếng ho khan, cuối cùng quay đầu nhìn lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoa Hướng Vãn nháy mắt mấy cái, Tạ Trường Tịch nhíu mày.
Hoa Hướng Vãn thấy chàng vẫn không hiểu thì đi tới trước mặt chàng, giơ tay lên vuốt nếp nhăn áo trên nguc chàng, ngửa đầu nhìn chàng giống như nhìn một anh hùng, đầy tín nhiệm: “Tạ Trường Tịch, biết hầu rượu không?”
___.