Thiên Phong bộ lạc cường giả mạnh nhất đương thời, không phải Giang Tiểu Phi, cũng không phải đương nhiệm thủ lĩnh Thiên Chí Vỹ, mà là sư phụ của hắn, Thiên Phong lão tổ. Có vị này lão tổ tồn tại, Thiên Phong bộ lạc nghiễm nhiên đứng hàng đầu về lực chiến trong các bộ lạc. Bất quá Thiên Phong lão tổ bế quan đã nhiều năm, nghe nói là để trùng kích Phong Hào đấu la cấp bậc. Hôm nay dĩ nhiên lần đầu gặp lại, rõ ràng đã đột phá thành công.
Có Thiên Phong lão tổ bậc này cường giả, các bộ lạc tại Lưỡi Quỷ đại đạo sẽ có thêm một quân át chủ bài, coi như đụng phải Tử Anh Tinh Vương Thú cũng có sức đánh một trận.
Chỉ có điều trước mắt vị lão tổ này không nhịn được Thiên Chí Vỹ bị Vân Chính Thiên giết chết, nên đã xuất thủ tương trợ. Sau khi cản lại Tử Tinh Phá Thiên Quang, lão như cũ chắn trước mặt Vân Chính Thiên, gương mặt âm trầm không nói câu nào.
Bỗng nhiên Thiên Phong lão tổ hướng Thiên Chí Vỹ phất tay áo, chỉ thấy hắn lập tức lùi về sau một chút, thái độ cực kỳ cung kính. Sau đó lão nhân gia bất thình lình đem nhãn lực của mình quét về phía Vân Chính Thiên, không khác gì muốn đem tiểu tử này xuyên thấu vào tận sâu bên trong đem toàn bộ bí mật của hắn hung hãn kéo ra.
Hừm. Vân Chính Thiên cũng không phải tiểu tử dễ bị ăn hiếp, hắn trên người ma hạch bắt đầu xoay tròn, cuồn cuộn ma lực lan tràn mà ra đem mọi xúc tu tinh thần lực của Thiên Phong lão tổ triệt để cắt đứt.
Thiên Phong lão tổ sắc mặt trở nên ôn hòa hơn, cười nói:
“Anh hùng xuất thiếu niên! Ngươi dĩ nhiên có thể dung hợp hồn lực và tinh thần lực đến trình độ như vậy. Xem ra cấp bậc tinh thần lực của ngươi thực không thấp, có lẽ tối thiểu cũng là cao giai Linh Uyên cảnh, hoặc thậm chí nữa bước Linh Vực cảnh. Lão phu to gan phán đoán, không biết có đúng không?”
Thiên Phong lão tổ này vừa giao thủ liền đưa ra phán đoán đối với Vân Chính Thiên cấp bậc tinh thần lực. Mà phán đoán này lại phi thường chính xác. Bước vào Phong Hào đấu la tầng thứ, tinh thần lực của lão dĩ nhiên là Linh Vực cảnh trình độ. Từ góc độ cao nhìn xuống, sẽ có cơ sở nắm chắc đoán được Vân Chính Thiên một chút sự tình.
Thiên Chí Vỹ một bên vừa nghe vậy, trong lòng dĩ nhiên chấn động. Hắn vạn lần không ngờ Vân Chính Thiên tinh thần lực cùng bản thân lại cách xa đến trình độ như vậy, chẳng trách lúc nãy hắn cảm thấy mình không khác gì một con cá nằm trên thớt, đối phương tùy tiện liền có thể gạt bỏ.
Vân Chính Thiên gương mặt cười khổ, không khỏi ôm quyền cung kính nói:
“Vãn bối Vân Chính Thiên. Khiến Thiên Phong lão tổ ngài chê cười rồi. Vừa nãy ta đúng là đánh mất đi thần trí, may mắn ngài có mặt kịp lúc nếu không đã gây ra họa lớn.”
Thiên Phong lão tổ không nghe thấy Vân Chính Thiên phản bác, đồng nghĩa đối với phán đoán của lão đã âm thầm xác nhận. Vẻ mặt Thiên Phong lão tổ càng trở nên có chút thú vị tư thái.
“Ha ha, chỉ trách đồ đệ của lão phu quá yếu kém. Không nghĩ tới lão phu bế quan năm năm, xuất quan ra liền trông thấy một cái thiên tài hiếm gặp. Lấy ngươi tuổi còn trẻ đã đạt tới cấp số này, tương lai tiền đồ vô khả hạn lượng, như vậy tương lai Lưỡi Quỷ đã không cần lo lắng nữa.”
“Thiên Phong lão tổ ngài thật biết nói đùa.” Vân Chính Thiên cười khổ đáp, dứt câu Vân Chính Thiên xoay người hướng về phía đông đảo khán giả bên dưới, sắc mặt có phần khẳng khái nói:
“Các ngươi muốn đối chứng việc Tử Anh Tinh Vương Thú đã chết có thật hay không, vậy thì ta cấp cho các ngươi chung cuộc đáp án. Hồn kỹ vừa nãy sử dụng chính là đến từ đầu lâu hồn cốt của nó, muốn có được hồn cốt này, các ngươi cũng biết phải làm như thế nào rồi đó.”
Nhĩ Khanh bộ lạc lão giả chất vấn Thiên Chí Vỹ khi nãy ấp a ấp úng nói:
“Ngươi... Ngươi làm sao có thực lực giết chết Tử Anh Tinh Vương Thú?”
Vân Chính Thiên liếc nhìn hắn, nói: “Ta không có giết, chỉ là may mắn đi ngang qua lúc nó cùng kẻ thù giao chiến. Cuối cùng không biết tại sao nó lại lựa chọn bạo thể đồng vu quy tận. Ta việc cần làm chỉ là tránh đi bão năng lượng xung kích kia, sau đó lại mò tới tìm chút đồ tốt.”
“Không có khả năng, Tử Anh Tinh Vương Thú là bá chủ Lưỡi Quỷ đại đạo này, căn bản không tồn tại kẻ có thể khiến nó muốn đông vu quy tận. Còn chưa nói đến ngươi làm sao có năng lực dung hợp hồn cốt đầu lâu mười vạn năm đó cơ chứ.”
Lại đến lượt Mông Không bộ lạc vị lão giả khi nãy lên tiếng.
Vân Chính Thiên đối với câu hỏi này, chỉ là hừ lạnh:
“Làm sao ta biết được đối thủ của nó là ai, tuy nhiên Tử Anh Tinh Vương Thú đã chết là sự thật, ta trong đầu chính là hồn cốt của nó, hư ảnh vừa rồi các ngươi nhìn thấy đã chứng minh hết thảy là sự thật. Còn chuyện ta có năng lực dung hợp hồn cốt này hay không, các ngươi cứ lên đây cùng ta đánh một trận là biết.”
Bên dưới một mảnh im phăng phắc, Vân Chính Thiên thực lực đích xác cường hãn, ngữ khí lại đanh thép nhất thời khiến cho đám bộ lạc chủ trương an phận không chống chế thêm được một câu nào.
Thiên Chí Vỹ đã sớm lấy lại bình tĩnh, hắn bước lên một bước nói lớn:
“Trở ngại cuối cùng là Tử Anh Tinh Vương Thú đã bị giải quyết, vậy thì hà cớ gì các ngươi lại cam chịu kiếp sống chui nhủi như vậy. Tham gia với chúng ta, tìm lấy cho mình cơ hội sống một cuộc sống đường hoàng. Thế hệ các ngươi không được, vậy thì phải vì thế hệ tương lai mà đặt xuống nền móng vững chắc. Bộ lạc nào tham gia liên minh thì ở lại tiếp tục đăng ký Minh Chủ chi tranh, còn lại có thể ra về. Ta không hề ép buộc, đây chính là dựa trên tự nguyện mà thành lập. Bất quá trong tương lai, không chắc chúng ta lại muốn lần thứ hai kết nạp các ngươi a. Thỉnh cầu chư vị suy nghĩ cho thật kỹ càng.”
Lời này vừa nói ra, gần như bên dưới đông đảo tộc nhân hò reo mãnh liệt. Hôm nay không nghi ngờ đại công cáo thành, chiếm được phần lớn sự đồng thuận từ phía những bộ lạc nhỏ lẻ kia. Còn riêng tứ đại bộ cm0LUYl lạc còn do dự bất quyết, bọn họ tuy có chút không muốn nhưng vẫn phải kìm nén mà gia nhập liên minh.
Dù sao liên minh này cũng chưa có qui định cụ thể mỗi bộ lạc phải cung cấp bao nhiêu tài nguyên cùng binh lực, bọn họ bây giờ chỉ đơn giản nghĩ tham gia để sau này có chỗ nhờ vả khi cần, tâm không hề đặt nặng vào mục tiêu chung.
Đối với tâm tư này của tứ đại bộ lạc, Thiên Chí Vỹ, Đinh Hương tự nhiên minh bạch, bất quá bây giờ không phải thời điểm thích hợp để cấu xé lẫn nhau. Ít nhất phải đợi đến khi Minh Chủ chính thức nhậm vị mới bắt đầu giải quyết được.
Trước khi đi xuống nhường lại võ đài cho MC Lý Phương, Thiên Phong lão tổ không quên nói với Vân Chính Thiên một câu.
“Ta cũng sẽ đăng ký tham gia Minh Chủ chi tranh lần này.”
Vân Chính Thiên nghe xong cũng hơi rùng mình một cái, nhưng chuyện này hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của hắn. Nếu như Thiên Chí Vỹ không tỏ ra quá yếu kém trước Vân Chính Thiên, Thiên Phong lão tổ cũng không bỏ qua mặt mũi của mình mà tham gia tranh giành với đám hậu bối.
Biết vậy khi nãy chỉ cần trình diễn một chút là được, còn cần làm cái gì thử nghiệm tính công kích để dẫn đến cớ sự này đây. Mang theo chút hối hận trở về ngồi bên cạnh Đinh Hương, nàng thủy chung nhìn hắn không chớp.
“Làm sao vậy?” Vân Chính Thiên khó chịu hỏi.
Đinh Hương vội lắc lắc cái đầu nhỏ của nàng, thảng thốt nói:
“Không ngờ ngươi ẩn giấu đúng thật quá sâu. Thiên Chí Vỹ kia bị áp đến mức không thể động đậy. Có thực là ngươi sở hữu hồn cốt của Tử Anh Tinh Vương Thú không?”
Đinh Hương lắm mồm làm Vân Chính Thiên đổ quạu, hắn hiện tại không muốn nhắc tới chuyện này nữa, cho nên chỉ trả lời qua loa mà thôi.
Sau một hồi đối chứng, Lý Phương lại làm chủ lễ đài của mình, hắn cất giọng thánh thót nói:
“Nhất trí thông qua liên minh lần thứ nhất tổ chức giải đấu Minh Chủ chi tranh. Ta nhắc lại ta tên Lý Phương, sẽ kiêm nhận nhiệm vụ giới thiệu luật lệ giải đấu này. Hiện tại trên tay ta có tổng cộng bảy mươi sáu danh hào, đại biểu cho bảy mươi sáu cường giả hàng đầu của liên minh. Trận chiến sẽ diễn ra theo phương thức một chọi một loại trực tiếp cho nhanh gọn. Sau mỗi một vòng lại tái bốc thăm, cho nên các ngươi sẽ không tài nào đoán được sắp tới đối thủ của mình là ai. Khặc khặc có phải có chút thú vị hay không. Nào, mời mọi người nhìn về phía này, ta sẽ bắt đầu bốc thăm lựa chọn cặp thi đấu cho ngày đầu tiên.”
Bảy mươi sáu người tham gia, vậy thì chỉ cần đánh thắng năm, sáu trận là được. Mà cái phương thức một chọi một loại trực tiếp này, vận khí xui xẻo thì sẽ bị loại sớm, đỏ một chút thì có thể tiến sâu a.
Liên minh cũng đã qui định, chỉ cần tiến vào bát cường liền nắm giữ chức vụ thống lĩnh, tứ cường liền là cao cấp lãnh đạo, người cuối cùng còn cười dĩ nhiên là Minh Chủ.
Những người như Đại Kình, Thiết Lạp, Hoang Phong, Nguyên Gia Chú chủ yếu muốn cố gắng hết sức để tranh giành bát cường một cái vị trí, mà cấp bậc thủ lĩnh như Thiên Chí Vỹ, Thiết Thiên Kỳ, Hoang Mãng, Giang Tiểu Phi, Đồng Mẫn Tuệ mục tiêu đặt ra rõ ràng là tứ cường, hoặc thậm chí đã mơ tưởng tới Minh Chủ chức vị kia.
Bất quá sau khi biết Thiên Phong lão tổ đích thân đăng ký tham gia, bọn hắn đành thu liễm lại dã tâm của mình.
Lý Phương thao tác nhanh gọn, không đến mười phút liền phân ra thứ tự ra trận cũng như đối thủ cũng từng người.
“Trận đầu tiên... Thiết Lạp đấu với Chu Từ.”
Chu Từ là thủ lĩnh một cái bộ lạc gần như vô danh, hắn đấu với Thiết Lạp, là đã định trước trở thành người đầu tiên bị loại khỏi Minh Chủ chi tranh lần này.
“Trận thứ bảy... Thiết Thiên Kỳ đấu với Tô An.”
“Trận thứ mười hai... Thiên Chí Vỹ đấu với Hoang Phong.”
Hoang Phong là thống lĩnh Hoang Cương bộ lạc, xui xẻo trận đầu đã chạm trán Thiên Chí Vỹ, coi như lành ít dữ nhiều a. Kết thúc bốc thăm, ngoại trừ trận chiến giữa Thiên Chí Vỹ và Hoang Phong là tương đối đáng coi, thì còn lại những cái hạt giống cùng danh hào hạng cao đều vượt ải dễ dàng.
Ngày đầu tiên thi đấu trôi qua, một nữa tuyển thủ đã bị loại. Những người còn sót lại ai không phải là tinh anh. Chiến đấu tự nhiên còn phải bỏ ra chút tiền vốn mới có thể chiến thắng đối thủ.
Mà theo Lý Phương nói, mỗi một vòng sẽ tái tiến hành bốc thăm, cả đám bọn họ không nghi ngờ đều cùng chung một ý nghĩ, đó là cầu trời đừng đụng phải Thiên Phong lão tổ của cường nhân kia là được.
Vân Chính Thiên trận thứ hai đối thủ, bất ngờ lại là Thiết Lạp người quen cũ.
Vân Chính Thiên đối với Thiết Lạp đã khắc sâu ấn tượng cực xấu, cho nên lần nữa đối mặt với tên tiểu tử này, Thiết Lạp không cách nào phát huy được thực lực, rốt cuộc chưa đến ba phút đã đầu hàng. Vân Chính Thiên thuận lợi chiến thắng vòng hai.
Đến vòng thứ ba, số lượng tuyển thủ còn xót lại vỏn vẹn mười chín người. Bốc thăm đã chọn ra được một người may mắn không cần chiến đấu cũng vào trong, xui xẻo Vân Chính Thiên không phải là người đó, mà hơn nữa, đối thủ của hắn thình lình chính là kẻ mà không ai muốn gặp.
“Trận tiếp theo... Vân Chính Thiên đấu với Thiên Phong lão tổ.”
...