Nghe được lời này, ba người liếc nhìn nhau, sau đó Tần Vân Thường nhíu mày: “Thiên Cơ Tông tới làm gì?”
Thiên Cơ Tông là một trong ba tông dưới quyền quản lý của Hợp Hoan Cung, giỏi về chiêm tinh hỏi quẻ, suy đoán thiên cơ, ẩn cư nơi núi sâu, cơ bản sẽ không xuất thế.
Nhiều năm như vậy, Hoa Hướng Vãn gần như là chưa từng gặp người Thiên Cơ Tông.
Hiện giờ Thiên Cơ Tông đột nhiên tới chơi, làm Hoa Hướng Vãn có chút bất an.
Nàng ngẫm nghĩ rồi trầm giọng nói: “Đi xem đi.”
Ba người cùng nhau ra khỏi phòng, đuổi đến tháp Vân Phù.
Vừa lên đến đỉnh tháp đã thấy Côn Hư Tử và Bạch Trúc Duyệt chờ ở trong điện, ở bên cạnh có một thanh niên đang đứng, một thân áo dài đen thêu tinh tú, tay cầm chuỗi ngọc màu xanh biếc, trên khuôn mặt mang theo vài phần yêu dã rất trịnh trọng.
Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua Bạch Trúc Duyệt, rất kinh ngạc: “Sư phụ, sao người...”
“Bên Ma Cung kia, ta để tam cô xử lý,” Bạch Trúc Duyệt nói thẳng: “Thiên Cơ Tông báo ta về nên ta lập tức trở về.”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía thanh niên áo đen ở bên cạnh.
Đối phương hơi mỉm cười, hành lễ nói: “Tông chủ Thiên Cơ Tông Thần Phụng, bái kiến Hoa Thiếu chủ.”
“Tông chủ đa lễ.”
Hoa Hướng Vãn chần chờ hành lễ, sau đó đứng lên: “Không biết Thiên Cơ Tông đến thăm, là vì chuyện gì?”
“Các vị ngồi xuống trước đi.” Thần Phụng cũng không nhiều lời, chỉ kiểm tra kết giới quanh người một vòng.
Mọi người theo lời hắn ta, tản ra ngồi trên đệm hương bồ ở một bên, chờ Thần Phụng.
Tháp Vân Phù là chỗ cơ mật nhất Hợp Hoan Cung, sau khi kết giới mở ra, không người nào có thể nhìn trộm.
Sắp xếp ở chỗ này, Hoa Hướng Vãn biết ngay hẳn là muốn bàn bạc việc quan trọng cực kỳ cơ mật.
Nàng mơ hồ có suy đoán, không khỏi nắm chặt tay.
Thần Phụng xác nhận kết giới không có việc gì xong thì quay đầu gọi một tiếng về phía hư không: “Tô Chưởng môn, Đạo Chân Chưởng môn.”
Dứt lời, hai cột sáng từ phía trên rơi xuống, dừng ở trên hai cái đệm hương bồ còn trống, sau đó mọi người thấy cột sáng bao phủ trên đệm hương bồ, lần lượt xuất hiện hai bóng người.
Một vị lão giả áo xanh đầu bạc, một vị khác là Tô Lạc Minh - Chưởng môn Thiên Kiếm Tông.
Sau khi mọi người chào hỏi hàn huyên, Thần Phụng mới quay đầu, nhìn về phía mọi người: “Lần này mời mọi người đến, thật ra cũng không phải ý của một mình Thần Phụng.”
“À, Thần Phụng Tông chủ còn thương lượng với người khác rồi?”
Tần Vân Thường nghe vậy cười rộ lên: “Theo lý ngươi ở dưới Hợp Hoan Cung, vốn nên nói trước tình hình với Hợp Hoan Cung nhỉ?”
“Trước đó chưa xác định được, cho nên cố ý liên hệ Vân Lai xác nhận lại một lần, hiện giờ hơi có manh mối, mới dám bẩm báo Thiếu chủ.”
Thần Phụng nói xong, xoay người nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, bình thản nói: “Một thời gian trước, quỹ đạo tinh tú đại loạn, trong đó ma tinh đại thịnh, dự báo tai kiếp diệt thế.” Thần Phụng vừa nói, sau lưng vừa xuất hiện quỹ đạo tinh tú hỗn loạn.
Mọi người thấy hai ngôi sao một đỏ một trắng xoay tròn, trong đó ngôi sao màu đỏ đột nhiên bùng ánh sáng, một ngôi sao khác ảm đạm xuống.
Sau đó ngôi sao màu đỏ không ngừng tăng thể tích, bùng ra ánh sáng đánh bay tất cả ngôi sao khác ra khỏi quỹ đạo, quỹ đạo hỗn loạn, tất cả sao trời rơi xuống, thoạt nhìn vừa đẹp lại vừa đáng sợ.
Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm quỹ đạo tinh tú, chỉ hỏi: “Hai ngôi sao kia là cái gì?”
“Là Thiếu chủ và Tạ Trường Tịch.”
Thần Phụng đúng sự thật trả lời, giải thích: “Hai ngôi sao này nối nhau xuất hiện vào hơn hai trăm năm trước, chúng ta đã thẩm tra đối chiếu ngày sinh của hai người.
Tạ Trường Tịch được cứu ở vùng đất tuyết, không thể xác nhận thời gian, nhưng chênh lệch không lớn, hai vị hẳn là ra đời gần với nhau.
Sau khi ra đời, hai ngôi sao này cùng xuất hiện, một âm một dương, một sáng một tối, một chính một tà, một Thần,” Thần Phụng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn: “Một Ma.”
“Ra đời vì kiềm chế, cân bằng lẫn nhau.”
Nghe những lời này, Hoa Hướng Vãn không kìm được nắm chặt tay: “Vậy ai là chính ai là tà, ai là Thần ai là Ma?”
“Trước kia chúng ta đều cho rằng, Thiếu chủ sinh ở Tây Cảnh, Tạ Trường Tịch là người Vấn Tâm Kiếm chỉ định, hẳn Thiếu chủ sẽ là Ma Thần.
Nhưng, hiện giờ điều tra ra, Tạ Trường Tịch trời sinh thể hư không, vô cảm vô tình, tuy sinh ra ở Thiên Kiếm Tông, được danh môn chính phái dạy dỗ, cuối cùng lại vẫn khó qua được dục v0ng bản thân, đọa Đạo nhập Ma, ứng là ma tinh.”
“Cho nên thế nào?” Hoa Hướng Vãn cười lạnh: “Ngươi có ý gì?”
“Tại hạ đã bàn bạc trước với Tinh Vân Môn, Tô Chưởng môn và Đạo Tông, hiện giờ căn cứ vào quỹ đạo sao suy đoán, ma tinh cuối cùng sẽ vì không thể khống chế Vực Linh, mang đến đại kiếp nạn diệt thế.
Hiện giờ biện pháp duy nhất, đó là sớm ứng kiếp.”
“Ứng thế nào?”
“Hiện giờ Tạ Trường Tịch hẳn là chưa hoàn toàn nhập Ma,” Thần Phụng cúi đầu, bình tĩnh nói: “Nhân lúc hắn còn tỉnh táo, để hắn tự kêu gọi Vực Linh, sau đó Thiếu chủ và Thiên Kiếm Tông hợp lực phong tỏa Vực Linh, lấy Cửu Thiên Huyền Lôi kiếp, tru diệt.”
“Cửu Thiên Huyền Lôi kiếp...” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Các ngươi muốn để Tạ Trường Tịch chết?”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Tô Lạc Minh ở một bên: “Thiên Kiếm Tông, quyết định như thế à?”
Đáy mắt Tô Lạc Minh mang theo chút xấu hổ, lại vẫn cúi đầu: “Đúng vậy.”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện.
Nàng quay đầu nhìn quanh mình một vòng, trừ Tần Vân Thường và Tiết Tử Đan còn đang chần chờ, những người khác dường như đều đã ra quyết định.
Nàng ngẫm nghĩ, kìm nén cảm xúc, chỉ nói: “Ta không tin thiên mệnh gì cả, Tạ Trường Tịch là chủ nhân của Vấn Tâm Kiếm, chỉ cần Vấn Tâm Kiếm ở đó, hoặc là Vực Linh biến mất, chàng ấy sẽ không bị Vực Linh thao túng, càng sẽ không có đại kiếp nạn diệt thế gì hết.”
“Nhưng hắn đã không còn thức cuối cùng của Vấn Tâm Kiếm...” Tô Lạc Minh khó nhọc nói: “Lấy thể chất của hắn, nếu nhập Ma, cho dù là Vấn Tâm Kiếm...”
“Vậy làm cho chàng ấy có.” Hoa Hướng Vãn ngắt lời ông, nhìn chằm chằm Tô Lạc Minh: “Chàng ấy sẽ không nhập Ma, chàng ấy cũng sẽ tu thành một kiếm cuối cùng.
Cho dù không thể tu thành một kiếm cuối cùng, trên đời này cũng sẽ không còn Vực Linh.”
“Nhưng không có một kiếm cuối cùng...” Tông chủ Đạo Tông, Đạo Chân, nhíu mày: “Ai có thể giết Vực Linh?”
Nghe được lời này, Tần Vân Thường và Tiết Tử Đan cùng nhìn về phía Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn bình tĩnh nhìn Thần Phụng, ánh mắt kiên định: “Ta.”
“Lão hủ biết, Thiếu chủ kỳ tài ngút trời.” Trong ánh mắt Đạo Chân đầy vẻ không tán đồng: “Nhưng, rốt cuộc Thiếu chủ mới vừa vào Độ Kiếp Kỳ, việc Vực Linh, chúng ta đều không thể ra sức, sao Thiếu chủ lại...”
“Có một nửa Vực Linh ở trong thân thể ta.”
Hoa Hướng Vãn ngắt lời Đạo Chân nói, Đạo Chân sửng sốt, những người khác lại không ngạc nhiên.
Hoa Hướng Vãn nhìn lướt qua mọi người, bình tĩnh nói kế hoạch: “Mà trong cơ thể ta, lại chứa kịch độc, độc này tu vi càng cao thì sẽ hấp thu lực lượng chuyển hóa thành độc tố, độc phát càng nhanh.
Ma Chủ chính là bị ảnh hưởng của độc này mới nằm triền miên trên giường bệnh, cuối cùng để ta gi3t ch3t.”
Nghe được lời này, Bạch Trúc Duyệt đứng bật dậy, khiếp sợ.
Bà ngơ ngác nhìn Hoa Hướng Vãn, lẩm bẩm gọi: “A Vãn...”
“Một nửa Vực Linh kia ở trên người Thẩm Dật Trần.
Y nói, đại điển Ma Chủ kế vị, chúng ta sẽ thành hôn, y sẽ đưa một nửa Vực Linh kia cho ta.
Đến lúc đó ta buông Vực Linh ra, độc này sẽ hấp thu lực lượng của Vực Linh.
Chờ sau khi ta phát độc, Vực Linh mất đi thân thể ta để ký sinh, lại bị rút lực lượng ra, hẳn là lúc suy yếu nhất.
Đến lúc đó, nếu Tạ Trường Tịch tu ra một kiếm cuối cùng, vậy để chàng ấy đến chém Vực Linh.
Nếu chàng ấy không tu được, các vị dùng hết toàn lực, hẳn là cũng có thể giết nó.
Không có Vực Linh, Tạ Trường Tịch tu thành một kiếm cuối cùng của Vấn Tâm Kiếm, đâu ra tai kiếp diệt thế nữa?”
Nghe kế hoạch của Hoa Hướng Vãn, mọi người đều giật mình sững sờ, chỉ có Thần Phụng hơi suy tư, khẽ nhíu mày: “Nhưng, thiên mệnh...”
Nói còn chưa dứt lời, Hoa Hướng Vãn vung tay lên, kiếm của Tần Vân Thường thoát ra khỏi vỏ, để ở trên cổ Thần Phụng.
Hoa Hướng Vãn mắt lạnh nhìn hắn ta: “Thiên mệnh đã nói với ngươi, hôm nay ngươi tới sẽ chết à?”
Thần Phụng không nói chuyện, kiếm đẩy sâu vào cổ Thần Phụng hơn một chút, máu nhỏ xuống từng giọt, sắc mặt Hoa Hướng Vãn lạnh lùng: “Ta mặc kệ thần tinh ma tinh, ta chỉ nói cho các ngươi điều này.” Vừa nói, Hoa Hướng Vãn vừa nhìn lướt một vòng: “Từ trước đến nay, ta chỉ lo cho người ta để ý, không có tâm địa Bồ Tát gì.
Hôm nay, nếu các ngươi nhất định phải để Tạ Trường Tịch chết, ta lập tức thả Vực Linh ra.
Tạ Trường Tịch có thể diệt thế, ta làm không được chắc?!”
“Hoa Thiếu chủ!” Côn Hư Tử mở miệng, trên mặt lập tức mang theo vài phần trịnh trọng, nhắc nhở: “Đừng có nói lẫy.”
“Nói lẫy?” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Nếu các ngươi coi là ta nói lẫy, vậy có thể thử xem! Hiện giờ chỉ có hai con đường, hoặc là nghe ta, hoặc là có bản lĩnh giết ta.”
“Hoa Thiếu chủ.” Thần Phụng nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh: “Vì một người vô cảm vô tình, trời sinh tà ma, đáng giá ư?”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, nàng nhìn chằm chằm Thần Phụng.
Một lát sau sau, nàng khàn giọng, chỉ hỏi: “Ai nói với ngươi là chàng ấy vô cảm vô tình?”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Tô Lạc Minh: “Chàng ấy luôn ghi nhớ, vào ngày sinh nhật của chàng ấy, sư phụ sẽ cho chàng ấy kẹo.
Chàng ấy từng vì người sư huynh sư đệ tay đầy máu giữ lấy chàng mà trơ mắt nhìn ta rơi vào biển tà ma.
Chàng ấy rõ ràng có thể vân du tứ phương không ai quản thúc, lại bị Thiên Kiếm Tông trói buộc bảo vệ Tử Sinh Giới hai trăm năm.
Chàng ấy cũng sẽ ngóng nhìn những gợn sóng trên ruộng lúa, sẽ nghe gió ngắm mưa, sẽ kiên nhẫn chăm sóc cho mấy con thú nhỏ, sẽ áy náy vì đã hại người.
Các ngươi nói cho ta xem, cái này gọi là vô cảm vô tình à?”
Côn Hư Tử và Tô Lạc Minh nghe, cụp mi không dám nhiều lời.
Hốc mắt Hoa Hướng Vãn ửng đỏ: “Chàng ấy không hiểu, các ngươi cũng không hiểu à?!”
Mọi người nghe, đều không lên tiếng.
Lúc lâu sau, Côn Hư Tử than nhẹ: “Cứ như vậy đi.”
Thần Phụng và Đạo Chân quay đầu nhìn qua, thấy Côn Hư Tử nhìn Tô Lạc Minh: “Sư huynh nghĩ thế nào?”
“Nếu Thiếu chủ bằng lòng,” Tô Lạc Minh nâng tay lên, hành lễ với Hoa Hướng Vãn: “Thiên Kiếm Tông, vô cùng cảm kích.”
“Đúng rồi,” Đạo Chân phản ứng lại đây: “hiện tại tình hình của Tạ Trường Tịch như thế nào? Không phải Thần Phụng nói hiện tại hắn đã có dấu hiệu nhập Ma, vậy các ngươi làm thế nào để bảo đảm trong lúc đó không xảy ra chuyện gì?”
“Ta sẽ để chàng ấy về Tử Sinh Giới.”
Hoa Hướng Vãn mở miệng, nhìn về phía Đạo Chân: “Ở Tử Sinh Giới tìm hiểu một kiếm cuối cùng, nếu không thể thành, chàng ấy cứ ở lại Tử Sinh Giới, chờ tất cả kết thúc.” Hoa Hướng Vãn dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Côn Hư Tử: “Nếu ta còn để lại cái gì, ngài giúp ta mang về cho chàng ấy.”
“Nhưng lúc này Trường Tịch sẽ không rời đi.” Côn Hư Tử đầy vẻ buồn rầu, nhìn Hoa Hướng Vãn: “Ngươi biết tính nó...”
“Ta sẽ khuyên.”
Hoa Hướng Vãn mở miệng, sắc mặt bình tĩnh: “Yên tâm đi.”
Mọi người nghe lời này, đều suy tư.
Tần Vân Thường nhìn quanh mình, nàng ta đứng dậy, đi đến bên người Hoa Hướng Vãn và Thần Phụng, cười gỡ bội kiếm của mình xuống: “Nói chuyện thì nói đi, lấy kiếm của ta làm cái gì?”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn một vòng: “Nếu mọi người không có dị nghị gì, chúng ta cứ quyết định như vậy nhé?”
“Nhưng...” Bạch Trúc Duyệt lộ ra vẻ đau khổ: “Nhưng A Vãn...”
“Sư phụ,” Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Bạch Trúc Duyệt, bình tĩnh ngắt lời bà: “ngay từ đầu chính là như vậy.”
Bạch Trúc Duyệt mờ mịt ngẩng đầu, Hoa Hướng Vãn hơi mỉm cười: “Sư huynh sư tỷ sẽ trở về, dù sao cũng phải trả một cái giá đắt.
Có Tạ Trường Tịch hay không, đều như nhau.”
Bạch Trúc Duyệt không nói nên lời, bà bình tĩnh nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn có chút mỏi mệt: “Nếu mọi người không có việc gì, vậy thì giải tán đi.
Tô Chưởng môn chuẩn bị một chút, ba tháng sau vào đại điển nhậm chức của ta, ta sẽ thả Vực Linh ra, người Vân Lai lại đây.
Đạo Tông cũng thế.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn nhìn về phía Bạch Trúc Duyệt còn đang sững sờ: “Thân thể sư phụ suy yếu, hiện giờ hẳn cũng đã kiệt sức.” Hoa Hướng Vãn giơ tay ném một trang giấy qua, trang giấy rơi xuống đất, hóa thành một thiếu nữ.
Thiếu nữ tiến lên nâng Bạch Trúc Duyệt dậy, Hoa Hướng Vãn nhàn nhạt nói: “Đỡ Cung chủ về phòng nghỉ ngơi đi.”
Sắp xếp mọi người xong, mọi người lần lượt tản đi.
Chờ trong đại điện chỉ còn lại có ba người Hoa Hướng Vãn, Tần Vân Thường, Tiết Tử Đan.
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Tiết Tử Đan: “Ta nhớ huynh có một loại thuốc.”
Tiết Tử Đan ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Hoa Hướng Vãn bình tĩnh: “Năm đó ta rời khỏi Dược Tông, huynh đã ăn vào, cho ta đi.”.