Đến lượt Chu Vĩnh Phong giật mình: “Ngươi, ngươi là nói chúng ta chặt cây?”
Hàn Hạo Nhiên nhíu mày: “Làm sao? Không muốn nữa, ba ngàn tích phân a!” nói rồi lại giơ giơ ba ngón tay lên.
Chu Vĩnh Phong nuốt xuống nước bọt, gật đầu lia lịa: “Không, không có, muốn chứ.”
Hắn đương nhiên muốn, chỉ là không lường trước được, Hàn Hạo Nhiên lại dùng như vậy phương thức đáp ứng. Tên này rõ ràng không quan tâm chút nào đến tích phân ngoại ngạch kia a, mà đơn giản hắn xem việc hủy diệt Hắc Ám Cổ Thụ như một cái lý do để đáp lại tuổi trẻ khí thịnh sự tình mà thôi, chính vì vậy làm Chu Vĩnh Phong bất ngờ.
Chu Vĩnh Phong hiện tại cũng rất cần đại lượng tích phân đấy, hắn võ hồn mang thuộc tính phong, hiện tại cần đổi lấy chính là Thiên Du Thần Bộ tâm pháp. Thiên Du Thần Bộ chính là do Vân Chính Thiên lưu lại mà có, bộ pháp này vốn là một thức trong Kiếm Thần Quyết, ở Hồn Đế tu vi trở xuống có rất lớn phụ trợ tác dụng. Mà Chu Vĩnh Phong tỉ mỉ nghiên cứu sau, xác định võ hồn của hắn cùng Thiên Du Thần Bộ có rất lớn tương đồng, tại Hồn Đế phía trên vẫn còn có chỗ diệu dụng, cho nên mới quyết tâm tích lũy để hối đoái.
Thiên Du Thần Bộ mặc dù không đắt đỏ như Băng Cực Thần Tinh, nhưng tích phân cũng lên đến sáu trăm hơn, mà hắn hiện tại đã là Hồn Vương năm hoàn, khởi điểm có chút trễ rồi. Lại nói thời thế hiện tại rối ren đảo điên, mỗi một vị quân nhân đều muốn nhanh chóng tăng lên thực lực của mình, đầu tiên là để bảo mệnh, kế đến mới là chiến thắng, vì lẽ đó ai ai cũng không nguyện ý chậm rãi từ từ, nếu như có cơ hội nhanh chóng tăng lên tích phân, cơ hồ đều muốn nắm bắt lấy.
Hàn Hạo Nhiên mỉm cười: “Vậy là được rồi, các ngươi theo sát, chúng ta tiến vào sâu hơn quan sát một chút.”
“Đã rõ!” Chu Vĩnh Phong, Vạn Ninh Dương lập tức gật đầu.
Này chi đội đội trưởng rõ ràng là Hàn Hạo Nhiên, không chỉ bởi vì hắn trầm ổn tâm tính, làm gì cũng có xem trước xem sau, mà còn bởi vì hắn tu vi thật cường đại. Năm mươi lăm cấp Hồn Vương, võ hồn Băng Phách Thể, là bản thể võ hồn, thập phần cường đại, là một tên cường công hệ chiến hồn sư.
Còn lại hai thành viên, trong đó Chu Vĩnh Phong năm mươi hai cấp Hồn Vương, võ hồn Ảnh Cước, nắm giữ phong nguyên tố, là một tên mẫn công hệ chiến hồn sư. Còn lại Vạn Ninh Dương, năm mươi hai cấp Hồn Vương, võ hồn Bách Thú Lung, vô cùng hiếm thấy võ hồn, chịu trách nhiệm như một tên phụ không chế hệ chiến hồn sư.
Đừng thấy bọn hắn tuổi còn nhỏ, lấy mười lăm tuổi liền có thể tu luyện tới năm hoàn trình tự, dù ở bất kỳ thời đại nào cũng xứng với danh hiệu thiên tài hồn sư. Kỳ thực chi đội ngũ ba người này ở trong Thiên Quân danh vọng cũng không thấp, được tục xưng tam tiểu quái nhi a.
Hàn Hạo Nhiên chậm rãi rảo bước, đồng thời thả ra tinh thần lực tiến hành dò xét. Dù hiện tại cường đại hồn thú đã vì Thú Vực hạch tâm xảy ra biến cố mà rút đi, bất quá cẩn tắc vô áy náy hành vi không bao giờ là thừa thải. Mặt nạ hồn lực ở chỗ này có thật lớn tác dụng, không những duy trì một tầng hồn lực bảo vệ cơ thể hồn sư không bị tà hồn lực xâm nhiễm, lại còn có thể giúp cho hồn sư bỏ qua mây mù mà nhìn được rõ ràng quan cảnh xung quanh, thậm chí có thể trong lúc chiến đầu tùy thời mà bổ sung hồn lực tiêu hao. Quả nhiên là một thứ đồ tốt.
“Đừng quên bổ sung cho bình đựng hồn lực của mặt nạ, đại gia giữ vững tinh thần, mọi thời điểm đều sẵn sàng tác chiến.” Hàn Hạo Nhiên một lần nữa nhắc nhở, lúc này bọn hắn đã xuyên qua một đám thực vật cổ thụ cao lớn, tiến nhập Hắc Ám Cổ Thụ phạm vi trăm mét.
Vạn Ninh Dương lẫn Chu Vĩnh Phong lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Ám Cổ Thụ, trong lòng không khỏi khiếp sợ. Hắc Ám Cổ Thụ chính là do Tà Ma Hạt Giống được gieo trồng xuống uẩn dưỡng mà thành, thành thục cổ thụ sau sẽ bắt đầu hấp thụ hồn lực trong thiên địa rồi thải ra tà hồn lực, chính vì vậy nơi nào có Hắc Ám Cổ Thụ, nơi đó vĩnh viễn tồn tại tà hồn lực.
Cũng chỉ có đem Hắc Ám Cổ Thụ hủy diệt đi mới có thể chặt đứt gốc gác sản sinh tà hồn lực, mặc dù không thể trong thời gian ngắn trở lại tình trạng như bình thường, nhưng trong tương lai chắc chắn sẽ có kết quả.
Trước mắt Hắc Ám Cổ Thụ chiều cao đã vượt khỏi ba người Hàn Hạo Nhiên tầm mắt, đỉnh ngọn cây càng chui vào tà hồn lực kết thành mây mù bên trên mà biến mất, gốc cây đường kính phải đến mười mét hơn, quả thực xứng danh hai chữ Cổ Thụ.
Rậm rạp tầng tầng lớp lớp phiến là cây màu đen, tạo thành một tổng thể tối đen như mực, thế nhưng tinh mắt nhìn kỹ liền có thể thấy ẩn trong đó có không ít hắc sắc tinh quang. Đây chính là quá trình tà hồn lực được sản sinh ra, dần dần thẩm thấu vào trong thiên địa, không ngừng tăng cường độ đậm đặc của nó.
Hàn Hạo Nhiên cẩn thận quan sát xung quanh, đến khi xác nhận vài dặm xung quanh không thấy bóng dáng cường đại hồn thú đâu hắn mới yên tâm một thoáng. Theo lẽ thường mà nói, lấy Hắc Ám Cổ Thụ tầm quan trọng như vậy, lúc nào cũng có mười vạn năm tu vi hồn thú trông giữ. Phàm là trông thấy nhân loại bén mảng tới gần, nó không tiếc bất cứ giá nào ra tay diệt trừ. Bởi vì một khi Hắc Ám Cổ Thụ bị hủy đi, cần phải thu hoạch Hủy Diệt Chi Thụ kết tinh ra hạt giống, rồi lại tiêu tốn mấy chục năm thời gian công phu để hạt giống nảy mầm trở thành Cổ Thụ lần nữa.
Chính vì vậy để không lãng phí thời gian, tốt nhất sách lược chính là không để Hắc Ám Cổ Thụ bị hủy diệt.
Mà lúc này một mảnh cô quạnh Hắc Ám Cổ Thụ không có hồn thú trông coi chính là một điều mà không ai nghĩ sẽ thấy được. Bởi thế Nhân Vực cao tầng mới nhận định Hạch Tâm Thú Vực biến cố phải cực kỳ quan trọng, cho nên Hắc Ám Cổ Thụ tồn vong đã không còn trọng yếu. Nhân Vực quân đội dựa vào điểm mấu chốt này mà thúc dục tấn công, hiện tại đã xâm lấn được mấy vạn dặm Thú Vực lãnh thổ, đã chuẩn bị tiếp cận hỗn hợp khu vực.
“An toàn chứ?” Vạn Ninh Dương thấp thỏm.
Chu Vĩnh Phong mồ hôi đầy mặt, hắn hiện tại có chút hối hận khi đề nghị chặt cây kế hoạch, vô tình động trúng mạch máu chó của Hàn Hạo Nhiên.
Hàn Hạo Nhiên tự ngẫm một lát, chợt nói: “Ninh Dương, phóng thích võ hồn, thả ra cái kia chuyên môn trinh sát đom đóm.”
“Được!” Vạn Ninh Dương không có một điểm chần chừ, tâm niệm vừa động, một cái thật lớn lồng giam ở hư vô hiện ra, rơi vào trong tay của hắn. Này lông giam thể tích cũng không lớn, bề ngoài hình thoi, toàn thân một màu xám trắng, lại có chạm khắc kỳ dị đường văn. Chính là Vạn Ninh Dương võ hồn Bách Thú Lung.
Sau khi đem võ hồn phóng thích ra, Vạn Ninh Dương giơ tay đặt lên lồng giam trên thân, sau đó làm cái động tác vén màng, trong miệng ngâm nga: “Bay ra đi, của ta dễ thương sủng vật.”
Hắn thanh âm vừa dứt, tức thì hình thoi lồng giam hé ra một cái lỗ nhỏ, từ trong đó truyền ra hỗn tạp thanh âm, có khi là tiếng rít gào, có khi là tiếng thở khò khè, lại có tiếng giống như ve kêu. Mà bay ra lúc này là một chích nhỏ bằng ngón tay cái, trên lưng mang theo một cái đèn câu nho nhỏ đang phát sáng, toàn thân lấp lánh trong suốt ánh dạ quang.
Ngàn năm Tinh Huỳnh, năng lực chiến đấu bằng không, nhưng thắng ở trinh sát phương diện.
Tinh Huỳnh sau khi chui ra khỏi lồng giam, trong lòng thập phần cao hứng, đối với ba người Hàn Hạo Nhiên chập chờn vờn quanh. Vạn Ninh Dương giơ lên bàn tay, lập tức Tinh Huỳnh sà xuống, nũng nịu ở trên lòng bàn tay. Vạn Ninh Dương cười nói: “Tiểu Huỳnh, ngươi giúp ta một trinh sát một chút, phàm trong phạm vi năm trăm mét xung quanh nếu có chuyển động, lập tức báo về cho ta hay.”
Tinh Huỳnh như hiểu tiếng người, cúi đầu răm rắp, sau đó mở ra hai cánh nhỏ, lập tức bay vào không trung, chớp mắt đã hòa quyện vào mây mù, không rõ tung tích. Ngay sau đó, ở trong đại não Vạn Ninh Dương xuất hiện một cái hình chiếu lập thể, chính là Tinh Huỳnh ở trên cao tầm nhìn truyền xuống.
Thật là một cái thiệt hay trinh sát thủ đoạn, so với Linh Băng đấu la tinh thần thám trắc cộng hưởng hồn kỹ không thua kém là bao, khiếm khuyết nhất có lẽ Tinh Huỳnh chỉ có thể đối với Vạn Ninh Dương truyền đến hình ảnh, mà không thể cho mấy cái khác hồn sư cùng thấy.
Hàn Hạo Nhiên gật đầu: “Được rồi Ninh Dương, ngươi ở đây trông chừng, ta cùng Chu Vĩnh Phong qua bên kia.”
Vạn Ninh Dương cũng không am hiểu công kích thủ đoạn, vì vậy chặt cây sự tình liền giao phó cho hai người kia. Chu Vĩnh Phong bước theo Hàn Hạo Nhiên, càng đến gần Hắc Ám Cổ Thụ, tà hồn lực càng nồng nặc, cả hai người không thể không gia tăng tiêu hao của mặt nạ hồn lực, cố gắng duy trì trạng thái tốt nhất có thể. Bởi vì đâu ai có thể biết được, ở trong Thú Vực này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra kinh biến.
“Ngươi từng chặt cây trước đây?” Chu Vĩnh Phong chợt hỏi.
Hàn Hạo Nhiên trầm ngâm: “Một lần thôi. Khi đó cũng là một hồi cơ duyên xảo hợp, ta được phân vào cùng một tổ với Đao Vương và Phong Vương, phụ trách tấn công một địa phương có Hắc Ám Cổ Thụ sinh trưởng.”
“Oa, ngươi thật là may mắn.” Chu Vĩnh Phong nghe nhắc đến nhị vị Thiên Vương tên, hắn không khỏi tâm sinh thán phục. Thiên Vương chính là Thiên Phủ cao tầng, cũng chính là Thiên Phủ lực chiến mạnh nhất tầng thứ. Được cùng một tổ với bọn họ tham gia chấp hành nhiệm vụ chính là một hồi tốt nhất rèn giũa cơ hội, chẳng trách Hàn Hạo Nhiên bây giờ tâm tính so với đồng lứa trầm ổn rất nhiều.