Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 659

Đế Thiên thần thức chuyển dời đến Tà Hồn Tháp tầng cao nhất để quan sát. Lúc này hắn thực hiện mọi thứ cực kỳ thận trọng, bởi vì mật thất bên dưới là chỗ Huyết Đế luyện công, như vậy tầng trên cùng này chính là nơi Ám Thiên Tà Đế đang ở.

Thông qua Vân Chính Thiên, Đế Thiên là một trong số ít những người biết được lai lịch thật sự của vị gọi là Ám Thiên Tà Đế này. Không thể phủ nhận, Đế Thiên đối với Ám Thiên Tà Đế có cực lớn kiêng kỵ, bởi vì suốt ba trăm năm qua hết thảy mọi người đã bị vị hàng giả Tà Đế này lừa gạt tính kế.

Ám Thiên Tà Đế không những thực lực cường đại, tâm ngoan thủ lạt mà trí tuệ cũng tuyệt đối vô song. Bất quá nhân vô thập toàn câu này không bao giờ là sai, dù Ám Thiên Tà Đế có vô đối đến như thế nào thì hắn vẫn tồn tại một yếu điểm.

Yếu điểm này rõ ràng bắt nguồn từ sự ràng buộc của hắn với Vân Chính Thiên.

Tuy hai người không cùng một dòng thời gian, thậm chí còn không cùng một vị diện thế nhưng sự ràng buộc này không cách nào xóa bỏ. Chỉ cần Vân Chính Thiên còn sống thì vẫn còn hy vọng ngăn chặn được kế hoạch của Ám Thiên Tà Đế.

Không ngoa khi nói Vân Chính Thiên chính là một biến số mà Ám Thiên Tà Đế không thể nào lường trước được.

Thông qua thần thức cảm ứng, Đế Thiên ánh mắt xuyên thấu qua vách tường, vừa vặn chứng kiến được mọi thứ đang diễn ra bên trong.

Lúc này ở tầng cao nhất Tà Hồn Tháp nơi Ám Thiên Tà Đế luyện công, Đế Thiên thần thức chỉ nhìn thấy một quả cầu màu đen lơ lững ở giữa phòng, ngoài ra xung quanh không còn bất cứ người nào khác.

Quả cầu màu đen này thể tích không lớn, đại khái vừa vặn bao phủ một người trưởng thành mà thôi. Bên ngoài quả cầu có một tầng hào quang ẩn hiện, bên trong thì có thể nghe được tiếng hô hấp đều đặn.

Ám Thiên Tà Đế đang ở bên trong!

Đế Thiên thần thức trong lòng không khỏi vui mừng. Xem ra không chỉ Huyết Đế bị vây ở bình cảnh mà Ám Thiên Tà Đế cũng đồng dạng như vậy. Chỉ cần mọi chuyện tiếp tục kéo dài như vậy là điều tốt nhất.

Ngay lúc Đế Thiên thần thức chuẩn bị rời đi, một đạo trầm thấp thanh âm xuyên thấu qua không gian, rơi vào trong lỗ tai Đế Thiên bản thể.

“Đạo hữu tới chơi, vì sao không hiện thân mà giấu đầu lòi đuôi như vậy?”

Đế Thiên thần thức nghe được một câu này, một cỗ rét lạnh từ trong linh hồn truyền ra. Hắn căn bản không nghĩ đến việc trả lời câu hỏi mà lập tức thu hồi toàn bộ thần thức, ý đồ bôn đào.

“Dùng thần thức đùa giỡn với ta? Đế Thiên ngươi hiện còn chưa có đảm lượng này.” Ám Thiên Tà Đế hùng âm vang vọng, tức thì Đế Thiên thần thức cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp lấy yết hầu của hắn.

“Thả ra!” Đế Thiên thần thức gầm lên một tiếng, mãnh liệt tinh thần lực bùng nổ, vùng vẫy không chút do dự vận dụng đến lực lượng bản nguyên, dù đánh đổi bất cứ giá nào cũng muốn thoát khỏi bàn tay của Ám Thiên Tà Đế.

Hai người hiện tại không phải dùng bản thể giao đấu, mà đơn thuần chính là thần thức giao đấu. Loại phương pháp chiến đấu này nói thì lâu nhưng diễn biến lại cực nhanh. Chỉ thấy trong tíc tắc bùng nổ rồi kết thúc.

Đế Thiên liều mạng đào tẩu như vậy Ám Thiên Tà Đế cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, thần thức trước khi chậm rãi tan đi không khỏi hừ lạnh: “May mắn cho ngươi ta đang tiến vào thời điểm mấu chốt. Nếu không... Hừ, hừ!”

Tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, Đế Thiên choàng tỉnh, hai mắt trợn trắng hiện ra vô số li ti mạch máu, khuôn mặt biểu lộ sự hoảng sợ chưa từng có, trên người mồ hôi tuôn ra như tắm, trong lồng ngực trái tim kịch liệt nhảy lên liên tục.

Ầm!

“Thật tức chết!” Đế Thiên tức giận dùng tay đập nát cái bàn đá bên cạnh. Cả đời hắn luôn kiêu ngạo vậy mà hôm nay bị đánh đến mức bỏ chạy thục mạng như chó nhà có tang. Thật đánh mất hết thảy tôn nghiêm.

Bất quá Đế Thiên tự biết luận về thần thức mình không bằng Ám Thiên Tà Đế, nếu lúc nãy không quyết đoán bùng nổ tinh thần lực để trốn đi thì hậu quả thật khó lường. Ám Thiên Tà Đế là đương thời đệ nhất về chưởng khống linh hồn lực lượng, nếu như thần thức bị hắn bắt được không biết sẽ làm ra cái gì kinh khủng sự tình đây.

Cảm nhận được tinh thần chi hải bởi vì một màn vừa rồi mà tổn thương nghiêm trọng, bất quá Đế Thiên vẫn thấy cái giá phải trả để giữ được tính mạng vẫn còn rẻ chán. Thời gian sau đó bởi vì vết thương không nhẹ nên Đế Thiên quyết định bế quan trị thương, mọi việc đều tạm thời giao cho Vạn Yêu Vương và Bích Cơ xử lý.

Bích Cơ sau khi đi tới Sử Lai Khắc học viện, nàng cũng không có trực tiếp đặt chân lên Hải Thần Đảo mà thông qua Tiên Dao Tử gửi quà của Mã Thiên Hoa và Ân Minh Tuyết cho Vân Chính Thiên.

Tiên Dao Tử tiếp nhận hai phần quà trên tay, trong lòng không mấy vui vẻ: “Hừm! Xem ra mình cũng phải chuẩn bị một phần quà cho Chính Thiên ca ca!”

Chỉ vài canh giờ sau, trữ vật giới chỉ chứa đựng hai phần quà đã tới tay Vân Chính Thiên. Sau khi đọc được hai bức thư của nhị nữ kể những ngày này các nàng trải qua làm sao, hắn trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

“Mọi người đang cố gắng, ta cũng không thể tụt hậu được.” Vân Chính Thiên tự nhủ, sau đó từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra hai phần quà.

Một cái là chín vạn năm tu vi Bát Giác Huyền Băng Thảo.

Một cái là ba căn Sắc Vũ Thiên Sứ chi lông vũ.

Vân Chính Thiên cảm thấy ấm áp vô cùng, này nhất định khiến hai nàng hao tổn một phen tâm tư a. Không cần nghi ngờ hai món đồ vật này đều được hai nàng trực tiếp lựa chọn sao cho phù hợp nhất với Vân Chính Thiên.

Bát Giác Huyền Băng Thảo là đỉnh cập băng loại thực vật hệ hồn thú, tu vi tiếp cận mười vạn năm. Phục dụng vào không chỉ tăng cường sản lượng hồn lực mà còn có khả năng đề thăng cấp bậc chưởng khống băng nguyên tố.

Vân Chính Thiên hồn hoàn đầu tiên của hắn là do Kiếm Si ban tặng, mà Băng Đế Kiếm cũng chính là tối thân cận nhất kiếm thái. Do vậy một khi thành công hấp thụ năng lượng từ Bát Giác Huyền Băng Thảo, Vân Chính Thiên có lòng tin nếm thử đưa băng nguyên tố độ thân hòa siêu thoát cực hạn trình tự.

Sau khi xem xét Bát Giác Huyền Băng Thảo, Vân Chính Thiên chuyển sang đánh giá ba căn lông vũ mà Ân Minh Tuyết trao tặng. Cảm nhận được hùng hồn ma lực ẩn giấu trong đó, ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh hãi.

“Ân Minh Tuyết nàng ta có tiến bộ rất lớn, loại cực đoan ma lực này đã đạt tới tầng thứ cực kỳ cao thâm.” Vân Chính Thiên không khỏi xuýt xoa một phen. Bất quá điều làm hắn khó hiểu chính là cân nhắc sử dụng ba căn lông vũ này vào việc gì.

Hắn trầm tư: “Trực tiếp ăn là không được, mang theo bên người cũng không có ích lợi gì. Rốt cuộc nàng ta muốn ta làm cái gì với những thứ này?”

Nhất thời không có câu trả lời, Vân Chính Thiên tạm thời đem ba căn lông vũ cất lại vào trong trữ vật giới chỉ. Hắn quyết định trước tiên phục dụng Bát Giác Huyền Băng Thảo để tăng lên cấp bậc tu vi của mình.

Lại nói gần nhất mấy ngày chuyên tâm tu luyện, Vân Chính Thiên đã hoàn toàn củng cố được Phong Hào Đấu La cảnh giới của mình. Kỳ thực chuyện hắn đột phá tới cửu hoàn lần này phần lớn là do bất đắc dĩ. Nếu không phải thân lâm tuyệt cảnh hắn cũng muốn mượn nhờ ngoại lực đột phá.

Tuy nói Thiên Sứ năng lượng thuần khiết vô cùng, đối với cơ thể hắn có nhất định tăng phúc, thậm chí còn khiến trái tim hắn trùng sinh, hóa thành vĩnh cố thần hạch, ban cho thiên sứ thần vị. Bất quá để làm được điều này hắn cũng trả một cái giá rất lớn.

Đầu tiên phải kể tới Linh Băng Đấu La một tia nho nhỏ thần lực còn sót lại trong thần hạch cũng bị xúc động mà mất đi, đây là thứ hắn nuối tiếc nhất. Bởi vì Vân Chính Thiên đã lấy thành thần làm mục tiêu của mình, nếu như có thể bảo toàn được thần lực của một vị đại năng như Linh Băng Đấu La bên người hẳn sẽ có rất lớn trợ giúp trong tương lai khi hắn chuẩn bị đột phá trăm cấp.

Cái giá thứ hai mà hắn phải trả chính là Băng Hỏa Long Chủ năng lượng bản nguyên.

Vốn dĩ Băng Hỏa Long Chủ chỉ tạm thời tá túc trong cơ thể hắn, Vân Chính Thiên từ đầu chí cuối vẫn chưa từng xúc động lực lượng của hai vị Long Chủ này một lần nào. Mặc dù nhận được sự tình nguyện trở thành dinh dưỡng cho việc tăng lên cảnh giới của Vân Chính Thiên, thế nhưng hắn cũng không nghĩ mình nhất định phải làm như vậy.

Cho nên từ trước đến giờ hắn vẫn luôn uẩn dưỡng hai vị Long Chủ ở sâu trong tinh thần hải của mình. Vậy mà một màn không cách nào tránh né kia xảy ra, hắn bất đắc dĩ phải vận dụng năng lượng mà hai vị Long Chủ để lại mà khôi phục tự thân tổn hại. Nhờ vậy tu vi của hắn mới có thể xông phá cửu hoàn bình cảnh, trở thành Phong Hào Đấu La.

Vân Chính Thiên luôn luôn quan niệm một điều, người tính không bằng trời tính, cho nên hắn cũng không để tiếc nuối mãi trong lòng. Con người hơn nhau ở sự kiên trì và tinh thần cầu tiến. Vân Chính Thiên ở điểm này không nghi ngờ chính là ưu thế của hắn.

Tâm thần khẽ động, Băng Đế Kiếm theo một làn sương mờ lấp lánh hiện ra, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, sau đó một vòng màu đen hồn hoàn cũng lặng lẽ từ dưới chân bay lên, lơ lững ở bên cạnh.

Băng Đế Kiếm là băng hệ kiếm thái của Thất Diện Kiếm võ hồn, mà hồn hoàn đầu tiên của Vân Chính Thiên có khả năng tiến hóa, trải qua mấy lần thuế biến về tu vi, hồn hoàn này cũng đạt tới chín vạn năm tu vi tả hữu.

Vân Chính Thiên hiện tại hy vọng, hấp thụ Bát Giác Huyền Băng Thảo xong có thể đem đệ nhất hồn hoàn này đẩy lên mười vạn năm cấp bậc. Gián tiếp thông qua đó siêu việt cực hạn chi băng trình tự.

“Được rồi, đi hỏi các chủ xem ở đây có địa phương nào thích hợp dung hợp băng hệ tài nguyên hay không.” Vân Chính Thiên cấp tốc rời đi.

Rất nhanh hắn gặp được Diệt Nhật ý chí, sau khi nghe được nguyên nhân của hắn, Diệt Nhật ý chí cười lạnh: “Tiểu tử thúi, ta biết ngay ngươi cũng có lúc bị lú lẫn mà. Ha ha ha!”

Vân Chính Thiên nhíu mày: “Hà cớ gì nói ra lời ấy?”

Diệt Nhật ý chí nói: “Gốc này đạt tới chín vạn năm tu vi phải không? Kém một chút là trở thành mười vạn năm tiên thảo. Ngươi không nghĩ tới việc giúp nó đột phá trước rồi mới dùng hay sao?”

Vân Chính Thiên hai mắt đột nhiên sáng lên, có một loại ngộ đạo cảm giác chạy dọc qua đại não. Hắn hướng Diệt Nhật ý chí thật sâu cúi đầu, tự đáy lòng cảm tạ: “Đa tạ ngài các chủ, nếu không có ngài chỉ điểm ta đã bỏ phí một cơ hội tốt.”

Diệt Nhật ý chí vốn chỉ muốn trêu ghẹo hắn, không nghĩ tới hắn nghiêm túc như vậy, nhất thời cũng có chút lúng túng: “Đừng làm như vậy a. Ai cũng biết mấy ngày qua ngươi tiếp thu lượng lớn tri thức, lại kiên trì tu luyện đến như vậy, thậm chí so với người điên kia còn điên hơn biết bao nhiêu lần. Cho nên nhất thời tâm thái không được sáng suốt mà thôi. Luận về trí tuệ, ta tự thẹn không bằng ngươi a.”

Vân Chính Thiên làm ra vẻ mặt thiên kinh địa nghĩa: “Tự nhiên là như vậy, ngài không cần phải nói.”

Diệt Nhật ý chí bị một câu này phá vỡ hết thảy ấn tượng tốt, tức giận mắng: “Xú tiểu tử, vừa khen cái lại muốn lên mặt.”

Vân Chính Thiên cười hề hề: “Các chủ bớt giận a, ta cũng chỉ trêu một cái thôi mà. Ngài xem... chỗ nào thích hợp để gốc băng thảo này đột phá...”

Diệt Nhật ý chí thổi râu trợn mắt, làm ra bộng dáng không hợp tác, bất quá bị Vân Chính Thiên vuốt ve vài câu lại xiêu lòng: “Nếu đổi lại là hỏa hệ thực vật thì đến chỗ của ta uẩn dưỡng là tốt nhất, còn nói về băng hệ thực vật thì ta dẫn ngươi tới chỗ của Băng Hoàng Các Chủ đi.”

“Băng Hoàng Các Chủ sao? Vậy thì tốt quá, làm phiền các chủ nói giúp một phen.” Vân Chính Thiên rốt rít cảm tạ.

“Hừm! Bớt xu nịnh. Đi theo ta.” Diệt Nhật ý chí phất tay bay đi. Vân Chính Thiên bẽn lẽn cười một cái, lập tức bay theo sau.
Bình Luận (0)
Comment