Vương Hạo một tay đưa sang che chắn miệng vết thương ngay hông. Tuy một kích của Lương Thế Nhân không đủ mạnh mẽ để xuyên thấu vào long thể của hắn, nhưng vẫn có thể tổn thương hắn một chút.
Máu đỏ theo miệng vết thương chảy xuống, liền bị hắc ám chi lực thôn phệ toàn bộ, rồi lại hóa thành từng đoàn hắc quang trở ngược vào bên trong cơ thể hắn. Thủ đoạn này có chút cao minh, vừa có thể ngăn ngừa tình trạng mất máu, vừa giúp bảo tồn được thể lực không bị sứt mẻ là bao.
Vương Hạo lặng lẽ đứng đó, trên người không tản ra bá khí lẫm liệt nữa, thay vào đó là một loại núi lửa âm ỉ chuẩn bị bộc phát. Lương Thế Nhân cách đó không xa, hắn không khỏi rùng mình một cái, bởi vì loại này âm ỉ núi lửa, vẫn từng thấy qua trên người Vân Chính Thiên.
Một khi đã động, liền tựa như dời non lấp bể.
Phốc!
Lặng yên không một tiếng động, một con cự mãng từ mi tâm Vương Hạo bắn ra. Cự mãng thuần một màu đen kịt, từng lớp vẩy của nó đều bóng lên một tầng hắc sắc. Chiều dài ước chừng ba mươi mét trở lại, miệng rắn phun ra nuốt vào từng ngựm hắc quang.
Thôn Thiên Mãng, là vạn năm cấp bậc hồn linh.
Đám người dưới đài không khỏi nín thở tĩnh tâm theo dõi. Hóa ra đệ tứ cùng đệ ngũ hồn hoàn vạn năm của Vương Hạo, không phải tới từ liệp sát hồn thú, mà thông qua khế ước với hồn linh mà có. Bất quá để có thể thực hiện khế ước với vạn năm hồn thú, cần cấp bậc tinh thần lực như thế nào, chắc hẳn mọi người đều biết.
Không đạt tới Linh Uyên Cảnh cấp bậc, tuyệt đối không nên đi thử nghiệm dung hợp với vạn năm hồn linh a. Chuyện này đại biểu Vương Hạo tinh thần lực, xa xa mạnh hơn trong tưởng tượng của Lương Thế Nhân.
Đạt tới Linh Uyên Cảnh cấp độ tinh thần lực, Long Thần thành bọn hắn cũng chỉ có một mình Vân Chính Thiên. Tuy Vương Hạo trước mắt tuổi so với bọn hắn lớn hơn một chút, nhưng Lương Thế Nhân rõ ràng, nếu cho bản thân mình thêm hai năm tu luyện, chưa chắc có thể đánh nát bình cảnh này.
Mọi thứ, càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát. Bất quá Thế Nhân tính cách kiên cường, hắn không cho phép bản thân từ bỏ, trừ phi khiến hắn không thể đứng dậy nổi.
“NGANG ——.”
Trầm thấp tiếng rồng ngâm vang lên, Vương Hạo thân hình quỉ dị đột nhiên biến mất. Ngay sau đó hắn lại xuất hiện ở một bên khác, bàng bạc hắc ám chi lực như muốn ăn tươi nuốt sống Thế Nhân trực trào bắn tới.
“Thật nhanh.” Không ít binh sĩ có thực lực ở bên dưới suýt xoa lên. Tốc độ này, chỉ sợ còn vượt xa so với Hồn Vương mẫn công hệ a.
Kim Nhãn Hắc Long mạnh mẽ nhất phương diện chính là hắc ám cùng không gian chưởng khống chi lực. Bằng vào tu vi của Lương Thế Nhân, không tài nào theo kịp chuyển động của hắn.
Nhưng cũng đừng vì vậy mà đánh giá thấp khả năng phản xạ của Thế Nhân. Tuy hắn không thể nhìn thấy Vương Hạo rốt cuộc đang giở trò gì, nhưng bằng giác quan cảm nhận nhạy bén của mình,vẫn có thể nhận ra phương hướng mà uy áp đang ập đến.
Lôi Ảnh Quang Minh Kích nhanh như chớp xoay ngược ra phía sau, đem khí thế sát phạt của đối phương trực diện cản lại.
OANH!
Song phương lần nữa va chạm, mắt thường liền có thể nhìn rõ được một chút chấn động lực truyền ngược ra kèm theo đó là hắc kim song sắc hàn quang lập lòe nơi hạch tâm va chạm.
Vương Hạo trong mắt tràn ngập kinh ngạc, một trảo vừa nãy hắn thực sự không có bảo lưu, thế nhưng vẫn thật sự bị cản lại, bất quá ngay sau đó hắn liền đem Long trảo mở ra, móng vuốt liền bám chặt vào Lôi Kích của đối thủ. Thôn Thiên Mãng ở sau lưng đột nhiên hóa thành một con rắn nhỏ, theo cánh tay của hắn, trực tiếp bò lên thân Lôi Kích.
Đệ tứ hồn hoàn chợt lập lòe ánh sáng.
Kim Nhãn Hắc Long võ hồn, đệ tứ hồn kỹ Hắc Long Thôn Thiên Trụ.
Hắc Long Thôn Thiên Trụ chính là mượn lấy thôn thiên chi lực của Thôn Thiên Mãng, kết hợp với hồn lực của bản thân dẫn động một đạo cường hoành công kích. Chỉ có điều loại này hồn kỹ muốn triển khai, cần phải đem đối phương giữ chặt lại.
Thôn Thiên Mãng vừa bò lên Lôi Ảnh Quang Minh Kích, nó liền cấp tốc phóng lớn trở lại đem Lương Thế Nhân thân thể nhỏ bé kia quấn quanh.
Lương Thế Nhân lúc này hai mắt lập tức cả kinh, ý niệm vừa động. Tiểu Bạch lần nữa xuất hiện, lại đem thân thể to lớn của nó ôm lấy Lương Thế Nhân vào bên trong.
“HỐNG ——.”
Thôn Thiên Mãng vừa quấn lấy đối phương, nó liền há miệng cắn vào vai của Tiểu Bạch mà Tiểu Bạch cũng không vừa, liền há miệng cắn lại vào thân Thôn Thiên Mãng.
Cũng vào lúc này, trên trời cao xuất hiện một thanh đại trụ, là Hắc LongThôn Thiên Trụ mang theo Thôn Thiên chi lực điên cuồng trút xuống Tiểu Bạch cùng Lương Thế Nhân vị trí.
“Tiểu Bạch, mau thoát ra.” Lương Thế Nhân gầm lớn. Nếu để công kích này thật sự đánh trúng, hắn không biết có khả năng sống sót được hay không nữa. Phải biết uy lực của vạn năm hồn kỹ là xa xa vượt qua ngàn năm hồn kỹ cấp bậc.
Trong một tia sát na trước khi Hắc Long Thôn Thiên Trụ bắn xuống, Lương Thế Nhân bản năng cầu sinh phát động.
Hắn vung tay một cái liền đem Lôi Kích xé gió một đường cắm vào phía xa nhất võ đài, sau đó Tiểu Bạch không dám chậm trễ, thân thể bỗng cuộn tròn lại tránh khỏi quấn quanh của Thôn Thiên Mãng, nó mang theo Lương Thể Nhân trong lòng nhảy đi.
OÀNH!
Hắc Long Thôn Thiên Trụ hung hăng nện thẳng vào mặt đất để lại một cái lỗ to tướng. Loại này ác độc thủ đoạn công kích khiến người khác không khỏi hoảng sợ. Vương Hạo thực sự muốn lấy mạng đối thủ của hắn sao, không phải chỉ là đơn thuần là tỷ thí thôi, có cần phải làm đến như vậy hay không.
Lương Thế Nhân may mắn thoát khỏi công kích của Vương Hạo, bất quá hắn vẫn phải hứng chịu lấy một phần thương tích nhất định. Nơi cánh tay máu chảy liên tục, ướt đẫm một bên y phục. Nếu như lúc nãy đạo tâm Lương Thế Nhân không vững vàng, lâm nguy không loạn liền sử dụng đệ tứ hồn kỹ Bạch Hổ Xuyên Vân Kích, không biết hậu quả sẽ như thế nào, có thể là chết không toàn thây a.
“Hắn từ bao giờ có thể đánh ra một chiêu kinh khủng như vậy.”
Tu La thành một vị lão giả vô cùng kinh ngạc nói. Trước mắt Thôn Thiên Đại Trụ ban nãy, tuyệt đối có khả năng uy hiếp đến tính mạng của Hồn Đế, thậm chí là trọng thương Hồn Thánh. Bất quá trước kia hắn vẫn chưa có đủ thực lực để làm được một bước này.
Đường Các Vân nhíu mày nói:
“Trước khi hắn tham gia khảo nghiệm, tu vi là năm mươi bốn cấp, hiện tại tăng lên bốn cấp nhưng không thể triển khai lực công kích chênh lệch như vậy được. Nếu không phải tên Thế Nhân kia kiên định vững vàng, chỉ sợ đã chết dưới một kích này.”
Long Thần thành khu vực quan chiến.
“Thành Chủ, có nên cho ngừng chiến đấu hay không?” Liễu Trấn Sơn nói.
Trước mắt một màn này, bọn họ đều cho rằng Lương Thế Nhân hiện không cách nào cùng Vương Hạo tiếp tục chiến đấu, vạn nhất lơ đễnh một chút, liền chết dưới tay đối phương thì quả là một kết cục tăm tối nhất. Lương Thế Nhân biểu hiện hiện tại đã chiếm được đại đa số đồng tình, hắn thực lực vượt bậc như vậy, dù là Hàn Long Quần có khó tính cách mấy cũng không thể làm khó được nữa.
Mà bây giờ quan trọng nhất, chính là giữ mạng cho hắn.
Hàn Long Quần đột nhiên quay sang tiểu bảo bối, hỏi:
“Thanh Chi, ngươi nói đi, có muốn để hắn tiếp tục hay không?”
Hàn Thanh Chi nghe phụ thân hỏi, nàng giật bắn cả người, hai mắt long lanh nhìn xuống đạo thân ảnh đầy máu bên dưới võ đài, có chút chững lại một vài giây. Hàn Long Quần thấy vậy, chỉ thở dài sau đó dự định đứng dậy. Trong quá trình thi đấu, Thành Chủ vẫn có tư cách thay mặt cho binh sĩ bên dưới chấp nhận đầu hàng đấy, Hàn Long Quần là đang muốn làm như vậy.
Bất quá hắn còn chưa kịp hướng Vực Chủ đánh tiếng, ngọc thủ của Hàn Thanh Chi đã níu lấy tà áo của hắn, kiên định nói:
“Cha, ta tin hắn, ta tin hắn cho dù trước mắt là tử lộ, hắn cũng phải chiến hết sức mình. Bởi vì hắn chấp niệm, ở trong đội chúng ta không thua kém bất kỳ người nào. Hắn là người ta chọn lựa, ngươi cũng nên cho hắn một cơ hội.”
Hàn Long Quần nghe vậy khóe miệng co giựt một chút, nha đầu thúi, ta là đang hỏi ngươi có muốn cho hắn dừng lại để đảm bảo tính mạng hay không, ngươi lại hướng ta nói hắn là người ngươi chọn, không phải là bắt ép ta nhận hắn làm con rể đấy chứ.
Bên cạnh, đám binh sĩ Long Thần thành một mặt mắc cười nhưng cố gắng nén lại. Chỉ thấy Dạ Hành giơ ngón tay cái hướng Hàn Thanh Chi gật đầu một cái.
“Thành Chủ, nàng nói đúng. Nên cho hắn chiến hết sức mình, có Mục trưởng lão tọa trấn, căn bản Vương Hạo kia không thể nào làm chuyện gì quá phận được. Nếu thật sự bất đắc dĩ phải ra tay dừng trận đấu này lại, ta tin chắc không thành vấn đề.”
Dạ Hành cười nói.
“Như vậy thì được.” Hàn Long Quần thanh âm cũng hạ xuống, tiếp tục theo dõi diến biến thi đấu dưới kia.
“Khặc, khặc. Bây giờ còn dám tinh tướng nữa thôi?”
Vương Hạo ngửa mặt cười lớn. Hắn đặc biệt hứng thú với vẻ mặt xám như tro của Lương Thế Nhân. Tuy rằng vừa nãy đối phương tránh khỏi sát chiêu nhưng hắn tin tưởng một điều chiến ý của Lương Thế Nhân đã bị mất sạch.
Bất quá, trái ngược vào suy nghĩ của hắn, Lương Thế Nhân hai mắt lại thập phần kiên định, nhãn quang lóe sáng liền khóa chặt Vương Hạo vị trí, Lôi Ảnh Quang Minh Kích lần nữa xuyên thấu không gian mà đánh qua.
Lương Thế Nhân vẫn có dũng khí chống cự, thật sự khiến Vương Hạo vô cùng tức giận, hắn rít lạnh một cái, sau lưng đệ nhị hồn hoàn óng ánh, Long trảo thể tích dường như lớn lên gấp ba lần, mạnh mẽ một trảo chụp tới Lương Thế Nhân đỉnh đầu.
Kim Nhãn Hắc Long võ hồn, đệ nhị hồn kỹ Hắc Long Thâu Tâm.
Loại này công kích hồn kỹ, chính là tấn công vào tinh thần của đối thủ, dưới tình huống Lương Thế Nhân bị thương không nhẹ, lại nói cấp bậc tinh thần lực của Vương Hạo đã tiến vào Linh Uyên Cảnh, một kích này thật sự có thể đánh chết tươi Lương Thế Nhân a.
Mắt thấy kinh khủng lợi trảo chụp xuống, Lương Thế Nhân hai mắt ảm đạm đột nhiên lóe lên một tia lôi quang sắc bén. Tiểu Bạch lúc này lần nữa hư huyễn mà ra, bất quá không phải nó xuất hiện dưới dạng hồn linh mà chỉ là hư ảnh, đồng thời kế bên Tiểu Bạch, là một đầu Kỳ Lân to lớn, hiển nhiên là Lôi Thượng Kỳ Lân.
Ngay khi hai đại hồn thú vừa trùng hiện, Kim Nhãn Hắc Long hào quang phụ thể trên người của Vương Hạo cấp tốc trút xuống. Trong mắt hắn tràn ngập vẻ không tin được. Bất quá dưới sự chống đỡ của tinh thần lực, Long trảo vẫn như cũ xuyên xuống đầu Lương Thế Nhân.
“KHANH ——.” Giòn tan thanh âm kim loại va chạm vang lên, xung lực truyền khắp bốn phương tám hướng, trên khán đài đám binh sĩ mơ hồ có thể nhìn thấy xung lực này bằng mắt thường. Bất quá chuyện làm bọn hắn chấn động nhất, vẫn là Lương Thế Nhân lại thực sự cản lại Hắc Long Thâu Tâm của Vương Hạo.
“Chết tiệt, ta không tin không đánh chết được ngươi.”
Vương Hạo nhất thời gầm lớn. Dường như sức kiên nhẫn của hắn đã bị Lương Thế Nhân sự liều mạng này làm cho tan vỡ, trực tiếp vượt qua giới hạn.
Trên trán Vương Hạo đột nhiên xuất hiện một đạo long văn đồ án màu vàng kim, theo đó hắn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng thê lương, đồ án càng phát ra mãnh liệt ánh sáng, chớp mắt một cái, khí tức trên người Vương Hạo bắt đầu tăng mạnh.
Loại khí tức này dùng tốc độ nhanh nhất không ngừng tăng trưởng. Đồng thời trên không trung cao mấy chục trượng, tự nhiên xuất hiện một đạo Kim Nhãn Hắc Long quang ảnh.
Ngay khi đạo quang ảnh Hắc Long này cất tiếng ngâm vang, Vực Chủ đại nhân rốt cuộc sắc mặt kịch biến.
“Đế Thiên? Đây là khí tức của Đế Thiên.”
..............