Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 12


 
Edit: Naughtycat
 
Có một Phù tu vào Thiên Kiếm tông, trong nháy mắt chuyện này được lan truyền khắp Thiên Kiếm tông, rất nhiều đệ tử ở các phong đều chạy tới Thủ phong muốn thấy phong thái của vị Tiểu sư muội Phù tu này, kết quả bị một đám đệ tử ở Thủ phong đạp xuống. Vào buổi tối ở Thủ phong còn có một trận công phòng chiến đặc biệt gian khổ, đánh tới sáng hôm sau mới dừng lại. Những đệ tử có võ nghệ cao ở các phong khác cùng cao tầng đệ tử ở Thủ phong đều ở lại, trời còn chưa sáng nhóm đệ tử đã vây quanh viện của Tô Thanh Y, muốn nhìn phong thái của Tiểu sư muội.
 
Bởi vì hành vi mê gái này của bọn hắn, mà sáng ngày thứ hai khi Tô Thanh Y vừa mới tỉnh lập tức có cảm giác có gì không đúng lắm ở bên ngoài phòng. Nàng dùng thần thức tra xét lập tức phát hiện bên ngoài viện của nàng đứng đầy người. Vãn Thu bưng đồ rửa mặt đi đến, ôn hòa nói: “Chủ nhân, bên ngoài có nhiều người rất muốn nhìn thấy ngài đó.”
 
“Gặp ta làm gì?” Tô Thanh Y nhận khăn nóng từ trong tay Vãn Thu, không hiểu lắm, Vãn Thu hé miệng cười nói: “Không phải ngài đi xem là biết à?”
 
Tô Thanh Y gật gật đầu, rửa mặt xong liền đẩy cửa đi ra ngoài. Mới vừa mở cửa ra, nàng chợt nghe thấy mọi người xì xào nói.
 
“Tiểu sư muội đi ra rồi!”
 
“Nhường một chút đi! Nhường chỗ cho ta với chứ!”
 
“Mẹ nó, ngươi lại chen! Chen nữa lên Vấn Kiếm đài gặp nhau!”
 
“Ai còn đẩy ta nữa ta lập tức rút kiếm này!”
 
Tô Thanh Y chưa bao giờ bị vây xem như vậy, dù là năm đó làm Nhiễm Diễm có nhan sắc đứng đầu cũng chưa bao giờ gặp qua nhiều tên mê gái như vậy. Nàng ho nhẹ một tiếng, nói với mọi người: “Các vị sư huynh...”
 
“Tiểu sư muội!”

 
“Tiểu sư muội vừa nói chuyện kìa!”
 
“Giọng nói của Tiểu sư muội dễ nghe quá!”
 
Đám người lập tức la hét ầm ĩ, Tô Thanh Y đứng hình, nhìn bọn họ la hét ẫm ĩ không nhịn được nhíu mày. Tử Ngọc đẩy mọi người ra hé ra một khuôn mặt gấu mèo đi lên phía trước, ôn hòa nói: “Tô sư muội, đây đều là các huynh đệ của bảy ngọn núi, bởi vì nghe nói Tiểu sư muội là Phù tu cho nên đặc biệt tới đây gặp...”
 
Gặp cái gì cơ? Chưa thấy Phù tu bao giờ à?
 
Tô Thanh Y âm thầm phỉ nhổ, nàng hoàn toàn quên mất việc, bởi vì tư chất có hạn nên số lượng Phù tu ít đến đáng thương, mà số Phù tu ít ỏi đó lại đều tụ tập ở Tinh Vân môn, cho nên ở các đại môn phái, Phù tu đều là hàng hot.
 
Một Phù tu đơn độc có sức chiến đấu cường đại ở giai đoạn sau này nhưng ở giai đoạn đầu da mỏng máu yếu, nếu như không dựa vào trưởng bối hoặc đồng bạn khác trợ giúp thì rất khó sống qua được Kim Đan kỳ. Nhưng mà bắt đầu từ Trúc Cơ, Phù tu liền có tác dụng lớn trong việc tăng thêm lực công kích đối với đồng đội, cho nên các môn phái Kiếm tu đứng đầu cực kỳ hoan nghênh Phù tu đến.
 
Trong hai đại môn phái Kiếm tu, năm đó gà tặc[1] Nhất Kiếm môn liền tính đến điểm này nên môn phái này chọn vị trí gần với Tinh Vân môn. Mà Thiên Kiếm tông lại cách Tinh Vân môn hơn ba ngàn dặm, cho nên đã nhiều năm như vậy, Nhất Kiếm môn cũng có mấy đại năng Phù tu rồi mà ở Thiên Kiếm tông, trừ những đệ tử du lịch ở ngoài, gần như không có ai được nhìn thấy Phù tu cả.
[1] Gà tặc: là câu nói của Bắc Kinh, ghép vần là jī zéi. Là chỉ keo kiệt, bủn xỉn, lên không được mặt bàn; cũng chỉ người đặc biệt có thể tính kế, đặc biệt keo kiệt, giấu diếm tư tâm; còn có một ý khác chính là giảo hoạt, chơi tiểu thông minh, đồng thời còn có chút đáng khinh. (Theo baikebaidu)
 
Chứ đừng nói đến Phù tu học kiếm.
 
Vừa nghĩ tới Phù tu cũng yêu kiếm, nội tâm nhóm Kiếm tu đều có cảm giác vô cùng tự hào. Tô Thanh Y mỉm cười nhẹ gật đầu với mọi người, chắp tay nói: “Thanh Y cũng không được coi là Phù tu chính thức, chỉ hơi hiểu biết thôi, nếu có chỗ nào có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ.”
 
Vừa nói xong ở đây lập tức truyền đến một trận reo hò. Một thiếu niên đeo hai thanh kiếm sau lưng đột nhiên nhảy ra, kích động nói: “Sư muội, ngươi có thể giúp chúng ta vẽ trận giảm tốc trên quần áo không?”
 
“Ta nghe theo phân phó của Tử Ngọc sư huynh.” Tô Thanh Y cười nói, thiếu niên kia lập tức nói: “Sư muội, ta là Tinh Hà thủ đồ của Đệ Lục phong, ngươi vẽ tinh trận cho ta đi sau này ta bảo vệ ngươi!”
 
Còn chưa nói xong, một thanh bạch ngọc kiếm từ trên trời giáng xuống, cắm mạnh ở trước mặt Tinh Hà, Tinh Hà sợ tới mức lùi về phía sau ba trượng, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tử Ngọc đang cười nhẹ nhàng, nổi giận mắng: “Tiết Tử Ngọc ngươi bớt hù dọa ta đi, sư muội là sư muội của mọi người, không cần ngươi quản!”
 
Trên mặt Tử Ngọc mang theo ý cười, giọng nói lại lạnh lùng: “Sư muội có Thủ phong đệ tử chúng ta che chở rồi, ngươi lăn về Đệ Lục phong của ngươi đi!”
 
“Hừ, Tiết Tử Ngọc, lời này của ngươi ta không thích nghe đấy.” Tinh Hà phất tay áo, tay Tiết Tử Ngọc vừa đưa lên ngọc kiếm lập tức bay về trong tay hắn, nhíu mày nói: “Lên Vấn Kiếm đài đánh nhau không?”
 
Sắc mặt Tinh Hà cứng đờ, sau khi hừ lạnh một tiếng đột nhiên bày ra vẻ mặt tươi cười, nói với Tô Thanh Y: “Tiểu sư muội à, hôm nay có con chó lông trắng quấy rầy chúng ta nói chuyện, lần sau sư huynh lại đến tìm ngươi nhé!”
 
Vừa dứt lời, một kiếm của Tiết Tử Ngọc đã đập tới, dưới chân Tinh Hà lóe lên một cái tinh trận, trong nháy mắt vội vàng chạy ra khỏi Thủ phong.
 
Có Tiết Tử Ngọc với Tinh Hà náo loạn phía trước, mọi người cũng không dám ồn ào nữa, sau khi Tô Thanh Y tiễn tất cả mọi người, Tiết Tử Ngọc thở dài nói: “Tô sư muội, sau khi ngươi đến đây, trách nhiệm của sư huynh cũng lớn hơn nhiều đấy.”
 
“Sư huynh không cần buồn phiền,” Tô Thanh Y cười nói: “Chẳng qua chỉ là một cái Lạc Vũ tinh trận mà thôi, ngươi lấy hết y phục cần vẽ tới đây, mỗi ngày ta vẽ cho mấy cái.”
 
Mắt Tiết Tử Ngọc sáng lên, vỗ vai Tô Thanh Y nói: “Sư muội tốt, nhất định phải giữ lời đấy!”
 
“Nhưng mà ta cần một ít đồ vật,” Lông mi Tô Thanh Y cong cong cười nói: “Pháp lực của ta thấp, đương nhiên nếu dùng máu làm môi giới vẽ ra phù trận là tốt nhất, nhưng vẽ nhiều như vậy cho các sư huynh, ta không thể đều dùng máu của ta được, cho nên mong sư huynh lấy cho ta một ít máu Tiên thú đến đây.”
 
“Tiên thú?” Tiết Tử Ngọc ngẩn người, Tô Thanh Y đưa ánh mắt ra phía sau núi: “Ta nghe nói... Thiên Kiếm tông chăn nuôi rất nhiều Tiên thú mà.”

 
“Muốn... muốn giết à?” Tiết Tử Ngọc hơi thấp thỏm, Tô Thanh Y lắc đầu: “Chỉ lấy một chút máu làm mực là được rồi.”
 
Tiết Tử Ngọc yên tâm, vội vàng nói: “Việc này cứ giao cho ta.”
 
Nói xong, hắn lập tức dẫn các vị đệ tử rời đi.
 
Tới buổi chiều, Tô Thanh Y liền nghe nói, nhóm nhập thất đệ tử của Thiên Kiếm tông nổi điên cả rồi, cả nhóm liều mạng đi ra sau núi bắt tiên thú lấy máu.
 
Tới buổi tối, Tô Thanh Y đã thấy Tiết Tử Ngọc cùng Tinh Hà bê một vạc máu Tiên thú đến, đứng phía sau bọn họ là một tu sĩ mặc áo dài trắng, đỉnh đầu cắm một cái lông chim trên kim quan, trong tay cầm khư khư cái quạt cũng bằng lông chim, nhìn qua hơi nữ tính, vừa nhìn thấy Tô Thanh Y lập tức hừ lạnh: “Ai yo, đây là Tiểu sư muội à.”
 
Đâu ra tên ẻo lả này...
 
Tô Thanh Y nghĩ thầm, nét mặt không thay đổi: “Vị sư huynh này là?”
 
“Thủ tịch đệ tử Đệ Thất phong, Đan Nhiễm.”
 
Tinh Hà lập tức mở miệng, cùng Tiết Tử Ngọc để vạc vào trong viện, rồi vội vàng chạy đến bên người Tô Thanh Y, từ phía sau lấy ra một bao quần áo, chân chó nói: “Sư muội, đây là quần áo của các vị sư huynh ở Đệ Lục phong, cái phía trên cùng là của ta đấy nhé, người đừng nhớ lộn nhé! Của ta nhất định phải vẽ đẹp đấy!”
 
Tô Thanh Y dở khóc dở cười thu quần áo, Tiết Tử Ngọc cười lạnh, phủi phủi tay ôn hòa nói: “Sư muội, ta đã bỏ quần áo của các sư huynh ở Thủ phong vào phòng người rồi nhé. Trong ngày lúc nào tiện thì người hãy vẽ nhé đừng làm lụng vất vả quá nhé.”
 
“Vâng,” Tô Thanh Y cho Tiết Tử Ngọc thể diện, gật đầu nói: “Thanh Y sẽ làm hết sức mình.”
 
“Còn có nhóm của ta Đệ Thất phong nữa,” Đan Nhiễm ngạo mạn đi đến cạnh Tô Thanh Y, quăng bao quần áo vào ngực nàng, mặt mũi đầy kiêu ngạo nói: “Đệ Thất phong chúng ta vẽ Ngự hỏa trận, ngươi...”
 
“Sư huynh,” Tô Thanh Y cười tủm tỉm nhìn hắn: “Năng lực của Thanh Y có hạn sẽ không vẽ Ngự hỏa trận.”
 
Lời này vừa nói ra thì Đan Nhiễm lập tức sửng sốt, thấy Đan Nhiễm kinh ngạc, hai người kia đều cười trộm. Đan Nhiễm giận dữ cười nói: “Được, dám bày sắc mặt cho ta xem... Người chờ đó cho ta!”
 
Nói xong hắn liền nổi giận đùng đùng đi mất.
 
Tô Thanh Y quay đầu lại làm một pháp thuật giữ tươi vạc máu Thần thú, sau đó khom người nói với Tiết Tử Ngọc và Tinh Hà: “Các sư huynh cứ yên tâm, sau ba ngày nữa ta sẽ đưa tới.”
 
“Bây giờ đêm đã khuya rồi, sư muội nghỉ ngơi sớm đi, chúng ta cũng không vội.” Tiết Tử Ngọc ôn hòa cười nói, một tay túm lấy Tinh Hà còn đang muốn nói gì đó kéo ra ngoài nói: “Sư muội nghỉ ngơi đi nhé, chúng ta đi trước.”
 
“Này này, Tiết Tử Ngọc ngươi buông ra, ta còn có chuyện muốn nói với sư muội...”
 
Chờ bọn hắn đi cả rồi, Tô Thanh Y đi đến trước vạc ngửi ngửi mùi máu tươi.
 
Ban đầu Phù tu chủ yếu dựa vào máu để vẽ phù triện, càng là máu tươi có huyết thống cao quý thì càng dễ vẽ được phù triện trận pháp được thiên địa tán thành. Tô Thanh Y lấy một nghiên mực máu, sau đó nhỏ một giọt máu của mình vào để tăng thêm độ khống chế của mình với phù triện sau này, rồi lấy bút ra.
 
Nhóm Kiếm tu rất thích Lạc Vũ tinh trận, thật ra cái bọn hắn nói tới chính là cái tinh trận giảm tốc kia. Năm đó Tô Thanh Y dựa vào việc vẽ tinh trận này kiếm thêm chút thu nhập, một đêm vẽ hai trăm cái không thành vấn đề. Chẳng qua bây giờ tu vi của nàng thấp, vẽ loại tinh trận này sẽ hơi phí sức, một đêm có thể vẽ ba cái là đã tốt lắm rồi.
 

Nàng lấy ra quần áo của Tiết Tử Ngọc và Tinh Hà sau đó liền nghiêm túc ngồi vẽ. Làm được một nửa, nàng chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa sổ, nàng dùng thần thức dò xét, lập tức ngây người, là Đan Nhiễm.
 
Đan Nhiễm tới đây làm gì? Bởi vì nàng không giúp hắn vẽ Ngự hỏa trận nên hắn thẹn quá hóa giận à?
 
Tô Thanh Y nhanh chóng vẽ một lá bạo phá phù giấu trong tay, giả vờ không biết bên ngoài có người. Sau khi Đan Nhiễm đợi một lúc cuối cùng cũng không chờ được, đẩy cửa sổ ra, nhỏ giọng gọi: “Sư muội! Sư muội!”
 
“Đan Nhiễm sư huynh?” Tô Thanh Y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Sao ngươi lại đến đây?”
 
“Sư muội,” Vẻ mặt Đan Nhiễm lộ ra vẻ nghiêm túc, Tô Thanh Y không nhịn được cũng nghiêm túc theo, sau khi hai người nghiêm túc cả nửa ngày, bỗng nhiên Đan Nhiễm lộ ra vẻ mặt muốn khóc nói: “Sư muội, ngươi không giúp ta vẽ Ngự hỏa trận, các sư đệ sư muội không cho ta về núi, ngươi thương ta đi mà, giúp ta vẽ đi mà...”
 
Tô Thanh Y: “...”
 
Sớm biết có lúc phải cầu ta thì lúc trước ngươi như vậy làm cái chim gì?
 
“Cầu xin ngươi mà! Ngươi muốn ta làm gì ta cũng có thể làm! Lấy thân báo đáp cũng được!”
 
“Cảm ơn nhiều,” Tô Thanh Y vội vàng đưa tay: “Để quần áo lại đi, ta từ từ vẽ cho.”
 
“Xong!” Đan Nhiễm cầm quần áo để lên bệ cửa sổ, còn để lại một bình đan dược, cười nói: “Sư muội, đây là Hồi Sinh đan chuyên dùng để chữa thương, ngươi cứ cầm mà dùng nhé!”
 
Nói xong hắn lập tức đóng cửa sổ giống như sợ Tô Thanh Y đổi ý vậy, nhanh chân chạy mất. Chờ hắn chạy rồi, Tô Thanh Y thở dài, cả ngày chỉ vẽ quần áo thế này thì làm sao mới có thể thành đồ đệ của Tần Tử Thực được đây?
 
Suy nghĩ một lát, nàng lại cúi đầu nghiêm túc vẽ trận pháp. Cỗ thân thể này càng ngày càng thuần thục với việc vẽ bùa, càng ngày càng tiếp cận đến trình độ trong trí nhớ của nàng.
 
Vẽ đến nửa đêm, rốt cục nàng cũng hoàn thành nhiệm vụ cho hai người, liền lên giường đi ngủ.
 
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Vãn Thu đã vuốt mặt của nàng nói: “Chủ nhân, đến lúc luyện công buổi sáng rồi, tỉnh, tỉnh.”
 
Tô Thanh Y mơ mơ màng màng mở to mắt, Vãn Thu đổi cho nàng quần áo của Thiên Kiếm Tông đệ tử, sau đó giúp nàng rửa mặt sạch sẽ, rồi sau đó đẩy nàng ra ngoài cửa lớn.
 
Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh buổi sáng sớm đã thổi tới, Tô Thanh Y bị lạnh đến run rẩy. Sau đó nàng liền thấy Tiết Tử Ngọc dẫn đầu một đám người đứng ở trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Sư muội, đến lúc chạy bộ buổi sáng sớm rồi. Ngươi vẫn chưa có kiếm, ta dẫn ngươi đi chọn kiếm trước nhé?”
 
Tô Thanh Y nhìn bầu trời vẫn đen xì, hơi muốn khóc.
 
Còn chưa có mặt trời mà các sư huynh! Kiếm tu các ngươi dậy sớm thế làm gì!! Biết như thế này, nàng vào Thiên Kiếm tông làm cọng lông gì!
 


Bình Luận (0)
Comment