Khí đen và băng tuyết hỗn loạn nhào về phía Hoa Hướng Vãn, Côn Hư Tử lớn tiếng nhắc nhở: “Hoa Thiếu chủ!”
Hoa Hướng Vãn nháy mắt quay đầu lại, linh lực bàng bạc kèm gió tuyết che trời lấp đất đánh thẳng đến.
Thẩm Dật Trần nháy mắt bị linh lực đánh bay, Hoa Hướng Vãn gần như mở pháp trận ra theo bản năng mới miễn cưỡng chặn được băng tuyết đánh đến ngay trước mặt.
“Người đâu!” Hoa Hướng Vãn căn bản không thấy rõ cái gì, chỉ vội hô lên: “Mang Thẩm công tử đi trước.”
“A Vãn!”
Thẩm Dật Trần vội vàng đứng dậy, người bên cạnh lại xông tới, nhanh chóng đỡ lấy y: “Thẩm công tử, Thiếu chủ sẽ không có việc gì.
Chúng ta đi trước đi.”
Nói xong, người kia kéo Thẩm Dật Trần, mũi chân điểm sang bên cạnh, chạy như bay đi mất.
Ngay trong nháy mắt Thẩm Dật Trần đi xa, băng tuyết đột nhiên nổ tung, một lực rất lớn đột nhiên đánh nát pháp trận của Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn bị linh lực đánh bay ra, đập vào trên cây.
Nàng chưa kịp phản ứng thì mũi kiếm đã đến rồi.
Mũi kiếm rét lạnh đột nhiên để ở trên cổ nàng, nàng vừa ngước đầu đã thấy hai tròng mắt đỏ như máu ở trước mặt.
Bàn tay cầm kiếm của chàng hơi phát run, quanh người bị máu tươi nhuộm đỏ dần.
Dường như chàng đang cố gắng kiềm nén gì đó, khàn khàn mở miệng: “Nàng vì y mà giết ta.”
“Ta không muốn giết chàng.” Hoa Hướng Vãn nuốt máu tươi trong cổ họng xuống, lặng lẽ tìm chuông Tịnh Tâm ra.
Cách đó không xa Côn Hư Tử ra dấu tay cho nàng, nàng hiểu ý Côn Hư Tử, chuyển mắt nhìn Tạ Trường Tịch, nói: “Ta chỉ muốn cứu chàng thôi.”
“Nàng muốn đi với y.”
“Ta không...”
Hoa Hướng Vãn vừa định nhúc nhích, Tạ Trường Tịch đột nhiên đè nàng ở trên cây.
Mũi kiếm cứa vào cổ nàng, máu tươi chảy xuống, Hoa Hướng Vãn không dám động đậy nữa.
Tạ Trường Tịch ghé sát vào nàng: “Hoa Hướng Vãn,” Chàng nhìn ánh mắt mờ mịt của nàng: “Vãn Vãn, thật sự thích Tạ Trường Tịch à?”
“Chàng...” Lại một lần nữa nghe thấy vấn đề này, Hoa Hướng Vãn khó hiểu.
Nàng đã trả lời rất nhiều lần, nhưng chàng vẫn cứ hỏi lại vấn đề y như vậy: “Vì sao chàng lại hỏi về quá khứ?”
“Trừ quá khứ,” Tạ Trường Tịch lẳng lặng nhìn nàng: “ta có còn cái gì đâu?”
Lời này làm Hoa Hướng Vãn sửng sốt, Tạ Trường Tịch lẩm bẩm: “Nhưng đến cả quá khứ nàng cũng lừa ta...!Nàng nói thích, nhưng nàng lại ném ta ở Tử Sinh Giới.
Nói đi là đi, nói quên là quên, nói buông là buông.
Nàng lại nói đây là thích ư?”
“Nàng thích ta ở cái gì?”
Tạ Trường Tịch nhìn nàng, không kìm được cười rộ lên: “Mặt à?”
Hoa Hướng Vãn không lên tiếng.
Nàng nhìn Côn Hư Tử bày ra pháp trận ở phía sau bọn họ, lặng yên không một tiếng động lắc chuông Tịnh Tâm.
Cơn đau do chuông Tịnh Tâm mang đến quấy nhiễu khiến Tạ Trường Tịch thở dồn dập, chàng bóp cổ nàng, vội vàng hét lên: “Nàng nói đi!”
“Rốt cuộc đây là mặt ai?” Giọng điệu Tạ Trường Tịch dồn dập: “Là Thẩm Dật Trần hay là ta?”
“Chàng...” Hoa Hướng Vãn khó nhọc nói: “Là huynh ấy...!biến thành chàng...”
“Vậy sao không cho ta giết y?!” Tạ Trường Tịch kích động.
Chàng dí sát mặt vào, nhìn chằm chằm nàng: “Dựa vào cái gì mà y dám dùng mặt ta? Có phải vì nàng thích không? Ta không thú vị, ta chất phác, ta còn có một thân trách nhiệm không rời khỏi Tử Sinh Giới được, ta không tốt với nàng, ta không dịu dàng như y.
Nàng thích gương mặt này, hiện tại y có, nàng sẽ đi với y…”
Còn chưa dứt lời, trận pháp của Côn Hư Tử đã kết thành.
Hoa Hướng Vãn giơ tay đánh mạnh một chưởng vào giữa bụng Tạ Trường Tịch.
Cả người Tạ Trường Tịch bay ra ngoài, chàng trợn to mắt, cả người bị lực thật lớn đánh bay vào bên trong pháp trận.
Trong chớp mắt, vô số phù văn bay về phía người chàng.
Chàng ra sức giãy giụa đứng lên.
Ngay vào lúc này, Hoa Hướng Vãn đột nhiên vọt vào, ôm chàng vào trong lòng.
Ấm áp chợt ập tới, cả người Trường Tịch cứng đờ.
Hoa Hướng Vãn ôm chặt lấy chàng, gầm nhẹ: “Là chàng khiến ta đi!”
Tạ Trường Tịch ngây ra tại chỗ, ý thức chàng thoáng tỉnh táo lại.
Tà khí sẽ phóng đại vô hạn, kích phát tất cả âm u trong nội tâm, thậm chí không tiếc che giấu và thay đổi một vài ký ức.
“Là chàng nói xin lỗi ta, nói không thích ta, là chàng bỏ đi vào ngày thành hôn, là chàng đến giây phút cuối cùng còn không cho ta một tia hy vọng, ta mới đi.
Ta không bỏ chàng.”
Tà khí bị phù văn trấn áp, chàng dần bình tĩnh trở lại, ngơ ngác để Hoa Hướng Vãn ôm lấy.
“Tạ Trường Tịch,” Hoa Hướng Vãn khàn khàn mở miệng: “ta thích chàng, sao chàng lại quên mất?”
“Nàng...” Vô số hình ảnh loé sáng ở trong đầu Tạ Trường Tịch, chàng lẩm bẩm: “Thích ta...”
Những lời này làm hơi thở của Tạ Trường Tịch dồn dập, dường như chàng muốn nói gì đó, nhưng mà Côn Hư Tử ở ngoài trận kết thành pháp ấn, ánh sáng trận pháp phóng lên cao.
Cả người Tạ Trường Tịch run rẩy như phải trải qua đau đớn cực lớn.
Hoa Hướng Vãn dùng linh lực, ở trong pháp trận ôm chặt không cho chàng giãy giụa.
Chờ ánh sáng tan đi, Tạ Trường Tịch như người bị kiệt sức, ngoẹo đầu ngã vào nguc nàng.
Hoa Hướng Vãn dường như cũng dùng hết cả linh lực, nàng thở hổn hển điều chỉnh một lúc, mới ngẩng đầu nhìn về phía Côn Hư Tử, nuốt máu tươi trong miệng xuống, gian nan nói: “Côn Trưởng lão, đây là có chuyện gì?”
“Trước tiên nhốt nó lại đã.” Côn Hư Tử đặt mông ngồi ở mặt băng, thở hổn hển nói: “Hiện tại chỉ tạm thời áp chế, muốn hoàn toàn loại trừ tà khí trong thân thể nó còn cần một thời gian.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn thở dài, sau đó gật đầu, mỏi mệt đứng dậy: “Đến địa cung đi.”
Nói xong, nàng gọi người đến đỡ Tạ Trường Tịch đã hôn mê, dẫn Côn Hư Tử cùng xuống mật thất dưới địa cung.
Trong mật thất bày nhiều lớp phong ấn, nàng mở phong ấn ra, đặt Tạ Trường Tịch vào giữa.
Côn Hư Tử lập tức bắt đầu bày trận, Hoa Hướng Vãn đấu tranh một lúc đã sớm hết sức.
Nàng ngồi ở ghế trên, nhìn Côn Hư Tử bày trận, gian nan nói: “Sao Côn Trưởng lão lại ở chỗ này?”
“Ta tới tìm Trường Tịch.” Côn Hư Tử đang cắn ngón tay mình, viết phù văn xuống xích sắt, buộc lên trên tay Tạ Trường Tịch.
Hoa Hướng Vãn nhìn hành động của ông, không kìm được hỏi: “Chàng ấy cần phải làm thế này à?”
“Để ngừa lỡ như.”
Giọng Côn Hư Tử nghiêm túc: “Thể chất Trường Tịch đặc thù.
Vừa rồi bản thân nó đã hết linh lực, chúng ta mới có thể nhân cơ hội.
Nếu nó ở thời kỳ toàn thịnh, ngươi và ta liên thủ cũng chưa chắc có thể giữ được nó.”
“Thể chất đặc thù?” Hoa Hướng Vãn sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Tạ Trường Tịch: “Thể chất của chàng là gì?”
“Hoa thiếu chủ từ đâu tới?”
Côn Hư Tử không trả lời nàng ngay mà hỏi lại nàng.
Hoa Hướng Vãn không giấu giếm gì, nói thật: “Hôm nay Tạ Trường Tịch cùng ta đi giết Tần Vân Y.
Chàng ấy bị thương về Hợp Hoan Cung trước, ta đi Ma Cung giết Ma chủ.
Sau đó ta phát hiện Tạ Trường Tịch xảy ra chuyện mới đuổi về.”
Nghe được lời này, động tác của Côn Hư Tử hơi khựng lại.
Ông quay đầu lại, đánh giá Hoa Hướng Vãn từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: “Thiếu chủ mới vừa giết Bích Huyết Thần Quân? Ta nghe nói Bích Huyết Thần Quân cực kỳ dũng mãnh, năm đó một người tàn sát sạch sẽ gần nửa tu sĩ Độ Kiếp ở Tây Cảnh bước lên bảo tọa.
Thiếu chủ, ngươi...”
Côn Hư Tử không nói ra, nhưng Hoa Hướng Vãn hiểu ý ông.
Trên người nàng không có vết thương quá nặng, hoàn toàn không giống dáng vẻ vừa giao chiến với một vị cao thủ đứng đầu.
“Ông ấy vốn đã trúng kịch độc, lại bị Tạ Trường Tịch cho một kiếm trí mạng.” Nàng kiên nhẫn giải thích: “Ta đi qua, chỉ là bổ một đao cuối cùng mà thôi.”
Nghe được lời này, Côn Hư Tử hiểu được, sau đó lại có chút nghi hoặc: “Vậy sao ngươi biết Trường Tịch có nguy hiểm?”
“Ma chủ nhắc nhở ta,” Sắc mặt Hoa Hướng Vãn nặng nề: “Côn Trưởng lão tới đây, hẳn đã biết một nửa Vực Linh lúc trước Thiên Kiếm Tông mất kia ở trên người ta.”
Côn Hư Tử không nghĩ tới Hoa Hướng Vãn sẽ nói thẳng việc này.
Sau khi ngẩn ra thì ông gật đầu nói: “Phải! Trường Tịch cũng bởi vì việc này mà sinh ra xích mích với tông môn, ta lo lắng tình hình của nó, cho nên cố ý đến đây.”
“Mà một nửa kia của Vực Linh, thực tế là ở trên người Ma chủ.
Ta vốn định giết ông ấy rồi cắn nuốt một nửa Vực Linh còn lại.
Nhưng sau khi giết ông ấy, ta lại phát hiện Vực Linh không ở đó.
Mà trước khi Ma chủ chết đã nói cho ta biết năm đó kết giới của Tử Sinh Giới bị phá là do ông ấy làm.
Sau khi ông ấy có được Vực Linh thì đổi máu với ta, mở ra phong ấn Vực Linh, sau đó đi Dị giới.
Ông ấy vốn định mở Tử Sinh Giới, thả tà ma Dị giới tới đây, đảo loạn Tu Chân Giới, nhưng không ngờ Tạ Trường Tịch lại ở Dị giới đánh với ông ấy 200 năm.”
“Năm đó ông ta ở Dị giới?”
Côn Hư Tử cực kỳ kinh ngạc: “Vậy...!Sao Trường Tịch không nói với ta nhỉ?”
“Ông ta ở trong tối, Tạ Trường Tịch chưa chắc đã biết.” Hoa Hướng Vãn suy tư, tiếp tục tổng kết với Côn Hư Tử: “Dị giới bị tàn sát, kế hoạch của ông ấy sụp đổ.
Nhưng trước khi chết ông ấy nói ông ấy không thua.
Từ khi Tạ Trường Tịch vì ta rời khỏiTử Sinh Giới, ta và Tạ Trường Tịch đã thua rồi.
Ông ấy bảo ta nhanh đi xem Tạ Trường Tịch.
Cho nên sau khi thấy ông ấy chết không để lại Vực Linh, ta lập tức tới tìm Tạ Trường Tịch.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu: “Côn Trưởng lão có hiểu, vì sao ông ấy nói, Tạ Trường Tịch ra khỏi Tử Sinh Giới thì chúng ta đã định trước thua rồi không?”
Côn Hư Tử không nói chuyện.
Hoa Hướng Vãn khẽ nhíu mày: “Trưởng lão, Ma chủ không phải người bình thường, mục tiêu của ông ấy có vẻ là tiêu diệt sạch người trên Tu Chân Giới này.
Tuy ta trộm cướp Vực Linh, nhưng cũng không định thật sự làm loạn gây họa cho một giới.
Hiện giờ chúng ta nên liên thủ trao đổi tin tức mới đúng.”
“Ta không có ý giấu giếm.” Côn Hư Tử nghe Hoa Hướng Vãn nói, có chút bất đắc dĩ: “Ta chỉ...!Nhất thời không biết nên nói từ đâu.”
“Vậy nói từ thể chất của Tạ Trường Tịch.”
Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm Côn Hư Tử: “Rốt cuộc thể chất của chàng ấy là gì?”
Côn Hư Tử nghe vậy cúi đầu ngồi xổm xuống đất vẽ pháp trận, giọng điệu trầm trọng: “Nó là hư không thể.”
“Hư không thể là cái gì?”
“Hư không thể, có thể nói là nhân thể, nhưng cũng có thể nói là vật chứa tuyệt vời.
Loại thể chất này tu kiếm, có thể không cần tốn nhiều sức đã đến được cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, nhưng đồng thời nó cũng là thân thể tốt nhất cho Vực Linh và tà vật ký sinh.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn sửng sốt.
Côn Hư Tử chậm rãi giải thích: “Người bình thường bị Vực Linh ký sinh, phải cần bản thân kêu gọi đồng ý nhưng Trường Tịch lại khác.
Thân thể của nó với đám Vực Linh ma vật này, ký sinh là không có bất kỳ chướng ngại gì.
Cho dù nó có kêu gọi hay không, có bằng lòng hay không, bọn nó đều có thể tùy thời tiến vào thân thể dung hợp với Trường Tịch.”
“Nhưng mà...” Hoa Hướng Vãn vẫn không rõ lắm: “Chàng ấy ở Tử Sinh Giới hơn 200 năm, sao vẫn không xảy ra vấn đề gì?”
Nơi nhiều tà vật nhất thiên hạ này hẳn là Tử Sinh Giới mới đúng.
“Là Vấn Tâm Kiếm đang bảo vệ nó.”
Côn Hư Tử thở dài: “Năm đó nó vừa sinh ra, Vấn Tâm Kiếm đã có dị động.
Vân Đình tự mình bói ra được nơi nó sinh, bảo ta đi tìm.
Khi ta tìm được nó, cả nhà nó đã bị tà ma gi3t ch3t.
Một đứa trẻ mới sinh ở trên nền tuyết, lại vẫn có thể giữ được một hơi thở.
Sau đó ta đưa nó về tông môn.
Ngày đó trở lại tông môn, Vấn Tâm Kiếm phát sáng, kiếm hồn xuất thế, trực tiếp tiến vào thân thể nó, dung hợp với nó.
Nó lướt qua Vân Đình, trở thành một vị chủ nhân khác của Vấn Tâm Kiếm.”
“Cho nên, cho dù chàng ấy là hư không thể cực dễ bị tà ma ăn mòn, các ngươi vẫn để chàng ấy trở thành chủ của Vấn Tâm Kiếm.”
Hoa Hướng Vãn hiểu ra.
Côn Hư Tử gật đầu: “Không phải chúng ta chọn nó, là Vấn Tâm Kiếm chọn nó.
Tuy nó dễ bị tà ma quấy nhiễu, nhưng nếu có thể một lòng vấn đạo, tâm trí kiên định, lại có Vấn Tâm Kiếm hộ thể, vậy dù là Vực Linh cũng không thể đến gần người.”
Nghe lời này, Hoa Hướng Vãn chậm rãi ý thức được chỗ có vấn đề: “Vậy nếu đạo tâm chàng ấy nứt vỡ nhập ma thì sao?”
“Như vậy,” Côn Hư Tử nâng mi nhìn Hoa Hướng Vãn, rất nghiêm túc: “nó sẽ là vật chứa Vực Linh hoàn mỹ nhất trên đời này.”
Hoa Hướng Vãn ngây người.
Côn Hư Tử cụp mi nói: “Bất kỳ âm u cố chấp nào, đều là cơ hội cho tà ma lợi dụng.
Nếu ta không đoán sai, ý của Ma chủ đại khái là bắt đầu từ khi Trường Tịch xuống khỏi Tử Sinh Giới…”
“Nó đã định trước sẽ đọa đạo nhập ma.”
“Cho nên từ lúc bắt đầu mục tiêu của ông ấy đã là Tạ Trường Tịch.”
Hoa Hướng Vãn hồi nhớ lại chuyện trước đó, nhanh chóng mở miệng: “Ông ấy ở Dị giới đấu pháp với Tạ Trường Tịch hai trăm năm.
Ông ấy biết nhược điểm của Tạ Trường Tịch là ta, cho nên lấy ta làm con mồi, vốn muốn để đạo tâm của chàng ấy tan biến chết đi, không nghĩ tới chàng ấy lại phá tâm chuyển đạo, xuống Tử Sinh Giới.”
“Nhưng chuyển đạo chỉ cách đọa đạo một lằn ranh,” Giọng Côn Hư Tử hơi trầm xuống: “Ông ta chỉ cần hơi chỉ dẫn thêm, đối với Trường Tịch mà nói, đó là tai họa ngập đầu.
Ta không biết Trường Tịch đã trải qua cái gì, nhưng Hoa Thiếu chủ,” Côn Hư Tử nâng mi mang theo vài phần kìm nén nhìn chàng: “Trường Tịch không nên như thế này.”
Hoa Hướng Vãn không dám nói lời nào, nàng ngơ ngác nhìn Tạ Trường Tịch bị xích sắt giam giữ ở bên trong trận pháp.
Chàng không nên thế này, nàng không biết ư?
Chàng vốn là trăng sáng trên cao ở Tử Sinh Giới, người đứng đầu Vân Lai được thiên hạ kính ngưỡng.
Nhưng hôm nay chật vật đến tận đây, là vì sao, không phải nàng biết rõ à?
Là bởi vì nàng.
Chàng là bởi vì nàng, mới từng bước một đi đến hôm nay.
Vì nàng mà giết Ôn Thiếu Thanh, là vì tư tình giết ác nhân.
Vì nàng mà làm ngơ để Vân Thanh Hứa đi tìm chết, là vì tư tình bỏ mặc người tốt đi tìm chết.
Vì nàng mà biết rõ Vực Linh tồn tại lại không diệt, là vì tư tình bỏ rơi nhiệm vụ.
Vì nàng mà phản tông rời đạo, là vì tư tình bỏ đi tất cả.
Hiện giờ chàng giết Thẩm Dật Trần, giết một người vô tội, cũng là vì nàng.
Người tu đạo như Tạ Trường Tịch, nếu vì cá nhân mà tùy ý giết người vô tội, vậy đạo của chàng cũng hoàn toàn bị hủy.
Nhưng chàng bị người khác tính kế như vậy, đi tới hôm nay, đều là vì nàng.
Nàng nhìn người hôn mê bất tỉnh trong pháp trận, cảm thấy có lưỡi dao sắc bén gọt qua gọt lại trong lòng.
Nàng ý thức được rõ ràng, rằng nàng chưa bao giờ từng chân chính hiểu chàng.
Nàng cho rằng nàng đã nói đủ rõ rồi, cũng tin lời chàng nói rằng chàng thật sự không thèm để ý.
Chàng nói chàng không để ý nàng lừa chàng, không để ý nàng có thích chàng không, có đáp lại hay không.
Nàng cho rằng tâm tư của chàng đã thấu đáo, hành động của nàng, chàng biết rõ cả.
Nhưng mãi đến hôm nay, nàng lại mới phát hiện, chung quy chàng vẫn chỉ là một con người.
Sao lại không thèm để ý? Sao lại không đau khổ?
Bởi vì quá để ý, quá đau khổ, cho nên không dám cầu xa.
Nàng lừa chàng quá nhiều, vậy nên chàng không bao giờ dám tin nữa.
Cho dù nàng thật sự nói thích chàng, cho dù nàng hứa hẹn với chàng, đối với chàng mà nói đã sớm chỉ là lời dối trá.
Chàng không thể tin được hiện tại, chỉ có thể ôm một chút ấm áp trong trí nhớ kia an ủi bản thân mình.
Chỉ cần nàng từng thích chàng, vậy đủ rồi.
Về phần hiện tại có thích hay không, chàng đã sớm không dám tin, cũng không dám cầu.
Chàng để ý Thẩm Dật Trần giống chàng ư?
Chàng thông minh như vậy! Sao có thể không rõ chứ? Thẩm Dật Trần là giao nhân, vốn có thể tự do lựa chọn khuôn mặt và giới tính cho mình.
Nhưng chàng vẫn bị tà khí xâm nhập, đơn giản chỉ vì chuyện này có một phần vạn khả năng xảy ra, làm dao động thứ duy nhất chàng có được.
Vãn Vãn yêu Tạ Trường Tịch, là sự kiên trì căn bản chàng có hiện giờ.
Nhưng mà phần “căn bản” này, yếu ớt đến ngay chính chàng cũng không dám tin.
Chàng không dám tin “vừa gặp đã yêu”, cũng không dám tin “hoàn toàn hiểu ra”, bởi vì chàng yêu một người quá chậm, buông một người quá khó.
Chàng không hiểu cũng không rõ.
“Vậy...” Hoa Hướng Vãn không dám nghĩ tiếp, nàng gian nan dời tầm mắt, cố gắng để mình bình tĩnh, khàn khàn mở miệng: “Bây giờ...!Các ngươi định làm thế nào?”
“Việc này ta sẽ đi thương nghị với Chưởng môn, nhưng trước đó, ta có ba vấn đề.”
Côn Hư Tử nói rồi đưa mắt nhìn Hoa Hướng Vãn: “Thứ nhất, Thiếu chủ định xử trí Vực Linh thế nào?”
“Thứ hai, một nửa Vực Linh kia ở nơi nào?”
“Thứ ba,” Giọng Côn Hư Tử hơi dừng lại: “Ma chủ, ngươi xác định đã chết à?”
___.