“Thiên Hoa, ngươi làm gì ngủ trên giường của ta”
Vân Chính Thiên thanh âm không nhỏ, đủ để đánh thức Mã Thiên Hoa đang ngủ rất ngon kia. Mã Thiên Hoa hai mắt lờ đờ tỉnh dậy, nàng lấy tay dụi dụi mắt một chút, sau khi nhìn rõ ràng thiếu niên trước mặt, một cước lập tức tung ra đá thẳng vào người Vân Chính Thiên.
“BINH”
Vân Chính Thiên vốn dĩ không phòng bị, bị một cước của nàng đạp ngã xuống giường, miệng cũng khẽ kêu lên đau đớn. Mã Thiên Hoa không nói không rằng, lập tức dùng cả thân người nhảy theo sau, ngay khi Vân Chính Thiên vừa đập lưng xuống sàn nhà thì Mã Thiên Hoa cũng đã ngồi trên bụng của hắn, gương mặt tức giận nói.
“Đêm hôm lại qua phòng người ta, không ngờ ngươi lại là một tên biến thái như vậy, uổng công ta lo lắng cho ngươi”
Vô duyên vô cớ bị chửi là tên biến thái, Vân Chính Thiên cũng bi phẫn quát lên.
“Ngươi chửi cái gì, nhìn lại coi đang ở trong phòng của ai”
Mã Thiên Hoa chợt biến sắc, khẽ quay đầu nhìn quanh, ngay sau đó trên miệng cũng nở một nụ cười nồng thuận. Mặc dù biết rằng nàng đang cười trừ nhưng vẻ xinh đẹp đó vẫn vô cùng động lòng người.
“Ngươi còn không xuống, ngồi thích lắm hả”
Mã Thiên Hoa chợt thanh tỉnh lại, nàng cấp tốc chạy lên giường, kéo tấm mền lên trùm kín mặt không dám hó hé nữa câu. Vân Chính Thiên đứng dậy, hắn không dám tới gần, chỉ dám ngồi ở một góc giường. Cô nam quả nữ trong đêm nếu bị bắt gặt như thế này thật không biết ăn nói như thế nào, mà đây không phải cô bé bình thường, nàng là đệ tử ruột của Tháp chủ Truyền Linh Tháp này a, mà Tháp chủ chính là Phong Hào Đấu La tầng thứ, vạn nhất để nàng tưởng đệ tử mình bị hiếp đáp, chỉ sợ Vân Chính Thiên thi cốt vô tồn.
“Bây giờ nói đi, tại sao đi qua phòng ta, là muốn ta ăn khổ nữa hả”
Vân Chính Thiên đột nhiên nói.
Mã Thiên Hoa không trả lời, nàng vẫn trùm kín tấm mền, ở bên trong đầu lắc lắc.
Xem ra nàng đã rất xấu hổ rồi, cũng không nên truy hỏi nữa. Vân Chính Thiên đi ra cái bàn gần đó, rót lấy một ly nước rồi đem qua gõ vào cái đầu nàng còn núp trong mền.
“Ái đau, ngươi làm gì thế?”
Mã Thiên Hoa không vui nói.
“Ông trời của ta ơi, ngươi uống xong rồi đi về, ta mệt lắm muốn đi ngủ”
Vân Chính Thiên có vẻ mất kiên nhẫn nói. Lúc này Mã Thiên Hoa mới miễn cưỡng chui ra, gương mặt của nàng đã biến thành màu hồng phấn, chu chu mỏ nói.
“Xin lỗi ngươi, ta cũng không biết tại sao lại như vậy”
Mã Thiên Hoa thanh âm rất dễ chịu khiến Vân Chính Thiên cũng khể tức giận nữa, nhưng hắn vẫn muốn đuổi nha đầu này về phòng gấp. Dù sao nếu sự việc bị phát hiện, thân là nam nhân tất nhiên bị người khác nghi ngờ đầu tiên a.
Đột nhiên lúc này, một thanh âm nữ nhân không biết từ đâu vang lên.
“Là sinh mệnh tương hợp a. Hai cái tiểu tử các ngươi, thật không ngờ phù hợp đến mức độ này”
“Sư phụ” Mã Thiên Hoa rối rít kêu lên, nàng thanh âm có chút vui mừng, dù sao từ lúc thoát khỏi quỷ môn quan vẫn chưa nhìn thấy sư phụ nàng a.
Mà trái ngược với Mã Thiên Hoa đang vui vẻ kia, sắc mặt Vân Chính Thiên có chút khó coi.
Lần này thì xong rồi, để lão bà bà đó phát hiện hai đứa ở chung phòng như thế này, không biết chừng sẽ lột da róc xương hắn ra cho chó ăn a.
Một luồng gió nhẹ phản phất thổi qua, thân ảnh Băng Ngọc Linh đã xuất hiện ở giữa phòng, nàng lúc này mặc một bộ đầm trắng dài tới chân, phía trên tương đối hở ra, làm lộ ra những đường cong tuyệt mỹ đến kinh ngạc. Bình thường nàng đều mặc y phục của Truyền Linh Tháp, hiện tại cũng không có trong giờ làm, tất nhiên y phục có chút thoải mái.
Vẻ đẹp này tuyệt đối xứng đáng với hai chữ mỹ nhân.
“Băng tiền bối, chuyện là...” Vân Chính Thiên chuẩn bị lên tiếng thì Băng Ngọc Linh giơ tay lên ngăn cản
“Không cần nói, ta vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Thiên Hoa, vừa nãy phát hiện nàng mộng du đi sang phòng ngươi, cho nên âm thầm theo dõi. Cũng may mắn tiểu tử nhà ngươi không có làm gì bậy, nếu không... Hừm”
Vừa dứt câu, Vân Chính Thiên cảm thấy một cỗ khí lạnh chạy dọc sống lưng, nữ nhân thế giới này ai ai cũng thật đáng sợ.
“Sư phụ người đừng chọc nữa, lúc này người nói cái gì gọi là sinh mệnh tương hợp?”
Mã Thiên Hoa nũng nịu nói.
Băng Ngọc Linh lườm nàng một cái, rõ ràng Mã Thiên Hoa đang muốn giải vây cho thằng nhóc kia a, thật khổ tâm, nuôi con gái lớn đến thế này để nó đi đỡ lời giùm một tên nam nhân.
Hừ lạnh một tiếng, Băng Ngọc Linh bắt đầu nói
“Ta lúc nãy suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa ra phán đoán rằng. Chính nhờ huyết thông Tà Hỏa Phượng Hoàng trong cơ thể Thiên Hoa đã giúp ngươi áp chế uy lực của Phượng Hoàng Tứ Dực, mà bọn chúng vốn thuộc Phượng Hoàng nhất tộc, lại có địa vị không thấp, cho nên sản sinh cộng hưởng không khó hiểu. Bất quá nguyên nhân chính, có lẽ là do Phượng Hoàng lĩnh vực mà Thiên Hoa sử dụng”.
Sinh mệnh tương hợp, trên một ý nghĩa nào đó có thể nói là hai người sản sinh sự cộng hưởng nhất định, gắn liền với huyết mạch trong cơ thể. Chỉ có điều việc này thường xảy ra với hai người thường là anh em hoặc chị em trong gia đình, rất hiếm khi xảy ra đối với hai người hoàn toàn xa lạ.
Ngoài nguyên nhân như Băng Ngọc Linh vừa nói, thực sự không nghĩ ra cái gì khác nguyên nhân. Vân Chính Thiên hai mắt hơi suy tư nói
“Băng tiền bối, tình huống như vậy, có ảnh hưởng xấu gì không?”
Lắc đầu một cái, Băng Ngọc Linh hai mắt sáng rỡ
“Hoàn toàn không có, trái lại đối với hai người các ngươi tuyệt đối có lợi. Mặc dù sinh mệnh tương hợp không có làm tốc độ tu luyện tăng lên, nhưng nếu cùng nhau chiến đấu, thực lực tổng hợp tăng lên không dưới 50%”
Nhiều đến như vậy. Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa trợ mắt há mồm. Tăng lên tới 50% ý vị như thế nào, nghĩa là hai người họ liên thủ, tuyệt đối có nắm chắc đem Hồn Tông cường giả đánh bại.
Mà hai người bọn hắn võ hồn phẩm chất cùng thiên phú không tầm thường, phỏng đoán sau khi liên thủ, cũng có thực lực đánh với Hồn Vương tầng thứ một trận. Đây là bậc nào kinh người thực lực.
Sinh mệnh tương hợp hóa ra là một cái tình huống cực tốt xuất hiện. Băng Ngọc Linh hơi dừng lại một chút, sau đó lại nói
“Đối với Thiên Hoa cũng là chuyện tốt, Chính Thiên chưởng khống băng nguyên tố vô cùng hoàn mỹ, nếu như thực lực hai đứa không cách nhau quá xa, tin chắc Thiên Hoa sẽ không bao giờ chịu thống khổ vì Tà Hỏa nữa”
Nói đên đây nàng dùng ánh mắt trìu mến nhìn Mã Thiên Hoa một cái
“Mà Sinh mệnh tương hợp tình huống xuất hiện, lại đem hai đứa càng thêm phù hợp, sau này áp chế Tà Hỏa của nàng tuyệt đối không còn khó khăn”
Mã Thiên Hoa nghe vậy, không giấu được sự vui mừng, tiến lại ôm chằm lấy Băng Ngọc Linh, vùi đầu vào ngực nàng mà làm nũng. Băng Ngọc Linh lấy tay khẽ vuốt mái tóc màu đỏ, trong lòng cảm xúc dâng lên bất tận.
Vân Chính Thiên cũng không muốn phá rối cảm xúc hiện tại, chỉ lặng lẽ đứng một bên. Đối với Sinh mệnh tương hợp khái niệm hắn không nắm rõ lắm, để sau này tự trải nghiệm sẽ tốt hơn.
Giật mình nhìn lại trời đêm, đã quá nữa đêm rồi, Vân Chính Thiên hắn đang rất buồn ngủ. Ngáp dài một cái liền lăn ra giường mà ngủ, hoàn toàn không để ý tới hai người Băng Ngọc Linh nữa. Dù sao ở đây cũng là Truyền Linh Tháp, nếu Băng Ngọc Linh có ý đồ xấu hắn cũng không cản được, cho nên sự đề phòng giảm đi nhiều lắm.
Mã Thiên Hoa thấy thế cũng phì cười một cái, ngẩng mặt lên nhìn sư phụ, chớp chớp mắt. Bởi vì Băng Ngọc Linh đang nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ
“Đừng nói đã thích hắn rồi nha”
Mã Thiên Hoa nghe vậy chợt giẫy nãy thoát ra, ngượng chín cả mặt, nàng không có trả lời mà lại tiến về giường, kéo tấm mền lên đắp cho hắn. Nhìn mặt hắn ngủ kìa, thật là muốn đánh cho một cái.
Xong xuôi mọi thứ, hai người cũng lặng lẽ rời khỏi phòng.
Vân Chính Thiên ban đêm náo nhiệt là thế, bên phòng Lương Thế Nhân phi thường yên tĩnh, hắn cũng ngủ một giấc thật say cho tới sáng.
Sáng hôm sau.
Vân Chính Thiên tỉnh giấc, hắn ngồi dậy khẽ vươn vai, xương khớp kêu “răn rắc”, thật là khỏe khoắn cảm giác truyền lên khắp cơ thể. Vệ sinh các nhân sạch sẽ, Vân Chính Thiên đẩy cửa bước ra thì đã có một thân ảnh gần đó đang ngồi đợi hắn.
“Thiên Hoa, ngươi dậy sớm thế”
Mã Thiên Hoa mỉm cười đứng lên tiến lại gần đưa cho Vân Chính Thiên một cái bánh
“Ăn đi, bữa sáng của ngươi đó”
Vân Chính Thiên trong lòng hơi nghi ngờ, tiểu nha đầu này có ý gì vậy, nhưng hắn cũng cầm lấy cái bánh, một mặt nhăn nhó bỗng hiện lên. Cầm trên tay là cái bánh nhưng nhìn không giống lắm, bởi vì nó một màu đen thui, lại có mùi khét nữa. Vân Chính Thiên liếc nhìn Mã Thiên Hoa, chỉ thấy nàng hơi cười cười
“Ta lần đầu làm thử, chắc không ngon lắm đâu”
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Vân Chính Thiên không khỏi phì cười một cái. Cái bánh này là Mã Thiên Hoa cất công dậy từ sớm, bắt một số nhân viên đầu bếp hướng dẫn nàng làm bánh, nhưng hỏa diễm nàng cường đại quá, cái bánh bị nướng đến khét lẹt.
Vân Chính Thiên không do dự đem cái bánh bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến. Cảm thụ của hắn đầu tiên là đắng, thực sự đắng không tả được, nhai vào bên trong thì có cảm giác bột bánh vẫn chưa chín tới. Xem ra nàng nướng lửa quá to cho nên phần ngoài bánh đã bị cháy mà bên trong vẫn còn sống nhăn.
Thật là một cái nha đầu vụng về, hậu đậu.
Bất quá Vân Chính Thiên vẫn ăn một hơi, nàng đã cất công như vậy, tuyệt nhiên không thể chối từ. Ăn xong bữa sáng kinh khủng, Vân Chính Thiên tìm nước uống liên tục.
Tiến xuống đại sảnh, thì phát hiện Lương Thế Nhân đang ngắm nhìn một số bức họa hồn thú, trên tay vẫn cầm lấy hồn linh U Minh Bạch Hổ chứa trong hồn linh cầu. Mà bức họa hồn thú treo trên tường, chính là phát họa lại hình ảnh U Minh Bạch Hổ đang đại chiến Võ Hồn Điện cường giả tại thời điểm ba vạn năm trước.
“Thế Nhân, ngươi cũng dậy sớm a”
Vân Chính Thiên cười nói.
Lương Thế Nhân cười tươi nói “Hôm qua nguy hiểm quá, khiến ta không khỏi ngủ ngon giấc, hôm nay không khí trong lòng muốn dậy sớm một chút để tận hưởng”
Dứt lời, hắn quay sang Mã Thiên Hoa nói
“Thiên Hoa, ta có một thỉnh cầu không biết có được hay không?”
Mã Thiên Hoa hơi kinh ngạc, nói
“Ngươi là bằng hữu của Chính Thiên, có gì cứ nói”
Lương Thế Nhân tay khẽ xoay xoay hồn linh cầu, ngẩng mặt lên nói
“Ta muốn hấp thu hồn linh U Minh Bạch Hổ này hôm nay, không biết ngươi có thể giúp ta chuẩn bị một cái khu vực để tiến hành hay không a”