Thiên Chí Vỹ thẳng lưng đứng lên, trên người tỏa ra khí thế sâm nghiêm của bậc quân vương, dọa cho đám người bên dưới còn đang ồn ào phải nín thở theo dõi từng bước chân của hắn.
Vân Chính Thiên hai mắt rơi vào trên người Thiên Chí Vỹ, có chút kinh ngạc nói:
“Hắn hình như lại có đột phá.”
Đinh Hương mặt không biến đổi, đáp:
“Lần trước đại chiến bị thương không nhẹ, nhưng nhờ vậy mà đột phá cấp bậc hồn lực. Hiện tại Thiên Chí Vỹ đã là bảy mươi bảy cấp cường công hệ chiến Hồn Thánh, chiến lực có lẽ đã vượt qua một số tám mươi cấp Hồn đấu la phổ thông rồi. Ngoài ra hắn cũng là hạt giống được xếp hạng cao nhất.”
“Hạt giống?” Vân Chính Thiên nhíu mày nhìn nàng, rõ ràng là không hiểu. Đinh Hương cũng không lạ gì tính cách của Vân Chính Thiên. Cái tên này một khi chuyên tâm suy nghĩ sẽ bỏ qua hết thảy ngoại giới phát sinh sự tình.
“Nghe ta giải thích. Giải đấu để chọn ra Minh Chủ này, bọn hắn gọi là Minh Chủ Chi Tranh, mỗi một người đăng ký thi đấu đều có thứ tự xếp hạng của mình dựa theo đánh giá của hội đồng chuyên môn. Mà mười người được xếp hạng cao nhất liền gọi là hạt giống. Bên trong hạt giống cũng có thứ tự, Thiên Chí Vỹ chính là hạt giống số một a.”
Đinh Hương tỉ mỉ giải thích cho hắn, xem ra Minh Chủ Chi Tranh này cũng không khác gì mấy loại hình thi đấu của học viện hoặc quân đội để chọn ra tinh anh.
“Ta hạt giống số mấy?” Vân Chính Thiên hơi tò mò hỏi.
Phì. Đinh Hương chợt che miệng cười, nàng đưa tay lên nhéo vào má hắn, nỉ non nói:
“Xem người nào đắc ý chưa kìa, còn tự nhận mình là một trong mười vị trí hạt giống nữa chứ.”
Vân Chính Thiên ngẩn người ra hỏi lại: “Không lẽ... Ta nằm ngoài bảng hạt giống sao?”
“Ha ha, chỉ trách ngươi ẩn giấu quá sâu thôi, hội đồng chuyên môn đánh giá ngươi cũng khá cao, tuy nhiên còn không có nằm trong hạt giống bảng. Bất quá cũng không cách xa, bài danh thập nhất hào.”
“Ồ, thập nhất hào!” Vân Chính Thiên nghe tới con số này, nội tâm có chút hoài niệm quá khứ mấy năm trước a.
Bản thân từng là Hoàng cấp đội trưởng Thập Nhất đội, dưới trướng chỉ có mấy mặt mốc quen thuộc Thế Nhân, Hữu Long, Thanh Chi...
Bây giờ tạm thời không được kề vai sát cánh với bọn họ, cảm thấy có chút mùi vị nhớ nhung. Tâm tình chìm trong quá khứ, phản phất làm bốc lên đấu chí ở hiện tại. Vân Chính Thiên hai mắt ngưng lại, nhìn chằm chằm vào Thiên Chí Vỹ đang bước lên võ đài để phát biểu.
“Minh Chủ cái ghế này, phải là của ta.” Vân Chính Thiên bất giác thốt lên.
Đinh Hương ngồi sát bên tự nhiên nghe thấy, nàng cũng thoáng mỉm cười gật đầu đồng ý. Theo lý thì Vân Chính Thiên vẫn là Khôi Nguyen bộ lạc một thành viên, nếu như hắn có thể trở thành Minh Chủ thì Khôi Nguyên bộ lạc về sau sẽ có chỗ đứng vững vàng trong liên minh này.
Thiên Chí Vỹ đang bước lên võ đài, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt bất thiện rơi vào mình, trong lòng cũng dâng lên một chút đề phòng.
Con mẹ nó, sát khí thật kinh khủng, là tên nào hậm hực ta chăng? Thiên Chí Vỹ trong lòng bực bội, bất quá hiện tại hắn vô pháp tìm được kẻ nào vừa phóng thích sát khí đó, chớp mắt đã đi tới gần Lý Phương. Đưa tay nhận lấy micro, Thiên Chí Vỹ sẵn giọng nói:
“Chư vị, ta là Thiên Chí Vỹ, thủ lĩnh Thiên Phong bộ lạc. Gần nhất mấy ngày qua các ngươi cũng biết ta cùng ngũ đại bộ lạc kết thành một cái liên minh, mục tiêu hướng tới đó chính là giải phóng Lưỡi Quỷ đại đạo, để cho hết thảy mọi người có thể đường đường chính chính sinh hoạt trên mặt đất như những người ở Nhân Vực kia. Bất quá, chúng ta không thể làm được nếu chỉ có một mình, vì vậy ta thay mặt liên minh, hướng đến chư vị thỉnh cầu sự hợp tác. Chỉ cần chúng ta đoàn kết lại, cho dù hồn thú có mạnh mẽ đến đâu, tà hồn sư có hung ác đến mấy cũng có thể bại dưới tay liên minh chúng ta.”
Thiên Chí Vỹ phát ngôn, chính là hắn suy nghĩ suốt một đêm soạn ra lời văn ngắn gọn mà đầy đủ nhất. Rốt cuộc hiệu quả mang tới không kém chút nào.
Nhìn thấy bên dưới có rất nhiều ánh mắt đồng thuận, Thiên Chí Vỹ sắc mặt trở nên khởi sắc.
Thế nhưng, bất thình lình một thanh âm phản bác vang lên:
“Thiên thủ lĩnh, đừng trách lão phu miệng quạ. Có phải các ngươi đã quên mười vạn năm Tử Anh Tinh Vương Thú kia? Ta thấy các ngươi mấy người hồn lực cao nhất toàn bộ hợp lực lại với nhau cũng không chắc có thể đối mặt với nó. Mà vạn nhất các ngươi giao đấu với nó trận vong, vậy thì những thành viên còn lại làm sao chống đỡ được. Đến cuối cùng sẽ bị bọn chúng đồ sát không thương tiếc, dẫn đến một trận gió tanh mưa máu lớn nhất trong lịch sử Lưỡi Quỷ đại đạo này a.”
Lão giả vừa lên tiếng, là người đến từ Nhĩ Khanh bộ lạc, cũng là một trong thập đại bộ lạc có uy thế nhất hiện nay. Lời của lão nói quả thực có chút đạo lý, mười vạn năm hồn thú chính là tương đương Siêu Cấp đấu la tầng thứ tồn tại. Mà cấp XiewZzV bậc này cho dù sư phụ của Thiên Chí Vỹ xuất quan cũng không cách nào ngang nhiên đối diện.
Chỉ cần nó tiện tay liền đem cao tầng liên minh quét sạch, khi đó đối phương không cần tiếp tục truy kích liên minh cũng sẽ tự động tan rã.
Thiên Chí Vỹ thanh sắc bất động, hắn nói:
“Mười vạn năm hồn thú kia ngươi cứ yên tâm, bởi vì ta nhận được một nguồn tin đáng tin cậy. Tử Anh Tinh Vương Thú xác thực đã vẫn lạc rồi. Vì vậy cũng không cần lo chúng ta bị nó một tay quét sạch.”
Dưới đài một mảnh bàn tán xôn xao bắt đầu xuất hiện. Tử Anh Tinh Vương Thú kia danh tiếng uy chấn, không ai mà không biết đến sự tồn tại của nó trong Lưỡi Quỷ này. Cũng chính vì nó tồn tại mà các bộ lạc không thể liên minh với nhau, cốt để duy trì hiệp ước với Tử Anh Tinh Vương Thú.
Mười vạn năm hồn thú, cứ vậy mà chết đi không một ai biết, nói ra có chút khó mà tin được.
Bây giờ đến lượt thành viên của Mông Không bộ lạc lên tiếng:
“Xin hỏi Thiên thủ lĩnh, tin tức này là từ đâu ra. Chúng ta cần phải xác nhận trước, vạn nhất tin tức này sai lệch, Tử Anh Tinh Vương Thú kia vẫn còn sống, vậy thì không còn gì để nói nữa rồi. Mọi người chắc chắn sẽ chết sạch.”
Thiên Chí Vỹ nghe vậy, nhất thời trở nên trầm ngưng. Bởi vì chuyện Vân Chính Thiên trà trộn vào Tà Hồn Điện đã được mọi người nhất trí thông qua là phải giữ kín. Nếu muốn nói rõ lý do Tử Anh Tinh Vương Thú kia làm sao chết đi, vậy thì cũng phải đồng thời tiết lộ Vân Chính Thiên sự tình.
Thiên Chí Vỹ trên kia rơi vào tình thế khó xử, hắn ánh mắt không chủ động mà nhìn sang vị trí Vân Chính Thiên đang ngồi. Đinh Hương bên cạnh cũng ngước sang nhìn hắn, nàng khẽ nói:
“Ngươi không cần làm cái gì hết. Bọn người kia nếu vẫn cứng đầu không gia nhập liên minh, vậy thì trong tương lai chỗ tốt sẽ không có phần bọn chúng.”
Đinh Hương nói lời này, dĩ nhiên không muốn Vân Chính Thiên bị bắt ép phải khai báo tất cả mọi chuyện ra. Chuyện này đối với hắn phi thường bất lợi, phải biết tà hồn sư bọn chúng sớm muộn cũng sẽ thông qua những người ở đây mà biết được chân tướng đằng sau. Lúc đó phiền phức không những tìm đến Vân Chính Thiên mà có thể Tà Hồn Điện sẽ điều thêm cường giả tới thanh lý môn hộ.
Bât quá, nếu không có sự hỗ trợ từ mấy cái bộ lạc này, Khởi Minh lực lượng quả thực quá mỏng manh, muốn cùng hồn thú và tà hồn sư đối đầu sẽ khó khăn trùng trùng.
Vân Chính Thiên tự nhiên minh bạch điểm này, hắn bất giác quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt cảm kích. Thế nhưng ngoài sự tưởng tượng của Đinh Hương, Vân Chính Thiên trực tiếp phóng người lên võ đài, đáp xuống đứng ở phía đối diện với Thiên Chí Vỹ.
Thiên Chí Vỹ nhìn thấy Vân Chính Thiên hành động, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Chuyện này bọn hắn cũng đã dự tính từ trước, Thiên Chí Vỹ chắc chắn sẽ bị mọi người chất vấn về sự sống chết của Tử Anh Tinh Vương Thú, nếu tình hình trở nên căng thẳng, chỉ còn cách đưa Vân Chính Thiên sự tình nói ra.
Hết cách rồi, Tử Anh Tinh Vương Thú vẫn lạc là chuyện cực kỳ khó tin, không có đối chứng làm sao mà tin được. Còn chuyện phong bế để tin tức này không truyền ra bên ngoài như thế nào, phải để sau mới tính được.
“Các ngươi muốn xác nhận tin tức, vậy thì hãy hỏi người này đi. Hắn đã chứng kiến hết thảy.” Thiên Chí Vỹ liếc mắt nhìn Vân Chính Thiên, chợt nói.
Ngay lập tức trăm ngàn ánh mắt dòm về phía thân ảnh trẻ tuổi vừa phóng lên võ đài. Đa số đều không nhận thức được thiếu niên này là ai, bất quá Thiên Chí Vỹ đã nói như vậy, cho nên cũng phải nghe hắn trình bày trước đã.
Vân Chính Thiên hướng Thiên Chí Vỹ gật đầu một cái, hắn ánh mắt bỗng trở nên âm trầm, khí thế bá đạo không cách nào hình dung được từ trên người hắn tản phát mà ra. Mà cỗ khí thế này đối với đại đa số cường giả đã từng đối đầu với cường đại hồn thú đều cảm thấy rất quen thuộc.
“Hả? Trên người hắn làm sao lại có khí tức của hồn thú?”
“Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ tiểu tử này lại là hồn thú mười vạn năm trùng sinh thành người sao? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng a.”
“Vậy thì ngươi giải thích thế nào về khí tức hồn thú trên người hắn, theo ta đoán loại này khí tức đã tiếp cận mười vạn năm tồn tại a.”
“Loại này khí tức tại sao mang cho ta cảm giác rất quen thuộc, như đã từng nhìn thấy trước đây. Đúng rồi, không thể lầm được, vương giả khí tức này chính là của Tử Anh Tinh Vương Thú.”
“Ông trời ạ, ngươi đừng nói với ta, tên tiểu tử này là Tử Anh Tinh Vương Thú trùng sinh à nha.”
Bên dưới thanh âm bàn tán càng phát ra mãnh liệt hơn. Hết thảy đều suy đoán Vân Chính Thiên thả ra loại khí tức kia, đúng là chân chính Tử Anh Tinh Vương Thú hơi thở.
Vân Chính Thiên vẫn bàng quang trước những lời phỏng đoán của mọi người, chỉ thấy hắn chấp tay cung kính hướng Thiên Chí Vỹ sắc mặt cũng đang vô cùng bất ngờ bên kia nói một câu:
“Thiên thủ lĩnh, phiền ngươi đón lấy công kích của ta, để cho mọi người nhìn được rõ ràng lý do tại sao ta nói Tử Anh Tinh Vương Thú đã vẫn lạc là sự thật. Chỉ cần như vậy thôi, hết thảy bí ẩn đều sẽ sáng tỏ.”
Thiên Chí Vỹ có chút thận trọng nhìn hắn, sau đó vẫn gật đầu đáp ứng. Tức thì Phá Hồn Thương hiện ra trên tay, vô tận thương ý nhanh chóng dung hợp với hồn lực, tạo thành một cái kiên cố phòng ngự, sẵn sàng đón nhận Vân Chính Thiên một kích.
Vân Chính Thiên một chân bước tới, trên người bỗng nhiên tỏa ra tử quang lấp lánh, một khắc sau đó xảy ra một màn kinh diễm đem toàn bộ người có mặt tại nơi này làm cho kinh tâm động phách.
Một đạo hư ảnh hồn thú to lớn khoác trên người bộ lông màu tím hiện ra, bên trong đôi kim sắc đồng tử của nó, nhìn thấy tử quang phun ra nuốt vào liên tục. Khủng bố hơi thở hung thú lan tràn mà ra đem một số hồn sư tu vi yếu kém áp đến mức thở không nỗi, hai chân run rẩy mà ngã xuống đất.
Toàn bộ cường giả có mặt lúc bấy giờ, phản phất đồng thời cùng nhau thất thanh hô lên:
“Tử Anh Tinh Vương Thú?”
Thiên Chí Vỹ chuẩn bị đối mặt với Vân Chính Thiên, càng là mắt mũi ngưng trọng.
“Làm sao có thể.” Thanh âm của hắn không giấu được sự kinh hãi vang lên.
...