“Nhất ngôn cửu đỉnh.” Vân Chính Thiên không có nữa điểm do dự nói, trên người đồng thời tản phát ra quân lâm khí tức, chiến ý hừng hực thiên đốt hết thảy ngoại giới tạp khí nhiễu loạn.
Thiên Phong lão tổ gật đầu, không biết tại sao đối với tiểu tử nói ít làm nhiều này lão phi thường có hảo cảm. Một giây sau, song luân trên tay lão cấp tốc xoay tròn, lưỡi đao sắc bén dễ dàng đem hai loại lĩnh vực của Vân Chính Thiên cắt nát ra. Sau một tiếng nổ rền vang, song luân đã phóng ra khỏi tay lão bay tán loạn trên bầu trời.
Song luân này tọa độ vô cùng quỉ dị, muốn quẹo là quẹo, muốn dừng là dừng, đôi khi lại bẻ cua ở XaIsBIR góc chín mươi độ. Đạt tới trình độ này, nguyên nhân trọng yếu là do Linh Vực cảnh cấp bậc tinh thần lực mà Thiên Phong lão tổ đang sở hữu. Dùng tinh thần lực điều khiển phương hướng công kích của hồn kỹ, loại này thủ pháp Vân Chính Thiên tự nhận còn chưa làm được.
Vân Chính Thiên hai mắt điên cuồng theo sát chuyển động của song luân, bất quá tốc độ thứ này quá nhanh, cộng thêm quĩ đạo bay không thể đoán trước. Hắn rốt cuộc buông tha cho cách thức này, chuyển sang phương án tiếp theo.
Trên tay Băng Đế Kiếm đột nhiên biến mất, băng hàn khí tức lập tức mờ đi, Vân Chính Thiên không uổng phí hít mạnh một hơi nuốt tất cả vào bụng. Cảm giác khoan khoái chạy dọc sóng lưng, tại sáu vòng hồn hoàn sau lưng hắn, đệ ngũ hồn hoàn càng là sáng lên.
Đã lâu không thấy Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm bây giờ trùng xuất giang hồ, thâm thúy hắc sắc trường kiếm như cũ tỏa ra thần bí khí tức, nhện bạc tám chân ôm lấy thân kiếm một cách hoàn mỹ, chính giữa thân nó là thôn phệ vòng xoáy bình chứa hiện đang rỗng tuếch.
Đã từng phát thệ sẽ không sử dụng Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm trên người hồn sư bình thường, thế nhưng mục đích của Vân Chính Thiên cũng không có lấy thôn phệ chi lực chuyển hóa thành công kích kỹ năng. Mà hắn tế ra một kiếm này, chỉ đơn thuần muốn mượn thôn phệ vòng xoáy cắn nuốt Truy Mệnh Song Luân toàn bộ lực lượng kia.
Đúng vậy, chỉ cần đỡ được song luân thôi mà, đâu có nhất thiết phải phản kích. Gương mặt trở nên sáng sủa hơn, những trong lòng vẫn có một chút lo lắng. Hy vọng thôn phệ bình chứa dung tích đủ lớn để chứa đựng đệ cửu hồn kỹ của Thiên Phong lão tổ.
Còn nếu như lực lượng của Truy Mệnh Song Luân kia lớn hơn sừ thừa nhận của thôn phệ vòng xoáy bình chứa, vậy thì bình chứa sẽ nổ tung, hắn chắc chắn sẽ nhận lấy không nhỏ thương tổn. Nhưng suy cho cùng như vậy cũng đủ để Vân Chính Thiên đem lực sát thương của nó giảm đến mức thấp nhất, khi đó bằng vào nhục thân đủ mạnh của mình, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Cho dù bằng cách nào đi chăng nữa, hắn vẫn kiên định lựa chọn sử dụng Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm cản lại Truy Mệnh Song Luân của Thiên Phong lão tổ.
Mắt thấy bạch y Vân Chính Thiên lại tế ra một thanh kiếm khác nữa, Thiên Phong lão tổ nghĩ ngay đến mấy tên buôn lậu vũ khí. Bất quá trường kiếm màu đen kia như tuyệt thế hung khí, làm cho lão hai mắt cũng phải ngưng lại, tinh thần lực đại triển khai ra, đem song luân kia quỉ đạo bay càng thêm thiên biên vạn hóa.
“Tiểu tử, cẩn thận một chút.”
Song luân theo tay lão phất lên, đột nhiên bay thẳng lên trời cao. Tại vạn trương không trung bên trong, song luân dính lại thành một khối, ngay sau đó một cỗ bá đạo lực lượng dần dần hình thành, không gian gần đó vặn vẹo kịch liệt, lại có dấu hiệu phá toái. Tiêng không khí bạo nổ liên tục vang lên, vài giây sau song luân đã hóa thành hồng hoang dã thú lực lượng, từ trên trời giáng xuống đầu Vân Chính Thiên.
Oành!
Bầu trời bị song luân một được rạch nát, có thể nhìn thấy một vết rách dài từ trên trời kéo xuống, nơi nó đi qua để lại vô số tàn ảnh, có thể nhìn thấy sóng năng lượng như xúc tu vặn vẹo mà ra.
Loại khủng bố hồn kỹ này tự nhiên bất phàm, là chân chính sát chiêu một trong, nếu Vân Chính Thiên không cản được chắc chắn phải chết a. Bất quá Thiên Phong lão tổ cũng không phải muốn giết hắn, lão trong đầu tinh thần lực như cũ tập trung, chỉ cần Vân Chính Thiên có dấu hiệu không chịu nổi, lão liền tự tay giải trừ hồn kỹ.
Phải biết kỳ tài như Vân Chính Thiên, không dễ gì mà gặp được. Bất giác trong lòng lão sinh ra một ý nghĩ muốn thu nhận tên tiểu tử này.
“Phải công nhận Chí Vỹ đồ đệ ta so với ngươi cách biệt nhiều lắm.” Thiên Phong lão tổ trên trời lẩm bẩm một mình, ánh mắt dán chặt vào thon dài thân ảnh trường bào màu trắng bên dưới.
Công kích còn chưa đến, áp lực đã đè nặng xuống. Khóe miệng Vân Chính Thiên chảy xuống một tia tơ máu, từ thớ thịt căng phồng lên không khác gì năng lượng trong người chuẩn bị bạo tạc. Chính giữa Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm, bình chứa thôn phệ bắt đầu bay lên thể tích.
Ầm, ầm ——.
Vân Chính Thiên sắc mặt trầm trọng, người ta còn chưa đánh tới, mà ngươi đã bắt đầu đem bình chứa đổ đầy, như vậy làm sao đủ chứa hết khủng bố năng lượng còn ở phía sau kia.
Bây giờ hắn trong đầu có chút nhung nhớ Linh Hóa Thuẫn cường đại phòng ngự hồn kỹ, nếu như có nó tại, không cần suy nghĩ quá nhiều. Dù sao Tử Anh bạo tạc năng lượng lúc trước kia, so với Truy Mệnh Song Luân của Thiên Phong lão tổ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Sau này phải ghi nhớ liên tục duy trình linh hồn năng lượng cung cấp cho đệ lục hồn hoàn, khi cần thiết còn có thể sử dụng để bảo mệnh a.
Mỗi cái cường đại hồn kỹ, đều đi cùng với cái giá phải trả không ít. Thiên Tru Thần Kiếm đưa ra Linh Hóa Thuẫn phi thường lợi hại, nhưng cần phải có linh hồn năng lượng bổ sung. Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm, cái kia thôn phệ vòng xoáy bình chứa dĩ nhiên không bằng, nhưng cái lợi hại nhất của đệ ngũ hồn hoàn không phải phòng ngự mà là công kích.
Thôn phệ chi lực có thể cắn nuốt hết thảy ngoại lực, bao gồm cả sinh mệnh lực. Cho nên bây giờ lấy nó ra để phòng ngự, giống như đem sở đoản triển khai toàn diện ra.
Truy Mệnh Song Luân khủng bố kia đã giáng xuống tới nơi, Vân Chính Thiên lập tức đem Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm giơ chắn trước mặt, chính diện nghênh đón đệ cửu hồn kỹ của Thiên Phong lão tổ.
ẦM——.
Kịch liệt tiếng chói tai rền vang, chỉ thấy trước mắt Vân Chính Thiên vẫn còn chịu được, còn Truy Mệnh Song Luân kia không khác gì máy cưa, đang cực hạn xoay tròn đánh vào đối phương tầng phòng hộ.
Tia lửa điện do song phương binh khí va chạm mà bắn ra khắp nơi, hình thành một cái quả cầu ánh sáng khổng lồ, đem Vân Chính Thiên thân thể hoàn toàn che khuất.
Kinh khủng áp lực liên tục đè nén xuống, thôn phệ vòng xoáy hồn lực trong nháy mắt dung tích đầy lên, đã vượt qua một phần hai năng lượng có thể chứa đựng rồi.
Thiên Phong lão tổ ở trên không trung thần sắc kinh ngạc không ngớt. Tên tiểu tử này, vậy mà thật sự có thể cản lại Truy Mệnh Song Luân của lão. Làm sao sắc mặt không khác gì nhìn thấy quỷ a.
Bên dưới đám người Đinh Hương, Đại Kình, Thiên Chí Vỹ đều mặt mày kinh hãi, Vân Chính Thiên thực lực tuyệt đối vượt xa sức tưởng tượng của bọn hắn. Tuy Thiên Phong lão tổ kia chưa có toàn lực truyền vào một kích này, nhưng như cũ không phải thứ mà Hồn Thánh có thể thừa nhận được.
“Đã vậy, để lão phu xem rốt cuộc ngươi cực hạn nằm ở đâu.”
Phù!
Bàng bạc hồn lực cùng tinh thần lực ý niệm truyền xuống, gia cố cho Truy Mệnh Song Luân trùng kích vào Vân Chính Thiên phòng ngự.
“A.” Cảm nhận áp lực ngày càng tăng vọt, Vân Chính Thiên không nhịn được mà rên lên mấy tiếng, máu tươi cũng theo khóe miệng ròng ròng chảy xuống, bạch y trường bào cũng dần dần rách toan ra.
Cái kia thôn phệ vòng xoáy bình chứa, chính vào lúc này tổ tan.
Ầm!
Nương theo bình chứa nổ tan, bên trong năng lượng cũng cũng theo đó biến mất, mà Vân Chính Thiên bị chấn lực chấn văng đi, tạp rơi ở trên mặt đất thành một cái hố to. Phượng Dực hào quang ảm đạm sau đó biến mất, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt lúc này tơ máu tràn ngập, rõ ràng nhìn thấy Truy Mệnh Song Luân vẫn như vô cùng vô tận bắn xuống đầu.
“Khốn kiếp.” Vân Chính Thiên thân thể bành trướng lên, băng lân giáp trụ càng hiện ra chân thực, hồn lực vòng xoáy bên trong đan điền áp súc đã lên tới cực hạn, lại bắt đầu có dấu hiệu không không chế được, bạo động liên tục. Nếu như bình thường mà nói, xuất hiện tình huống này phải lấy cực độ kinh hỷ mới đúng, bởi vì đây là muốn đúc thành hồn hạch quá trình triển khai ra.
Tin tức truyền lên đến não, Vân Chính Thiên nội tâm gào thét liên tục, bà mẹ nó tại sao vào lúc này lại muốn đúc thành hồn hạch cơ chứ. Ta còn đang vật vã chống đỡ công kích của người ta nha.
Ngay lúc Truy Mệnh Song Luân truy kích đến, Vân Chính Thiên tâm ý dẫn động, hắc y Vân Chính Thiên kia hư huyễn hiện ra bên cạnh, cả hai cùng giơ cao hộ thủ, chuẩn bị nghênh đón công kích cuối cùng này.
Bạch y Vân Chính Thiên nương theo cực hạn chi băng lực lượng mà bảo hộ thân thể, còn hắc y Vân Chính Thiên không còn gì khác ngoài Dịch Cân Kinh, Hồng Cấp Phù Đồ Hộ Thể.
Lam cùng hồng song sắc hòa quyền lại với nhau, đưa lên đón lấy hắc sắc song luân đánh xuống.
Ầm, ầm, ầm, ầm ——.
Chính vào thời khắc này, từng tòa sơn nhạc ầm ầm sụp đổ, võ đài từng phiến gạch lát màu xám cũng bị xới tung lên, đất đã lẫn lộn, chớp mắt đã hóa thành một bộ di tích. Chấn lực tàn sát bừa bãi mà ra, đem ngoại nhân hết thảy đánh bay đi, những kẻ có thực lực yếu ớt càng lăn ra bất tỉnh, chỉ có số ít cường giả còn bám trụ được miễn cưỡng theo dõi kết quả của một màn kỳ hoa này.
Thiên Phong lão tổ mạnh dĩ nhiên không nghi ngờ, thế nhưng sau trận đấu này, có lẽ Vân Chính Thiên trong lòng họ đã khắc sâu một cái ma ảnh. Tiểu tử này, ngoại trừ hiện tại Thiên Phong lão tổ ra, còn không có ai có thể trước mặt hắn mà diễu võ dương oai được nữa rồi.
Trong tâm của bọn họ, cũng dần dần buông bỏ cho Minh Chủ cái chức vị tối cao kia.
Thiên Phong lão tổ trên không trung, đạo bào bây phất phới, trong mắt toát ra một vệt nhu hòa ý tứ. Nhìn lấy hai thân ảnh một trắng một đen bên dưới, lam hồng song sắc dĩ nhiên cản lại được Truy Mệnh Song Luân của lão. Trong lòng lão không có phẫn nộ mà chỉ có vui mừng.
Ngẩng đầu nhìn lên mây mù vạn trượng, Thiên Phong lão tổ thở phào một hơi:
“Lưỡi Quỷ đại đạo sớm muộn, cũng là của nhân loại chúng ta rồi.”
...
Gần nhất nhận được nguyệt phiếu, kim đậu của chư vị làm Bao lão rất vui. Hứa hẹn sẽ cố gắng viết đều tay hơn gửi đến chư vị những chương truyện chất lượng nhất.
Cầu kim đậu, cầu nguyệt phiếu chống đỡ.
Thoải mái chỉnh sửa góp ý cho mình nhé!
Banhbaothit