Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 387

Viên Lữ Quân thần sắc âm trầm nhìn xuống ngạo mạn thanh niên kia, xàm ngôn như vậy đối với hắn mà nói Vân Chính Thiên là người đầu tiên dám làm.

Luận về thực lực, Viên Lữ Quân tuyệt đối không so với Dương Viêm yếu hơn, bất quá hắn miệng lưỡi tự nhiên không thể nào bằng được tên Minh Chủ Thiên Minh Thần Triều này.

“Sao vậy, bị chó ăn mất lưỡi rồi sao?” Vân Chính Thiên mỉm cười nói.

“Ngươi rốt cuộc là lưu manh hay là Minh Chủ một phương vậy, so với tà hồn sư ta thì lời nói của ngươi rất khó nghe.” Viên Lữ Quân trầm giọng nói.

Vân Chính Thiên đáp: “Đối với ngươi loại này cầm thú đội lốt người thì cần gì nói năng lễ độ. Trực tiếp động thủ là được rồi.”

“Vậy thì động thủ đi!” Viên Lữ Quân nổi giậm gầm lên một tiếng.

Ngắn ngủi đối thoại vài câu, Thiên Minh Thần Triều cường giả sau lưng đã ập tới. Lấy Lương Thế Nhân, Ngạo Thiên Long cầm đầu, trực tiếp xông thẳng vào trận địa quân địch không hề do dự.

Đám liên minh tà hồn sư, hồn thú bên kia cũng không chút sợ hãi toàn lực ứng phó. Nhất thời thiên địa toàn vang lên thanh âm chém giết xung đột.

Vân Chính Thiên sau khi chọc giận Viên Lữ Quân, hắn thân ảnh đột nhiên ma mị, chính là hòa vào dòng người mà biến mất, Ân Minh Tuyết bên cạnh cũng đồng dạng như vậy.

Viên Lữ Quân đột nhiên mất đi cảm ứng với Vân Chính Thiên, hắn ánh mắt trở nên chăm chú, đem nhất cử nhất động chiến trường bên dưới hoàn toàn thu vào tầm mắt.

Chiến tướng phe địch, một tên cầm Lôi Kích cực kỳ hung mãnh, tựa như bất bại chiến thần, cho dù đối mặt là hồn thú hoặc tà hồn sư, đều không ngăn được hắn bước tiến.

Mặt khác hai tên cầm thương và đao, chính là Kim Ngân song hộ pháp lực áp quần hùng, cho dù đối mặt với ba vạn năm hồn thú cũng có sức đánh một trận.

Đại chiến tuy vừa mở màn, nhưng người ngu cũng nhìn thấy Thiên Minh F7hXi47X Thần Triều rõ ràng đang chiếm lấy thượng phong. Dù sao bọn hắn mang trong người mục tiêu vô cùng cao cả, đó là giành lại đất đai của tổ tiên năm xưa, điều này làm cho chiến ý trong người mỗi tên binh sĩ sục sôi mãnh liệt.

Như cũ không thể nhìn ra được tên Minh Chủ kia đã chạy đi đâu, Viên Lữ Quân trong lòng có một nỗi lo lắng bất an. Hắn nắm tay siết chặt, thân thể phóng lên, rõ ràng đã muốn trực tiếp động thủ.

“Hả?” Chính vào lúc Viên Lữ Quân còn chưa kịp gia nhập vòng chiến, thì bất ngờ từ trên không trung đã truyền xuống một loại cảm giác như Thái Sơn áp đỉnh phủ xuống.

Viên Lữ Quân phản xạ vô cùng nhanh nhẹn, chỉ thấy hắn hai mắt lập tức phun ra một đoàn hung quang, trực tiếp cùng áp lực ở phía trên kia đối bính.

Oành!

Song phương va chạm vừa xảy ra, cơ hồ làm cho cả tòa Hắc Môn to lớn cũng rung chuyển dữ dội. Viên Lữ Quân bị xung lực chấn văng xuống mặt đất, nhìn dáng vẻ chật vật mới có thể ổn định lại, là biết đối thủ của hắn không có tầm thường.

Viên Lữ Quân ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh khổng lồ ở trên không trung. Đó làm một con cự long dài hơn năm mươi mét, long dực mở rộng che khuất cả một vùng lớn. Bất quá có Thái Dương chiếu xuống làm cho Viên Lữ Quân chói mắt, nhất thời không nhìn ra được đây là loại gì cự long.

Trào dâng tiếng rồng ngâm lần nữa vang lên, chỉ thấy một đoàn hỏa diễm phong bạo trực tiếp từ trong miệng cự long phun ra, bay vọt xuống Viên Lữ Quân vị trí.

“Tưởng ta dễ ăn?” Viên Lữ Quân hừ lạnh, trên người bảy vòng hồn hoàn dâng lên. Toàn bộ đều là hắc sắc hồn hoàn. Nhìn thấy hồn hoàn màu sắc bậc này, đã đủ làm cường giả ở đây kinh tâm động phách.

Viên Lữ Quân võ hồn sau khi phóng thích ra, hắn thể tích lập tức bành trướng đến ba mươi mét tả hữu cự viên. Đôi cánh tay trở nên lực lưỡng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn không khác gì từ sắt đá tôi luyện ra.

Viên Lữ Quân trống ngực vỗ ầm ầm, một quyền cách không oanh tới, va chạm với hỏa diễm phong bạo ở bên trên.

Oành!

Lần này song phương va chạm, ưu thế có chút nghiêng về Viên Lữ Quân, bởi vì sau một quyền này đã đem hỏa diễm phong bạo trực tiếp đánh tan, quyền kinh còn sót lại thừa cơ đột nhập, oanh thẳng vào người cự long bên trên.

Cự long hư ảnh cấp tốc thu nhỏ lại, vừa vặn lộ ra một đạo thân ảnh cường tráng. Viên Lữ Quân hoàn toàn không nhận thức gương mặt này, bởi vì từ khi hắn được cử đến hỗ trợ Dương Viêm, cũng chưa từng thấy kẻ này ra trận.

Ngạo Thiên Long thân ảnh huyền phù trên không trung, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Lần trước hắn chủ quan khinh thường đối thủ, đã nhận lấy hậu quả cay đắng. Tuy rằng mệnh còn chưa có tận nhưng đã để lại trong hắn một bài học không thể nào quên. Cho nên bây giờ Ngạo Thiên Long chỉ cần đối đầu với tà hồn sư, hắn sẽ dốc toàn lực tương bính.

Viên Lữ Quân người này, lực chiến so với Ma Viêm Kiệt Quỷ đã đánh bại hắn thì không kém hơn chút nào. Tùy tiện một quyền khi nãy đã đủ minh chứng cho thực lực của hắn.

Ngạo Thiên Long không nói câu nào, sau lưng đồng dạng bảy cái hồn hoàn bay lên, đệ thất hồn hoàn sáng lên rực rỡ.

Võ hồn chân thân phụ thể, Ngạo Thiên Long quyết định bộc phát chiến lực mạnh nhất của mình.

Trầm thấp tiếng rồng ngâm vang lên, chỉ thấy một cái hư ảnh cự long lần nữa phủ xuống. Cự long này dâng hiến một tầng hồng sắc long lân, dưới Thái Dương chi lực chiếu rọi, ánh lên đỏ rực ánh hào quang. Bàng bạc hỏa nguyên tố tại trong thiên địa bị hỏa diễm cự long há miệng hấp nạp, thể tích của nó chớp mắt đã to ra gấp mấy lần lúc đầu.

Viên Lữ Quân ở bên dưới nhìn thấy cự long hóa hình, trong mắt cũng xuất hiện một tia kiêng kỵ, bất quá hắn vẫn cười khỉnh:

“Xích Diệm Hỏa Long sao? Có chút bổn sự, bất quá so với Đại Lực Ma Viên của ta vẫn không thấm vào đâu.”

Đúng vậy, võ hồn của Viên Lữ Quân là Đại Lực Ma Viên, vốn là một loại biến dị từ Đại Lực Thần Viên võ hồn mà ra. Sở hữu lực lượng cùng hắc ám song thuộc tính. Đại Lực Ma Viên loại võ hồn sau khi biến dị này đã đạt tới cấp bậc không thể tưởng tượng được. So với cái kia xưng tụng Viên Vương, Thái Thản Cự Viên tuyệt nhiên không hề thua kém chút nào, cơ hồ lực phòng ngự thì lại có phần nhỉnh hơn.

Trong quá khứ Viên Lữ Quân từng giao thủ với một vị đạt tới Phong Hào đấu la cấp bậc, dùng chính hắn nhục thân đón lấy một kích toàn lực của đối phương. Thế nhưng chỉ bị oanh tạp vào vách núi, mình mẩy trầy xước, không đáng lo ngại đến tính mạng.

Đại Lực Ma Viên sở dĩ nhục thân mạnh mẽ như vậy, là do nó phương pháp tu luyện có chút khác thường.

Đem cao cấp tinh huyết tưới lên người, sau đó trầm mình trong dung nham núi lửa để tu luyện. Nếu như không phải bị cấp trên điều động, Viên Lữ Quân có lẽ còn đang ngụp lặn trong biển dung nham đó mà rèn luyện nhục thân.

Bất quá, dĩ vãng dung nham đó tự nhiên không thể so được với Xích Diệm Hỏa Long trước mặt. Chỉ cần lấy được nó tinh huyết, Viên Lữ Quân có nắm chắc thành công đột phá được bình cảnh tám mươi cấp kia.

Viên Lữ Quân rít lạnh một hơi: “Đem ngươi long huyết cho ta tắm rửa đi.”

Thoại âm vừa rơi xuống, Viên Lữ Quân thân thể to lớn nhấc lên một tảng đá lớn, trực tiếp ném về phía Ngạo Thiên Long. Ngay khi tảng đá vừa bay đi, hắn cũng giậm chân một cái, trực tiếp phóng theo quĩ đạo bay của nó, ẩn nấp ở phía sau.

Ngạo Thiên Long hừ lạnh, Xích Diệm Hỏa Long miệng lớn há ra, một quả cầu lửa phun tới tảng đá lớn kia, đem nó nung lên một màu đỏ rực.

Ầm!

Như chỉ chờ có chuyện đó, Viên Lữ Quân đại quyền vung ra, đem tảng đá lớn này đánh nát thành vô số mảnh vỡ. Mà những mảnh vỡ này bị hỏa diễm thiêu đốt, hiện tại không khác gì thiên thạch điên cuồng bắn về phía Ngạo Thiên Long.

Hấp!

Ngạo Thiên Long lồng ngực hít mạnh, sau đó từ trong miệng của hắn phun ra một đoàn khói trắng, đem những mảnh thiên thạch đang bắn tới kia hoàn toàn bao trùm lại. Long dực sau lưng vỗ mạnh, tức thì không khí chuyển động không ngừng, rốt cuộc tạo ra một cơn gió lốc cuốn những mảnh thiên thạch được bọc trong khói trắng kia, thổi bay ngược về phía Viên Lữ Quân.

Tốc độ cùng lực sát thương rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.

“Cái gì?” Viên Lữ Quân một mặt kinh ngạc.

Xích Diệm Hỏa Long võ hồn này, chính là thuần túy hỏa khống chi lực, làm sao lại có thể điều khiển phong thuộc tính thuần phục như vậy. Phải biết công kích bằng thiên thạch khi nãy của hắn tốc độ bay tới đã là rất nhanh, đơn giản đoàn khói trắng kia liền làm chúng nó đình chỉ, sau đó chỉ cần vỗ cánh đã phản kích thành công.

Thật là bất khả tư nghị. Bất quá Viên Lữ Quân không có chút nào khinh thường, hắn hai nắm đấm đối đầu nhau, vang lên một tiếng chói tai thanh âm. Kinh khủng sóng xung lực lan tỏa mà ra, tựa như âm ba lực lượng công kích đem những mảnh thiên thạch kia chấn nát thành bột phấn.

Đùng!

Ngay lúc Viên Lữ Quân còn chưa kịp trở tay, một trảo đã đập vào ngực của hắn. Long trảo to lớn xoáy mạnh vào hắn lồng ngực, cơ hồ đem một chút da thịt cự viên kéo ra.

Ngạo Thiên Long vừa rồi, chính là tương kế tựu kế mà chiến đấu.

Viên Lữ Quân dùng tảng đá lớn che mắt hắn, dụ cho hắn đốt cho nóng lên để tăng lực sát thương. Sau đó dùng lực lượng đấm nát tảng đá hóa thành thiên thạch công kích. Thủ đoạn này phải nói rất bình thường, nhưng dưới tay của Viên Lữ Quân đã đạt tới trình độ không thấp.

Nhưng xui xẻo cho hắn, Ngạo Thiên Long bây giờ đã không còn là Ngạo Thiên Long một tháng trước. Hắn một khi nghiêm túc chiến đấu, thì ngay cả Vân Chính Thiên muốn đem hắn đánh bại cũng phải khổ chiến một phen.

Nhìn thấy thiên thạch bắn tới, Ngạo Thiên Long thở ra một hơi trắng xóa, đó chính là hắn đệ tam hồn kỹ, Long Tức.

Long Tức hồn kỹ có khả năng hóa giải phần lớn lực công kích của đối phương, bất quá đó phải là công kích dạng vật lý mới được. Thiên thạch kia bị Long Tức bao phủ, tốc độ đã giảm bớt, Ngạo Thiên Long nhân cơ hội này đem long dực vũ động đánh thiên thạch bay ngược về phía khổ chủ của chúng.

Đối mặt công kích cường đại như vậy, Viên Lữ Quân không thể không đón lấy, nhưng hắn vạn lần không ngờ, Ngạo Thiên Long đã sử dụng lại thủ đoạn khi nãy của hắn. Trong lúc Viên Lữ Quân phân tâm đối phó thiên thạch, đã bị Ngạo Thiên Long thừa hư mà nhập.

Một trảo ngoáy sâu vào lòng ngực hắn, chính là đệ ngũ hồn kỹ Cuồng Long Hỏa Trảo trứ danh. Viên Lữ Quân hốc mắt đã trợn ngược ra, mặc dù lấy hắn nhục thể cường đại, nhưng chịu xuống một kích trực diện như vậy, vẫn có cảm giác đau đớn thấu tâm.

Oanh!

Viên Lữ Quân hít mạnh một hơi, kình lực trong thể nội nhanh chóng tán ra đem long trảo kia chấn bay đo. Ngạo Thiên Long cũng không có gấp công, lập tức lui lại phía sau, thản nhiên hô hấp hồi khí.

“Da dày thịt béo cự viên, hảo một cái bao cát thịt.” Ngạo Thiên Long cười nhạt.

Viên Lữ Quân mím chặt môi nhịn đau, lúc nãy bị Ngạo Thiên Long đắc thủ, nếu không nhờ hắn mấy năm qua rèn luyện nhục thân, chỉ sợ đã bị long trảo khoét sâu một lỗ rồi.

“Tiểu tử đừng đắc ý.” Viên Lữ Quân rên lạnh một tiếng. Trên người hắc sắc hào quang nở rộ. Một thanh búa lớn màu đen từ hư không rơi xuống. Nhìn qua thanh búa này khí tức bất thường, Ngạo Thiên Long tròng mắt phát ra vẻ ngưng trọng.

“Để ngươi nếm thử, Hắc Ma Chuy của ta, xem ngươi còn tinh tướng được bao lâu.”

Viên Lữ Quân thanh âm hung dữ vang lên.

...
Bình Luận (0)
Comment