Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 33


 
Edit: Naughtycat
 
Sau khi nàng mắng ra miệng, toàn trường lập tức lặng như tờ.
 
Người ở đây cũng bắt đầu cảm thấy hoài nghi cuộc đời, lúc nào thì một cái Trúc Cơ kỳ cũng có thể bảo Đại Thừa kỳ ngậm miệng?
 
Sau khi Tô Thanh Y mắng xong, ngay cả Tần Tử Thực cũng phải liếc mắt nhìn nàng, Tạ Hàn Đàm vịn tường nở nụ cười, Tô Thanh Y sợ tới mức nhanh chóng co lại ở sau lưng Tần Tử Thực, động tác nhỏ này của nàng làm Tần Tử Thực không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên, nhưng mà vẻ mặt của hắn thể hiện biên độ không lớn, cơ bản không nhìn ra được.
 
Tạ Hàn Đàm đứng lên, mỉm cười nói: “Ta biết... Ngươi không muốn gặp ta. Nhưng mà không việc gì,” trong mắt của tràn đầy cưng chiều: “Ngươi còn sống, vậy là tốt rồi.”
 
Tô Thanh Y nhô đầu ra từ phía sau Tần Tử Thực, cố ý làm ra dáng vẻ sợ hãi, kéo ống tay áo của Tần Tử Thực, Tần Tử Thực lập tức hiểu ý, gật gật đầu, đưa tay bày ra kết giới, ngăn đám người đang rình xem chắn ở bên ngoài kết giới. Tô Thanh Y lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên nói: “Sư huynh, năm đó sư phụ đã nói rồi, nàng không phải là người Tinh Vân môn nữa, ta cũng không cần quay về Tinh Vân môn, ngươi để ta ở lại đây đi thôi...”
 
Nghe được Tô Thanh Y nói, Tạ Hàn Đàm lập tức hiểu được, nàng cũng không muốn để lộ ra thân phận của mình. Hắn cũng không muốn làm lộ thân phận của nàng, hắn hi vọng đây là một bí mật, bí mật chỉ thuộc về hai người bọn họ.
 
Thế là hắn cười cười, khẽ quát: “Cái này không phải do ngươi quyết!”
 
Hắn lập tức đột ngột ra tay, chộp về phía nàng, cũng chính trong nháy mắt đó, Bạch Ngọc kiếm rút ra khỏi vỏ! Một đạo hào quang chém về phía Tạ Hàn Đàm, cây quạt nhỏ trong tay Tạ Hàn Đàm dồn sức một cái, một đạo ánh sáng khác lập tức vọt tới đạo hào quang của Tần Tử Thực, tiếp đó đổi thành một thủ thế phức tạp, trong miệng ngâm xướng chú ngữ, chữ vàng nổi lên ở không trung vây quanh hắn, tinh bàn ở dưới chân hắn mở rộng, Bạch Ngọc kiếm trong tay Tần Tử Thực bay lên không trung, phân ra làm hai, hai phân ra làm bốn, chiếm cứ bốn phương Đông Tây Nam Bắc, ở giữa đặt một trận đồ Bát Quái, vọt về phía Tạ Hàn Đàm, thủ thế của Tạ Hàn Đàm biến ra một cái quang trận, đón lấy thế ngươing của Tần Tử Thực. Hai bên chạm vào nhau, đất rung núi chuyển, Tạ Hàn Đàm gầm lên: “Tĩnh Diễn đạo quân, ngươi đây là có ý gì?!”
 
Ngọc kiếm bay về trong tay, Tần Tử Thực cầm kiếm che trước người Tô Thanh Y: “Ngươi muốn mang người đi ở trên địa bàn của ta, đã hỏi ý của ta chưa?”
 
“Sư muội của ta, có quan hệ gì đến ngươi chứ?” Tạ Hàn Đàm cười lạnh nói: “Nàng là đệ tử thân truyền của sư phụ ta, là đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm tông ngươi, chẳng lẽ không nên về Tinh Vân môn của ta à?!”
 
“Ai nói cho ngươi biết nàng là đệ tử ngoại môn?” Tần Tử Thực giương mắt, xoay người sang chỗ khác, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Ngươi có đồng ý bái ta làm sư phụ không?”
 
Tô Thanh Y ngẩn người, thấy Tần Tử Thực đưa tay đặt lên đầu nàng, ngươi là Ngũ linh căn, ta sẽ tẩy cho ngươi thành Đơn linh căn; ngộ tính với Kiếm đạo của ngươi không tốt, ta sẽ đợi đến lúc ngươi có thể một mình đảm đương một phía rồi mới phi thăng. Ta sẽ là một sư phụ tốt, ngươi có đồng ý bái ta làm sư phụ không?”
 
Đồng ý! Đồng ý! Chờ nhiệm vụ này hoàn thành đã rất lâu rồi đó!
 
Tô Thanh Y ra sức gật đầu, trong lòng Tần Tử Thực thở phào một cái, quay đầu nhìn về phía Tạ Hàn Đàm, lạnh nhạt nói: “Bây giờ nàng là đệ tử của ta, Tạ Chưởng môn, mời về đi.”
 
Tạ Hàn Đàm không nói lời nào, hắn nhìn Tô Thanh Y đỏ mặt, trong lòng lại thấy rối loạn.
 
Hắn không vui, nhân tiện nói: “Vậy chuyện của sư phụ ta thì sao?”
 
“Sư phụ nào của ngươi?” Tần Tử Thực nhíu mày, nghiêm túc hỏi lại giống như cố ý đâm chọt vậy. Sắc mặt Tạ Hàn Đàm cứng đờ, sau đó nói: “Một chưởng của nàng làm tổn hại thi thể của sư phụ Mặc Trúc, bút sổ sách này nên tính thế nào?”
 
“Đây là chuyện của Thiên Kiếm tông ta, có quan hệ gì với ngươi đâu?”
 
“Nhưng nàng ấy có ơn cứu mạng với ta...”
 
“Nhưng nàng ta vẫn là người của Thiên Kiếm tông,” Tần Tử Thực ngẩng đầu nhìn hắn, không kiên nhẫn nói: “Ngươi có quan hệ thế nào với nàng ta? Đệ tử? Ngươi sớm bái nhập Tinh Vân môn là môn hạ của Nhiễm Diễm, điểm ấy không cần ta nhắc nhở ngươi chứ. Đạo lữ? Ngươi chưa từng làm đại điển thành thân với nàng ta, tính không mai mối tằng tịu với nhau, ngươi định hủy hoại danh dự của sư muội ta, ta cũng không để ý, thế nhưng ngươi thật sự coi nàng ta là ân nhân à?”
 
Đâm thật tốt!
 
Nhìn dáng vẻ đuối lý của Tạ Hàn Đàm, lần đầu tiên Tô Thanh Y phát hiện, không ngờ người ít nói như Tần Tử Thực lại có sức chiến đấu mạnh như vậy.

 
Dường như hắn vô cùng không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Còn có cái gì thì nói, không có gì để nói thì cút! Muốn đánh thì đánh, đứng ở đây làm gì?! Có phải ngươi tưởng ta sẽ ngại ngươi là Chưởng môn của Tinh Vân môn mà không đánh ngươi à?”
 
“Tĩnh Diễn!” Tạ Hàn Đàm bực bội nở nụ cười, đang muốn mở miệng, hệ thống lập tức khẩn cấp kêu lên, nhắc nhở Tô Thanh Y nói: “Hắn muốn thề!”
 
Mẹ nó, cái kịch bản đáng chết này!
 
“Tạ Hàn Đàm ta hôm nay lúc này...” Nói còn chưa dứt lời, Tạ Hàn Đàm bị Tô Thanh Y đột nhiên nhào tới che miệng. Tạ Hàn Đàm ngẩn người, Tần Tử Thực cũng ngây ngẩn cả người, chính Tô Thanh Y... Cũng sững sờ tại chỗ.
 
Tay nàng mềm mại ấm áp, giống với đôi tay năm đó đưa hắn ra từ trong vũng bùn.
 
Trong nháy mắt Tạ Hàn Đàm tiêu tan nộ khí, nhìn nàng ra vẻ trấn định buông tay ra, nhìn hắn nghiêm túc nói: “Tạ Chưởng môn, hôm nay ta đã bái sư ở Thiên Kiếm tông, chính là muốn ở lại chỗ này, mong rằng Tạ Chưởng môn không nên làm khó ta, để cho ta cả đời hận ngươi.”
 
Nàng nói vô cùng nghiêm túc, giống như chỉ cần hắn không đồng ý, nàng sẽ cùng hắn ngọc nát đá tan.
 
Tạ Hàn Đàm không khỏi cười cười, cuối cùng thì hắn cũng hiểu được nàng đã quyết định không quay về. Nàng không muốn nhận hắn, không muốn lại làm Nhiễm Diễm, tình nguyện ở lại Thiên Kiếm tông, làm một cái đệ tử nho nhỏ như vậy thôi.
 
Hắn tìm nàng hai năm, trên trời dưới đất, chiêu hồn không được, thật vất vả mới tìm được, hắn không thể để xảy ra sơ xuất được.
 
Trong mắt hắn có ánh sáng lạnh hiện lên, hắn cúi đầu, chua xót nói: “Được, ngươi muốn thế nào thì như thế. Tất cả ta đều nghe theo ngươi.”
 
Tô Thanh Y ngẩn người, Tạ Hàn Đàm vươn tay ra, niệm một đống chú ngữ, sau đó lập tức thấy trong lòng bàn tay hắn nhanh chóng tích tụ một đống tro bụi. Hắn lấy một cái bình từ túi càn khôn ra, sau đó thả tro cốt vào, rồi giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chào hỏi với Tống Húc rồi rời đi.
 
Lúc hắn đi, nhịn không được quay đầu lại nhìn.
 
Sau đó liền trông thấy Tô Thanh Y đứng cùng Tần Tử Thực trên đài cao.
 
Áo dài màu lam áo ngoài màu trắng giống nhau, nhìn qua có một loại hài hòa kỳ lạ, làm hắn cảm thấy khó chịu.
 
Sư phụ...
 
Ngươi trách ta, đúng không?
 
Nhưng mà không sao, chờ ta làm xong hết mọi chuyện, mọi chuyện thì tốt rồi.
 
Nghĩ rồi, hắn thở dài, Trầm Trúc ôm Nhiễm Thù đứng dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên trên, người trước tới giờ ôn hòa cũng mang theo đầy băng sương lạnh lùng.
 
Tô Thanh Y cúi đầu nhìn Trầm Trúc, một khắc kia, đột nhiên nàng vô cùng chán ghét tu sĩ có nhãn lực vượt xa người thường. Nàng nhịn không được quay đầu, không đành lòng nhìn Trầm Trúc. Tần Tử Thực đột nhiên tiến lên một bước, cứ như vậy ngăn tầm mắt nàng nhìn xuống chân núi. Nàng không khỏi ngẩn người, Tần Tử Thực lạnh nhạt nói: “Không muốn nhìn thì đừng có nhìn.”
 
Tô Thanh Y cúi đầu, người của Thiên Kiếm tông đều xông tới, Tinh Hà Mạc Vân vô cùng lo lắng nói: “Sư muội, hắn không làm gì sư muội chứ?”
 
“Không có không có,” Tô Thanh Y cười nói: “Chính là muốn kiểm tra lại một chuyện với ta thôi.”
 
“Trước kia sư muội đã có sư phụ à?” Tinh Hà nói: “Không trách được ngươi lại lợi hại thế!”
 
“Đâu có, đâu có,” Tô Thanh Y chắp tay, vừa quay đầu lại, lúc này nàng mới phát hiện Tần Tử Thực đã đi xa rồi. Nàng vội vàng đẩy mọi người ra, chạy chậm theo Tần Tử Thực: “Phong chủ!”
 
Chạy một lúc lâu, Tần Tử Thực mới dừng lại, không kiên nhẫn nói: “Cái gì?”
 
“Phong chủ,” Tô Thanh Y vội vàng hỏi: “Chuyện ngươi thu ta làm đệ tử, vẫn tính chứ?”
 
Tần Tử Thực đánh giá nàng, Tô Thanh Y lộp bộp một chút, chẳng lẽ hắn muốn đổi ý?
 
“Ngươi xác định muốn bái ta làm sư phụ?” Hơn nữa ngày, Tần Tử Thực mới hỏi một câu như vậy, Tô Thanh Y liều mạng gật đầu, nàng còn phải hoàn thành nhiệm vụ đấy!
 
Tần Tử Thực gật đầu, lạnh nhạt nói: “Tốt, đi theo ta.”
 
“Được, Phong chủ, cái đó,” Tô Thanh Y lanh lợi đi theo phía sau hắn, nghĩ nghĩ, vội vàng nói: “A không, sư phụ, bây giờ ta gọi ngươi là sư phụ nhé, có được không?”
 
“Ừ.”
 
“Sư phụ, chúng ta đi làm gì thế?”
 
“Điểm hồn đăng.”
 
Tất cả sư phụ đều phải điểm một ngọn hồn đăng cho đệ tử của mình, đến lúc đệ tử đi du lịch bên ngoài, là có thể căn cứ vào hồn đăng để phán đoán sinh tử, nếu như là đệ tử thủ tịch còn có thể dùng máu đầu tim điểm ngọn hồn đăng, nói như vậy, nếu ai giết nàng, có thể biết được chuyện phát sinh một khắc cuối trước khi nàng chết, để mà truy sát kẻ thù. Cho nên đệ tử được điểm máu đầu tim làm hồn đăng có rất ít người dám giết.
 
Năm đó Nhiễm Diễm lấy máu đầu tim làm một ngọn hồn đăng cho Tạ Hàn Đàm, nhưng mà từ trước đến nay nàng không biết, đến cùng có ai vì nàng mà lấy máu đầu tim điểm một ngọn hồn đăng không.
 
Nàng đi theo Tần Tử Thực vào Hồn Đăng đường, nhìn toàn bộ hàng lang dài đặt dầy đặc những ngọn nến, những ngọn nến này vẫn cháy sáng giống như cháy mãi không hết. Tần Tử Thực lấy từ trong ngăn kéo ra một ngọn nến bỏ lên trên bàn, sau đó kéo tay Tô Thanh Y.
 
Tay hắn vô cùng lạnh, lúc chạm vào tay nàng giống như có dòng điện truyền qua, ánh nến trong phòng chập chờn, phản chiếu lên khuôn mặt trắng mịn của hắn lại có chút hồng nhuận, dường như bởi vì thẹn thùng mà nổi lên mây hồng ở má.
 
Hắn kéo tay của nàng, dùng kiếm cắt qua đầu ngón tay, sau đó giữ chặt giọt máu trong tay mình. Lúc hắn làm việc này, hắn cúi xuống nghiêm túc mà chăm chú, nhìn kỹ có thể thấy lông mi run nhè nhẹ của hắn, tất cả mọi thứ đều mới lạ và trang trọng, tựa như chưa bao giờ làm cả.
 
“Ta chưa bao giờ thu đệ tử.” Hắn buông tay của nàng ra, quay đầu nhìn nàng: “Ngươi là người thứ nhất, có lẽ cũng là người duy nhất. Tuy rằng tư chất không tốt, nhưng mà ta vẫn xem ngươi như thủ đồ của ta.”
 
Nói xong, hắn giơ tay lên sau đó nhắm mắt lại, trong miệng ngâm tụng chú ngữ.
 
Tô Thanh Y biết đây là hắn đang lấy máu đầu tim của mình. Máu trong tim của tu sĩ là thứ quý giá nhất, đại biểu cho tu vi và tinh lực của tu sĩ. Biện pháp lấy cũng không phải là trực tiếp dùng dao, mà là vận khí đưa máu đầu quả tim thuận theo mạch máu bức ra đến đầu ngón tay, vô cùng hao tổn Nguyên thần.
 
Một giọt máu từ đầu ngón tay Tần Tử Thực đi ra, sau đó lọt vào bên trong ngọn nến, Tần Tử Thực thu tay lại, dường như có chút suy yếu. Sau đó hắn dùng chủy thủ[1] bên cạnh khắc tên Tô Thanh Y lên, tiếp theo phóng nến lên đài cao.
[1] Chủy thủ: Dao găm.
 
“Được rồi,” Hắn quay đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Sau này ta chính là sư phụ của ngươi.”
 
Hắn vừa dứt lời, rốt cuộc hệ thống cũng có âm thanh, làm ra vẻ bắn pháo hoa vui vẻ nói: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ bái sư, ta đã nghĩ cả đời ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi đó!”
 
Tô Thanh Y: “...”
 

“Kí chủ, ta phát hiện thật ra ngươi rất giỏi đó! Ngươi xem, nhiệm vụ của ngươi đều đã hoàn thành rồi, thật tuyệt quá đi!”
 
Tô Thanh Y: “Cảm ơn, cho ta thêm ít điểm thưởng được không?”
 
Hệ thống: “Vậy ta cho ngươi một cái moah moah nhé?”
 
Tô Thanh Y: “Cút...”
 
Tô Thanh Y vừa trò chuyện với hệ thống trong đầu, vừa đi theo sau lưng Tần Tử Thực, Tần Tử Thực có thói yên trầm mặc, chờ tới lúc Tần Tử Thực mở miệng thì hắn đã đưa nàng đến cửa viện.
 
“Ngày mai ngươi tới Vấn Kiếm nhai, ta có vài thứ cho ngươi.” Hắn dặn một câu, sau đó lập tức xoay người rời đi. Chờ hắn đã đi xa, Tô Thanh Y mới đẩy cửa vào nhà. Vãn Thu nhìn thấy nàng đi vào, vội vàng múc nước cho nàng tắm rửa, ngồi ở trong nước nóng, nàng nhịn không được lại thở dài một cái.
 
Hệ thống: “Kí chủ, ngươi không vui cái gì thế, có thể nói ra để cho ta vui vẻ một chút được đó!”
 
Tô Thanh Y: “...”
 
Hệ thống: “Ha ha, kí chủ, không phải ngươi phiền não vì tình cảm đó chứ?”
 
Tô Thanh Y: “Liên quan rắm gì đến ngươi?”
 
Hệ thống rất là đắc ý: “Có phải ngươi cảm thấy Tần Tử Thực rất không tệ không?”
 
“Hắn là người không tồi,” Tô Thanh Y cười cười: “Ta kính trọng hắn, như sư trưởng tiền bối, cho nên ta không phiền não về những cái này.”
 
Nàng vốc nước lên, dội lên trên mặt mình, để cho mình thanh tỉnh hơn.
 
Thật ra có rất nhiều lời nàng không muốn nói ra, mà đêm nay đột nhiên nàng lại vô cùng muốn thổ lộ hết ra. Nhớ tới dáng vẻ Trầm Trúc ôm Nhiễm Thù, nghĩ hắn nhìn nàng với ánh mắt lạnh như băng, nghĩ đến giọng nói dường như chứa đầy nỗi khổ tâm kia của Tạ Hàn Đàm, nàng chậm rãi tự ôm lấy mình.
 
Trước kia Trầm Trúc đã từng nói với nàng, người như nàng ý, nhìn qua thì vô tâm vô phế tùy tiện, nhưng thật ra lại giấu tất cả mọi chuyện trong đáy lòng, chôn ở trong lòng.
 
Đây là chuyện tốt, bởi vì cho là mình không thèm để ý, nàng có thể tỉnh táo làm mọi chuyện, nàng mới có thể duy trì lý trí không trở nên điên cuồng.
 
Phụ mẫu, thân hữu của nàng đã chết, nàng tự nói với mình người mất đã mất, cho nên cố gắng không nhập Ma đi đại khai sát giới.
 
Nàng từng bị người mình thích và thân đệ đệ bắt tay với người khác thiết kế mà chết, nàng tự nói với mình có hận có thống khổ cũng vô dụng, cho nên mới có thể tiếp tục cuộc sống của Tô Thanh Y này, không có giết trở về vào lúc vừa trọng sinh, đi liều mạng để hỏi một câu tại sao;
 
Nàng mất đi tất cả của Nhiễm Diễm, trở thành một Tô Thanh Y không nơi nương tựa, nàng tự nói với mình chuyện này cũng không đáng buồn, chuyện đáng buồn ở cuộc đời này còn nhiều lắm, cho nên mới không sống trong thống khổ mỗi ngày.
 
Mỗi ngày nàng lừa mình dối người cho là mình sống rất tốt, mãi cho đến lúc nhìn thấy cố nhân, thì sự đau đớn mới ùn ùn kéo đến, nàng mới phát hiện, mình yếu ớt hơn so với tưởng tượng của mình nhiều lắm, cũng thâm tình hơn so với mình nghĩ nhiều.
 
“007, ta làm Nhiễm Diễm năm mươi năm, ngươi có hiểu điều này có nghĩa gì không?” Nàng cười khổ nói.
 
Hệ thống: “Ta không hiểu.”
 
Tô Thanh Y cười cười: “Có nghĩa là, tất cả tình cảm ta có trong thời gian dài nhất chính là Nhiễm Diễm. Người nhà của ta, bằng hữu của ta, cũng có người ta thích nữa. Có thể nói ra thì ngươi sẽ cười nhạo ta...” Nói tới đây, không biết vì sao, nàng thấy mũi hơi chua xót: “Ta thật sự thích Tạ Hàn Đàm đó.”
 
Nếu nói như lúc đầu nhặt hắn về là vì khuôn mặt kia, như vậy về sau khăng khăng thu hắn làm thủ đồ, không để cho người khác bắt nạt hắn chút nào, vì hắn tạo lại Kim Đan, vì hắn chữa trị gân mạch, cái này đã sớm không phải vì mê luyến khuôn mặt hắn là có thể làm được.
 
Cho nên nàng chạy thoát mười năm, Tu chân giới không ai có thể bắt được nàng, chỉ riêng một phong thư kia của Tạ Hàn Đàm và thân đệ đệ của mình đã đẩy nàng vào tuyệt cảnh.
 
Đúng là bởi vì sự phản bội này quá thống khổ với nàng, cho nên sau này nàng không dám nhớ lại, hóa ra chính mình cũng từng thích Tạ Hàn Đàm như vậy.
 
Khi đó hắn còn là một người thường, còn không phải Chưởng môn Tinh Vân môn, lại càng không phải là khí vận chi tử, mặc áo trắng, buộc tóc cao, mỉm cười đi theo phía sau nàng.
 
Hắn không giống với Tần Tử Thực, hắn thích cười, thích nói chuyện, tất cả chuyện xưa đến trong miệng hắn, dù bình thường cũng có thể trở nên sinh động mê người. Hắn sẽ cùng nàng đi hái hoa đào vào lúc hoa nở rực rỡ nhất, sẽ làm cho nàng những món nàng thích ăn. Sau khi nàng ăn no thì dựa vào chân của hắn, nằm ở trên hành lang dài nhìn bên ngoài. Có đôi khi là ở cạnh hồ nước trong viện, có đôi khi là ở dưới bầu trời sao, hắn sẽ tùy ý nói chuyện cùng nàng.
 
Nàng tạo lại Kim Đan cho hắn, một mình đi vào Thần Thú Sơn, bị thần thú làm thương nặng. Sau đó hắn kết đan lần nữa, đoạt được vị trí đứng đầu ở đại hội Thử Kiếm, trở về đêm hôm đó, hắn uống rượu, nãy giờ không nói gì. Nàng dựa vào hắn lải nhải nói về những Thần Thù kỳ lạ ở Thần Thú Sơn, hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng.
 
Rất lâu sau, đột nhiên hắn che mắt của nàng lại, sau đó dần dần cúi đầu xuống.
 
Trên môi hắn còn vương mùi rượu, là Hoa Đào nhưỡng[2] nàng chôn ở dưới tàng cây.
[2] Nhưỡng: ủ rượu.
 
Sau đó hắn nói, sư phụ, cuộc đời này của Hàn Đàm nhất định không phụ người.
 
Khi đó trong lòng nàng toàn bộ là hắn, cho là hắn đã biết tình yêu của mình. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại...
 
Đoạt giải nhất ở đại hội Thử Kiếm, cũng chính là cuối cùng hắn lại xuất hiện lại ở Thiên Kiếm tông, tới lúc mở mày mở mặt.
 
Hắn gặp lại Thiên Kiếm tông, lại nghĩ đến Nguyễn Mặc Trúc, sau đó thì uống rượu, đi đến bên cạnh nàng.
 
Nghĩ lại thật sự là nự cười mà, Tô Thanh Y nháy mắt mấy cái, cảm giác có chút ướt át trong mắt, thở dài nói: “Từ đầu đến cuối, hắn không có thích ta nhỉ?”
 
Hệ thống: “Ngươi đừng như vậy, ngươi như vậy ta thấy bứt rứt.”
 
“Ngươi bứt rứt cái gì?”
 
Hệ thống: “Thiên hạ nhiều nam nhân tốt như vậy thì không thích, chỉ nhìn chằm chằm vào nam nhân cặn bã này, ta nghĩ đây là sủng ngọt văn, sao cảm giác lại ngược tâm như thế nhỉ?”
 
Tô Thanh Y: “...”
 
Hệ thống: “Ta nói này ngươi có thể có tiền đồ một chút được không, đừng là một bộ ta thương hắn chính là thương hắn, ngươi thích hắn thì ngươi phải đi cưỡng gian hắn đi! Thượng xong rồi thì chạy! Sợ cái lông gì! Dù sao đệ nhất cao thủ Tu chân giới chính là sư phụ ngươi, ngươi thượng hắn xong, Tạ Hàn Đàm hắn ngay cả cái rắm cũng không dám đánh ngươi có tin hay không?”
 
Tô Thanh Y: “Tốt xấu gì hắn cũng là nam chính, ngươi thế này có phải là không được tốt lắm hay không?”
 
Hệ thống: “Nam chính thì sao? Ta là hệ thống nhân vật phản diện, nam chính sớm hay muộn gì thì cũng bị chúng ta giẫm dưới chân. Ta nói với ngươi này, việc cấp bách bây giờ của ngươi là tranh thủ thời gian làm bản thân mạnh lên, mạnh lên rồi thì có thể cưỡng gian Tạ Hàn Đàm.”
 
“Ta không định cưỡng gian hắn...” Tô Thanh Y đau đầu nói: “Không phải ngươi từ xã hội pháp trị tới đây à?!”
 
“Đúng vậy,” Vẻ mặt hệ thống hợp tình hợp lý nói: “Cho nên ta sống thật nghẹn khuất mà! Ngươi nhìn người ở đây đi, chỉ cần là cao thủ thì có thể coi trời bằng vung, cho nên, kí chủ, ngươi còn ở đây chờ cái gì! Chạy nhanh đi tu luyện đi, các nhiệm vụ sau của ngươi vô cùng gian khổ đó, nhanh chóng mạnh lên đi! Ngươi nhìn ngươi đi, bây giờ mới Trúc Cơ kỳ, giống dáng vẻ gì nữa chứ!”
 

“Hệ thống,” Tô Thanh Y bất mãn: “Nếu ngươi đồng ý mở hack cho ta thì ta cũng không phải mới Trúc Cơ kỳ. Nhưng mà ngươi nhìn ta bây giờ đi, Ngũ linh căn, kinh mạch bị lấp kín, ta như thế mới mấy tháng đã Trúc Cơ đó là ta đã rất giỏi có được không hả!”
 
Hệ thống: “...”
 
Tô Thanh Y hừ lạnh: “Ngươi nói đi chứ?”
 
Hệ thống: “Nước lạnh rồi kìa, ngươi mau ra ngoài đi.”
 
Tô Thanh Y: “Ngươi đừng có lảng sang chuyện khác, ta đây hỏi ngươi, lúc nào thì ta có thể mở được bàn tay vàng hả?”
 
Hệ thống: “Ngoan ngoãn học tập, đừng có nằm mơ.”
 
Tô Thanh Y: “...”
 
Cần ngươi làm quái gì!
 
Tô Thanh Y hơi bực mình, từ trong nước đứng lên quay về giường nằm, còn cố mắng hệ thống. Hệ thống vẫn trầm mặc, không thể nhịn được nữa mới nói: “Ngươi bỏ ý nghĩ vớ vẩn đó đi, có Tần Tử Thực làm sư phụ ngươi, đây là bàn tay vàng lớn nhất rồi!”
 
“À,” Tô Thanh Y lạnh lùng nói: “Ta là tiểu đệ tử của hắn, đây không phải rõ ràng rồi sao?”
 
Hệ thống: “...”
 
Một lát sau, trong màn hình xuất hiện ba chữ, muốn mặt không?
 
Tô Thanh Y hừ lạnh.
 
Nhìn ở mặt của Tần Tử Thực, nàng quyết định tha thứ cho nó.
 
Sau khi Tô Thanh Y ngủ say, bên chỗ Tần Tử Thực, Tống Húc cầm theo một bình rượu trắng đến cửa tìm Tần Tử Thực. Tần Tử Thực đang ngồi ở vách núi lật sách, thấy Tống Húc đi vào, hắn bỏ sách sang một bên, tay phất lên phía trước, bàn cờ và bồ đoàn ở một bên dời tới. Tống Húc ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, để rượu xuống bên cạnh, thở dài nói: “Thế mà ngươi lại thu đồ, lại còn điểm hồn đăng bằng máu đầu tim.”
 
Tần Tử Thực “Ừ” một tiếng, Tống Húc nhìn lướt qua quyển sách ở bên cạnh, là cơ bản nhất của Thiên Kiếm tông, không có ai trời sinh là sư phụ cả, cho nên Thiên Kiếm tông chuyên có loại sách dạy làm sao để thành một sư phụ tốt. Nhưng mà không có ai đọc, không nghĩ tới lại có một ngày Tần Tử Thực lại ôm loại sách này học tập kiến thức thu đồ.
 
Tống Húc cảm thấy cạn lời, quay đầu nói: “Ngươi nhận Tô Thanh Y, không cảm thấy lo lắng à?”
 
“Lo lắng chuyện gì?”
 
“Ngươi cũng đã nghe Tạ Hàn Đàm nói rồi, nàng ta là đệ tử xuất sắc nhất của Tinh Vân môn, lại khăng khăng vào Thiên Kiếm tông của chúng ta, ta sợ...”
 
‘Nàng là đệ tử của ta.” Tần Tử Thực ngẩng đầu lên, cảnh cáo vị sư đệ này. Sắc mặt Tống Húc cứng đờ, Tần Tử Thực suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Ngươi yên tâm, tình hình của nàng ta đều biết, không cần lo đâu.”
 
“Rốt cuộc vì sao nàng phải nhập Thiên Kiếm tông chứ?” Tống Húc vẫn không yên tâm nổi, ngay cả Tinh Vân môn đều phải tới cửa cướp Phù tu, đây tất nhiên không phải người thường. Tần Tử Thực cúi mặt xuống, Tô Thanh Y là ai?
 
Thật ra hắn cũng không biết, nhưng mà hắn chỉ biết một việc, nếu như là Tô Thanh Y mà hắn quen biết kia, thì tuyệt đối sẽ không làm những việc tổn thương người khác. Tất cả mọi người nghĩ nàng là kỳ tài, nhưng mà hắn lại biết rõ, thân thể nàng là thuần Âm, thuộc tính Ngũ linh căn, cho dù ngộ tính cao thì con đường tu đạo lại nhất định vô cùng khó khăn. Đừng nói là tư chất Ngũ linh căn sẽ cản trở nàng, cho dù nàng là Nhất phẩm Thiên linh căn, thì loại thuần Âm thân thể tốt nhất để làm đỉnh lô này của nàng cũng nhất định sẽ bị tu sĩ cao giai bắt để thải âm bổ dương.
 
Hắn cũng không biết rốt cuộc Tô Thanh Y có gút mắc gì với Tinh Vân môn, nhưng nếu Nhiễm Thù dám đánh nàng trọng thương, trên người Tạ Hàn Đàm cũng có Kiếm ý của hắn, Tô Thanh Y lại nhất định không chịu trở về, chứng minh giữa hai người họ tuyệt đối không phải bạn bè, hắn không thể để nàng một mình được. Cho nên rốt cuộc tại sao nàng đến Thiên Kiếm tông cũng không quan trọng nữa.
 
Có lẽ thật sự như nàng nói, nàng đến vì hắn, phụ ta hắn thành thần?
 
Xuyên không, đến hai người xuyên không đều xảy ra rồi, thì thế gian này còn có cái gì không xảy ra được chứ?
 
Nghĩ tới đây, Tần Tử Thực ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời đầy sao.
 
“Cho dù là thế nào, tất cả đã có ta gánh. Tinh Vân môn như hổ rình mồi với nàng, nếu nàng trở về thì sẽ không có kết quả tốt gì. Bây giờ ta đã là sư phụ của nàng, tự nhiên có ta gánh vác.”
 
“Nàng gặp chuyện không may, ta che chở nàng. Nếu nàng làm gì chuyện gì bất lợi với Thiên Kiếm tông, việc trái với thiên đạo, ta sẽ tự tay chém nàng.”
 
“Sư đệ,” Nói xong, Tần Tử Thực ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Tống Húc: “Ngươi có thể yên tâm rồi?”
 
“Nếu sư huynh đã nói như thế,” Tống Húc cười khổ, nhấp một ngụm rượu trắng: “Sư đệ chỉ có thể tin tưởng thôi. Còn chuyện Tô Thanh Y sẽ không phụ sư huynh nhờ vả.”
 
Tô Thanh Y...
 
Trong lòng Tần Tử Thực cũng không nhịn được thở dài.
 
Lúc này đây, ngàn vạn lần đừng phụ lòng ta.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 


Bình Luận (0)
Comment