Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 232

Vân Chính Thiên số lượng hồn hoàn trên người biến hóa long trời lở đất. Hắc Phong làm sao không biết đây chính là song sinh võ hồn tình huống xảy ra. Mà như vậy, có thể nói trận chiến lúc trước Vân Chính Thiên vẫn chưa bày ra thực lực chân chính. Điều này khiến Hắc Phong cực kỳ đố kỵ.

Lấy Hồn Vương tu vi lại có thể dễ như trở bàn tay áp chế Hồn Đế cấp độ, tin rằng những người có thể làm được bậc này, trên đại lục chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Hắc Phong không phải là kẻ có danh dự gì, nhưng bản thân bị một tên tiểu tử liên tục áp chế, rốt cuộc cam tâm tình nguyện trở thành cầm thú, dùng chính lực lượng của đồng bọn mình mà đề thăng tu vi, chỉ có một ước vọng là đánh chết Vân Chính Thiên này.

Tâm tình Hắc Phong phức tạp, một lần bị đánh bại khiến hắn càng thêm cẩn trọng hơn. Trận chiến muốn bắt đầu, thế nhưng Hắc Phong lại chủ động thủ thế phòng ngự.

Vân Chính Thiên trong trạng thái hắc hóa, dường như ít lời hơn bình thường, trên tay Linh Hồn Kiếm huyễn hoặc mà ra. Thân ảnh lóe lên một cái liền biến mất.

HƯU!

Hắc Phong một mảnh kinh ngạc hiện trên gương mặt. Vân Chính Thiên thoắt cái biến mất, chính là tan biến tựa như, không tồn tại tàn ảnh, không tồn tại khí tức, cứ như hắn chưa từng có mặt tại chỗ này vậy. Bằng vào nhãn lực không tệ của Hắc Phong vẫn không thể đoán ra được vị trí của đối thủ, đây có thể nói là bậc nào tốc độ.

So với mẫn công hệ tu vi Hồn Vương, tốc độ này phải nhanh hơn nhiều lắm.

“Giả thần giả quỷ, cút ra đây cho bổn tọa.” Hắc Phong gầm lên, Đại Lực Kim Cang Hùng võ hồn lần nữa phụ thể. Nắm đấm to lớn hướng bên dưới mặt đất mà oanh xuống, nhất thời cả vùng đại địa chấn động kịch liệt, mặt đất bị xới tung cả lên, dựng thành vô số vách đá lấy vị trí Hắc Phong làm hạch tâm mà bao trùm lại.

Loại này thủ đoạn, hiển nhiên không thể đem Vân Chính Thiên tung tích dò ra được, nhưng để chặn lại bước tiến của hắn vẫn có hiệu quả nhất định. Dù sao tốc độ Vân Chính Thiên trong trạng thái hắc hóa quá nhanh, căn bản Hắc Phong không thể theo kịp, cho nên đành phải lựa chọn hạ sách này.

Tại bên trong đống đất đá lộn xộn, có một cái thân ảnh màu đen từ từ hiện ra. Hắc Phong vừa nhìn lập tức cười lớn, sau đó một trảo nhanh như chớp đánh tới.

“Đây rồi, xem ngươi trốn thế nào?”

KHANH!

Hùng trảo của Hắc Phong chém tới, liền va chạm với một cái cự trảo khác. Cự trảo này nhìn so với trảo của Hắc Phong thì bé hơn một chút, nhưng lực lượng lại không chút nào nhược hơn. Chỉ cần nhìn thấy nó ngang nhiên cản lại Hắc Phong hùng trảo, đủ để biết cân lượng thập túc.

“Không phải hắn.” Hắc Phong thần sắc lập tức chấn kinh. Loại này cự trảo tự nhiên không thể xuất hiện trên người Vân Chính Thiên được. Trong nháy mắt làm ra phán đoán, Hắc Phong cấp tốc tiến hành trở lui lại thì bất ngờ một tiếng hổ gầm kinh khủng vang lên, đem Hắc Phong tinh thần phương vị hoàn toàn chấn động.

HỐNG!

Áp chế huyết thống!

Hắc Phong vẻ mặt bán tính bán nghi nhìn về phía chủ nhân của tiếng hống này, chỉ thấy một đầu hổ cao hơn ba mét, trên người dâng hiến bộ lông hai màu trắng đen, thỉnh thoảng lại có kim sắc đồ án chớp hiện.

Đây còn không phải Kim Hắc Ma Thần Hổ, là hồn linh của Vân Chính Thiên hay sao.

Bất quá Kim Hắc Ma Thần Hổ số lượng cực kỳ thưa thớt, tại Đấu La Đại Lục, Nhân Vực còn chưa từng xuất hiện lấy một lần. Lấy kiến thức hạn hẹp của Hắc Phong hiển nhiên không biết được lại lịch hồn thú này. Chỉ biết Đại Lực Kim Cang Hùng ở trước mặt nó, huyết thống bị áp chế xuống vô cùng khó thở.

Trên phương diện huyết thống, Tiểu Hổ chỉ sợ không thua kém Tiểu Phượng là bao. Tiếng hổ gầm ban nãy trực tiếp đả thương thần kinh của Hắc Phong, khiến hắn hành động lập tức trì trệ. Mà trì trệ này kéo dài chính là một giây, cường giả giao chiến, chỉ cần một giây thôi cũng đủ tạo nên sự khác biệt.

Một cái thon dài thân ảnh tóc đen lặng lẽ xuất hiện phía sau lưng Hắc Phong, cứ như dịch chuyển tức thời một loại, trường kiếm màu đen như một con hắc xà quét ngang qua, tức thì từ trên người Hắc Phong, đột nhiên phóng ra hơn mười đạo kiếm ảnh.

Kiếm Thần Quyết, Thiên Kiếm Hoàn Nguyên.

Lấy Thiên Kiếm Hoàn Nguyên lực bộc tác phát huy uy lực cực đại, hẳn phải cùng hắc lực bên trong cơ thể Vân Chính Thiên song hành triển khai mới được. Cũng vì lẽ này, Vân Chính Thiên nếu không tiến nhập trạng thái hắc hóa, tự nhiên không đem Kiếm Thần Quyết dưới sự hỗ trợ của hồn lực mà triển khai.

Dù sao Kiếm Thần Quyết chính là thành tựu một đời trước đây. Mà để triển khai Kiếm Thần Quyết tuyệt nhiên phải nhờ vào thanh bảo kiếm mà hắn sở hữu ở kiếp trước. Sau khi trọng sinh, bảo kiếm của hắn đồng dạng xuyên không, thấm đẫm Tà hồn lực về sau sinh ra hắc hóa lực lượng.

Dùng tính chất bắt cầu mà hình dung, Kiếm Thần Quyết, tự nhiên phải nhờ vào hắc lực tá trợ lấy.

Thiên Kiếm Hoàn Nguyên bạo tạc ra, đâm cơ thể Hắc Phong lỗ chỗ vết thương. Hắc Phong nghiến răng nhịn đau lực tức nhào người sang một phía, hồn lực trong người điên cuồng vận chuyển bức ra từng đạo kiếm khí kinh khủng này.

“Con mẹ nó, lý nào lại vậy.”

Hắc Phong dường như phun ra máu mà nói. Đem Lão Bạch, Đinh Lăng hai người lực lượng hấp nạp vào cơ thể, tu vi của Hắc Phong đã gần như tiệm cận Hồn Thánh. Mà Vân Chính Thiên ở trước mặt bây giờ, quỉ dị năng lực so với Hồn Vương xa xa vượt qua không biết bao nhiêu lần.

“Ngươi không tin, liền có thể thử.” Âm hàn thoại âm lại xuất hiện bên cạnh, Hắc Phong chấn kinh một quyền quét ngang qua thế nhưng chỉ trúng vào khoảng không. Thế nhưng, cánh tay còn chưa kịp thu lại, một cỗ lạnh lẽo cảm giác xuất hiện nơi bắp tay.

“A.” Một vệt sáng lóe lên, cánh tay đứt lìa. Hắc Phong không cảm thấy đau đớn, nhưng quả thực cánh tay của hắn đã bị đoạn đứt. Ngay tại vị trí vết cắt, chỉ thấy một vệt đen kịt hư vô, cũng không có máu chảy ra, chỉ đơn giản là hư vô vật chất.

Vân Chính Thiên vào lúc này lần nữa xuất hiện trở lại, hắn trên tay là một thanh kiếm quang hắc sắc. Rõ ràng là Hư Vô Kiếm Pháp, đệ nhị thức bên trong Kiếm Thần Quyết.

Cánh tay của Hắc Phong bị đoạn đứt chính là do thanh quỉ dị trường kiếm này gây ra. Tuy rằng Đại Lực Kim Cang Hùng võ hồn thể phách cường hãn, thế nhưng dưới hư vô chi lực, không khác gì bùn nhão một loại.

Thế nhưng chỗ sâu xa nhất làm cho Hắc Phong thảm hại như vậy, chính là hắn không tài nào theo kịp chuyển động của đối phương. Sở trường của Hắc Phong là man lực, chiến đấu vừa qua hắn chưa có phát huy được một chút sở trường nào, liền bị Vân Chính Thiên dùng tốc độ thần sầu áp chế.

Nếu là Vân Chính Thiên vài tháng trước, tuyệt đối không dễ dàng đem Hắc Phong đánh thành đầu heo như vậy. May mắn một điều trước khi tiến hành tập kích Liên Minh Thảo Khấu đại doanh trại, Kiếm Thần Quyết đình trệ bấy lâu rốt cuộc thành công khai mở đệ tam thức.

Đệ tam thức này, không phải công pháp mà là bộ pháp. Tên gọi Thiên Du Thần Bộ.

Thiên Du Thần Bộ không giống như hồn kỹ tăng phúc tốc độ mà phụ trợ hệ hồn sư thường sử dụng. Đây là chân chính bộ pháp một loại kỹ năng, có nhiều phần giống với một trong những bộ tuyệt học của Đường Môn, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ.

Chỉ có điều Thiên Du Thần Bộ như cũ mượn lấy hắc lực để duy trì hoạt động, không giống Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ là sử dụng hồn lực.

Hồn Kiếm võ hồn tuy có thể giúp Vân Chính Thiên phân tách ra một đạo hắc hóa phân thân có thể hoạt động tự do, nhưng để phát huy được sự ảo diệu của Kiếm Thần Quyết, vẫn nên do bản thể đích thân chưởng khống. Vì vậy Hắc Phong lần này, từ đầu tỷ lệ chiến thắng gần như bằng không.

Một lần thất bại, trong tiềm thức tự nhiên gieo trồng một loại kiêng kỵ cảm xúc đối với Vân Chính Thiên. Hắc Phong đạo tâm không vững vàng, bây giờ lại bị đối phương một mực áp chế. Rốt cuộc chiến ý tuột dốc không phanh.

Ôm lấy cánh tay bị đoạn được, Hắc Phong liếc mắt một lượt tình hình đại chiến xung quanh, chỉ thấy thảo khấu lâu lâu chết như rạ, bọn hắn căn bản không phải đối thủ của Truyền Linh Tháp môn sinh. Chưa đầy mười phút thời gian chiến đấu, nhân số đã giảm hơn một nữa.

Mà những người may mắn còn sống sót, đã có dấu hiệu buông xuôi, quì rạp trên mặt đất mà đầu hàng đối thủ.

“Liên Minh Thảo Khấu đại thế đã qua, ngươi có gì trăn trối không?”

Vân Chính Thiên thanh âm như ma quỷ gọi hồn bay vào tai Hắc Phong.

Hắc Phong mênh mông cuồng bạo khí thế vào lúc này đã ảm đạm đi mấy phần. Lời của Vân Chính Thiên là chính xác, đại thế của Liên Minh đã qua. Đừng nói Hắc Phong hắn đây còn chưa lo được cho mình, huống chi đi bảo vệ cho mấy tên thuộc hạ bên dưới. Cục tức này, quả thực nuốt không trôi. Chỉ trách hắn lại đi đá vào thiết bảng cho nên mới có hậu quả này.

“Vân Chính Thiên, hôm nay bổn tọa nhận thua. Các ngươi Truyền Linh Tháp có thể dừng tay được rồi.”

Hắc Phong mặc dù rơi vào tình thế hiểm nghèo, thế nhưng ánh mắt vẫn sắc bén vô cùng, thoại âm không chút nào nhún nhường. Hắn thực sự không tin rằng, Vân Chính Thiên có thể giam giữ hắn được bao lâu.

Liên Minh Thảo Khấu có thể nói là tai mắt của Tà Hồn Điện tại Nhân Vực, vì vậy Hắc Phong ở trên người Tà Hồn Điện hưởng lấy không ít vật tốt. Tà Hồn Điện lưu cho hắn không ít thủ đoạn triệu tập, chỉ cần Hắc Phong hắn khôi phục lại thương thế, liền có thể thỉnh tới thêm mấy vị trưởng lão Tà Hồn Điện. Khi đó còn sợ không báo được thù.

Trước mắt một màn này, vẫn nên nhường nhịn một chút. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, Hắc Phong trong đầu chính là dâng lên dòng suy nghĩ này.

Vân Chính Thiên đột nhiên cười lạnh: “Thảo khấu lâu la, ta có thể giam giữ. Còn Hắc Phong ngươi, nếu như đã trăn trối xong, vậy còn không mau bái kiến diêm vương.”

Vừa nghe đối phương nói, Hắc Phong lập tức há hốc mồm. Vân Chính Thiên một lời này, tự nhiên muốn đoạt lấy mạng của hắn. Cơ chế phòng thủ bất giác khởi động. Thế nhưng Hắc Phong còn chưa kịp làm thêm bất cứ cái gì, từ trên đỉnh đầu đã bị Linh Hồn Kiếm đâm xuống, ngay sau đó là một đạo màu đen linh hồn từ trong người hắn bị kéo bật ra bên ngoài.

“A.” Hắc Phong đầu óc choáng váng cả lên. Kỳ thực tinh thần của Hắc Phong vô cùng kiệt quệ, miễn cưỡng hấp thụ lực lượng của Lão Bạch hai người mới tạm thời đem cảm giác kiệt sức đã bỏ sang một bên.

Vào lúc này, Vân Chính Thiên trong lòng quyết định không tiếc bất cứ giá nào đem Hắc Phong trảm sát, tự nhiên khiến Hắc Phong thảm cảnh càng thêm trầm trọng.

Câu Hồn thành, liền là Diệt Hồn.

ẦM!

Cự thủ màu đen hiện ra, năm ngón tay khép lại, một chưởng vỗ xuống, mênh mông cuồng bạo hắc quang đem Hắc Phong mảnh linh hồn trực tiếp chấn nát.

“Loại người như ngươi, tự nhiên không thể để sống sót thêm một ngày nào nữa.”

..............
Bình Luận (0)
Comment