Ba ngày sau.
Long Thần thành Bàn Long Môn trụ sở chính quân ngũ chỉnh tề, chuẩn bị ra trận.
Chủ lực lần này gồm hai nhánh quân do Khắc Hiên cùng Liễu Tâm Hi dẫn đầu, dưới trướng hơn 20 tên đạt tới Đại Hồn Sư cấp bậc cùng 100 binh sĩ đã bắt đầu âm thầm hành quân kéo qua Lâm Minh trại vị trí.
Mà Môn chủ Chu Bá Thước cùng Lý lão sư cũng thân chinh ra trận. Cuộc chiến với Liên Minh thảo khấu, ảnh hưởng đến tồn vong của Bàn Long Môn, hai người bọn họ không thể không có mặt để trực tiếp chỉ đạo.
Theo kế hoạch sau khi tốc chiến tốc thắng Lâm Minh trại, hai nhánh quân tại Long Thần thành cùng với Linh Băng thành sẽ tiếp tục tấn công Liên Minh thảo khấu chi thứ hai là Phong Kình trại. Diệt được hai đại trại chủ, Liên Minh thảo khấu còn không tự tan rã.
Trước đó Lý lão sư đánh thông tin cho các chi nhánh còn lại tại Hạo Thiên thành cùng Huyền Vũ thành đem quân vây kín Bạch Hổ thành bên ngoài, không cần tấn công chỉ cần vây thành mà thôi, chỉ cần thấy thành viên thuộc Liên Minh thảo khấu lập tức chém giết.
Bởi vì tất cả chi nhánh Bàn Long Môn đều xây dựng bên trong thành, mà mỗi thành lại có thành chủ cho nên không thể tự tiện kéo quân vào thành ra tay chém giết. Mà mấy tên thành chủ cũng không có quan tâm đến thù oán cá nhân của các tông môn, cho nên Bàn Long Môn tại Bạch Hổ thành bị giết, bọn hắn vẫn không mảy may quan tâm cho lắm, chỉ cần không ảnh hưởng tới hoàng thất là được.
Bàn Long Môn là tông môn chân chính, không thể ban ngày ban mặt ngang nhiên ra tay, chỉ có thể vây ở bên ngoài, cắt đứt viện trợ của bọn chúng, chờ địch đưa đầu chịu chết.
Đối với các chi thảo khấu ở bên ngoài, Bàn Long Môn lại vô cùng thoải mái, tổng lực đem quân chém giết không lo sợ thành chủ để ý.
Giáo Học Lâu.
“Ta đi theo Môn chủ ra chiến trường, những ngày này ở nhà các ngươi không được lười biếng, phải siêng năng tu luyện”.
Lý lão sư lên tiếng nhắc nhở cả lớp.
Tiểu Mã nghe vậy lập tức nói.
“Lý lão sư, lần này Môn chủ đi trong bao lâu?”
Lý lão sư thở dài nói “Ta cũng không biết, ít cũng nữa tháng, lâu thì vài tháng”.
Hành quân đánh trận, không ai dám nói bao lâu sẽ trở về, mà đối với trận chiến lần này, thân là môn sinh trong phủ, đám tiểu hài tử chưa thành thục ai cũng lo lắng hoảng sợ. Chỉ cần Bàn Long Môn thua trận, bọn họ như chó nhà có tang a.
Lý lão sư đi rồi, chỉ phân công Tiểu Mã trông coi mọi người trong lớp. Đến giữa trưa, cả tông môn náo nhiệt thường ngày trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại Hồn sư lớp chưa tới 20 thành viên cùng một số gia nhân trong phủ mà thôi.
“Trong những ngày sắp tới các ngươi không cần lên lớp, bất quá công việc hằng ngày vẫn phải làm, sau đó tự thân tu luyện, không ai được lười biếng. Các vị đội trưởng chinh chiến xa trường, chúng ta sau này cũng vậy, phải cố gắng, biết chưa”.
Tiểu Mã lớn tiếng nói.
“Rõ, lớp trưởng” Cả lớp đồng thanh đáp.
Vân Chính Thiên ánh mắt lại rơi vào Hoàng Võ vị trí, chỉ thấy khóe miệng của hắn xuât hiện một nụ cười nhàn nhạt. Như cảm nhận được ánh nhìn của Vân Chính Thiên, Hoàng Võ quay đầu lại cười đáp trả.
Trở về phòng, Tiểu Mã lập tức lên tiếng.
“Chính Thiên, các vị lão sư đi hết rồi, nếu như Hoàng Võ hắn quả thực đến từ Liên Minh, chắc chắn trong nay mai sẽ ra tay, chúng ta có cần chuẩn bị trước”.
Tiểu Mã đối với Hoàng Võ cực kỳ nghi kỳ, thực lực đối phương vô cùng mạnh mẽ, chỉ sợ một mình Can Hữu Long cũng không thể làm gì được hắn. Muốn ám sát Tiểu Mã hắn, vô cùng dễ dàng.
Đối với sự hồi hộp của Tiểu Mã, Vân Chính Thiên chỉ cười cười nói.
“Ngươi đừng lo, chuyện này ta đã có an bài một chút rồi”.
Đêm hôm đó, Tiểu Mã không tài nào chợp mắt được, còn Vân Chính Thiên vẫn ngủ ngon lành. Bọn hắn hôm nay không có tu luyện, thời gian gần đây học tập vô cùng căng thẳng, tinh lực muốn bị trút hết, ngủ một giấc sẽ có lợi ích hơn.
Mà đêm nay, Hoàng Võ vẫn không có hành động.
Bàn Long Môn nhân mã hành quân tới địa phận Bắc Long sơn mạch tiêu tốn năm ngày đường thời gian. Nhân số càng lớn, thời gian hành quân càng lâu, khi đến được Bắc Long sơn mạch, bọn họ nhanh chóng hạ trại, nghỉ ngơi hồi phục.
“Lý lão sư, Linh Băng chi nhánh đã tới khu vực đóng quân chưa?”
Chu Bá Thước lên tiếng.
“Môn chủ, bọn họ tới rồi, đang chờ chỉ thị của chúng ta”.
Linh Băng chi nhánh do Vương đội trưởng dẫn đội, đem theo 10 tên Đại Hồn Sư cấp bậc cùng 50 binh sĩ, đóng quân tại phía bên kia Bắc Long sơn mạch.
Lâm Minh trại doanh trại nắm trên một đại thảo nguyên, cách Bắc Long sơn mạch khoảng chừng trăm dặm, bốn phía xung quanh hoàn toàn không có ngoại vật che chắn. Rất dễ phát hiện nhưng không ai dám ngu xuẩn mà tiếp cận, đối với Bàn Long Môn trinh sát cũng dễ dàng thu thập thông tin, nhưng muốn âm thầm tấn công là không thể nào.
Lâm Minh trại tọa lạc trên đỉnh của đại thảo nguyên này, chỉ cần đứng trên đó nhìn xuống là bao quát toàn bộ vài chục dặm lãnh thổ trở lại, Bàn Long Môn vừa tiến vào, bọn chúng lập tức phát hiện.
Đối với khu vực địa lý này, toàn quân Bàn Long Môn bất đắc dĩ phải tấn công một cách trực diện mà thôi.
Ngày hôm sau.
Linh Băng thành cùng Long Thần thành quân đội đã tề tựu đông đủ, sau đó cùng nhau hành quân tiến về Lâm Minh trại vị trí. Không tới một ngày thời gian, bọn họ đã đem Lâm Minh trại thảo nguyên hoàn toàn vây kín.
“Thủ lĩnh, sứ giả của Bàn Long Môn phái tới, nói muốn gặp ngài”.
Lâm Chấn ngồi trên hoàng vị, đưa mắt lười biếng nhìn xuống tên sứ giả, hắn trầm giọng nói.
“Nói đi, các ngươi muốn gì?”
Sứ giả Bàn Long Môn đứng thẳng, ngữ điệu cứng rắn nói.
“Hiện tại đại quân chúng ta đang vây bên ngoài, chỉ cần phá động tấn công, Lâm Minh trại của ngươi thây chất thành núi, máu chảy thành sông …”
“Nhiều lời, nói thẳng ra ý muốn của các ngươi”.
Lâm Chấn lớn giọng quát, ngắt quãng câu nói của sứ giả.
“Lâm trại chủ quả thực thẳng thắn, được. Chu đội trưởng chết trong tay ngươi, Môn chủ bọn ta muốn ngươi bồi thường 10 vạn kim hồn tệ đồng thời phải trả lại toàn bộ vật phẩm mà ngươi cướp được ngày hôm đó. Sau đó thoát ly Liên Minh thảo khấu, chuyện này Bàn Long Môn sẽ không truy cứu nữa”.
Vị Sứ giả nói.
“Ha-ha-ha. Bàn Long Môn các ngươi coi ta là rùa rụt cổ”.
Ngay sau đó Lâm Chân một cước bay tới, đứng thẳng trước mặt tên sứ giả. Hắn thân thể to lớn, toàn thân tản phát ra bá khí kinh người, cự thủ đưa ra chộp vào đầu tên sứ giả, sau đó hung hăng nhấc lên cao.
“Ngươi trở lại báo với bọn chúng, muốn đánh nhau, Lâm Chấn ta còn chưa ngán tổ tông bọn hắn”.
Tên Sứ giả hoảng sợ thất thanh kêu lên.
“Lâm trại chủ … ta sẽ trở về nói như vậy … ngài mau thả ta ra”.
Đột nhiên hai mắt Lâm Chấn lóe hung quang, hắn lạnh rên nói.
“Ta đâu có nói ngươi chính miệng báo, chỉ cần gửi trả đầu lâu của ngươi cùng một phong thư là được mà”.
“Lâm trại chủ … xin hạ thủ lưu t…”.
“XOẸT ——”.
Lời nói của tên Sứ giả còn chưa hết câu, một cỗ lạnh lẽo từ dưới cổ tràn lên, ngay sau đó hắn hoàn toàn mất đi ý thức. Lâm Chấn một tay nắm đầu hắn, một tay nắm lấy đại đao vung ra, lập tức tên Sứ giả đầu mình hai nơi, máu tươi văng tung tóe.
“Gửi lại bọn hắn cái đầu này, cùng hạ chiến thư cho ta”. Lâm Chấn vứt cái đầu sang một bên, hạ giọng ra lệnh. Hai mắt đỏ ngầu cực kỳ đáng sợ.
Doanh trại Bàn Long Môn.
“Khốn nạn”
Khắc Hiên đội trưởng đập bàn kích động. Sứ giả phái đi bị Lâm Chấn thẳng tay hạ sát, làm sao hắn không tức giận được. Chiến tranh là chiến tranh, nhưng sứ giả phái đi tuyệt không thể giết, nếu không kết cục chỉ còn cách hai bên quyết chiến mà thôi.
Mà Lâm Chấn thế này, xem ra đối với Bàn Long Môn hành động vây thành, hắn không hề lo sợ.
“Môn chủ, ngày mai chúng ta tổng lực đem bọn hắn quét đi”.
Liễu Tâm Hi đội trưởng một bên nói, Vương Long đội trưởng cũng tán thành gật đầu. Các binh sĩ bên dưới đồng thanh hưởng ứng, nhất thời khí thế Bàn Long Môn bốc cao. Môn chủ Chu Bá Thước lúc này hai mắt sát khí tràn ngập, hắn đứng lên giơ một tay lên trời nói.
“Ngày mai chúng ta tổng tấn công, trả thù cho các anh em đã ngã xuống. Các ngươi, ai thề theo ta đến cùng”.
“HOOO ——”.
Bàn Long Môn quân đội khí thế ngất trời, hống vang cả đại địa, rung chuyển đại thảo nguyên. Khí thế này, là do sự tuyệt đối nắm chắc chiến thắng mà ra.
“Ngày mai không đem Lâm Chấn ngươi đánh nát thây, Chu Bá Thước ta thề không làm người”
Long Thần thành, Bàn Long Môn trụ sở chính.
“Á A A A” một tiếng thét dài vang lên.
“Có người chết” một tên gia nhân la lớn làm nào động Bàn Long Môn bủi sáng sớm. Ngay lập tức Tiểu Mã cùng Vân Chính Thiên và toàn bộ Hồn sư lớp đã có mặt. Bọn hắn hiện tại là hộ phủ chi nhân, trong phủ xảy ra án mạng, bọn hắn không thể không quản.
Ở giữa sân, một thi thể thiếu niên nằm trong vũng máu, hai mắt trợn trắng, da dẻ xanh xao, xem ra đã chết được vài tiếng.
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Tiểu Mã cẩn thận tiến lại gần kiểm tra.
“Là A Hiên, hắn bị một đao cắt ngang cổ, có lẽ mất máu mà chết“.
Tiểu Mã đứng lên lắc đầu nói.
Vân Chính Thiên hai mắt khẽ nhíu lại, quan sát chung quanh một thoáng. Trên mặt sân nơi A Hiên bị giết hoàn toàn không có dấu vết đã xảy ra ẩu đả, với lại tối hôm qua hắn cũng không có nghe được âm thanh chiến đấu.
Nếu như vậy quả thực rất đáng lo lắng. A Hiên tuy trong lớp không phải người có thực lực mạnh mẽ nhất, nhưng hắn vốn là một tên Hồn sư, ngang nhiên bị đánh chết không kịp phản kháng như vậy, chỉ có một lời giải thích.
Là do chênh lệch thực lực.
Vân Chính Thiên thoáng nhìn qua Hoàng Võ, chỉ thấy hắn gương mặt vô cảm quen thuộc, không nhận ra được có phải do hắn làm hay không.
Tiểu Mã liếc nhìn Vân Chính Thiên một cái, chỉ thấy hắn hai mắt có một vệt hàn quang lóe lên. Tiểu Mã rít một hơi, nói lớn.
“Việc này ta sẽ giải quyết, các ngươi trở về phòng đóng kín cửa lại, tuyệt đối không được ra ngoài một mình”.
Các học viên còn lại không giấu được vẻ mặt lo lắng, từng nhóm kéo nhau trở về phòng.
Trở về phòng, Tiểu Mã sắc mặt lo lắng nói.
“Chính Thiên, bây giờ chúng ta phải làm sao?”