Tiểu Phượng cái đầu nhỏ gật gù tỏ vẻ thông cảm cho tâm tình của Vân Chính Thiên đang trong trạng thái hoang mang, nó lại lên tiếng giải thích:
“Chủ nhân, sau khi ngươi ngưng tụ hồn hạch, ta cùng gấu ca đem bổn nguyên lực lượng vì ngươi phòng hộ kinh mạch và tăng tính ổn định cho hồn lực vòng xoáy kia, rốt cuộc đến cuối phát sinh dị biến. Cho nên ta mới có thể sớm như vậy nói được nhân loại ngôn ngữ. Có phải ngạc nhiên lắm không?”
“Tiểu Phượng, thật là ngươi biết nói.” Vân Chính Thiên có chút chưa tin tưởng, hỏi lại lần nữa.
“Đúng, ta biết nói rồi. Không phải ngươi cũng mong chờ ngày này lắm sao.” Tiểu Phượng khúc khích cười.
Đệt! Ta đúng là không có nghe lầm, Tiểu Phượng vậy mà biết nói rồi. Vân Chính Thiên gương mặt vẫn chưa hết hoang mang, miệng thì há hốc lên sau khi Tiểu Phượng liên tục cất tiếng.
Tiểu Phượng chớp chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên thân ảnh lập lòe, mắt phượng cũng lấp lóe kim quang. Ngay sau đó nó sáu cánh sau lưng khép lại, đem thân thể của mình ôm vào bên trong, nhìn không khác gì một cái kén. Một vòng hỏa diễm hào quang từ bên trong cái kén kia nở rộ, ngắn ngủi vài giây sau, từ bên trong kén bước ra một đạo thân ảnh nữ tử thon dài.
Nữ tử dung mạo kiều diễm, đôi mắt phượng đặc trưng, đôi môi đỏ mọng nước, nàng sở hữu một đầu tóc đen dài xõa ra hai vai, trên tóc lại có đính vô số kim sa hạt lựu, tựa như có quí tộc thân phận xuất thân. Vóc dáng thon dài, ba vòng lồi lõm rõ rệt, đường cong phi thường quến rũ. Nàng đang mặc một chiếc váy đỏ ôm sát thân cúp ngực, để lộ ra bờ vai thon gầy, phần dưới váy xẻ cao không giấu được đôi chân dài thẳng tắp miên man trắng nõn nà. Sau lưng nàng sáu cánh phượng đỏ rực khẽ khinh động, nhìn không khác gì trời cao phái xuống tiên tử a.
“Ngươi... Đây là?” Vân Chính Thiên bị vẻ đẹp của nàng thiêu đốt, thanh âm ấp a ấp úng.
“Là Tiểu Phượng của ngài, thưa chủ nhân.” Tiểu Phượng nở một nụ cười làm tan chảy lòng người, thỏ thẻ đáp.
Vân Chính Thiên cười khổ: “Ta không phải hỏi cái này, ta là muốn hỏi ngươi không những có thể nói chuyện mà còn hóa được nhân loại hình dáng. Không phải mười vạn năm hồn thú mới có thể làm được sao. Mà ngươi, dĩ nhiên lại là nữ tính. Ta từ trước vẫn nghĩ ngươi là giống đực a.”
“Chủ nhân ngài đừng trêu ta, Phượng Hoàng tộc bọn ta chỉ có nữ tính mới kế thừa toàn bộ những năng lực mạnh mẽ nhất mà tổ tiên để lại. Nếu không cho dù có bị hồn lực của ngài làm cho xuất hiện dị biến, cũng còn không đạt tới trình độ như bây giờ. Còn những thứ nam tính kia, toàn bộ không khác gì rác rưởi.”
Tiểu Phượng ngữ điệu bá đạo không chút khách khí vang lên. Vân Chính Thiên, Tiểu Hùng nghe xong cũng khẽ ho mấy tiếng.
“A. Tiểu Phượng thật không cố ý. Ta là nói đám Phượng Hoàng nam tính, ngài đừng hiểu lầm.” Tiểu Phượng gò má hơi đỏ lên, nỉ non nói.
Vân Chính Thiên bất đắc dĩ lắc đầu mấy cái, đã có Tử Anh tuyệt sắc mỹ nữ kia làm Tiểu Hùng xao xuyến, bây giờ thêm một cái Tiểu Phượng quyến rũ như vậy, hắn thực sự lo lắng cho đạo tâm của Tiểu Hùng a. Bất quá, bây giờ tinh thần hải của hắn có thể lấy hình dung đông vui như cái chợ rồi.
“Nè, ta hiểu ngươi đang nghĩ cái gì đó nha.” Tiểu Hùng có vẻ oán giận nói.
Thời điểm Vân Chính Thiên ngưng tụ hồn hạch, nó nhìn thấy Tiểu Phượng miệng nói tiếng người, sau đó lại hóa thân váy đỏ nữ thần giúp Tiểu Hùng nó truyền vào lực lượng giúp đỡ Vân Chính Thiên. Tiểu Hùng khi đó chưa bao giờ thấy quyết định đi theo Vân Chính Thiên là một quyết định cực kỳ đúng đắn từ trước đến nay như bây giờ.
“Khặc, Tiểu Hùng ngươi cũng có phúc phần quá há.” Vân Chính Thiên cười nói.
“Ài. Giờ có đuổi ta cũng không rời khỏi đây đâu. Ngươi yên tâm đi ha. Bất quá phải tán thưởng cho phẩm chất hồn lực của ngươi, không những giúp ta cùng Tiểu Phượng trở nên mạnh mẽ hơn, mà nó còn tác động đến Tử Anh quá trình điều trị nữa, ngươi tự xem đi.” Tiểu Hùng nội tâm cao hứng nói.
Vân Chính Thiên gật đầu, hắn từ xa đã thấy rồi. Tử Anh hiện tại, đã không cần ở trong ma lực thủy tinh cầu kia nữa, nàng hiện tại chính là đang ung dung huyền phù bên cạnh hắn đây.
Có lẽ bổn nguyên lực lượng của nàng đã HMSWGIU hoàn toàn khôi phục.
Tử Anh nhìn thấy trong ánh mắt Vân Chính Thiên một tia dị sắc ham muốn, nàng bỗng nhiên khoanh tay trước ngực, làm cho bộ ngực đầy đặn rung rinh động lòng người, gương mặt biểu cảm cực kỳ dễ thương, bĩu môi nói:
“Đừng có mơ, còn chưa phải thời điểm thích hợp. Ta... Chưa cho ngươi được đâu.”
Vân Chính Thiên nghe nàng nói, tự nhiên minh bạch ý của đối phương, bất giác đưa tay gãi đầu cười nói:
“Sao hôm nay ai cũng cũng hiếu ý ta thế.”
“Hừm, ngươi chỉ muốn nhanh nhanh đem ta dung hợp thôi. Ta thừa hiểu suy nghĩ của nhân loại các ngươi từ lâu lắm rồi.” Tử Anh có vẻ hiểu đời nói: “Nói cho ngươi biết, ta hiện tại chỉ là khôi phục lại được ba phần mười bổn nguyên lực lượng so với trước đây, nhưng như vậy cũng đủ rồi, không cần suốt ngày bị giam ở trong quả cầu đó nữa. Buồn chán đến chết.”
Vân Chính Thiên trong lòng không khỏi có chút suy tư. Ngưng tụ hồn hạch quá trình thành công về sau, không rõ tại sao lại mang đến chỗ tốt cho tam đại hồn linh nhiều đến như vậy. Âu cũng là chuyện tốt đang để kinh hỷ, thế nhưng bây giờ hắn cũng không có thời gian tìm hiểu kỹ càng, bởi vì đang có chuyện cấp bách hơn nhiều.
“Không nói chuyện này nữa, các ngươi mau dẫn ta đi gặp Tiểu Hổ đi.” Vân Chính Thiên thanh âm cất cao vài phần nói.
Tam đại hồn linh vừa nghe vậy, nét mặt không khỏi bất ngờ. Tiểu Hùng hàng lông mày càng là nhướng lên. Tiểu Hổ từ khi lâm vào ngủ say trạng thái, nó đều một mực nằm trong tầm cảm ứng của Tiểu Hùng, cho nên có phát sinh chuyện gì, nó phải là người đầu tiên biết mới đúng. Vậy mà bây giờ Vân Chính Thiên đột nhiên nói như vậy, nhất thời làm cả đám giật cả mình.
“Tiểu Hổ làm sao?” Tiểu Hùng lo lắng hỏi.
Vân Chính Thiên nói: “Bích Lân hình xăm của ta tốc độ lây lan bỗng nhiên tăng lên, cho nên ta trước mắt muốn kiểm tra xem Tiểu Hổ tình huống một chút.”
“Được, ta dẫn ngươi đi.”
Bốn người cấp tốc bay tới vị trí Tiểu Hổ đang trị thương, chỉ thấy mọi thứ xung quanh vẫn như cũ không có gì khác thường. Tiểu Hổ thân hình to lớn vẫn cuộn tròn nằm ngủ, hô hấp vẫn đều đều, không có vẻ gì nghiêm trọng giống như Vân Chính Thiên nói.
Vân Chính Thiên tiến lại gần, bàn tay đưa len giống như vén một bức màn, trực tiếp bước vào trong tinh thần lồng giam. Đem chính mình bàn tay đặt ở trên người Tiểu Hổ, ngay khắc có dị động diễn ra.
Tiểu Hổ thân thể đang say ngủ bỗng nhiên rùng mình một cái, có một loại yếu ớt hổ khiếu vang lên.
“Tình trạng trở nặng.” Tử Anh bên ngoài ngưng trọng nói. Nàng trong bốn người tinh thần lực siêu phàm nhất, rất nhanh đã nhìn ra có chỗ không đúng.
Vân Chính Thiên chậm rãi gật đầu: “Đúng là trở nặng. Mà loại này tình huống thực sự không thể cảm ứng được từ bên trong, chỉ có thể thông qua Bích Lân hình xăm ở bên ngoài mà phỏng đoán. Do vậy các ngươi tuy một mực trông chừng vẫn không có phát hiện.”
Tiểu Hùng, Tiểu Phượng, Tử Anh tam đại hồn linh tâm tình lo lắng, không lẽ kịch độc này mạnh mẽ ngoài dự đoán như vậy sao.
A! Rất có thể liên quan đến ngưng tụ hồn hạch mà Bích Lân kịch độc phát sinh biến dị. Tương tự như tam đại hồn linh bọn họ tình huống vừa qua.
Đúng là hiện tại chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này, Vân Chính Thiên ra khỏi lồng giam, thở dài một tiếng, sau đó cực kỳ nghiêm túc nhìn qua Tử Anh, nói:
“Tử Anh, ngươi nói cái địa phương có thể khu trừ Bích Lân kịch độc, nó nằm ở đâu?”
Tử Anh hàng lông mày nhướng lên, sau đó nàng không chút giấu giếm nói:
“Địa phương đó nằm ở rìa ngoài Thú Vực, chếch về hướng Tây Bắc một chút, có một cái địa phương gọi là Vạn Độc Vũ Long Môn. Nơi này là vạn độc chi địa, nội bất xuất ngoại bất nhập, độc vật độc phẩm nhiều vô số, hơn nữa là tự mình sinh trưởng mà ra. Lấy ngươi cực hạn chi băng năng lực, tự nhiên không cần lo lắng cho lắm. Bất quá thứ tồn tại ở hạch tâm mới là thứ ngươi cần tìm. Đó là một cái thác nước, nước đó dĩ nhiên là độc, là kết tinh của hàng ngàn hàng vạn loại độc vật, độc phẩm sinh sôi nảy nở trong phạm vi này dung hợp lại với nhau. Ngươi cần làm, đó chính là ngồi bên dưới thác nước đó mà tu luyện, dĩ độc trị độc.”
Vân Chính Thiên, Tiểu Hùng, Tiểu Phượng nghe xong không khỏi rùng mình, quả thực có một cái địa phương kinh khủng như vậy tồn tại hay sao.
“Nơi này có cường giả hồn thú tọa trấn?” Vân Chính Thiên hỏi.
Tử Anh trầm trọng gật đầu: “Có, nơi đây là vạn độc chi địa, nhưng cũng là Tà Ma Hạt Giống chỗ gieo trồng, tự nhiên Đế Thiên sẽ phái xuống cường giả hồn thú tọa trấn.”
“Tà Ma Hạt Giống chỗ gieo trồng!” Vân Chính Thiên nhất thời kinh hô.
Lấy hắn có quãng thời gian theo Bao lão học tập, tất nhiên biết được cái gọi là Tà Ma Hạt Giống này. Ở bên trong Thú Vực, muốn triệt để khu trừ mây đen tà khí vần vũ trên không trung kia, không còn cách nào khác ngoại trừ phá hủy Tà Ma Hạt Giống. Phương pháp áp dụng ở Lưỡi Quỷ đại đạo này tự nhiên không thể hữu dụng ở Thú Vực.
Mà cái gọi là Tà Ma Hạt Giống kia tự nhiên rất quan trọng, cho nên sẽ có hồn thú tu vi cao cấp tọa trấn bảo vệ. Cho nên Tà Ma Hạt Giống tại Vạn Độc Vũ Long Môn cũng không ngoại lệ.
Tử Anh nói tiếp: “Nơi đó có một đầu độc hệ hồn thú, ta cũng chưa gặp qua hắn một lần nào, bởi vì tên này ưa thích độc, cũng không thích đi xa khỏi nơi sinh sống. Cho dù Đế Thiên có đích thân triệu tập, hắn như cũ ngang bướng không đi.”
Vân Chính Thiên sắc mặt dần ngưng trọng, lại có hồn thú cự tuyệt Vạn Thú Chi Vương Thú Thần Đế Thiên lời triệu tâp sao? Thật là bất khả tư nghị, điều này đồng nghĩa với thực lực của tên này không hề tầm thường, lại có thể khiến Đế Thiên không dám truy cứu.
“Ma Độc Long Vương, hung thú năm mươi vạn năm.” Tử Anh khi nói ra cái tên này, chính bản thân nàng không khỏi run rẩy một chút.
Cái gì? Năm mươi vạn năm hung thú? Vừa nghe xong cái tên này, Vân Chính Thiên có cảm giác muốn xỉu a.
...