Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 89

Sắc trời đã bắt đầu tối. Trên đường vắng chỉ còn hai đạo thiếu niên thân ảnh, một người vóc dáng cao lớn, đầu tóc đen rối dài tới vai, trên người lôi quang khí tức ẩn ẩn hiện hiện. Người còn lại thể trạng có nhỏ hơn một chút, hắn một đầu tóc trắng xóa dài tới lưng, theo gió khẽ khinh động, nhìn qua cực kỳ mê người.

Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân đang đi tìm sự liên hệ với Tà hồn sư, để biết được vị trí bọn chúng muốn tiến hành giao dịch. Đêm nay, bọn họ thực sự muốn hành động a.

Khí trời đêm nay đặc biệt lạnh, gió thổi xuyên qua lớp áo mỏng khiến người dân không thể nán lại ngoài đường quá lâu. Bọn họ đều lựa chọn trở về nhà nghỉ ngơi sớm để ngày mai còn tiếp tục theo dõi Đơn đấu hạng mục lựa chọn ra mười sáu cường.

Cho nên đêm nay, đường phố vắng tanh kèm theo gió lạnh rít lên từng cơn, cảnh vật nhìn có vẻ thê lương vô cùng.

Vân Chính Thiên dừng bước tại vị trí lần trước tiếp xúc với thanh âm của Tinh Xà, hắn cất tiếng gọi.

“Ta có thông tin muốn báo cho các ngươi”

Hưu!

Một đoàn không khí lạnh lại thổi qua, mùi máu tanh nồng nặc lại trổi dậy, đúng như mùi vị mà lần trước thu hút Vân Chính Thiên đi theo. Đó là mùi vị của sự chết chóc, đại biểu cho sự xuất hiện của những kẻ đọa lạc, Tà hồn sư.

Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân nín thở chờ đợi, không lâu sau có một thanh âm vang vọng.

“Thằng nhóc kế bên ngươi là ai, ngươi lại đem chuyện này đi kể với người khác, có phải khinh thường Tà hồn sư bọn ta không dám giết cha mẹ ngươi hay không”

Vân Chính Thiên hơi kinh ngạc một chút, bởi vì thanh âm già nua này không phải của Tinh Xà, là một người hắn hoàn toàn không biết.

Hắn khẽ chấp tay nói

“Tiền bối, nhiệm vụ ngài giao cho vãn bội thực sự khó khăn, ta phải tìm thêm người giúp mới có thể hoàn thành được trong thời gian ngắn này, bất quá may mắn không làm nhục mệnh, tấm bản đồ hiện đã có trong tay ta”

Hưu!

Một cơn gió lạnh lần nữa thổi qua, trong đó cảm nhận được mùi vị phấn khích, thanh âm già nua lại vang lên, nghe có vẻ đang cố gắng kìm chế đi cảm xúc của mình.

“Nếu quả thực như vậy, ngươi ra khỏi thành, đi về hướng Nam, khi nào tới vị trí cần thiết, ta sẽ lại thông báo, khi đó ngươi giao ra tấm bản đồ, bọn ta sẽ để cha mẹ ngươi cùng ngươi đoàn tụ”

Vân Chính Thiên hai mắt sáng lên, đúng như dự kiến của hắn, Tà hồn sư này thực sự không có ý tha cho hắn, đi về phía Nam là trực tiếp đi xa khỏi phạm vi ảnh hưởng của quân đoàn nhất. Giết người diệt khẩu ở đây vô cùng thích hợp.

“Được, ta lập tức làm theo”

Vân Chính Thiên thanh âm đáp ứng vừa vang lên, mùi vị máu tanh trong không khí cũng nhanh chóng tan biến, trả lại khung cảnh lạnh lẽo như ban đầu. Hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi thành, thẳng về hướng Nam mà đi.

Vân Chính Thiên bề ngoài có vẻ trầm lặng, nhưng bên trong sục sôi chiến ý hơn bao giờ hết, thời khắc gặp lại cha mẹ đã gần kề, nhất định không thể xuất hiện bất kỳ sai sót nào. Lương Thế Nhân thì tâm trạng đơn giản hơn rất nhiều, hắn trong lòng thập phần lo lắng. Lần đầu tiên đối mặt với Tà hồn sư, cho dù bản thân có tự nhận kiên cường như thế nào, trong tâm khảm cũng sẽ xuất hiện một tia nhỏ bé kinh sợ.

Là đối với Tà hồn sư thủ đoạn mà kinh sợ.

Theo như kế hoạch ban đầu, Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân đi tới nơi hẹn gặp, nhóm đầu tiên bám theo chính là Mã Thiên Hoa, Hàn Thanh Chi và Can Hữu Long ba người. Bọn họ chính là tiếp viện đầu tiên của Vân Chính Thiên nếu như có biến cố xảy ra.

Hai vị Tử và Hắc cấp thống lĩnh là nhóm thứ hai, bọn họ duy trì khoảng cách với Vân Chính Thiên khá xa, chủ yếu là dựa theo dấu vết của nhóm Thiên Hoa để lại mà lần theo. Dù sao Tà hồn sư rất mẫn cảm, Hàn Phi phu thê vẫn còn đang nằm trong tay chúng, vạn nhât để chúng phát hiện ra có cường giả âm thầm bám đuôi, e rằng tính mạng con tin khó mà giữ được.

Vì vậy có thể nói, hành động lần này chủ yếu vẫn phải dựa vào sự phối hợp của Hoàng Thập Nhất đội, lấy Vân Chính Thiên làm chỉ huy, thực hiện một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất, đó là đối mặt Tà hồn sư và giải cứu con tin.

Hai người bọn hắn dùng tốc độ nhanh mà đi, được khoảng một canh giờ đã rời khỏi phạm vi Long Thần thành hơn hai mươi dặm. Có lẽ cũng đã tiếp cận vị trí Tà hồn sư định sẵn.

Trong lúc bọn hắn đi chạy như bay thì ở trên các tán cây cũng bắt đầu xuất hiện từng đạo thân ảnh màu đem bám theo, đồng dạng ở hai bên, sau lưng và trước mặt. Nhũng tên này giữ khoảng cách nhất định với hai người bọn hắn, cứ như vậy chạy song song với nhau.

Vân Chính Thiên trong lòng hơi kinh ngạc, số lượng Tà hồn sư nhiều đến như vậy quả ngoài tầm dự đoán, xem ra bọn hắn thực sự muốn tấn công Long Thần thành a. Nếu như không phải Tinh Xà vô tình gặp được Vân Chính Thiên trên đường, e rằng một tràn đại chiến sẽ chân chính diễn ra bên trong Long Thần thành.

Lúc đó chắc chắn sẽ có vô số người chết, thật không dám tưởng tượng tiếp.

Lương Thế Nhân thanh âm lo lắng hỏi

“A Thiên, bọn chúng bám theo như vậy giống như đang ép chúng ta không có đường lui, ta có cần làm gì không?”

Vân Chính Thiên lắc đầu nói

“Ngươi cứ bình tĩnh không làm gì hết, chúng ta cứ duy trì đi theo như vậy là được, một lát khi đến nơi cứ để ta nói chuyện”

Hai người bọn hắn lại tiếp tục chạy, bốn phía xung quanh bốn đạo thân ảnh cũng kiên trì chạy theo. Tà hồn sư tổ chức không ngờ cũng đươc huấn luyện vô cùng bài bản a. Xem ra tổ chức của bọn hắn so với vạn năm trước phát triển hơn rất nhiều.

Hồn sư đối với Tà hồn lực cực kỳ bài xích, nhưng đối với Tà hồn sư lại như cá gặp nước, chẳng trách bọn chúng sinh sôi nảy nở như một cái bệnh dịch không có thuốc chữa, cuối cùng sắp lây lan toàn bộ Nhân Vực rồi.

Từ khi biết được khái niệm Tà hồn sư tới nay, Vân Chính Thiên cũng là lần đầu tiên đối mặt với một đám Tà hồn sư có chuẩn bị kỹ càng đến như thế này. Xem ra nhiệm vụ tối nay vô cùng khó khăn.

“Dừng lại”

Đột nhiên thanh âm già nua lại vang lên. Bốn đạo thân ảnh kia đồng thời dừng lại, sau đó hướng về Vân Chính Thiên hai người mà chăm chú canh chừng. Vân Chính Thiên cùng Lương Thế Nhân cũng dừng lại, trong lòng vô cùng khẩn trương.

Chỗ này hoàn toàn xa lạ, bọn hắn cũng chưa có đi tới lần này, hoàn toàn vắng vẻ. Tà hồn sư lựa chọn cũng thực hoàn hảo đi, ở đây cho dù có xảy ra đại chiến, cũng không có bất kỳ mối liên quan nào tới Long Thần thành. Thần không biết quỉ không hay, ai mà quan tâm hai đứa nhóc bị giết chết trong rừng chứ.

Ngay lúc này, có ba đạo hắc vụ xuất hiện từ không trung sau đó dần dần đáp xuống hóa thành ba đạo hắc bào thân ảnh. Một người nhin qua vô cùng gầy guộc, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lục quỉ dị, người nay Vân Chính Thiên đã từng đụng mặt, là Tinh Xà sở hữu võ hồn Lục Mâu Huyết Xà.

Người bên phải nhìn qua vóc dáng bình thường, trên người hắn không hề tỏa ra bất cứ thứ gì nhưng mang lại cho người khác cảm giác chết chóc cùng cực. Người đứng giữa thân hình có hơi thấp bé một chút, hắn bàn tay già nua nằm ngoài lớp áo bào, Vân Chính Thiên đoán đây chính là chủ nhân của thanh âm già nua khi nãy, và cũng là thủ lĩnh của đám Tà hồn sư này.

Tiến lên một bước, Vân Chính Thiên nói

“Tấm bản đồ đang ở đây, các ngươi mau thả cha mẹ ta ra trước”

Tinh Xà đang im lặng, nghe vậy đột nhiên lên tiếng

“Hắc hắc, ngươi hiện tại không có tư cách đòi hỏi a”

Hắn đối với Vân Chính Thiên cực kỳ căm ghét, lần trước đánh với nhau một trận chút xíu nữa bị thằng nhóc này làm trọng thương, may mắn mà thoát đi sớm nếu không cũng bỏ xác lại đó rồi. Tất nhiên Tinh Xà vô cùng không phục, hắn cho rằng Vân Chính Thiên thắng được là do bản thân mình bị bất ngờ bởi hồn kỹ của nó mà thôi.

Tinh Xà cũng rất muốn được đánh lại một trận với Vân Chính Thiên.

Lão Tà nghe vậy khẽ cười nói

“Tiểu tử, chỉ cần ngươi giao tấm bản đồ ra, ta lấy thân phận đảm bảo cha mẹ ngươi sẽ an toàn”

Vân Chính Thiên nghe vậy không khỏi phì cười nói

“Lấy thân phận của Tà hồn sư ra bảo đảm, tuyệt đối không có giá trị nha”

Đám Tà hồn sư đứng xung quanh nghe vậy trợn trắng hai mắt nhao nhao chửi bới, Lão Tà lập tức quát lên.

“Các ngươi im lặng cho ta. Vân Chính Thiên, ngươi là một tên tiểu tử vô tri đến mức không biết bản thân mình đang rơi vào tình huống như thế nào à, bọn ta có thể ra tay đánh chết ngươi sau đó cướp tấm bản đồ đi cũng được vậy, căn bản ngươi không có tư cách cùng bọn ta đàm phán”

Lương Thế Nhân bên cạnh nghe vậy tâm tình có hơi khẩn trương một chút, bất quá Vân Chính Thiên đưa tay lên ngăn cản lại, hướng Lão Tà nói

“Bọn ta đúng là đang trong tình thế nguy hiểm. Nhưng ngươi thực sự tin là ta cứ như vậy mà đem bản đồ giao cho lũ Tà hồn sư các ngươi hay sao ? Trước khi đến đây ta đã làm một chút thủ đoạn lên tấm bản đồ này, chỉ cần ta muốn lập tức tấm bản đồ sẽ chìm vào biển lửa, lúc đó các ngươi có giết ta thì cũng vô dụng rồi”

Lão Tà ba người nghe Vân Chính Thiên nói vậy trong lòng vô cùng kinh ngạc, tên tiểu tử này thủ đoạn thật khồng tầm thường, hắn có thật mới mười một, mười hai tuổi hay không mà lại tính toán cẩn thận như thế.

Vân Chính Thiên vừa nói ra thủ đoạn thực ra chỉ dùng miệng lưỡi mà thôi, hắn nào có khả năng làm ra thủ đoạn phòng hộ cao cường như vậy. Cũng chính điều này làm cán cân đàm phán của hai bên trở về tình trạng cân bằng.

“Vân Chính Thiên, nếu như một lát bọn ta thả người, ngươi lại giở trò không hủy đi cái phong ấn trên đó thì ta làm sao ăn nói với mọi người đây”

Lão Tà trầm ngâm một lát rồi lại nói. Bởi vì tấm bản đồ này quá mức trân quí, vạn nhất để một chút tổn thương thôi cũng đủ khiến Lão Tà hắn trả bằng cả mạng sống. Cho nên hắn bắt buộc phải xuống nước với tên tiểu tử này một chút.

“Ngươi cứ yên tâm, cho dù ta có làm thủ đoạn nào đi chăng nữa, một khi tấm bản đồ rơi vào tay các ngươi, ta không tin với tu vi các ngươi cao như vậy vẫn không thể hóa giải được ngay lập tức”

Vân Chính Thiên cười cười nói, thấy nét mặt của Lão Tà hơi giãn ra đôi chút, hắn lại nghiêm giọng quát lên

“Bây giờ mau thả cha mẹ của ta, còn không các ngươi tạm biệt tấm bản đồ đi”
Bình Luận (0)
Comment