Ở trên võ đài bây giờ tổng cộng có sáu người. Người nào sắc mặt cũng ngưng trọng, đây là đối với đối thủ của mình có phần kiêng kỵ, dù là Vân Chính Thiên cũng không ngoại lệ. Diệp Phong năm xưa từng là đối thủ của Lam Tiêu. Tuy rằng lúc đó Lam Tiêu vẫn còn ba hoàn, chưa có đột phá đến bốn hoàn như bây giờ nhưng cũng khiến hắn khốn đốn vất vả.
Trận chiến đó, Diệp Phong bị thua trận, chính điều này cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tâm lý của hắn, trải qua một năm ròng rã tu luyện cùng chưa có thể tiến lên bốn hoàn, khoảng cách với Lam Tiêu cứ thế mà xa dần. Bất quá ở trong quân đoàn hắn vẫn là một trong những người có thực lực mạnh nhất cấp độ đội ngũ.
Đối mặt với đối thủ có cấp bậc cao sớm như vậy, làm cho tiểu tổ Vân Chính Thiên không tránh khỏi hồi hộp, nếu như có thể chiến thắng được cự nhân này, con đường sau này của họ sẽ rộng mở hơn nhiều.
Đối với tiểu tổ Diệp Phong mà nói, bọn họ vốn chỉ kiêng kỵ Vân Chính Thiên mà thôi, tiểu tử này lần đó có thể chịu đựng năm phút cường công của Lam Tiêu, tất nhiêu thực lực không hề tầm thường chút nào, đổi lại là Diệp Phong cũng không thể so với Vân Chính Thiên tốt hơn bao nhiêu. Mà trong những trận đấu vừa qua, Vân Chính Thiên thể hiện bản thân ưu tú cũng đã đánh động đến đấu tâm của bọn họ.
Hai tiểu tổ chưa chiến đã giơ nanh múa vuốt, dự đoán một trận Tam Đấu khốc liệt sẽ diễn ra.
Vân Chính Thiên tiểu tổ xếp trận hình tam giác, bọn họ ba người đồng loạt đều là hệ chiến hồn sư, trận này chính là lấy cường công làm chiến lược chủ đạo. Bên phía Diệp Phong đội hình có hơi khác một chút, Diệp Phong cùng Liễu Đao đứng ở trên che chắn cho Diệp Linh ở dưới, nhìn qua đa số đều nghĩ rằng bọn họ sợ Diệp Linh bị tổn thương a.
“Thật là thằng nhóc chết nhát, một lát vào trận cứ giao hắn cho ta” Can Hữu Long đột nhiên lên tiếng. Hắn đối với mấy tên hay chém gió vốn không ưa gì.
Đa số binh sĩ trong quân đoàn đối với Diệp Linh cũng không có hảo cảm. Bây giờ lên đài thi đấu còn để cho đại ca của hắn lo lắng, như vậy làm sao Diệp Phong tâm trung mà đánh thắng được Vân Chính Thiên tiểu tổ, hoặc là bọn họ thực sự tự tin mình sẽ dễ dàng chiến thắng mà không cần nhờ vào Diệp Linh?
Trọng tài phụ trách giơ một tay lên, đồng thời hô vang
“Ba... Hai... Một... Bắt đầu”
Thanh âm bắt đầu vừa vang lên. Toàn bộ sáu người đều thả ra võ hồn của mình.
Can Hữu Long phóng thích võ hồn Thiên Nguyên Long, ngay sau đó hít mạnh một hơi đem Thiên Long chân khí hộ thể, tầng tầng lớp lớp vẩy rồng mọc ra, đem toàn bộ phần thân trên của hắn hoàn toàn bao phủ, hai bộ vuốt rồng va vào nhau phát lên tiếng “leng keng”, trong không khí mơ hồ có hồn lực dao động.
Lôi Ảnh Quang Minh Kích cũng đồng thời xuất hiện ở trên tay Lương Thế Nhân, sau đó một mảnh xôn xao bàn tán xuất hiện trên khán đài bởi vì lúc này họ nhìn thấy Lương Thế Nhân sau lưng chễm chệ có ba vòng hồn hoàn, lưỡng hoàng nhất tử.
Đây là minh chứng việc Lương Thế Nhân đã đột phá tới Hồn Tôn trình độ, vô tình sự thể hiện này đã kéo lại cán cân lực lượng giữa hai tiểu tổ. Không khí trên khán đại sôi động hơn mấy phần. Lôi Ảnh Quang Minh Kích lấp lánh lôi quang, phản phất khí trời trở nên trầm xuống.
Vân Chính Thiên đơn giản lóe lên một cái, Hắc Kiếm nắm chặt trên tay, ở sau lưng cũng đồng dạng ba vòng hồn hoàn nhấp nhô. Hồn lực ba động mạnh mẽ trải khắp toàn trường. Hắn sử dụng Hắc Kiếm, chính làm muốn dùng tốc độ nhanh nhất triển khai cường công.
Tiểu tổ Vân Chính Thiên vừa động, liền thả ra bản thân mạnh mẽ nhất khí tức. Ý định bọn họ là đem đối phương hoàn toàn chấn nhiếp ngay từ ban đầu.
Bên phía Diệp Phong cũng không hề thua kém chút nào. Ngoại trừ Diệp Linh có chút tầm thường dáng vẻ ra, thì hai người còn lại khí tức hung hăng hơn rất nhiều.
Liễu Đao ánh mắt lập lòe, một thanh đại đao xuất hiện ở sau lưng hắn, đồng dạng sau lưng có ba vòng hồn hoàn hiện lên, đều là tử sắc hồn hoàn. Khí thế hoàn toàn không kém Vân Chính Thiên một chút nào.
Vân Chính Thiên không tự chủ nhìn về phía Liễu Đao, trong mắt một vệt kiếm ý lóe lên thăm dò. Mà Liễu Đao cũng không tầm thường, hắn đao quang đồng thời xuất hiện ngạnh kháng.
“Thật là thú vị”
Vân Chính Thiên đưa một ngón tay lên quẹt ngang mũi, cảm giác ký ức xưa cũ ùa về trong đại não. Năm xưa hắn xưng Kiếm Thần, đại chiến với vô số cao thủ các phái, nhưng chỉ có cao thủ dùng đao mới chân chính làm hắn thấy hưng phấn khi giao thủ nhất.
Đối mặt với Liễu Đao sử dụng loại Đao võ hồn, chiến ý của Vân Chính Thiên lại sục sôi hơn một bậc. Liễu Đao bên kia trên mặt cũng toát lên một nụ cười nhàn nhạt.
Toàn trường lại một lần nữa đồng thanh ồ lên một tiếng, so với khi nhìn thấy vòng hồn hoàn thứ ba của Lương Thế Nhân thì thanh âm này còn cao hơn vài bậc. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Diệp Phong thân ảnh.
Trên người hắn lúc này cũng giống như Diệp Linh, một vòng dây đeo xuất hiện ở thắt lưng vị trí, bất quá ngoài dự đoán của mọi người, nơi dây đeo bom này không phải có ba trái bom mà có tận bốn trái. Mỗi trái bom đều có hình dạng khác nhau.
Bốn trái bom đại biểu cho cái gì, chính là tu vi của Diệp Phong đã bước qua cảnh giới Hồn Tông bốn hoàn. Cùng lúc này, số lượng hồn hoàn dâng lên ở sau lưng hắn đã chứng minh suy đoán của mọi người là chính xác.
Bốn cái tử sắc hồn hoàn. Kinh khủng màu sắc hồn hoàn. Diệp Phong tiểu tổ vừa triển khai khí thế hoàn toàn vượt hơn khí thế của ba người Vân Chính Thiên.
Khu vực chờ chiến của Hoàng Nhất.
Lam Tiêu nhìn cục diện trên sàn đấu cũng hơi cau mày, trận chiến lúc xưa hắn đã hoàn toàn đem chiến tâm của Diệp Phong đánh vỡ, nhưng xem ra vẫn có chút coi thường hắn. Diệp Phong đã vượt qua được chướng ngại tâm lý, cuối cùng thành công tiến vào bốn hoàn Hồn Tông. Người này ý chí kiên định không hề thua kém bất kỳ người nào.
“Xem ra lần này Chính Thiên sẽ khó khăn một chút”
Lam Tiêu thản nhiên nói, gương mặt nhanh chóng trở lại bình thường. Đối với Lam Tiêu, Vân Chính Thiên là người làm hắn đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Theo phán đoán của hắn, bản thân Lam Tiêu bây giờ nếu chân chính sinh tử đấu với tiểu tử tóc trắng kia, cũng chưa chắc dễ dàng chiếm được tiện nghi a. Cho nên trận chiến này cũng không cần quá lo lắng, cứ an nhiên mà thưởng thức.
Gầm lên một tiếng rõ to, Can Hữu Long lập tức động. Hắn dựa vào thể trạng to lớn kết hợp với huyết mạch long tộc luôn lãnh vị trí tiên phong trong đội, nếu nói về khả năng cận chiến lỳ đòn, Can Hữu Long tuyệt đối đứng đầu.
Rồng từ thời thượng cổ luôn là sinh vật đứng trên hết thảy, không những khả năng tấn công mà phòng ngự cũng vô cùng khủng khiếp. Ngay khi Can Hữu Long vừa xông lên, Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân cũng nhanh chóng theo sau.
Trái lại với thế chủ động của Vân Chính Thiên tiểu tổ, Diệp Phong tiểu tổ vẫn án binh bất động. Dù sao trong ba người chỉ có Liễu Đao có khả năng cận chiến, còn hai huynh đệ Diệp Phong vốn ám hiểu viễn trình công kích, tùy tiện xông lến sẽ rơi vào tình huống dùng sở đoản của mình đấu với sở trường của đối phương. Sai lâm nghiêm trọng như vậy bọn họ tuyệt không mắc phải.
Diệp Linh có chút khẩn trương, nghiến răng bước lên một bước. Từ trên người lấy ra một quả bom hung hăng ném về Can Hữu Long nhằm cản bước tiến của hắn. Bất quá Can Hữu Long phản xạ cũng rất nhanh, mắt thấy bom bay tới, hắn không do dự đập mạnh một cái đem cả cơ thể bắn lên không sau đó lộn một vòng tới gần vị trí Diệp Linh đang đứng.
Diệp Linh lúc này lại tận tình làm theo ý của đại ca hắn đề ra, đó là lựa chọn đối thủ yếu nhất trong đội, ngoài Vân Chính Thiên hắn không còn dũng khí chiến đấu ra, Lương Thế Nhân cũng là ba hoàn Hồn Tôn, tự nhiên sẽ chọn lấy Can Hữu Long làm bia ngắm.
“Để hắn cho đệ, hai người mau đánh chết hai đứa còn lại kia đi” Diệp Linh quát lên sau đó đồng thời tập trung nhãn lực vào Can Hữu Long thân ảnh.
Liễu Đao gương mặt có chút không nhịn được, ngươi lựa chọn thằng yếu nhất mà cũng tỏ vẻ anh hùng như vậy cũng được hả. Diệp Phong cùng Liễu Đao cùng quay sang hướng Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Phong đang xông lên.
Diệp Phong rít lên một tiếng chuẩn bị xông tới Vân Chính Thiên thì bất ngờ bị Liễu Đao cản lại, hắn nói
“Ngươi đối phó tên nhóc cầm kích kia đi”
Diệp Phong vẻ mặt không hiểu hỏi
“Ngươi cũng có hứng thú với tên tóc trắng đỏ hả Đao huynh”
Niên kỷ Liễu Đao so với Diệp Phong lớn hơn không ít, lại gia nhập quân đoàn từ rất sớm. Nếu không phải Liễu Đao không có hứng thú với chức vị đội trưởng thì chưa chắc Diệp Phong đã ngồi lên vị trí này. Diệp Phong đối với hắn cũng có vài phần kính nể.
“Ta cảm thấy tên nhóc cầm kích kia tu vi mới thực sự mạnh nhất, để cho ngươi xử lý là đúng đắn, còn Vân Chính Thiên cứ để cho ta, kiếm ý của hắn từ đầu đã mạo phạm ta rồi”
Diệp Phong nghe vậy tỏ vẻ vui mừng nói
“Được, vậy giao hắn cho ngươi”
Vừa nghe hết câu, Liễu Đao không trả lời liền dùng tốc độ nhanh nhất thẳng đến Vân Chính Thiên, đao quang lập tức chém xuống. Vân Chính Thiên hai mắt tập trung nâng Hắc Kiếm lên đón lấy.
“KHANH ——”
Thanh âm kim loại va chạm vang lên, Vân Chính Thiên hai tay cũng khẽ run rẩy. Người này, lực lượng thật khủng bố. Sau một lần va chạm hai người lại tách ra, Liễu Đao mỉm cười nhìn Vân Chính Thiên nói
“Hôm nay để ta thử một chút với tài nghệ dùng kiếm của ngươi a”
Vân Chính Thiên cười nhẹ đáp
“Xả mạng bồi quân tử”.
Diệp Phong ở phía sau nhìn một màn này, trên mặt không tự chủ xuất hiện nét cười nhàn nhạt
“Còn sợ ngươi không chịu dốc sức, như vậy thì quá tốt rồi”
Liễu Đao bình thường vốn ít lời, hiện tại thấy hắn hưng phấn chiến đấu như vậy cũng là lần đầu tiên. Nếu Liễu Đao thực sự dốc hết sức, tin rằng khả năng thắng trận được nâng cao đáng kể. Để Liễu Đao đi đối phó Vân Chính Thiên không nghi ngờ gì chính là nước cờ tốt nhất.
Trong lúc Diệp Phong còn đang suy nghĩ, một luồng lôi điện bất ngờ từ trên trời giáng xuống vị trí của hắn.
“OANH ——”
Bất quá Diệp Phong không hổ là đội trưởng Hoàng Nhị, tốc độ cũng không chậm lập tức né tránh, hắn âm trầm nhìn về Lương Thế Nhân, lại liếc xuống Lôi Kích bên dưới, cười lạnh
“Được rồi, hôm nay sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là uy lực khủng bố của Hồn Tông cấp bậc”
Lương Thế Nhân nghe vậy lập tức làm vẻ mặt ngờ nghệch ra
“Hồn Tông là cái thá gì. Ta còn đang sợ ngươi không dám đánh đó chứ”
Hai mắt Diệp Phong lập tức âm trầm
“Lại là một tên không biết điều”
Lương Thế Nhân đáp
“Còn nhiều điều ngươi chưa biết lắm, lại đây đi huynh đệ nhà họ Nổ”