Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 30


 
Edit: Naughtycat
 
Câu nói của Tô Thanh Y làm Nhiễm Thù hơi sững sờ, Tô Thanh Y vịn kiếm thở, cười nói: “Nhiễm Thù, bây giờ ngươi là Xuất Khiếu kỳ, ta chỉ là Trúc Cơ kỳ, ngươi không ngại thì cho ta một chút thời gian để ta nói rõ ràng với ngươi.”
 
“Ta từng coi ngươi như muội muội,” Tô Thanh Y cười khổ: “Mọi chuyện ta đều nghĩ đến ngươi, luôn sợ người khác khi dễ ngươi. Thế nhưng ngươi báo đáp ta như thế nào?”
 
“Ta thích Tạ Hàn Đàm, nếu ngươi cũng thích hắn thì có thể nói với ta mà, Nhiễm Diễm ta không phải người cầm lên rồi không bỏ xuống được, ngươi cần gì phải gạt ta như thế, cùng hắn ám độ trần thương[1], sau đó liên thủ giết ta?”
[1] Ám độ trần thương: Làm việc mờ ám với nhau, tư thông.
 
“Ta cứu Tạ Hàn Đàm, nuôi hắn, có thể nói... Hắn có thành tựu như ngày hôm nay, Nhiễm Diễm ta có ít nhất hơn một nửa sức lực, vậy mà hắn lại thiết kế giết ta.”
 
“Ngươi là sư muội của ta, lớn lên với ta từ nhỏ, lại là người lòng lang dạ sói như thế, ngươi không báo thù cho ta thì thôi, thế mà lại một lòng muốn lấy lòng hắn, bạch đầu giai lão, trong lòng của ngươi có nửa phần cho ta không?!”
 
“Nếu không coi ta là tỷ muội, ta và ngươi tự nhiên là kẻ thù. Kẻ thù gặp nhau cần gì làm bộ làm tịch như thế, muốn giết cứ giết, còn khóc nói không muốn giết ta cái gì, thật sự làm ta ghê tởm!”
 
“Hôm nay ta liền hỏi ngươi một câu, năm đó, rốt cuộc vì sao ngươi giết ta? Hiện giờ, vì sao ngươi lại giết ta?!”
 
“Sư tỷ...” Nhiễm Thù nhắm mắt lộ ra vẻ thống khổ, một lát sau, nàng ta cười khẽ: “Năm đó không phải ta muốn giết sư tỷ, là trên đời này mọi người đều ngóng trông sư tỷ chết. Hiện giờ ta muốn giết sư tỷ, là vì nếu sư tỷ đã chết thì không nên trở về! Thuở nhỏ sư tỷ thiên phú trác tuyệt, ngộ tính có một không hai, một khi chỉ điểm đều làm cho Nhiễm Thù thể hồ quán đỉnh. Hôm nay... Cũng là như thế.”
 
“Sư tỷ nói rất đúng.” Nàng ta mở to mắt, nắm chặt kim tiên: “Nếu sư tỷ đã biết chuyện năm đó thì ta và ngươi chính là kẻ thù, không xứng làm tỷ muội. Nhiễm Diễm, lần này, ta sẽ cho người thần hồn tẫn tán, không thể trở về nữa!”
 
Nói xong, kim tiên bỗng nhiên quấn sang, con ngươi Tô Thanh Y co lại, thả Kiếm ý trong ngọc bài của Tần Tử Thực ra ngoài! Thân hình Nhiễm Thù khẽ đảo, bị Kiếm ý hung hăng xẹt qua giữa bụng làm cho vội vàng lùi ra ba trượng, cũng chính trong nháy mắt này, Tô Thanh Y lập tức xông ra ngoài. Sau khi Nhiễm Thù tránh thoát đạo Kiếm ý thì đuổi sát theo, một đạo kim tiên lại trực tiếp quật tới, lần này trên kim tiên mang theo mười một lá bùa, trong nháy mắt đánh lên người Tô Thanh Y! Tô Thanh Y không kịp tránh đi, đại kiếm chống đỡ ở trước mặt được một chút, chặn kim tiên, nhưng trên thân kiếm cũng xuất hiện vết rạn, mười một đạo phù chú lại tiếp tục đập trên người nàng! Trong một chớp mắt, Tô Thanh Y chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều dời khỏi vị trí, xương cốt trên người dường như cũng bị nát ra, nàng không đỡ được nữa, ngã sấp xuống đất, nôn ra từng ngụm máu tươi.
 
Âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên: “Kí chủ, sinh mạng đang bị đe dọa, có tiêu 1000 điểm mở ra hệ thống cấp cứu không?”
 
“Có có có có!!”
 
Trong đầu Tô Thanh Y liều mạng trả lời. Cũng chính trong nháy mắt, một đạo hào quang bao phủ Tô Thanh Y, ánh sáng kia đâm vào làm đau mắt Nhiễm Thù, cái gì cũng đều không thấy rõ, chờ tới lúc trời quang mây tạnh, Nhiễm Thù ngẩng đầu lên đã thấy Tô Thanh Y ở trước mặt đã biến mất.

 
Chờ tới khi Tô Thanh Y mở to mắt, nàng đã xuất hiện ở lân cận Vấn Kiếm nhai, phòng nhỏ của Tần Tử Thực ở vách đá, giống như một tòa đảo hoang, ở nơi đó lẳng lặng chờ nàng.
 
Máu me nàng be bét khắp người, kiếm cũng bị gãy ở bên người, trong cổ họng đều là máu tươi, trên bụng cũng bị nổ ra một lỗ lớn. Nàng gọi ra lên tiếng, từng bước một bò tới trước cửa phòng Tần Tử Thực, khó khăn, một quyền lại một quyền đập lên cửa phòng.
 
Tần Tử Thực đang ngồi thiền nghe thấy âm thanh bên ngoài, ngửi thấy mùi máu tươi, thân hình nháy mắt xuất hiện trước cửa, vừa mở cửa ra liền thấy Tô Thanh Y nằm trên mặt đất, cả người toàn máu giống như trong bể máu đi ra. Nàng ngẩng đầu, trên khuôn mặt thuần khiết thường ngày tràn đầy thống khổ, run rẩy cầm góc áo hắn, khó khăn nói: “Tần Tử Thực... Cứu ta...”
 
Trong chớp mắt, dường như có sấm sét vang dội, Tần Tử Thực run rẩy ngồi xổm xuống, bế Tô Thanh Y lên. Không biết vì sao, cả người hắn đều run rẩy, tu đạo năm mươi hai năm, chưa từng có lúc nào để hắn có thể hoảng hốt, phẫn nộ không chịu nổi như thế.
 
“Đan Huy,” Hắn ngẩng đầu lên, lạnh giọng mở miệng, âm thanh trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Đệ Thất phong, đệ tử Đệ Thất phong cũng nghe được âm thanh run nhè nhẹ của Tần Tử Thực: “Đan Huy, cứu người!”
 
Đan Huy đang luyện dược bị hủy mất một lò đan dược, hắn khí thế hung hắn lao ra cửa, vừa mở cửa ra đã thấy Tần Tử Thực ôm một người đầy máu đứng trước mặt hắn.
 
Tới nhanh như vậy?!
 
Đan Huy sợ ngây người, sau đó thấy người trong ngực Tần Tử Thực, lập tức nhíu mày: “Mau vào!”, rồi sau đó phân phó đệ tử: “Gọi Đan Nhiễm tới đây cho ta!”
 
Không chờ hắn nói, Tần Tử Thực lập tức ôm Tô Thanh Y đặt lên trên giường.
 
Toàn thân nàng toàn vết thương, bị các loại phù chú nổ đến không còn một chỗ nào hoàn hảo cả.
 
Đan Huy đút cho nàng một viên đan dược trước, cũng không cãi lộn với Tần Tử Thực, nhắm mắt lại, trong tay tỏa ra một đạo bạch quang, che ở giữa bụng Tô Thanh Y. Một lúc sau, Đan Nhiễm lỗ mãng vọt vào, cung kính nói: “Sư phụ...” Còn chưa nói xong đã nhìn thấy người nằm trên giường, Đan Nhiễm lập tức nhảy dựng lên, tức giận nói: “Tiểu sư muội!”
 
“Câm miệng, lấy Cố Hồn đan đến đây!” Trên đầu Đan Huy toát ra mồ hôi lạnh, vừa nghe lời này, Đan Nhiễm và Tần Tử Thực đều biến sắc.
 
Không phải lúc sinh tử không được dùng loại trân phẩm như Cố Hồn đan. Tần Tử Thực nắm tay Tô Thanh Y, cảm giác được trong tay dinh dính toàn mồ hôi, trong lòng lại thấy mờ mịt.
 
Nàng phải chết, phải chết sao?
 
Thật ra ngay từ lúc đầu nhìn thấy nàng, hắn liền biết tâm trí như nàng làm sao sống nổi ở Tu chân giới chứ?
 
Nếu như thiên tư nàng tốt thì còn đỡ, ở Tu chân giới cường giả vi tôn, chỉ cần nàng đủ mạnh, âm mưu quỷ kế nào cũng không làm gì được nàng. Nhưng mà nàng lại yếu như vậy...
 
Kinh mạch bị lấp kín, thể chất là Ngũ linh căn, cho dù có chút thành tích ở con đường Phù tu thì cũng không thể đi đến đỉnh phong được.
 
Là hắn không tốt, hắn nên một mực ở cạnh nàng, như vậy thì ai cũng không làm nàng bị thương tổn được.
 
Tô Thanh Y chính là một tiểu công chúa, nên sống một cuộc sống giống trong mơ vậy, nên tùy tiện vui vẻ cái gì cũng không cần nghĩ, tại sao lại muốn tới đây chịu tội chứ?
 
Chẳng phải có hắn đến là đủ rồi sao?
 
Con đường tu đạo khó như vậy, chẳng phải mình hắn tới tu là đủ rồi sao?
 
Vì sao còn đưa cả nàng đến chứ?
 
Đúng vậy, nơi này quá tịch mịch, quá cô độc, một mình hắn, cuối cùng sẽ nhớ về quãng thời gian ở thế kỷ 21.
 
Thời điểm trông thấy nàng đến, trong lòng của hắn vô cùng mừng rỡ. Có người đến từ thế giới trước, lại là người mà hắn quen biết sinh động đứng trước mặt hắn, nhắc nhở hắn, quãng thời gian kia không phải ảo tưởng của hắn, mà là chân thật tồn tại.
 
Lúc ở cùng với nàng, hắn vẫn không nhịn được mà thấy vui vẻ, ngẫu nhiên trêu chọc nàng, nhìn nàng mỉm cười, nhìn nàng uể oải, nhìn nàng chơi xấu, nhìn nàng ỷ lại hắn, nắm chặt tay áo của hắn, trốn ở phía sau hắn, nhìn nàng phát triển, giống một Kiếm tu chân chính, cầm kiếm đứng ở trên Vấn Kiếm đài, hắn đều sẽ nhịn không được tim đập rộn lên, giống như mình chỉ là một thiếu niên bình thường vậy.
 
Mặc dù hắn luôn không muốn ở gần nàng, tự nói với mình nàng chỉ là một cố nhân mà thôi. Vì mình lưu luyến quá khứ nên chiếu cố nàng nhiều hơn một chút, nhưng tại sao lúc vừa bắt đầu tâm cảnh lại trở nên khó hiểu như vậy?
 
Vì sao run rẩy, vì sao lại kinh hoảng, vì sao lại sợ hãi, vì sao lại kinh sợ?
 
Nắm tay Tô Thanh Y, Tần Tử Thực không dám nghĩ sâu vào vấn đề này nữa. Nhưng hắn biết một điều...
 
Nếu như tu đạo năm mươi hai năm mà hắn không bảo vệ được Tô Thanh Y, như vậy thì đạo này có ý nghĩa gì?

 
Tô Thanh Y, Tô Thanh Y trong lòng của hắn, dù là khi hắn nhục hắn hại hắn, cũng phải sống một cách phóng khoáng, tiêu sái chứ.
 
Một đạo ánh sáng từ trên người Tần Tử Thực phóng lên cao, đệ tử bên cạnh đều giật mình, Tần Tử Thực chậm rãi mở to mắt, trong mắt là một mảng thanh minh.
 
Hắn ngộ đạo.
 
Đan Huy không dám nơi lỏng, hào quang trong tay cuồn cuộn không ngừng chảy tới trên người Tô Thanh Y, một tấc lại một tấc quấn lên miệng vết thương của nàng, sau một lúc lâu, hắn hết sức ngồi bệt trên mặt đất được Đan Nhiễm đỡ lấy.
 
“Tần Tử Thực...” Đan Huy yếu ớt mở miệng: “Nhất định là đời trước cả nhà ta thiếu nợ ngươi!”
 
Tần Tử Thực không nói gì, Đan Huy phất tay nói: “Nhanh nhanh mang ta xuống dưới, đôi cẩu nam nữ này chướng mắt quá đi!”
 
Đan Nhiễm không dám nhiều lời, cõng sư phụ mang theo mấy đệ tử ra khỏi dược lư, mọi người đi rồi, Tần Tử Thực nhìn Tô Thanh Y vẫn đang mê man, chậm rãi mở miệng.
 
“Ta bảo vệ ngươi.”
 
Hắn mở miệng, âm thanh kiên định, trong mắt là một mảng thanh minh: “Ta không cần tình yêu của ngươi, ta bảo vệ ngươi. Tô Thanh Y, ta bảo vệ ngươi trường sinh đại đạo, bảo vệ ngươi bình an không lo nghĩ, bảo vệ ngươi tiêu dao thiên địa, ta không giao tâm cho ngươi cứ như vậy bảo vệ ngươi, thì cũng sẽ không khổ sở, có đúng không?”
 
Tô Thanh Y không trả lời hắn.
 
Nàng đã bị vây trong cơn ác mộng, trong ác mộng là ngày nàng bị giết hôm đó, nhưng khác ở chỗ, lần này tất cả mọi người đều đứng xung quanh nàng.
 
Lưỡi kiếm sắc bén xé gió bay đến đâm vào lồng ngực nàng, nàng nhìn thấy bạn bè người thân của nàng cầm kiếm từng bước một bước đến gần nàng.
 
“Thiên đao vạn quả! Thiên đao vạn quả ma đầu kia đi!”
 
Có người cao giọng hét lên.
 
Trầm Trúc, Nhiễm Thù, Tạ Hàn Đàm, Nhiễm Mặc, phụ thân, mẫu thân, sư phụ...
 
Tất cả mọi người đều khua kiếm về phía nàng.
 
“Sư phụ... Sư phụ đừng chết...” Nàng nỉ non thành tiếng, Tần Tử Thực vội vàng lại gần nghe nàng lầm rầm, hắn hơi sửng sốt.
 
Sư phụ Nhiễm Diễm của nàng... Là hắn tự tay giết.
 
“Không... Phụ thân... Mẫu thân...”
 
“Hàn Đàm, đừng... Van cầu ngươi... Đừng mà...”
 
Nàng lặp đi lặp lại một cái tên: “Hàn Đàm... Hàn Đàm...”
 
Lời của nàng giống như một lưỡi kiếm sắc, đâm vào trong lòng Tần Tử Thực. Đột nhiên hắn cảm thấy hơi bực bội, nhưng điều này cũng không ngoài dự đoán của hắn.
 
Nàng không thích hắn, vẫn đều không thích hắn, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
 
Hắn đứng dậy, vén rèm đi ra ngoài.
 
Trong mộng, tất cả mọi người đều cắt máu thịt của nàng, Tô Thanh Y vô cùng đau đớn.
 
Nàng vô cùng muốn hỏi, vì sao, vì sao lại đối xử với nàng như vậy, nàng đối với bọn họ không tốt à?
 
Không có người trả lời, cảnh tượng chậm rãi biến thành bàn học lúc học trung học, Tần Tử Thực đang ngồi nghiêm túc viết bài tập, ánh mặt trời rơi xuống, chiếu lên làn da trắng nõn của hắn, có thể nhìn rõ đến từng lỗ chân lông. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, rõ ràng là thiếu niên thanh tú, thế nào mà lại càng nhìn càng đẹp.
 
“Tô Thanh Y,” Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt chậm rãi hóa thành tu sĩ tuấn mỹ kinh diễm trác tuyệt mặc bạch bào lam sam kia, hắn đi trong đám người, tay cầm kiếm ngọc, thân hình thon dài, sau đó hắn dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
 
“Con đường tu hành gian nguy cực khổ, ta đã đi qua thì tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi đại đạo chính đồ.”

 
Âm thanh của hắn bình thản lạnh như băng, giống như Bạch Ngọc kiếm trong tay của hắn vậy, lại làm cho người ta không khỏi tin tưởng.
 
Thiên Kiếm tông, Tĩnh Diễn đạo quân, nói là làm, hứa hẹn thì sẽ thực hiện, tu đạo năm mươi hai năm, chưa từng có vết nhơ nào. Biết rõ hắn là một tu sĩ có phẩm chất cao thượng nên không muốn thấy nàng khổ cực, nhưng cũng không thể thay đổi một sự thật.
 
Dù là kiếp trước hay kiếp này, cho tới bây giờ chỉ có một người tên Tần Tử Thực là chân chính cho nàng sự ấm áp.
 
Tô Thanh Y thầm đọc cái tên này, giống như một lá bùa hộ thân vậy, nàng chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt là nóc nhà treo đầy dược liệu, nàng cử động thân thể, cảm giác đã tốt hơn nhiều rồi, quay đầu nhìn sang bên cạnh, chắc là ở trong phòng Đệ Thất phong.
 
“Có ai không...” Nàng vừa mở miệng, lập tức phát hiện giọng của mình khàn khàn, một lát sau, nàng nhìn thấy Bạch Ngọc kiếm đẩy rèm ra, sau đó đi đến.
 
“Phong... Phong chủ...” Tô Thanh Y sợ ngây người, Tần Tử Thực không nói lời nào, cầm nước thuốc Đan Huy cho trong tay đưa cho nàng.
 
Tô Thanh Y thuận theo Tần Tử Thực cầm nước thuốc vào trong tay, uống từng ngụm nhỏ. Tần Tử Thực nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ai làm?”
 
Tô Thanh Y bị sắc, ra sức ho khan, Tần Tử Thực muốn giúp nàng vỗ lưng, cuối cùng vẫn đứng đờ tại chỗ, sau khi Tô Thanh Y ho khan một lúc, âm thanh đã trong hơn nhiều, vội nói: “Không có gì... Chỉ là gặp được hai bên tu sĩ đánh lộn...”
 
“Dạng tu sĩ nào mà sau khi dùng một đạo Kiếm ý của ta còn có thể đả thương ngươi đến tận đây?” Tần Tử Thực không có ý định để nàng nói chuyện cười, lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn nói vậy thì để ta đoán.”
 
Hắn liếc mắt đảo qua miệng vết thương của nàng: “Xuất Khiếu kỳ, Phù tu, nhân vật như thế hiện tại không quá mười lăm người.”
 
Thân hình Tô Thanh Y cứng đờ, Tần Tử Thực tiếp tục nói: “Ngươi có thể gặp phải khẳng định có liên quan đến sư phụ Nhiễm Diễm của ngươi, năm tán tu khẳng định không phải, gần gũi nhất chính là nhóm người Tinh Vân môn, Tinh Vân môn có bảy Phù tu ở Xuất Khiếu kỳ, Nhiễm Thù, Trầm Trúc, thêm năm vị trưởng lão nữa, là người nào?”
 
Tần Tử Thực mím chặt môi, Tần Tử Thực có chút nóng nẩy, cười lạnh nói: “Không nói đúng không, ta lập tức tìm từng người từng người một.”
 
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!” Tô Thanh Y không kiềm chế được, lạnh giọng mở miệng, Tần Tử Thực không quay người lại, lạnh lùng nói: “Ta muốn ngươi phải nhớ rõ một chuyện.”
 
“Ngươi vào Thiên Kiếm tông của ta, vào Vấn Kiếm phong của ta, chính là môn hạ đệ tử của ta. Chưa từng có ai có thể ức hiếp môn hạ đệ tử của ta như thế cả.”
 
Nói xong, hắn xoay người lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Trước đây ngươi sống thế nào ta mặc kệ, nhưng bây giờ ngươi phải nhớ rõ, người khác không được ức hiếp ngươi sỉ nhục ngươi, ngươi cũng không cần chịu đựng kìm nén. Nhìn ai khó chịu thì ngươi đánh lại, đánh không thắng thì người trở về tìm sư huynh, nhóm Tiết Tử Ngọc mà không thắng nữa thì ngươi đến tìm ta.”
 
“Phong... Phong chủ...” Tô Thanh Y sợ ngây người.
 
Nàng nghĩ người như Tần Tử Thực chính là một bông hoa cao thượng chứ? Sao nói chuyện lại giống xã hội đen vậy...
 
Dường như Tần Tử Thực cũng cảm thấy mình lỡ lời, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
 
Chờ sau khi ra khỏi cửa, hắn gọi Tiết Tử Ngọc đến.
 
“Người làm Tô Thanh Y bị thương cũng bị Kiếm ý của ta làm bị thương, ngươi đi tra đi.”
 
“Vâng, Phong chủ.” Trong mắt Tiết Tử Ngọc hiện lên lãnh ý, xoay người rời đi.
 
 
 
 
 
 


Bình Luận (0)
Comment