Tại trong tinh thần hải này, có bốn đạo thân ảnh ngồi quay quần lại với nhau, không khác gì một cái bàn mạt chược cả. Trong đó có ba đạo là nhân loại hình dáng, lần lượt là Vân Chính Thiên, Tiểu Hùng và Tử Anh. Chỉ duy nhất Tiểu Phượng còn chưa có năng lực hóa nhân hình mà thôi.
“Ngươi muốn kể cho ta nghe chuyện gì?” Tử Anh mang theo vài phần ngạc nhiên hỏi.
Vân Chính Thiên trả lời: “Chuyện về ta.”
“Ồ.” Tử Anh trong mắt tràn ngập hứng thú, nàng ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, biểu lộ thái độ chăm chú lắng nghe.
Vân Chính Thiên bắt đầu nói:
“Ta kỳ thực từ đầu không thuộc bất kỳ bộ lạc bản địa nào ở đây, càng không phải là đứa trẻ bị cả bộ lạc hắt hủi vì thức tỉnh hắc ám võ hồn. Tất cả chỉ là nói dối, vì lúc đó nếu không nói như vậy, ngươi tuyệt đối sẽ không tha mạng cho ta. Dù sao ta cũng giết mấy cái vạn năm hồn thú thuộc hạ của ngươi mà. Sau khi chiếm được ngươi tin tưởng, ta bắt đầu lợi dụng ngươi xâm nhập và Tà Hồn Điện tổ chức, nhanh chóng dùng thiên phú của mình lấy được sự coi trọng của La Hổ. Một loạt biến cố xảy ra, các ngươi sinh tử chi chiến một trận cũng là do ta một tay sắp đặt.”
Vân Chính Thiên lời nói lúc này, đều không có giấu giếm bất kỳ chi tiết nào. Tử Anh hiện tại đã không còn tạo cho hắn nguy cơ nữa, cho nên cũng không cần phải lừa gạt nàng làm gì, dù sao hắn cũng đang cần lực lượng của nàng bổ khuyết cho hắn. Dùng sự chân tâm đối đãi không biết chừng sẽ khiến nàng động tâm.
Tử Anh ánh mắt nhất thời ngây ngốc, nàng trong đại não bắt đầu tiêu hóa dữ kiện mà Vân Chính Thiên vừa nói ra. Ngay lập tức thấy tất cả đều phi thường hợp lý.
Ta bị hắn lừa từ ngày đầu tiên gặp? Không tiếc tiêu hao tinh thần lực phong ấn kịch độc trên người hắn, vẫn bị hắn lừa ngay sau đó? Đại chiến với La Hổ một trận, đều do bàn tay ma quỷ của hắn sắp đặt ra?
Tử Anh trong đầu dâng lên hàng loạt câu hỏi. Nàng cũng ý thức được hết thảy nguyên nhân dẫn tới cục trạng ngày hôm nay đều có hắn mang lại. Nếu như nàng vẫn còn sống, Vân Chính Thiên nói chưa hết câu đã bị nàng một trảo vồ chết rồi. Chỉ trách bây giờ vô năng vi lực.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Im lặng nữa ngày, Tử Anh lại hỏi.
Vân Chính Thiên cười khổ nói:
“Ta thật ra đến từ Nhân Vực, nhận lãnh ủy thác của các bậc tiền bối tiến vào Thú Vực giải cứu Vực Chủ đại nhân.”
Nghe đến đây, Tử Anh trong mắt bắt đầu xuất hiện một tia dị sắc.
“Cứu Vương Nghiêm Thần? Hảo cho một cái tiểu quỷ gan to nghệ lớn, một mình ngươi lại có dũng cảm tiến vào thật khiến người khác khâm phục. Bất quá với thực lực của ngươi bây giờ, chỉ có thể quậy một trận trong Lưỡi Quỷ mà thôi. Tiến vào Thú Vực chết là cái chắc.”
Tử Anh bĩu môi khinh thường nói. Vân Chính Thiên cũng không vì nàng châm chọc mà tức giận, bởi vì nàng nói hoàn toàn là sự thật. Bên trong Thú Vực há Lưỡi Quỷ địa phương này có thể so sánh. Bên trong đó vạn năm hồn thú đi lại vô cùng đông đúc, lại có mười vạn năm hồn thú tọa trấn một phương tồn tại Tà Ma Hạt Giống. Tuyệt đối không thể xem thường.
Vân Chính Thiên mắt bỗng sáng lên, thanh âm cất cao mấy phần:
“Chính vì vậy, ta muốn nói với ngươi, hãy trở thành ta một phần lực lượng. Giúp ta trở nên cường đại hơn, tin chắc với kiến thức thâm sâu của ngươi đối với Thú Vực, sẽ giúp cho tiết kiệm được không ít công sức.”
Tử Anh nghe đến đây đã minh bạch ý đồ của Vân Chính Thiên, đúng là nàng từ nhỏ sinh hoạt bên trong Thú Vực, đã ra vào gần như mọi ngóc ngách của nơi này. Lựa chọn nàng trở thành Vân Chính Thiên lực lượng, chủ yếu phục vụ cho dã tâm của hắn sau này mà thôi.
“Ta từ chối.” Tử Anh không có nữa điểm do dự nói.
Vân Chính Thiên, Tiểu Hùng mấy người nhất thời trầm mặc, Tiểu Hùng càng lên tiếng hỏi:
“Có thể nói lý do tại sao không?”
Tử Anh cười nhạt đáp: “Để ta nhắc không các ngươi quên, ta vừa mới bạo tạc thân thể đó. Lý do khiến ta làm như vậy không phải do hắn sao, bây giờ còn mặt dầy xin xỏ ra gia nhập đám quái dị các ngươi nữa. Ngươi xem, một con gấu mập già, một con chim sáu cánh, rồi lại hai tên tiểu quỷ một đen một trắng giống nhau như đúc nữa. Cái đội hình này không phù hợp với ta a, thà là để ta tan biến đi thì hơn, đỡ rắc rối về sau.”
Hả? Gấu mập già, chim sáu cánh?
Con mẹ nó, lão tử là Băng Hùng Vương ba mươi vạn năm tu vi, là chân chính hung thú tồn tại sống ở Cực Bắc Chi Địa. Và ngươi gọi ta là gấu mập già?
Tiểu Hùng giận dữ, trong nháy mắt bạo phát hung uy của mình. Thân ảnh gấu mập nhỏ nhắn kia phút chốc hóa lớn, chiều cao vượt quá ba mươi mét, một bộ lông màu trắng rậm rạp phủ xuống, hùng trảo sắc bén thuận theo mọc lên, khí tức hung bạo không có gì so sánh được.
“Ngươi là? Hung thú cấp độ? Không thể được, làm sao cơ thể tiểu quỷ này có thể chứa đựng khủng bố năng lượng của ngươi mà không bạo thể chết. Ta dám chắc tu vi của ngươi so với ta còn cao hơn một chút, đúng không?” Tử Anh hoảng hốt nói.
Tiểu Hùng hừ lạnh đáp: “Cái gì mà cao hơn một chút, lão tử so với với ngươi cao hơn một cái bình cảnh a. Ta là ba mươi vạn năm tu vi Băng Hùng Vương, vốn sống tại Cực Bắc Chi Địa.”
Nói đến đây Tử Anh chấn động rồi. Dĩ nhiên không ngờ Vân Chính Thiên trong người lại có một đầu gấu hung mãnh như vậy, thế mà trước đây chưa từng thấy hắn triệu hoán ra. Ẩn giấu thật sâu!
Không chỉ có Tiểu Hùng bị Tử Anh xem thường, đồng dạng Tiểu Phượng cũng là như vậy. Tuy nó tu vi còn lâu mới có thể cùng Tử Anh so sánh, nhưng tiềm năng của nó đã khiến cho Tiểu Hùng cực kỳ hâm mộ.
Tiểu Phượng khí tức vào lúc này cũng bộc phát ra, nó ở giữa không trung hóa thành một đầu Phượng Hoàng huyễn lệ, sau lưng sáu cánh rộng mở, bàng bạc hỏa nguyên tố không khác gì đế viêm thiêu đốt toàn cõi thiên địa này.
“Chân Phượng huyết mạch?” Tử Anh kinh hô.
Đúng vậy, là Chân Phượng huyết mạch. Tiểu Phượng là thiên tài nổi bậc nhất của Phượng tộc mấy ngàn năm nay, chủ yếu là bởi vì nó thức tỉnh được một tia Chân Phượng huyết mạch chảy xuôi trong huyết quản của mình.
Tử Anh dĩ nhiên không ngờ, Vân Chính Thiên trong người lại tồn tại mấy cái kỳ hoa dị thú như thế, đúng là một cái không thể lường trước được tiểu tử. Với sự trợ giúp của những hồn linh này, trong tương lai hắn tiền đồ vô khả hạn lượng a.
Tiểu Hùng thu lại khí thế của mình, ánh mắt quét về phía Tử Anh, trầm giọng nói:
“Nói cho ngươi biết, hắn còn một hồn linh nữa, bởi vì nguyên cớ Bích Lân kịch độc kia mà lâm vào ngủ say trạng thái. Nhưng mà nó là hậu duệ của Ám Ma Tà Thần Hổ trong truyền thuyết, ngươi có nghe qua?”
“Ám Ma Tà Thần Hổ!”
Tử Anh nghe đến danh tự này, da đầu của mình trực tiếp tê dại. Là hồn thú một phần tử, nàng làm sao không biết đến danh tiếng của bộ tộc kinh khủng này. Nghe nói Ám Ma Tà Thần Hổ có thể chưởng quản zMewIpO thời gian pháp tắc a, trí tuệ lại càng đi đầu trong các bộ tộc hồn thú. Đây chính là tồn tại kinh khủng có thể sánh ngang với Long tộc, Phượng tộc, chỉ có điều bộ tộc này dường như đã tuyệt chủng, không còn bất cứ cá thể nào nữa.
“Tiểu Hổ bản thể là Kim Hắc Ma Thần Hổ, trong người đồng dạng chảy xuôi Ám Ma Tà Thần Hổ huyết mạch và nó đang bị Bích Lân kịch độc làm cho ngủ say. Chỉ có thu hoạch thêm hai cái hồn hoàn nữa, mới có thể làm cho nó thanh tỉnh trở lại. Vì vậy ta tìm đến ngươi a.” Vân Chính Thiên có chút đượm buồn nói.
Tiểu Hổ là hắn bằng hữu, hiện tại tình trạng vẫn chưa hết nguy kịch, mà trước mắt bỗng nhiên xuất hiện cơ hội đem Tiểu Hổ hồi phục lại, Vân Chính Thiên tất nhiên phải hết sức nắm lấy.
Tử Anh sắc mặt vô cùng phức tạp, nàng tiếp tục trầm mặc, một lát sau mới lại mở miệng nói:
“Có thể nói cho ta biết, chung cực mục tiêu của các ngươi là gì?”
Tử Anh ý tứ đã rõ ràng, muốn nàng nhập bọn, trở thành chiến hữu bên cạnh những cái hồn linh kì dị này, trong tương lai ắt phải quay ngược mũi giáo về phía hồn thú và tà hồn sư, tất nhiên phải cho nàng thấy được một cái lý do, chí ít nó phải đáng giá để cho nàng đặt hy vọng vào.
Tiểu Hùng không có nữa điểm chần chừ, nó ưỡn ngực của mình lên, thanh âm cất cao mấy phần:
“Tạo Thần.”
Vù, vù ——.
Tạo Thần hai chữ vừa vang lên, không rõ tại sao trong tinh thần hải sục sôi chiến ý, hắc lực màu đen, cùng với hồn lực màu vàng tại giữa không trung hòa quyện vào nhau, tạo thành một mảnh rực rỡ chi sắc. Mà loại màu sắc này không ngờ lại mang tới cho Tử Anh một cảm giác nghẹt thở tột cùng, tựa như yếu hầu của mình đã bị bóp nghẹt lại, chỉ cần đối phương động sát tâm, nàng liền bỏ mạng.
“A.” Tử Anh toàn thân run nhẹ, ánh mắt vẫn cố gắng nhìn lên hào quang rực rỡ trên kia, thanh âm yếu ớt hỏi:
“Đây là cái gì, tại sao mang cho ta một cảm giác không cách nào đối đầu được.”
Tiểu Hùng đắc ý cười đáp:
“Để ta nói cho ngươi thêm một bí mật, cho ngươi thấy đầu tư vào hắn là quyết định phi thường chính xác. Kim sắc hồn lực mà hắn có được là do Thần Giới truyền xuống thần lực làm cho hồn lực thăng hoa, nói cách khác hắn đang tiếp nhận khảo nghiệm truyền thừa Thần Vị. Trong tương lai có thể hoàn thành, tự nhiên sẽ trở thành Thần Chi một trong.”
“Ngươi đã cảm ứng được Thần Giới.” Tử Anh nội tâm hoàn toàn chấn động. Phải biết cảm ứng Thần Giới chỉ có Cực Hạn đấu la mới có thể nếm thử, Vân Chính Thiên bất quá còn chưa đạt tới Phong Hào đấu la, lấy tư cách gì được Thần Giới để ý cơ chứ.
Tiểu Hùng không để ý, vẫn tiếp tục nói:
“Đừng vội, ngươi có phải đã quên hắc sắc chi lực vần vũ trên kia không, nói cho ngươi biết luôn, đó chính là ma lực đến từ Ma Giới. Ngươi là cao cấp hồn thú, tin chắc đã nghe qua danh từ Ma Giới rồi. Đó cũng là lý do tại sao tên La Hổ kia không cách nào phán đoán được phẩm chất tà hồn lực của Vân Chính Thiên, bởi vì căn bản đó không phải tà hồn lực, mà là ma lực.”
U U!
Tử Anh thần sắc hoàn toàn chấn động, tin tức này phải nói tuyệt đối kinh tâm động phách. Sở hữu ma lực giả mà nói, chính là gần nhất nắm giữ Ma Giới kia sợi dây liên kết, đây không phải thứ mà Tà Hồn Điện quanh năm suốt tháng tìm kiếm hay sao. Nếu như Vân Chính Thiên lọt vào tay Tà Đế, sẽ bị hắn biến thành một công cụ hỗ trợ để lôi kéo Ma Giới tới gần Đấu La đại lục này, hoàn thành mưu đồ của hắn.
Chẳng trách La Hổ liều mạng của mình đến như vậy, chung qui là do ma lực bên trong cơ thể hắn lực hấp dẫn quá lớn.
Lý do này so với với lý do của nàng muốn bắt giữ Vân Chính Thiên giao cho lão đại Đế Thiên thì đáng giá hơn nhiều. Đế Thiên là muốn tìm người có căn cơ tà hồn lực thâm hậu để truyền lại Kim Nhãn Hắc Long huyết mạch. Còn Tà Đế là muốn kéo gần khoảng cách giữa Ma Giới và Đấu La đại lục a.
Không có gì khẳng định một khi Ma Giới tạo thành tiết diện với Đấu La đại lục, hồn thú sẽ không bị bọn chúng thanh trừ cả. Cho nên Tử Anh mới biết quyết định chiến với La Hổ để giành lấy Vân Chính Thiên là bậc nào chuẩn xác.
Tử Anh thanh âm đã hoàn toàn run rẩy, nàng chậm rãi nói:
“Ngươi sở hữu ma lực, như vậy chắc chắn cũng phải có một cái Ma Thần Vị. Nhưng mà chuyện này quá vô lý, tuyệt đối không thể nào xảy ra được. Một người làm sao có thể đồng thời sở hữu hai Thần Vị, hơn nữa lại là đối lập lẫn nhau Thần Vị cùng Ma Thần Vị.”
Nghe lời nàng vừa nói, lần đầu tiên Vân Chính Thiên, Tiểu Hùng mấy người sắc mặt ngây ra.
...
Chương này mang tính chất tự sướng a. Hắc hắc.