Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 229

Thôn Phệ Ma Chu, đạt tới vạn năm tu vi nhờ sinh sống trong Thú Vực thấm đẫm Tà hồn lực mãnh liệt. Vì vậy thôn phệ lực của nó có thể nói đã bị dị biến, trở nên càng cường đại hơn, khó lường hơn bội phần.

Vân Chính Thiên lại có may mắn hấp thụ được Thôn Phệ Ma Chu hồn hoàn, liền trực tiếp sở hữu loại thuộc tính thần bí này. Cũng trong thời gian di chuyển trong Thú Vực, hắn được Lưu Vân Long chỉ điểm không ít kiến thức cực kỳ quan trọng.

Hóa ra hồn kỹ mà Thôn Phệ Ma Chu mang tới cho Lưu Vân Long cùng Vân Chính Thiên có thể nói gần như tương tự với nhau. Đó chính là tạo ra cái thôn phệ vòng xoáy này. Chỉ cần tu vi của đối phương không vượt bản thân hai giai cấp, toàn bộ công kích đều có bị thôn phệ hoàn toàn vào bên trong vòng xoáy.

Mà thôn phệ vòng xoáy này cũng có cực hạn chứa đựng của nó. Nếu như thôn phệ vòng xoáy hoàn toàn hóa thành một màu kim sắc, ý nghĩa nó đã bị lấp đầy bình rồi, không thể tiếp nhận thêm bất kỳ công kích nào nữa, nếu không có thể dẫn tới hồn hoàn vỡ nát, cực kỳ nguy hiểm.

Chỗ cường đại nhất mà hồn sư sở hữu thôn phệ vòng xoáy này, chính là tăng thêm một cái bùa hộ mạng.

Giống như trường hợp của Lưu Vân Long đã tiến vào Siêu Cấp đấu la chín mươi bảy cấp, thì hắn chỉ sử dụng thôn phệ vòng xoáy này khi nào đối mặt với tử vong nguy cơ. Đó cũng là khi Đế Thiên trực tiếp hàng lâm, một trảo chém hắn đồng thời cứu thoát Hùng Quân.

Khi đó thôn phệ vòng xoáy mà Lưu Vân Long tạo ra, hứng chịu một trảo liền trực tiếp đầy bình, không những thế lại có dấu hiệu vỡ tan. Thế nhưng may mắn một điều Lưu Vân Long khả năng ứng biến rất mạnh. Hắn lúc đó nhận thấy thôn phệ vòng xoáy sắp tan vỡ, lập tức thu hồi lại thứ này, sau đó dùng chính bản thân mình hứng chịu những loại dư thừa lực lượng kia.

Vì thế mà tạo thành thương tích trên người của hắn như bây giờ, bất quá loại này thương tích chỉ tạm thời giảm đi tu vi của hắn, chờ khi nào minh tưởng bình phục sẽ trở lại đỉnh phong như trước.

Thôn Phệ Ma Chu mang tới cho Lưu Vân Long hiệu quả hồn kỹ là như thế, cùng Vân Chính Thiên hồn kỹ bước đầu thì giống nhau, thế nhưng hồn kỹ của hắn dường như cao cấp hơn một bậc.

Theo Lưu Vân Long thỉnh giáo vài hôm, hắn rốt cuộc biết được sự cường đại mà Thôn Phệ Ma Chu mang lại.

Thôn phệ vòng xoáy sau khi đầy bình, chỉ có một cách là cưỡng ép là cho nó nổ tung ở một khu vực không người, sau đó lại mới có thể sử dụng thôn phệ vòng xoáy. Nhưng mà Vân Chính Thiên lại không cần như vậy, hắn có thể trực tiếp chuyển hóa năng lượng trong thôn phệ vòng xoáy mà phát động công kích về phía đối phương.

Lưu Vân Long thời điểm biết được chuyện này, ánh mắt vô cùng kinh hãi. Trầm tư suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc chỉ có thể nhận định. Hồn kỹ của Vân Chính Thiên là biến dị, nói rõ hơn là do võ hồn làm hồn kỹ biến dị.

...

Vân Chính Thiên từ đó đến giờ chưa một lần chân chính thử nghiệm uy lực của đệ ngũ hồn kỹ này, do đó nhìn thấy Hắc Phong điên cuồng triển khai đệ lục hồn kỹ, hắn trong lòng lại có thêm nhiều phần tò mò cùng chờ mong.

Hắc Phong sau khi triển khai mạnh mẽ nhất hồn kỹ của mình ra, toàn thân hắn dường như hóa thành một cỗ kì dị vầng sáng. Vầng sáng này thể tích cực lơn, trong nháy mắt đã đem thân gấu cao lớn hoàn toàn bao phủ lại.

“Tiểu tử, đừng trách bổn tọa ra tay độc ác.” Hắc Phong thoại âm vang vọng cả vùng đại thảo nguyên.

Vân Chính Thiên ánh mắt rơi vào tầng thứ ánh sáng kia, trong lòng cũng có chút kinh động. Loại này khủng bố lực công kích, nếu như không phải hắn có thôn phệ chi lực hóa thành bá đạo thôn phệ vòng xoáy, chỉ sợ hiện tại vô pháp đem một kích này trực tiếp chặn lại.

Một kích toàn lực của Hồn Đế cường giả, nào có dễ dàng mà cản được. Bất quá Vân Chính Thiên lại liếc xuống thôn phệ vòng xoáy ngay chính giữa trường kiếm màu đen kia, trong lòng cực kỳ chờ mong.

Vừa nãy Hắc Phong đem đệ ngũ hồn kỹ áp súc tới cực hạn, đã đem một nữa thể tích thôn phệ vòng xoáy lấp đầy, mà đệ lục hồn kỹ này uy lực so với đệ ngũ lúc nãy còn mạnh hơn một chút. Cho nên rất có thể xảy ra trường hợp thôn phệ vòng xoáy bị quá tải.

Nhưng mà Vân Chính Thiên đối với chút xíu dư thừa lực tràn ra như vậy, vẫn cực kỳ tự tin bản thân hoàn toàn có thể gách chịu được.

Thế là, trên tay cầm lấy trường kiếm màu đen, sau lưng Hỏa Phượng Dực triển khai vỗ nhẹ, đồng thời đệ tứ hồn hoàn cũng thuận theo sáng lên.

Chân Phượng Thiên Mệnh, Chân Phượng huyết thống tràn ngập trong cơ thể, đem Vân Chính Thiên trạng thái cấp tốc điều chỉnh lại với tốc độ đáng sợ.

Với cường độ thân thể hiện tại của hắn, đã tương đối nắm chắc hành động lần này.

Hắc Phong bên kia nhìn thấy Vân Chính Thiên vẫn bộ dáng chờ chết, hắn tức giận muốn thổ cả huyết ra. Hai cánh tay gấu lực lưỡng giơ lên phía trước, thân hình từ từ duỗi ngang ra, rất giống với bộ dáng bay lượn. Nhìn sơ qua kỳ thực có chút buồn cười thế nhưng đông đảo đám thảo khấu bên dưới không ai dám hé răng một lời, bởi vì đây chính là chân chính thủ đoạn mạnh nhất của trại chủ bọn hắn.

Vạn nhất Vân Chính Thiên lại có thể dùng cách ma quỉ nào đó triệt tiêu đi công kích này, chỉ sợ Hắc Phong trại chủ hồn lực không còn là bao.

“HỐNG——!”

Hắc Phong quát lên một tiếng rền vang, toàn thân hắn trở nên sáng lạn hơn bao giờ hết. Chớp mắt một cái, thân gấu đồ sộ trực chỉ Vân Chính Thiên thân ảnh mà phóng tới. Cuồng bạo hồn lực điên cuồng vận chuyển, không gian xuung quanh cũng muốn vặn vẹo đến kịch liệt lên.

Hai cặp chiến đấu bên kia không khỏi đình chỉ hành động, dương mắt lên chờ đợi kết quả của cuộc chiến này.

Đây có thể ví như một tảng thiên thạch khổng lồ chuẩn bị quét sách chướng ngại vật của nó trên quĩ đạo bay của nó. Đệ lục hồn kỹ của Hắc Phong quả thực không tầm thường.

Vân Chính Thiên âm lãnh quét ngang một lượt, sau đó hắn đưa trường kiếm màu đen lên chắn phía trước, có chút thỏa mãn nói:

“Ta đã quyết định được tên cho ngươi rồi.”

Cổ tay khẽ xoay lại, đem trường kiếm màu đen này lật sang ngang, rõ ràng muốn để một kiếm hiên ngang cản lại thế công của Hắc Phong phía trước.

“Sau này, liền gọi ngươi là...”

Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm.

...

“A Thiên, đệ ngũ hồn kỹ của ngươi mang đến kiếm thái danh xưng là gì?” Lương Thế Nhân tươi cười hỏi.

Vân Chính Thiên suy tư một chút, sau đó thành thật trả lời:

“Kỳ thực lần này, ta cũng không biết đệ ngũ kiếm thái này tên gọi là gì. Bình thường mà nói, những loại kiếm thái trước kia khi xuất hiện thì trong đầu ta liền văng vẳng một loại thần bí tiếng nói. Thông báo cho ta toàn bộ kỹ năng mà kiếm thái này có thể mang tới, danh xưng cũng đồng dạng như vậy. Thế nhưng dung hợp vạn năm Thôn Phệ Ma Chu hồn hoàn về sau, đích thực là xuất hiện đệ ngũ kiếm thái, bất quá tiếng nói thần bí kia vẫn chưa từng vang lên. Cho nên ngươi hỏi ta danh xưng nó là gì, ta kỳ thực không rõ a.”

Lưu Vân Long đi ở đằng trước, nghe cuộc nói chuyện của đám tiểu bối, không khỏi ham vui quay người lại tham gia. Hắn nói:

“Tiểu Thiên, hay ngươi gọi nó là Thôn Phệ Kiếm đi, dù sao nó cũng sở hữu thôn phệ chi lực mà. Với lại hôm qua giảng giải cho ngươi một số thông tin về Thôn Phệ Vòng Xoáy rồi, hiển nhiên là nó có bậc này kỹ năng.”

“Phì, sư bá không ngờ lại nghĩ ra được cái tên quê mùa như vậy.” Hàn Thanh Chi phì cười nói, xong nàng quay sang Vân Chính Thiên nói tiếp:

“Ca ca, hay ca chọn một cái tên ngôn tình chút xíu. Ví dụ như Tình...”

Nàng còn chưa nói xong liền bị Lương Thế Nhân lấy tay che miệng lại kéo lại, giành nói:

“Cái gì mà ngôn tình chứ, theo ta ngươi nên đặt là Thôn Thiên Kiếm đi. Nghe có oách không?”

Thế là, cuộc thảo luận tên gọi vẫn chưa có hồi kết. Bất quá Vân Chính Thiên trong lúc đó cũng đưa ra một vài cái tên, mà cái tên hắn thích thú nhất thình lình lại là Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm.

“Tại sao vừa Thôn Thiên lại còn Phệ Ma chứ?” Lưu Vân Long hỏi.

Vân Chính Thiên trịnh trọng đáp:

“Lưu tiền bối, vãn bối to gan nghĩ rằng. Loại thôn phệ lực này bá đạo cực kỳ, cho dù đối tượng chịu công kích của nó là ai, hậu quả hội vô cùng thảm khốc. Vì vậy ta to gan phát thệ, sau này thôn phệ lực ta chỉ sử dụng đối với Tà hồn thú. Còn với nhân loại, đối tượng chủ yếu là Tà hồn sư và những loại người tán tận lương tâm, làm đủ chuyện xấu như Vương Hạo. Còn bình thường giao đấu, ta sẽ tận lực áp chế không vận dụng nó. Để tránh xảy ra tai nạn đáng tiếc.”

Lưu Vân Long nghe vậy, ánh mắt càng trở nên sáng rõ, hắn cũng là người sở hữu thôn phệ lực, tự nhiên hiểu được loại này lực lượng có thể mang tới tai nạn như thế nào. Bất quá Vân Chính Thiên lấy tuổi còn nhỏ nhưng tâm tính lại thành thục, khiến hắn cực kỳ hài lòng.

“Tốt, tốt. Hài tử ngoan.”

...

ẦM!

Hắc Phong toàn thân đâm sầm vào Vân Chính Thiên, lần này thực sự xuất hiện kịch liệt nổ lớn, chứng tỏ công kích của Hắc Phong hoàn toàn phát huy được hiệu quả.

Không gian bốn phía vặn vẹo liên tục, dường như muốn vỡ nát mà ra. Bất quá, một số thành viên thân cận với Hắc Phong như Lão Bạch, Đinh Lăng kia hai mắt tràn ngập mơ hồ.

“Không đúng, lần trước hắn thi triển hồn kỹ này, uy lực mạnh hơn rất nhiều mới phải.”

“Lão Bạch ngươi nói đúng, ta thấy Hắc đại ca lần này uy lực còn không bằng một nữa a.”

Ngay lúc hai người Lão Bạch còn đang mơ hồ chưa rõ, thì bên trong làn khói mờ kia, một bóng đen vụt phóng ra. Thình lình đó lại là Hắc Phong.

“Trại chủ uy vũ. Trại chủ uy vũ.”

Đám đông thảo khấu bên dưới nhìn thấy Hắc Phong ung dung trở lui, tự nhiên nghĩ rằng Vân Chính Thiên thực sự vong mạng dưới tay trại chủ, nhất thời tiếng hò reo lên đến tận trời.

Thế nhưng Hắc Phong gương mặt nào có vui mừng như vậy, đổi lại hắn hai mắt ngưng trọng, gương mặt tái nhợt cực độ, như người điên đứng đó lẩm bẩm:

“Không thể... Không thể có chuyện như vậy được. Tại sao ngươi vẫn có thể triệt tiêu công kích của ta.”

Vừa nghe Hắc Phong một lời này, cả vùng thảo nguyên rộng lớn lập tức không một tiếng động. Đám đông bên dưới há mồm trợn mắt, Hắc Phong nói như vậy, không lẽ lần này thua thiệt vẫn là hắn sao.

Khói bụi tan đi bớt, rốt cuộc mọi người nhìn rõ được đạo thân ảnh tuấn tú ở bên trong. Hắn y phục có chút xộc xệch, trên miệng lưu lại một ít máu tươi chảy ra, thế nhưng so với những gì mọi người nghĩ, hắn bộ dạng hiển nhiên còn lành lặn lắm.

Lão Bạch, Đinh Lăng hai người cũng đồng thời ồ lên, há mồm trợn mắt mà nhìn. Vân Chính Thiên không biết làm thế nào, lần lượt đem hai cái vạn năm hồn kỹ của Hắc Phong triệt tiêu. Chuyện này tiền vô cố nhân a.

Hắc Phong lúc này ánh mắt tràn ngập khiếp đảm, hắn hiện tại đã không có dũng cảm đi công kích tên thiếu niên trước mặt một lần nào nữa. Không phải vì hắn sợ, mà vì thôi động hai cái vạn năm hồn kỹ đến cực hạn như vậy, dù là Hồn Đế mật độ hồn lực dày đặc đi chăng nữa, vẫn tiêu hao đến mức cạn khô.

Vân Chính Thiên đem Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm hạ xuống, không khỏi liếc mắt một chút Thôn Phệ Vòng Xoáy ở chính giữa. Chỉ thấy ở bên trong vòng xoáy kim sắc năng lượng dao động liên tục, thiếu một chút có thể phá toái mà ra, hắn trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Lần đầu tiên sử dụng loại này hồn kỹ, tự nhiên có chút bối rối. Tin chắc sau trận chiến ngày hôm nay, lại tìm nơi tĩnh tu một chút, hoàn toàn thông hiểu hồn kỹ mới mẻ này, trong tương lai mới có thể phát huy uy lực thực sự.

Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm sau khi đầy bình thôn phệ lực, màu đen càng trở nên thâm thúy thêm vài phần. Mà ở trên thanh kiếm này, Hắc Phong rõ ràng cảm nhận được uy hiếp đến từ tử vong a.

“Chính Thiên, ta muốn thương lượng.”

Khó khăn một hồi, Hắc Phong rốt cuộc nói ra.

Vân Chính Thiên nghe vậy, làm điệu bộ suy tư một lúc, sau đó ngẩng mặt lên, trực tiếp lắc lắc đầu, giễu cợt nói:

“Hắc Phong ngươi, hiện tại tư cách giữ mạng còn không có, lấy gì cùng ta thương lượng.”

..............

Các bạn ơi. Chương dài chương ngắn gì cũng là tâm huyết mình nhào nặn mà ra. Chỉ mong các bạn có phút giây giải trí khi đọc truyện của mình thôi chứ đừng đề nặng vấn đề dài ngắn quá.

Hiện tại vừa đi làm vừa viết truyện vì đam mê, nhà lại có con nhỏ cho nên không thể một ngày ra ba bốn chương như trước (bạn nào theo truyện từ đầu thì rõ). Nhưng mà mình sẽ không bao giờ drop, cho nên kính mong các bạn thông cảm.

Đây sẽ là động lực cho mình hoàn thành tác phẩm đầu tay này.
Bình Luận (0)
Comment