Biến cố xảy ra với Ngạo Thiên Long một tháng trước, có lẽ là biến cố góp phần làm thay đổi cuộc đời hắn.
Ngạo Thiên Long trưởng thành trong một gia tộc có niềm kiêu hãnh mãnh liệt. Là hậu nhân của Ngạo Thần Châu, người đã đem Vong Linh Ma Pháp của bậc cổ nhân phát huy lâm li vô tận. Cho nên ngay từ khi còn nhỏ, Ngạo Thiên Long đã thừa hưởng ngạo khí của tổ tiên.
Hắn lớn lên trong sự bảo bọc của gia tộc, thức tỉnh cường đại long loại võ hồn, song song học tập Vong Linh Ma F99LTao5 Pháp. Ngạo Thiên Long sớm bày ra tư chất trác tuyệt, là người có tiềm năng trong tương lai kế thừa được di chỉ của tổ tiên Ngạo Thần Châu.
Dựa vào bản thân thực lực chấn nhiếp đồng lứa, đã được gia nhập Học Viện Quái Vật, trở thành ngôi sao sáng nhất. Thiên phú của hắn đã làm cho viện trưởng Học Viện Quái Vật Tô Trịnh chú ý, thu nhận hắn làm đệ tử chân truyền.
Có thể nói quãng thời gian thiếu niên của Ngạo Thiên Long vô cùng thoải mái, đánh đâu thắng đó chưa một lần bại. Mặc dù hắn tâm lý so với chúng bạn thành thục hơn nhiều, thế nhưng con đường tu luyện thong thả như vậy vẫn làm hắn sinh ra một chút ngạo mạn.
Và chính sự ngạo mạn đó đã làm cho hắn nhận lấy thất bại thảm hại trước Dương Viêm.
Ma viêm là đỉnh cấp võ hồn hỏa và hắc ám song hệ thuộc tính. Hỏa nguyên tố mà Dương Viêm nắm giữ đã gần tiếp cận cực hạn chi hỏa rồi, dĩ nhiên Xích Diệm Hỏa Long của Ngạo Thiên Long không cách nào chống lại được. Còn chưa kể tới hắc ám thuộc tính sẽ từ bên trong bày ra ăn mòn hiệu quả. Làm cho hắn có sống cũng không bằng chết.
Thế nhưng, trong cái rủi quả thực có cái may, trong tử lộ đột nhiên xuất hiện một tia hy vọng.
Nhờ từ nhỏ tu luyện Vong Linh Ma Pháp tới đẳng cấp không tệ, cho nên cơ thể Ngạo Thiên Long đối với hắc ám chi lực không tính quá xa lạ. Hơn nữa ma viêm kia sau khi chui vào cơ thể hắn, đã bị vong linh chi lực triệt để trấn áp.
Bất quá ngoại thương trầm trọng là không cách nào tránh né được. Chính vào lúc hắn hôn mê bất tỉnh, hồn lực cùng vong linh chi lực trong cơ thể Ngạo Thiên Châu bất thình lình dung hợp với nhau, đem ma viêm lực lượng đã trấn áp kia lấy ra sử dụng.
Rốt cuộc thành công thực hiện quá trình trùng tu nhục thân cho Ngạo Thiên Long, không những giúp hắn có thể sống lại, mà võ hồn còn biến dị tiến hóa lên một đẳng cấp cao hơn.
Chính là trước mắt Hỏa Cốt Long kia.
Hỏa Cốt Long am hiểu tam đại thuộc tính, đó là hỏa phong cùng hắc ám. Nếu lúc nãy Viên Lữ Quân còn hung hăng dùng Đại Lực Ma Viên võ hồn trấn áp hắn, thì bây giờ bày ra Hỏa Cốt Long loại này siêu cấp võ hồn đã thực sự làm cho hắn cảm nhận được một tia tử vong rõ ràng.
Nhìn thấy Cốt Long kia được bao phủ bởi hỏa diễm, Viên Lữ Quân không khỏi kiêng kỵ vài phần.
“Con mẹ nó rõ là làm màu, lão tử mà sợ ngươi.” Viên Lữ Quân rít lên, hai cánh tay to khỏe lại vỗ trống ngực ầm ầm, một quyền oanh về hướng Ngạo Thiên Long
“Sợ hay không còn quá sớm để nói.” Ngạo Thiên Long mặt không biến hóa, trên tay Hắc Ma Chuy vũ động, đã nện về phía Viên Lữ Quân.
Long Viên chi chiến bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Trong lúc Ngạo Thiên Long quấn lấy Viên Lữ Quân, thì Vân Chính Thiên đã cùng Ân Minh Tuyết trở về phía hậu phương.
Tuy rằng để nàng theo hắn chiến đấu thì tính mạng vẫn sẽ được bảo đảm, nhưng hắn lại không thể phát huy toàn bộ thực lực của mình được. Dù sao Ân Minh Tuyết tu vi tả hữu dừng ở khoảng mười sáu, mười bảy cấp mà thôi, còn quá sớm để nàng tham gia những trận đại chiến như thế này.
Vân Chính Thiên không phải xem thường nàng mà chủ động đem nàng trở về, mà trọng yếu là hắn không muốn bản thân nơi chiến trường bị phân tâm mà thôi. Vạn nhất binh biến không lường trước được, nàng có mệnh hệ nào thì Vân Chính Thiên tiền đồ coi như đóng lại.
Cho nên phòng bệnh hơn chữa bệnh, đem nàng trở về hậu phương là hợp tình hợp lý. Nếu như không làm theo kế hoạch phủ đầu tận lực giảm xuống nhân số đối phương, Vân Chính Thiên cũng không muốn mạo hiểm cho nàng lộ diện đâu.
“Chờ ta ở đây.” Vân Chính Thiên giao nàng cho Đinh Hương, sau đó nói với hai nữ nhân này một câu, trực tiếp xoay người phóng trở lại chiến trường.
Đinh Hương, Ân Minh Tuyết ánh mắt phức tạp nhìn nhau, sau đó đồng dạng thở dài một cái. Nam nhân này quá ưu tú, chỉ cần hắn nguyện ý, mỹ nữ cả đời xài không hết.
Ngoại trừ Lương Thế Nhân, Ngạo Thiên Long hai người biết chuyện Vân Chính Thiên trúng phải Dục Vọng Mị Nhãn của Ân Minh Tuyết, thì còn một người biết nữa là Đinh Hương. Bất quá Đinh Hương đối với nàng không có cảm giác chán ghét nào, trái lại còn có vài phần đồng cảm. Đêm hậu hoa viên trao nụ hôn cuối đó, Đinh Hương đã hạ xuống quyết tâm quên đi tình cảm đơn phương này. Vì vậy nàng hiện tại một mực ủng hộ Ân Minh Tuyết a.
Ân Minh Tuyết cũng biết nàng vô tình làm cho Vân Chính Thiên khó xử, cho nên mỗi lần hai người cùng nhau, nàng đều cố gắng giảm thiểu làm ra những hành động dư thừa. Không biết chừng một ngày viên sắc dục chi chủng kia tự động tan biến. Đúng là suy nghĩ của thiếu nữ ngây thơ.
Sắc niệm chi chủng là do dục vọng chi lực tạo thành, mà dục vọng chi lực chính là thần cách lực lượng. Muốn đem nó hóa giải, trừ khi chân chính thần cách ra tay, hoặc Vân Chính Thiên đạt tới cấp độ đó rồi tự mình giải trừ.
Vì đoán biết điều kiện khó khăn này, Vân Chính Thiên cũng không đối với nàng đưa ra yêu cầu gì cả. Một mực huấn luyện cho nàng, để nàng nhanh chóng có được lực lượng bảo vệ bản thân là tốt rồi.
Vân Chính Thiên dùng tốc độ cực nhanh trở lại chiến trường, vừa vặn trông thấy Ngạo Thiên Long thả ra Hỏa Cốt Long võ hồn, trên tay lại nắm một thanh hắc chuy bá đạo. Xem như trận chiến này kết quả đã định ra.
Liếc mắt nhìn chiến trường bên dưới. Lương Thế Nhân tuy không có như Ngạo Thiên Long áp đảo đối phương như vậy, nhưng nên nhớ hắn đang lấy một địch hai a. Hai tên tà hồn sư kia sớm muộn cũng sẽ thấy khó mà lui thôi.
Luận về số lượng thì hồn thú đông đảo hơn, nhưng Thiên Binh Thần Triều sở hữu cường giả đông đảo, đủ để đem chênh lệch này thu hẹp lại. Dựa theo tình hình trước mắt mà nói, Hắc Môn chi chiến này, phần thắng bọn hắn đã nắm chắc trong lòng bàn tay. Bây giờ việc cần làm, đó làm giảm tối đa thương vong có thể.
Vân Chính Thiên hiện tại vẫn duy trì trạng thái ma hóa của mình, ánh mắt đột nhiên khép lại, sau lưng bảy vòng hồn hoàn lặng lẽ dâng lên. Bàn tay khẽ nắm lại, Linh Hồn Kiếm đã lần nữa rơi xuống, quỉ dị trường kiếm tỏa ra đặc thù âm u khí tức.
Một trận gió thổi nhẹ không biết từ đâu bay tới, đem trường bào của hắn cổ động phiêu dật. Vân Chính Thiên hai mắt vào lúc này chậm rãi mở ra, lấp lóe trong đáy mắt hắn một cỗ tử vong khí tức. Vẻ mặt bình tĩnh mà sâu lắng, ma hạch trong cơ thể vào lúc này cũng đứng im, ma lực cũng không còn tỏa ra mãnh liệt nữa.
Hắn hiện tại không khác gì người bình thường.
Linh Hồn Kiếm đột nhiên rời khỏi tay, hóa thành một mảnh huyết sắc hào quang, rót ngược vào trên thân Vân Chính Thiên. Hắn mỗi một bộ phận trên cơ thể lúc này cơ hồ đều phát ra lăng lệ khí thế không khác gì những lưỡi kiếm bén ngót. Loại khí thế này không giống như Hỏa Cốt Long bên kia bề nghễ, thế nhưng càng là một cỗ âm hiểm thâm sâu không thể dò.
Sau lưng hắn, nhẹ nhàng một đạo kiếm ảnh từ dưới đất đâm lên tới tận trời. Tựa như kiếm ma trùng sinh phô thiên cái địa kinh khủng ma uy của hắn.
Vân Chính Thiên một màn này, chính là đem võ hồn chân thân của mình triển khai ra.
Hồn Kiếm võ hồn, đệ thất hồn hoàn, võ hồn chân thân.
Kiếm Ma Phụ Thể.
Võ hồn vốn chia làm hai loại, thú võ hồn và khí võ hồn. Thú võ hôn một khi triển khai chân thân phụ thể sẽ có thể chân chính hóa thành bản nguyên hồn thú.
Còn khí võ hồn tình huống thì lại khác, triển khai võ hồn chân thân ra cũng sẽ không làm ngươi biến thành khí võ hồn đó. Chỉ đơn giản là mang toàn bộ uy lực của khí võ hồn bày ra, đồng thời gia tăng uy lực của khí võ hồn.
Vân Chính Thiên Hồn Kiếm võ hồn, là một cái siêu cấp thần bí hắc ám khí võ hồn. Vào thời khắc này đem võ hồn chân thân của nó phụ thể, phản phất thiên địa này không thứ nào có thể cản được sắc bén khí tức kia.
Vân Chính Thiên sau lưng óng ánh một đạo kiếm ảnh màu đen, cả người tràn ngập hắc sắc hào quang. Tóc đen bay lên hạ xuống liên tục, khí tức so với quá khứ hoàn toàn bất đồng.
“Đây chính là Hồn Kiếm võ hồn chân thân sao?”
Vân Chính Thiên nội tâm cũng thoáng kinh ngạc mà thốt lên. Hắn sau khi cùng Tử Anh Tinh Vương Thú dung hợp làm hồn linh về sau, đã tăng lên tới Hồn Thánh cấp bậc. Thế nhưng hắn vẫn chưa lần nào bày ra uy lực thật sự của võ hồn chân thân.
Mà bây giờ đại chiến đã đến hồi quan trọng, hắn cũng nhân cơ hội này làm cho bản thân đối với võ hồn chân thân triệt để nắm giữ.
Trên tay tuy không còn bất cứ thanh kiếm nào, nhưng thủy chung trên người hắn làm cho người khác cảm thấy nguy cơ cùng cực. Vân Chính Thiên lắc người một cái, đệ tam hồn kỹ Ma Tốc lập tức triển khai, thân thể tựa như lưu ly cấp tốc tan ra.
Chớp mắt lưu ly thể lại tái liên kết, hắn đã đứng trước mặt một đầu hồn thú. Thình lình đó là một trong những hồn thú đầu lĩnh, Chấn Thiên Thú.
“Lấy ngươi tế cờ.”
Vân Chính Thiên nhàn nhạt thanh âm vang lên. Tức thì hai mắt hắn phun ra vô tận tử quang óng ánh. Một cái hư ảnh cự thú với bộ lông màu tím ngưng hình trước ngực, cự thú há miệng lên gầm rống, sau đó bắn thẳng về phía Chấn Thiên Thú.
Chấn Thiên Thú vừa nãy còn định tái khởi công kích, đến khi nó nhìn thấy hư ảnh cự thú lông tím kia, nó gương mặt biến sắc, hành động trở nên trì trệ.
Đó còn không phải thủ lĩnh của bọn nó lúc trước hay sao, chính là Tử Anh Tinh Vương Thú. Làm sao bây giờ lại lạc ở trên người tên nhân loại này.
Trong lúc nó còn đang chần chừ thì công kích đã đánh tới trước mặt.
Đầu lâu hồn kỹ, Tử Tinh Phá Thiên Quang.
Ầm!
Lấy Vân Chính Thiên trong trạng thái võ hồn chân thân, đã có thể dễ dàng đem Tử Tinh Phá Thiên Quan triển khai. Đây không hổ là cường đại tinh thần hệ công kích hồn kỹ, tử quang bắn ra bao trùm Chấn Thiên Thú, chỉ thấy đầu Chấn Thiên Thú bị chấn vỡ tung, máu thịt bê bết.
Nhất kích tất sát!
...