Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 409

Tối hôm đó, Lỗ gia thiếu chủ Lỗ Hào sai người chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn để chiêu đãi Ân Minh Tuyết.

Bên trong một phòng ăn rộng rãi, một cái bàn gỗ lớn nằm giữa phòng, chiều dài phải hơn hai mươi mét, vậy mà lúc này trên bàn chỉ có vỏn vẹn hai người ngồi, lại là phân chia ngồi ở hai phía đầu bàn.

Nếu như lúc nãy phòng họp kia chẳng có gì ngoài những bức họa man rợ trên tường thì bên trong phòng ăn lại là một thế giới hoàn toàn khác. Ân Minh Tuyết thật sự choáng ngợp với nội thất bên trong, bàn ghế sử dụng vật liệu gỗ tuổi thọ không dưới vài ngàn năm, chưa nói đến những bộ dụng cụ ăn, chân đèn, thậm chí ly rượu cũng được làm từ hợp kim cao cấp, chạm trổ vô cùng tinh xảo.

Ngoại trừ Lỗ Hào và Ân Minh Tuyết ngồi ở hai đầu bàn thì những người còn lại trong phòng đều là phục vụ. Bọn họ ăn mặt kiểu cách sang trọng, trên tay lúc nào cũng có một cái khăn trắng vắt ngang qua, tất cả đang luân phiên dọn món lên trước mặt hai người.

Ân Minh Tuyết liếc mắt một lượt những món ở trên bàn, không khỏi tặc lưỡi một cái.

Đều là cao lương mỹ vị, Lỗ Hào thực rất có tiền a.

Bất quá, nàng không ngu ngốc đến mức ngay lập tức dùng món, ánh mắt lại quét về phía Lỗ Hào ngồi đối diện bên kia.

“Khặc, Tiểu Tuyết cô nương thật cảnh giác. Nàng sợ ta bỏ độc vào trong thức ăn sao?” Lỗ Hào thanh âm giễu cợt vang lên.

Ân Minh Tuyết cười nhạt: “Ta đúng là sợ như vậy. Làm sao ta biết được ngươi sẽ giở trò gì trong đồ ăn, dù sao chúng ta chỉ vừa gặp mặt.”

Lỗ Hào ngón tay đặt khẽ đặt lên má, có chút suy ngẫm nói:

“Nếu ta muốn hại nàng, trực tiếp đem nàng một chưởng đánh chết là được. Cần gì nhọc công như vậy.”

Ân Minh Tuyết nghe vậy, không khỏi rùng mình một cái. Lời của Lỗ Hào có chút đạo lý, hắn tu vi so với nàng khoảng cách quá xa, muốn nàng trở thành cái xác không hồn quả thực còn dễ hơn bày biện một bữa tiệc thịnh soạn như vậy.

Thu liễm vẻ mặt hoài nghi, Ân Minh Tuyết cầm lên bộ dao nĩa sáng bóng, bắt đầu ăn.

Lỗ Hào cũng không có nói nữa, trực tiếp hướng mấy tên phục vụ phất tay. Tức thì bọn chúng cầm lấy chai rượu, rót vào ly cho hai người.

“Tiểu Tuyết cô nương, đây là rượu thượng hạng gia truyền của Lỗ gia chúng ta. Chỉ khi nào có người muốn gia nhập mới lấy ra chiêu đãi. Hôm nay nàng đã có ý định như vậy, ta cũng không keo kiệt thiết đãi nàng một phen.”

Lỗ Hào cười nói.

Ân Minh Tuyết đưa mắt nhìn dòng rượu đỏ như máu sóng sánh vừa được rót vào, từ bên trong lan tỏa ra một loại hương vị cay nồng khó tả. Ân Minh Tuyết biết uống rượu, cho nên nàng đối với rượu cũng không phải quá xa lạ.

Lỗ Hào mỉm cười nâng lên chính mình ly rượu, cười nói: “Tiểu Tuyết cô nương, cạn ly.”

“Được.” Ân Minh Tuyết không khách khí, cầm lên ly rượu của mình, khẽ nhấp nhẹ một ngụm nhỏ.

Lỗ Hào trong lúc uống, một tia nham hiểm từ trong ánh mắt rơi vào người của nàng. Đặt xuống ly rượu, hắn chợt nói:

“Tiểu Tuyết cô nương, ta thật hiếu kỳ một chút, không biết nàng võ hồn là loại gì. Nhìn thì có vẻ như Thiên Sứ, nhưng lại là tỏa hắc ám thuộc tính cường hãn. Không lẽ là Đọa Lạc Thiên Sứ sao?”

Ân Minh Tuyết thản nhiên cắt một miếng thịt sau đó bỏ vào miệng mình, vừa nhai vừa nói:

“Đúng là Đọa Lạc Thiên Sứ.”

“Ồ! Thì ra là vậy, chẳng trách mị lực lại mê người đến thế. Ngay cả bổn thiếu chủ ta cũng suýt bị nàng thâu tóm thần trí a.”

Lỗ Hào câu này vừa xuất ra, Ân Minh Tuyết nội tâm thoáng chấn động.

“Ngươi, ngươi nhận ra?”

Lỗ Hào cười ha hả nói: “Lúc nãy nàng một kiếm chém vào ta, không đơn giản như vậy, trong đó ta cảm nhận được rõ ràng mê hoặc chi lực. Không phủ nhận lúc đó ta rất bất ngờ, cho nên mới ngỏ ý làm quen.”

Ân Minh Tuyết khi nãy vung ra Sát Thiên Ma Kiếm, đã âm thầm đem mê hoặc chi lực dung nhập vào bên trong, nếu để chém trúng thì đối phương tạm thời sẽ mất đi lực phản kháng trước nàng. Tuy nó không bá đạo như Hoán Tâm hồn kỹ kia, nhưng làm cho địch thủ trì trệ vào giây cũng đủ rồi.

Ấy vậy mà bị Lỗ Hào phát giác, tên này quả thực khó lường.

“Ta ăn no rồi. Ngươi cứ tự nhiên.” Dứt câu Ân Minh Tuyết đẩy ghế bước ra, dự định xoay người rời đi thì Lỗ Hào lại lên tiếng:

“Tiểu Tuyết cô nương, khoan đi đã. Ta còn chuyện muốn nói.”

“Chuyện gì?” Ân Minh Tuyết buồn bực hỏi.

“Dẫn nàng đi một vòng Lỗ gia trang tham quan, được không?”

Cầu còn không được, Ân Minh Tuyết giả bộ làm vẻ mặt do dự một chút, sau đó vẫn gật đầu đồng ý. Nàng kế hoạch làm phải nắm rõ địa thế Lỗ gia trang trong lòng bàn tay, cho nên đối với chuyện Lỗ Hào muốn tự mình dẫn nàng đi một vòng, tự nhiên không thể từ chối được.

Lỗ Hào trên mặt thoáng lộ chút tiếu ý, mở miệng nói:

“Được. Chúng ta đi.”

Lỗ gia trang diện tích rất lớn, đoán chừng phải bằng một nữa Hắc Hoang thành. Phần lớn diện tích được sử dụng để xây dựng các tòa kiến trúc khác nhau, đường đi qua lại giữa các kiến trúc cũng được lát đá cứng. Nếu trừ bỏ hoàn cảnh Thú Vực u ám này, đặt Lỗ gia trang tại Thiên Vực thì có lẽ cảnh sắc sẽ tươi sáng hơn rất nhiều. Nhìn tới nhìn lui cũng có chút không giống tà hồn sư gia tộc cho lắm, càng giống một cái có điều kiện gia tộc hơn.

Trong lúc dẫn Ân Minh Tuyết đi tham quan, Lỗ Hào thao thao bất tuyệt về những thứ mà hắn cho là tuyệt vời nhất mình có, cũng là những thứ làm cho Lỗ gia nội tình không thua kém bất cứ gia tộc tà hồn sư khác nào, thậm chí còn chiếm vị trí quan trọng nhất trong các gia tộc cư trú trong Thú Vực khu vực cấp ba.

Ân Minh Tuyết hoàn toàn bỏ ngoài tai những thứ hắn đang nói, nàng ánh mắt quét một lượt Lỗ gia trang khuôn viên. Cố gắng ghi nhớ và đánh dấu những vị trí quan trọng có thể tập kích bất ngờ. Rốt cuộc ánh mắt dừng lại tại một cánh cửa màu đỏ máu ở gần đó.

“Tò mò sao?” Lỗ Hào nhìn nàng cười hỏi.

Ân Minh Tuyết vô thức gật đầu, sở dĩ làm ra hành động như vậy là do nàng cảm nhận được, đằng sau cánh cửa đó là nơi tụ tập khủng bố oán niệm. Rất có thể đây là nơi Lỗ Hào giam lỏng những người vô tội, để thực hiện hành vi buôn người của hắn.

“Ta dẫn nàng vào xem.” Lỗ Hào không có nữa điểm chần chừ nói, sau đó trực tiếp tiếng lại gần, mở cánh cửa màu đỏ đó ra, mời nàng bước vào.

Ân Minh Tuyết nhìn thấy đối phương sốt sắng như vậy, trong lòng có chút hoài nghi, tên Lỗ Hào này thật sự là tà hồn sư sao. Từ thái độ, cử chỉ, lời nói của hắn đều không giống tà hồn sư chút nào, chỉ giống như một tên hồn sư bình thường trong một cái gia tộc bình thường mà thôi.

Bên trong là một dãy hành lang dọc tưởng chừng không có hồi kết, ánh sáng cũng phi thường mờ ảo, chỉ có những ngọn đuốc được thắp sáng treo ở trên tường kia, cho nên rất khó để có thể nhìn thấy được từng chi tiết rõ ràng.

Vừa đặt chân bước tới, Ân Minh Tuyết phản phất ngửi được mùi máu tanh xộc lên tận óc, làm cho nàng muốn nôn mửa cảm giác.

“Chỗ này là cái gì, làm sao lại hôi thối như vậy?” Ân Minh Tuyết lập tức kêu lên.

Lỗ Hào ánh mắt lúc này trở nên lạnh như băng, thản nhiên cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói:

“Chỗ này, ta gọi là Huyết Ngục. Là nơi giam giữ những vật thí nghiệm của Lỗ gia chúng ta.”

Thí nghiệm? Là cái gì thí nghiệm lại có thể tràn ngập ô yên chướng khí cùng tanh tưởi như vậy chứ?

Ân Minh Tuyết bàng hoàng nhìn sang gần nhất phòng giam, chỉ thấy bên trong là vô số trần truồng thân ảnh, nam nữ lẫn lộn với nhau, nhìn không khác gì heo chó bị nuôi nhốt. Những người này thần trí cơ hồ vẫn còn tỉnh táo, vừa trông thấy Lỗ Hào, bọn họ liền quỳ xuống dập đầu mấy cái, sau đó lên tiếng van xin.

“Lỗ đại nhân, xin tha cho chúng ta một con đường sống. Chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.”

“Lỗ đại nhân, ngài muốn cái gì chúng ta đều có thể đáp ứng được mà.”

Lẫn lộn trong tiếng gào khóc van xin là một số tiếng nguyền rủa cùng chửi mắng đến rợn người.

“Lỗ Hào chó chết, ngươi có giỏi thì thả ta ra, lão tử cùng ngươi đánh một trận.”

“Khốn kiếp Lỗ gia, các ngươi bắt chúng ta rốt cuộc để làm cái gì?”

“Lỗ gia các ngươi sẽ chết không có đất chôn thây.”

Ỉnh ỏi tiếng la hét, tiếng van xin vang lên, thế nhưng Lỗ Hào chẳng mảy may quan tâm những lời nói của đám người nọ. Hắn vẫn ung dung thản nhiên dẫn Ân Minh Tuyết bước tới phòng giam thứ hai.

“Ta đặc biệt ưa thích phòng giam số hai trở đi, bọn chúng trở nên kiệm lời hơn hẳn.”

Ân Minh Tuyết nhìn vào những người bên trong phòng giam số hai, chỉ thấy số lượng tù nhân bị nhốt giảm đi đáng kể, thế nhưng bọn họ đa phần dáng vẻ mệt mỏi, cứ một mực ôm lấy mặt mà khóc, có người thì gục đầu dựa lưng vào tường, không nói câu nào. Một tình cảnh thê lương không diễn tả hết bằng lời được.

Những người này, giống như đã từng trải qua chấn động tâm lý cực độ, hậu quả là trở thành những kẻ mất đi ý chí, vất vưởng như thây ma.

“Bọn họ bị làm sao vậy?” Ân Minh Tuyết không nhịn được hỏi.

Lỗ Hào trả lời: “Bọn chúng đang ở giai đoạn biến đổi số hai.”

“Giai đoạn biến đổi số hai? Ngươi nói cái gì vậy?”

Lỗ Hào không nhanh không chậm giải thích:

“Toàn bộ những kẻ bị nhốt ở trong Huyết Ngục, đều là vật thí nghiệm của Lỗ gia chúng ta. Bọn chúng phải trải qua một đợt biến đổi toàn diện nếu như muốn trở thành thuộc hạ của ta. Như nàng thấy thì những kẻ ở phòng giam đầu tiên kia, chính là những kẻ vừa bắt đầu quá trình biến đổi không lâu.”

Ân Minh Tuyết thản nhiên nói: “Muốn trở thành? Ta xem qua hình như bọn họ không nguyện ý thì có.”

Lỗ Hào đồng tử hơi thu nhỏ lại, nhìn nàng trầm giọng nói:

“Muốn trở nên cường đại, thì phải biết chịu khổ. Nhưng muốn trở thành thuộc hạ của ta, ngay cả ý thức cũng phải vứt bỏ mới được. Trong quá trình biến đổi, thì giai đoạn một sẽ làm bọn họ trở nên nóng nảy, làm cho tâm tình biến hóa, đã quên mất lúc trước nài nỉ van xin ta ban cho ân huệ này đó. Vì vậy ta mới phải khổ sở hứng chịu những lời nguyền rủa đáng ghét kia bất kể ngày đêm. Bất quá nếu kẻ nào có thể vượt qua được gia đoạn này, thì sẽ được chuyển qua phòng giam số hai như nàng thấy, rất kiệm lời, ta thích.”

Ân Minh Tuyết chợt hỏi: “Nếu không vượt qua được thì sao?”

“Không vượt qua được à?” Lỗ Hào ánh mắt trở nên khó lường: “Sẽ nói cho nàng nghe sau.”

Hai người bọn họ băng qua phòng giam số hai, đến trước phòng giam số ba, Lỗ Hào lại giải thích:

“Phòng giam số hai sẽ làm bọn chúng phát tâm bệnh, tinh thần suy sụp, nhưng nếu có thể vượt qua được thì coi nhưng quá trình biến đổi nắm chắc bảy mươi phần trăm thành công. Đồng thời sẽ được chuyển sang phòng giam số ba.”

Bên trong phòng giam số ba, Ân Minh Tuyết nhìn thấy số lượng tù nhân đã giảm xuống, chỉ còn khoảng mười người mà thôi. Thế nhưng những người này tựa hồ đều nằm ngủ, tiếng hô hấp đều đều, không khác gì so với người bình thường cả, chỉ có điều sắc mặt so với tù nhân ở phòng số hai tốt hơn hiều lắm.

“Phòng giam này dành cho những kẻ đã vượt qua hai giai đoạn đầu, giai đoạn số ba đó chính là rơi vào mộng ảo. Kẻ nào tỉnh dậy được thì coi như đặt một chân vào cánh cửa thành công, cho dù sau này thực lực có như thế nào, cũng là Lỗ gia chúng ta một bộ phận lực lượng.” Lỗ Hào trên mặt lộ rõ vẻ thích thú nói.

“Còn cái phòng giam cuối kia?” Ân Minh Tuyết không khỏi tò mò nhìn vào sát góc phòng giam. Sau cái phòng giam số ba này rõ ràng vẫn còn một cái phòng nữa. Chỉ có điều phòng giam này nhỏ hơn những phòng giam khác khá nhiều, và đặc biệt trong phòng hiện tại không có một ai cả.

Lỗ Hào cười nói:

“Phòng cuối này không phải dành cho vật thí nghiệm.”

“Vậy dành cho ai?” Ân Minh Tuyết theo phản xạ hỏi, thế nhưng nàng vừa nói xong liền phát giác có chuyện không đúng. Bất quá, nàng còn chưa kịp trở tay thì từ sau gáy đã truyền tới một cỗ đau nhức.

Pặc!

Thình lình một cái lạnh băng hữu chưởng đã đập vào sau gáy Ân Minh Tuyết, đem nàng trực tiếp đánh ngất đi, thân thể mất đi khống chế ngã sập xuống mặt đất.

Người vừa ra tay, còn không phải Lỗ Hào lúc nào cũng tươi cười kia sao. Hắn sắc mặt vẫn như cũ, không một chút biến hóa, sau đó hắn hơi cúi thấp người xuống nhấc lên Ân Minh Tuyết thân thể, trực tiếp bồng tới mở cửa phòng giam thứ tư, bước vào bên trong lại đặt nàng nằm xuống.

“Phòng giam này là để dành cho đám chuột nhắt như nàng, cứ tưởng mình biết được mọi thứ, hóa ra chẳng biết cái gì.”

Lỗ Hào nói dứt câu liền để nàng lại chỗ đó, còn bản thân trở ra bên ngoài. Sau khi cẩn thận khóa lại phòng giam, hắn đi ngang qua đám tù nhân tại các phòng giam để trở lại Lỗ gia khuôn viên. Trước khi đóng cửa lại, hắn không quên quăng lại một ánh mắt miệt thị cực độ.

“Các ngươi tận hưởng những giây phút cuối cùng của mình đi. Sắp tới ta không cần tốn công nghiên cứu các ngươi làm cái con mẹ gì nữa rồi.”

...

Banhbaothit
Bình Luận (0)
Comment