Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 92

Mã Thiên Hoa vừa dứt lời, nàng một ngón tay đưa lên chỉ thẳng tới Tiểu Tâm ở đối diện, mặt không biến sắc nói.

“Ngươi biết điều thì tránh xa ra một chút, nếu không lão nương sẽ không tha cho ngươi”

Mã Thiên Hoa lửa giận bộc phát, hoàn toàn không xem Tà hồn sư trước mặt ra gì, nhưng không phải Tà Hỏa trong người nàng vốn rất ưa thích Tà hồn lực hay sao, ngang nhiên khiêu chiến như vậy lỡ Tà Hỏa thừa nước đục thả câu, mạnh mẽ vùng lên e rằng không ai có thể áp chế lại được.

Tiểu Tâm bên kia nghe vậy lạnh rên nói

“Ngươi là lão nương của ai chứ ?”

Dứt lời, trên tay Tiểu Tâm đột nhiên xuất hiện một thanh búa màu đen, cán búa dài khoảng nữa thước, đầu búa hình trụ đặc biệt có vô số hoa văn kỳ lạ được khảm nạm trên đó. Không biết tại sao từ khi thanh búa này vừa xuất hiện, hỏa diễm uy áp của Mã Thiên Hoa thu liễm lại mấy phần, không khí phản phất có chút nặng nề hơn.

Đám người Mã Thiên Hoa trố mắt nhìn, tất nhiên không biết đây là cái gì võ hồn, trong sách vở cũng không có ghi chép lại, chỉ mơ hồn suy đoán võ hồn này phẩm chất đặc biệt cường hãn, có lẽ là một cái cổ lão võ hồn.

Tiểu Tâm võ hồn vừa phóng thích ra, sau lưng hắn hồn hoàn dâng lên, chính lúc này vẻ mặt của đám người Mã Thiên Hoa đã hoàn toàn kinh hãi, bởi vì số lượng hồn hoàn trên người Tiểu Tâm, đủ để cho bọn hắn kinh hồn bạt vía.

Sáu cái hồn hoàn lơ lửng ở phía sau Tiểu Tâm, là ba tử ba hắc, kinh khủng màu sắc hồn hoàn. Lương Thế Nhân lúc này cuối cùng đã thông hiểu, tại sao hồn kỹ của mình đối với Tiểu Tâm hoàn toàn không mảy may ảnh hưởng. Bởi vì Tiểu Tâm hắn là một vị Hồn Đế sáu hoàn a.

Chiến ý trong lòng Mã Thiên Hoa trong nháy mắt tan biến sạch sẽ, cho dù nàng có kiêu ngạo như thế nào cũng không thể so với Tiểu Tâm vốn hơn nàng tới ba giai được. Hồn Tôn so với Hồn Đế, chỉ như con sâu cái kiến mà thôi, tùy tiện liền có thể đập nát.

“Sợ rồi sao ?” Tiểu Tâm lại lên tiếng, giọng điệu có vẻ giễu cợt.

Đúng là có chút sợ hãi, nhưng bọn hắn từ đầu đã gạt nỗi sợ qua một bên, để bảo vệ cho phụ mẫu Vân Chính Thiên, ai nấy cũng đồng dạng như vậy. Mã Thiên Hoa khí tức đột nhiên tăng mạnh, sau lưng nàng Tà Hỏa Phượng Hoàng hư ảnh xuất hiện, sau đó không hẹn trước ồ ạt bắn tới Tiểu Tâm bên kia.

Đệ nhất hồn hoàn của nàng sáng lên. Phượng Hoàng Dục Hỏa.

Can Hữu Long cùng Hàn Thanh Chi cũng không có rãnh rỗi. A Long thực lực có chút nhược, hắn không có lựa chọn tấn công mà lui về phía sau bảo hộ cho Hàn Phi hai người, Lương Thế Nhân hít sâu một hơi, Tiểu Tâm mạnh vượt ngoài dự đoán cho nên không thể để Mã Thiên Hoa một mình ứng phó được, Lôi Ảnh Quang Minh Kích lại phát ra lôi quang, hắn không do dự xông lên phía trước.

Hàn Thanh Chi võ hồn lúc này cũng phóng thích ra, Đại Nhật Cửu Quang xinh đẹp kiều diễm ngưng tụ ở sau lưng nàng. Vừa thấy võ hồn của Thanh Chi, Tiểu Tâm cũng kinh ngạc thốt lên

“Đại Nhật Cửu Quang, ngươi là Hàn Long Quần nhi tử”

Tiểu Tâm đến lúc này bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng bên trong lại như sóng biển dao động. Lương Thế Nhân võ hồn Lôi Ảnh Quang Minh Kích đã đủ để hắn ngạc nhiên, lúc này lại có thêm hai nha đầu sở hữu Tà Hỏa Phượng Hoàng cùng Đại Nhật Cửu Quang, có thể nói là thế hệ trẻ ưu tú nhất hắn từng gặp gỡ.

Hàn Thanh Chi không có trả lời Tiểu Tâm, nàng hai ngón tay khẽ động, ba đạo ánh sáng phân biệt rơi vào Mã Thiên Hoa cùng Lương Thế Nhân. Ba đạo ánh sáng này lần lượt tăng phúc hồn lực, tốc độ cùng phòng ngự. Nàng không do dự dùng tất cả khả năng của mình tăng phúc cho đồng đội, bởi vì đối thủ trước mặt quá cường hãn đi.

Mã Thiên Hoa cùng Lương Thế Nhân sau khi được tăng phúc, khí thế trên người tỏa ra lẫm liệt hơn rất nhiều, bây giờ họ mới thực sự thưởng thức được cái gì gọi là đỉnh cấp võ hồn hệ phụ trợ. Có Hàn Thanh Chi ở phía sau hậu thuẫn, hai người bọn họ tuyệt đối nắm chắt đem một tên Hồn Vương đánh bại, chỉ có điều so với Tiểu Tâm vẫn có chút chênh lệch khó lòng bù đắp.

Tiểu Tâm nhãn thần khóa chặt đầu Hỏa Phượng đang bắn tới, búa khẽ vung lên lập tức đánh tan hồn kỹ của Mã Thiên Hoa. Lương Thế Nhân hơi giật mình, Lôi Kích đồng dạng đâm tới bên hông Tiểu Tâm. Chỉ thấy Tiểu Tâm thoắt một cái, đã né tránh đi một kích nguy hiểm này.

Bộ pháp của Tiểu Tâm có chút quỉ dị, khi hắn lắc người tránh đi, có vô số vệt tàn ảnh rơi lại phía sau. Đây là cái gì bộ pháp, Mã Thiên Hoa cùng Lương Thế Nhân trong lòng có chung một câu hỏi.

Mã Thiên Hoa tốc độ cũng cực nhanh, đệ nhị hồn hoàn lóe lên. Phượng Hoàng Bạo Liệt Kích.

Hung bạo Phượng Hoàng Hỏa Diễm lần nữa ngưng tụ trên không trung, rồi lấy Tiểu Tâm thân ảnh làm mục tiêu cấp tốc vỗ xuống. Tiểu Tâm ngẩng mặt lên, nhìn thấy đầu Hỏa Phượng lần này còn to gấp đôi vừa nãy, bàn tay khẽ siết chặt, một chân giẫm xuống đất một cái mạnh, tức thì Hỏa Phượng kia lần thứ hai bị đánh tan tành mây khói.

Mã Thiên Hoa lúc này trong lòng thực sự kinh sợ, Tiểu Tâm từ nãy tới giờ vẫn chưa có thi triển bất kỳ một hồn kỹ nào, chỉ đơn thuần là lực lượng cùng kỹ xảo bản thân, đã khiến cho nàng vô pháp đem hắn đả thương.

Lương Thế Nhân tốc độ vốn rất nhanh, nay lại được Hàn Thanh Chi tăng phúc, hiện đã đạt tới cực tốc mà một tên Hồn Tôn có thể vươn tới, Lôi Kích một lần nữa tập trung lôi quang, thoắt cái đã đâm tới trước mặt Tiểu Tâm.

Tiểu Tâm đáy mắt bỗng lóe lên một tia mãnh liệt, ngay sau đó hắn đưa thanh búa đen lên đón lấy một kích này.

“OANH——”

Kim loại va chạm thanh âm vang lên, bên ngoài nhìn được có một luồng sóng lực lan tỏa ra bên ngoài, kèm theo vô số đạo lôi điện không ngừng bắn ra xung quanh. Lương Thế Nhân trong lòng hoảng sợ, một kích vừa nãy chính là toàn lực của hắn, thế nhưng Tiểu Tâm chỉ đơn giản đưa búa lên cản lấy, hoàn toàn không dấu hiệu gì gọi là khó khăn cả.

“KHANH ——”

Búa vung lên chấn lui Lương Thế Nhân lại phía sau, mà ngay lúc hắn chuẩn bị xông lên chiến tiếp thì đột nhiên Tiểu Tâm đưa tay ngăn lại nói

“Được rồi, các ngươi vốn đánh không lại ta, chỉ cần giao hai người họ ra, ta sẽ cho các ngươi con đường sống”

Nghe vậy Lương Thế Nhân cùng Mã Thiên Hoa cũng hơi chững lại, Tiểu Tâm thực sự quá mạnh, nếu như hắn thực sự dốc toàn lực, mọi người ở đây không tránh khỏi cái chết. Bất quá kế hoạch của bọn hắn vẫn còn một phần nữa, đó là kiên trì kéo dài thời gian chờ đợi hai vị thống lĩnh tới.

Chỉ cần hai người bọn họ tới, còn sợ Tiểu Tâm trước mặt hay sao. Vì vậy ưu tiên lúc này chính là câu giờ. Mã Thiên Hoa thu hồi hỏa diễm lại, chậm rãi ngước nhìn Tiểu Tâm nói.


“Ngươi tại sao còn muốn bắt họ lại, dù sao bản đồ cũng không có được, vì lý do ngươi cắn chặt không buông, chi bằng thả bọn họ đi rồi kéo tới Long Thần thành, chúng ta sẽ bồi tiếp”

Mã Thiên Hoa biết rằng mình chỉ là đang nói tào lao mà thôi, Tà hồn sư không có ngu ngốc đến mức trực diện đối chiến với cả một tòa thành cường giả như mây vậy. Tiểu Tâm sắc mặt thoáng có chút mỉm cười nói

“Câu thời gian đợi tiếp viện nữa à ?”

Lời này trực tiếp làm bọn hăn có chút giật mình, Tiểu Tâm này thực không bình thường, chuyện gì cũng có vẻ nắm chắt trong lòng bàn tay, khiến cho bọn hắn vô cùng kinh ngạc.

Tiểu Tâm vừa dứt câu thì lần thứ hai trong ngày hắn cảm thấy có uy áp từ sau lưng truyền tới, lúc đầu là hỏa diễm của Mã Thiên Hoa, bây giờ lại là một uy áp lạnh lẽo đến run rẩy. Khắp nơi có băng vụ xuất hiện, sau đó là một tiếng hét dài vang lên

“Tiếp viện tới đây”

Vân Chính Thiên trong tay là Băng Đế Kiếm, một cỗ băng phong lạnh lẽo ngưng tụ ở trên cao không do dự chém xuống Tiểu Tâm vị trí. Vân Chính Thiên, Thất Diện Kiếm võ hồn, đệ nhị hồn kỹ.

Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.

Tiểu Tâm nhìn một kiếm này hai mắt có một chút hoảng sợ ý tứ, hắn lập tức đem thanh búa đen vung lên. Ở sau lưng hắn lần đầu tiên có hồn hoàn sáng lên, là đệ nhất hồn hoàn. Ngay sau đó đầu búa đột nhiên lớn lên vài phần, hung hăng gõ vào một kiếm của Vân Chính Thiên đang từ trên cao giáng xuống.

“OANH ——”

Kinh khủng nổ lớn vang lên, xung lực phát ra làm đám người Mã Thiên Hoa phải lui lại một chút, bản thân Vân Chính Thiên thì bị chấn văng ra chật vật đáp xuống trước mặt Mã Thiên Hoa.

Còn Tiểu Tâm tình huống vẫn vô cùng thoải mãi, hắn thân thể không có như Vân Chính Thiên bị chấn văng ra xa như vậy, chỉ thấy trên mặt đất lưu lại một vệt dài dấu chân mà thôi. Va chạm lần này, vẫn là Tiểu Tâm hắn chiếm cứ thượng phong.

Mã Thiên Hoa lo lắng hỏi

“Ngươi không sao chứ ?”

Vân Chính Thiên nghiêm mặt đáp

“Hắn am hiểu lực lượng thuần túy, vừa nãy một kiếm của ta hoàn toàn không ảnh hưởng tới hắn, quả là một tên khó nhằn”

Hàn Phi nghe được thanh âm quen thuộc, mặc dù nàng đang ở phía sau lưng được mọi người che chắn, nhưng hai mắt nàng thủy chung rơi vào người thiếu niên tóc trắng đứng ở đầu tiên, nàng biết đó chính là nhi tử của mình, là Chính Thiên bé bỏng a.

Nỗi niềm trực trào phát ra đã bị Hàn Phi cố gắng che giấu, bởi vì tình hình hiện tại vẫn chưa an toàn, nàng cũng không muốn làm Vân Chính Thiên bị phân tâm. Đành nén lại cảm xúc muốn ôm hắn thật chặt lại.

Ngay lúc này trên trời đột nhiên xuất hiện thêm mười đạo thân ảnh, là bọn người Lão Tà đuổi theo Vân Chính Thiên, lúc này cả đám đồng thời xuất hiện, hắn gương mặt âm trầm đáp xuống bên cạnh Tiểu Tâm, hung bạo nói

“Đám tiểu tử các ngươi, hôm nay không có một tên nào thoát được”

Vân Chính Thiên đứng đầu hai mắt ngưng trọng, bởi vì tương quan lực lượng hiện tại đã nghiên hẳn về một bên. Đừng nói một mình Tiểu Tâm kia đã khó đối phó, giờ lại thêm Tinh Xà và Lão Tà cùng hơn mười tên Tà hồn sư. Bọn hắn tuyệt đối không thể chiến thắng được.

Bất quá sự đắc ý của đám Tà hồn sư hiện hữu không lâu, thì ở phía sau lưng Vân Chính Thiên xuất hiện hai đạo thân ảnh đang lăng không mà đứng, trên người áp lực tỏa ra thập phần mãnh liệt.

“Thống lĩnh” Can Hữu Long vui mừng reo lên.

Hai người mới tới, chính là Tử cấp thống lĩnh Liễu Trấn Sơn cùng với Hắc cấp thông lĩnh Dạ Hành. Bọn họ cuối cùng cũng đã kịp thời tiến tới hỗ trợ. Mà ngay khi hai người vừa xuất hiện, vẻ mặt Lão Tà lập tức căng lên, bởi vì hai người này có một người đã bước vào Phong Hào Đấu La tầng thứ, là tầng thứ cường giả mà bọn họ không thể tùy tiện chạm vào.

Bất quá sắc mặt hai người Dạ Hành từ khi xuất hiện cũng không có gì gọi là thoái mái, trái lại chỉ thấy trên trán Liễu Trấn Sơn có mồ hôi lấm tấm tuôn ra. Dạ Hành ngẩng đầu, thanh âm nặng nề vang lên

“Đã tới sao còn không xuất hiện, hà tất phải giấu đầu giấu đuôi làm gì”

“Hắc hắc, Dạ huynh vẫn sắc sảo như ngày nào a”

Một thanh âm thâm thúy vang vọng khắp thiên địa, ngay cả đám người Vân Chính Thiên nghe được thanh âm này không tự chủ mà run rẩy. Bởi vì trong thanh âm này ẩn giấu là chân chính uy áp từ một vị Phong Hào Đấu La mang tới.

Người này, không lẽ lại là Phong Hào Đấu La, lại còn là Phong Hào Đấu La Tà hồn sư.

Sự việc bắt đầu trở nên trầm trọng hơn rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment