Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 69


Edit: Trúc
 
Tô Thanh Y ôm Trầm Trúc bay tới Tiểu Thạch trấn, sau khi nói sơ qua tình hình với Vân Hư Tử, Vân Hư Tử nói: “Vậy khi nào ngươi trở về?”
“Ta chôn cất sư huynh xong, nghỉ ngơi một ngày thì sẽ về.”
Nàng chết lặng trả lời, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt Trầm Trúc ở bên cạnh, biến ra một cái cái cuốc, cong eo, giống một phàm nhân, từng chút từng chút đào bùn đất.
Động tác tay chân máy móc làm trong đầu nàng có cơ hội nghỉ ngơi, không thèm nghĩ nhiều chuyện như vậy, nàng từng chút từng chút đào đất, sau một lúc, nghe được có một giọng nam khàn khàn hỏi: “Cô nương, ngươi có cần hỗ trợ không?”
Tô Thanh Y ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra tiếng, phát hiện có một nam tử áo trắng đang đứng.
Nói là áo trắng cũng không chính xác lắm, quần áo hắn đã sớm bị bùn đất làm cho nhìn không ra màu vốn có, rách tung toé rớt ở trên người, mơ hồ có thể nhìn thấy màu da ở dưới quần áo. Tuy rằng cũng loang lổ nhiễm bùn đất, nhưng vẫn có thể phân biệt màu da nguyên bản dưới lớp bùn đất, hẳn là trắng mịn như ngọc.
Hắn dùng một miếng vải rách che mặt lại, chỉ có thể thấy một đôi mắt. Nhưng mà đối với người như Tô Thanh Y, miếng vải rách căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với tầm mắt của nàng. Nàng có thể rõ ràng khuôn mặt phía dưới đó, vết sẹo ngang dọc đan xen, dáng vẻ dường như còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, căn bản nhìn không ra dáng vẻ vốn có, nhưng vẫn có thể biết được, trước đây hắn chắc chắn là một người rất đẹp.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt dường như có chút chờ mong, cặp mắt kia sạch sẽ vô trần, làm nàng không nhịn được nhớ tới Tần Tử Thực.
Trong lòng nàng hơi chua, nghe thấy hắn lại hỏi: “Cô nương, ta giúp ngươi đào cái này nhé, ngươi cho ta một ít tiền công, được không?”
Hắn nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, cho dù rõ ràng đã đói cực kỳ, lại vẫn giữ lại phong độ. Tô Thanh Y không nói gì, sau một lúc, nàng gật gật đầu.
Hắn đi lên trước, nắm cái cuốc trong tay, Tô Thanh Y ngồi xếp bằng ngồi ở một bên, từ Nạp Hư giới lấy ra một bầu rượu tới, uống từng ngụm một. Người nọ nhìn thoáng qua nhẫn trên tay nàng, không biết thế nào lại mở miệng: “Cô nương, nhẫn của ngươi thật là đẹp.”
Tô Thanh Y ngẩn người, nàng cúi đầu, xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út. Lúc trước Tần Tử Thực cho nàng nhẫn, nàng cho rằng Tần Tử Thực không hiểu cái gì, chỉ là người Tu chân giới. Nhưng mà bây giờ nhớ tới, lại mới phát hiện, hóa ra bắt đầu từ khi đó, hắn cũng đã nghĩ nhiều như vậy.
Nàng không nhịn được cong môi, cười cười, khàn khàn nói: “Đây là trượng phu ta cho ta.”
“Trượng phu người thật là yêu ngươi đó.” Người này gật gật đầu rồi cúi đầu bắt đầu nghiêm túc đào đất. Rõ ràng đã lâu hắn không được ăn, thật ra không có sức lực gì, lại vẫn đang nỗ lực giơ cuốc. Tô Thanh Y vốn có thể trực tiếp cho hắn tiền, nhưng mà nhìn ánh mắt đối phương nghiêm túc như vậy, nàng lại cảm thấy, vào lúc người khác có thể sử dụng sức lao động của mình đổi lấy tiền mà lại đi bố thí, đây không phải là một chuyện tốt.
Nếu đây là một người có cốt khí, thì đó là đang tổn thương tự tôn của hắn; nếu đây là một người không có cốt khí, thì đó là cổ vũ hắn lười biếng.
Vì thế Tô Thanh Y không nói chuyện, chỉ là âm thầm dùng linh lực, làm thân thể đối phương khỏe lên nhiều.
Đào đến nửa đêm, cuối cùng đã đào xong hố. Tô Thanh Y từ Nạp Hư giới lấy ra mấy khối tinh thạch đưa cho hắn rồi hờ hững nói: “Ngươi đi ăn cái gì đi.”
Rồi sau đó nàng bế Trầm Trúc lên, chậm rãi đặt vào hố.
Người nọ cũng không rời đi, nắm tinh thạch, nhíu mày nhìn nàng. Sau một lúc, hắn chậm rãi nói: “Ngươi... Đau lòng lắm à?”
Tô Thanh Y không nói lời nào, nàng nắm đất vàng vứt lên trên người Trầm Trúc. Lúc đối phương gần như cho rằng nàng sẽ không trả lời hắn, Tô Thanh Y đột nhiên nói: “Đây là sư huynh của ta.”

“Hắn tên Trầm Trúc.” Tô Thanh Y khàn khàn nói, còn mang theo đất ướt át từ trong tay nàng vứt lên trên người Trầm Trúc. Tô Thanh Y chậm rãi nói: “Lúc còn niên thiếu, là hắn lớn lên cùng ta, yêu thương quan tâm ta, không ngừng vì ta trả giá. Sau đó, hắn lại vì ta mà mắt bị mù, sau đó lại vì ta mà chết đi.”
“Ta từng có rất nhiều lần, thậm chí có chút hận hắn...”
Giọng nói của Tô Thanh Y có chút run rẩy: “Bởi vì hắn tốt với sư muội hơn với ta. Nên cho dù hắn nói như thế nào, thì thật ra hắn đối với sư muội vẫn hơn với ta. Sư muội nói nàng ta ghen ghét ta, nào biết, chẳng lẽ ta không ghen ghét với nàng ta chắc?”
“Nhưng ta hiểu...” Nàng nhìn đất vàng ở trên khuôn mặt như ngọc của hắn, nước mắt nàng cuối cùng cũng rơi xuống: “Ta không phải người như Nhiễm Thù, hắn rất tốt với ta, ta nhớ kỹ, sẽ không bởi vì hắn không đối xử tốt với ta bằng người khác mà ta vẫn đi hắn tốt.”
“Không có bất kỳ kẻ nào có nghĩa vụ đối tốt với người khác cả, hắn rất tốt với ta, là ân tình của hắn, hắn không muốn cho là đạo nghĩa của hắn. Sao có thể có đạo lý vì hắn càng thiên vị sư muội, ta lại hận hắn?”
“Lúc ta còn nhỏ là hắn bảo vệ ta, làm bạn với ta, dạy dỗ ta, cho ta sự quan tâm yêu thương của huynh trưởng. Hắn vốn dĩ có thể chỉ làm một đại sư huynh lạnh băng, nhưng hắn không làm vậy. Phần ân tình này, là ta thiếu hắn.”
“Sau này lớn lên, là hắn che chở ta, vì thế mắt bị mù. Dù cho những người đó là ác nhân, nhưng hắn cũng cũng có thể bàng quan không lên tiếng, đôi mắt này, là ta thiếu hắn.”
“Hiện giờ, hắn vì ta chết. Hắn vốn dĩ có thể mặc kệ Nhiễm Thù giết ta, nhưng giữa Nhiễm Thù và ta, hắn lựa chọn che ở phía trước ta, hắn vốn dĩ có thể mặc kệ cả hai, để ta chết, nhưng hắn không làm như vậy, mạng này, là ta thiếu hắn.”
“Hắn đau lòng Nhiễm Thù, cho dù đối phương có hỏng, hắn cũng không thể nhẫn tâm để Nhiễm Thù chết, dường như cho dù ta làm cái gì, hắn cũng sẽ không để ta chết. Ta chán ghét hắn không phân thị phi, nhưng ta thiếu hắn hơn bốn mươi năm ân nghĩa làm bạn; thiếu hắn một đôi mắt, thiếu hắn một cái mạng.”
“Hắn giết người ta yêu, dùng cái mạng này bồi thường; hắn bảo ta tha cho Nhiễm Thù, là bồi thường cho hai mắt; bây giờ, ân nghĩa hơn bốn mươi năm làm bạn...”
Tô Thanh Y nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Ta nên trả lại thế nào?”
Người nọ không nói chuyện, Tô Thanh Y lấp đất kín mít, sau đó giơ tay thu một tảng đá lớn ở xa lại, tay cầm Tư Tần gọt tảng đá thành hình dáng bia mộ, tiếp đó đứng ở phần mộ của Trầm Trúc, khắc lên “Bài vị huynh trưởng Trầm Trúc”.
Sau khi khắc xong, Tô Thanh Y không nói một lời, lẳng lặng nhìn chăm chú vào một loạt chữ này.
Mưa lại rơi.
Nước mưa đánh vào trên người Tô Thanh Y, nàng dường như đã mọc rễ ở chỗ này, mà người phía sau nàng mím môi, cuối cùng mới lên tiếng khuyên can: “Cô nương, mưa rồi, ngài về đi.”
Tô Thanh Y không nói chuyện, giống như không nghe thấy.
Đối phương nói tiếp: “Người đã chết có chốn về, người còn sống cũng có lối đi.”
“Đường đi?” Tô Thanh Y chậm rãi ngẩng đầu, có chút mờ mịt: “Ta còn có đường nào để đi đâu?”
Mọi người, kể cả người nàng yêu, đều đã chết.
Nàng không khỏi nhỏ giọng cười ra tiếng, thấy người trước mặt nhíu mày cực giống Tần Tử Thực, nhớ tới hắn nói câu kia “Thanh Y, quên ta đi”, nàng không khỏi chậm rãi cười to thành tiếng. Nhưng mà cười đến một nửa, nàng thật sự không có thể nhịn nổi, phun ra một búng máu! Thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất.
Thanh niên kêu lên sợ hãi, chạy tới đỡ nàng: “Cô nương!”
Nhưng mà Tô Thanh Y không có bất kỳ đáp lại nào, thanh niên do dự một lát, cuối cùng vẫn cõng nàng lên đi về phía bìa rừng.
Đến khi Tô Thanh Y lại tỉnh, là ở một ngôi miếu hoang. Bên cạnh có lửa, toàn bộ phòng ấm áp. Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, tiếng mưa tí tách tí tách, Tô Thanh Y trợn mắt nằm trên mặt đất, chẳng muốn nhúc nhích chút nào.
Nàng không tò mò đây là nơi nào, càng không tò mò vì sao mình lại đến nơi này.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng người, vừa mới tiến vào, nàng đã nghe người nọ nói: “Ngươi tỉnh rồi à?”
Giọng nói của hắn không được dễ nghe, thậm chí có chút chói tai. Tô Thanh Y quay đầu lại, thấy đối phương đúng là thanh niên giúp nàng đào hố kia. Hắn ôm củi lửa đi vào bên cạnh nàng, ngồi xếp bằng xuống.
Hắn ngồi rất đoan chính, khi ngồi xếp bằng xuống, trình tự đảo giống hệt đả tọa, nếu không phải hắn không có chút linh khí linh căn, nàng lại sẽ hoài nghi hắn là tu sĩ.
Đối phương thuần thục vứt củi vào trong đống lửa, trong nồi treo ở phía trên phát ra tiếng sôi lục bục. Hắn cầm một cái chén bể rót đầy một chén nước cơm gần như toàn nước đưa cho nàng, ôn hòa nói: “Cho dù thế nào, uống trước chút cháo, cho ấm bụng đi.”
Tô Thanh Y gật gật đầu, từ trên mặt đất ngồi dậy.
Hắn đổi một cái áo choàng màu lam, dường như đã cố tình tắm rửa qua, cả người đã không còn dáng vẻ chật vật như lúc ban đầu nàng thấy nữa. Trong lúc giơ tay nhấc chân rất có giáo dưỡng, cho dù là trong một cái miếu rách nát, hắn đưa cho nàng chén cũng đã được rửa sạch sẽ. Cuối cùng thì Tô Thanh Y cũng phát hiện không đúng, giơ chén không nhúc nhích, trên mặt lạnh nhạt nói: “Nhận được công tử cứu giúp, không biết công tử họ gì?”
“Long Âm.” Đối phương nói ra tên làm Tô Thanh Y không quá thích, hiện tại đề tài có liên quan đến rồng, nàng đều cảm thấy rất áp lực.
Nàng gật gật đầu, che giấu cảm xúc nói: “Đây là cái tên hay, không biết lệnh tôn ký thác loại chờ mong nào?”
“Không chờ mong gì.” Đối phương uống một ngụm nước cơm, chậm rãi nói: “Ta không có ký ức, lần đầu tiên có ký ức là ở một cánh đồng hoang vu. Nghe người khác nói, vào ngày ta có ký ức kia, nơi đó có rồng lớn thét gào bay lên, hơn nữa lại thuộc về địa phận Huyễn Âm Cung, cho nên ta mới lấy tên cho mình là Long Âm.”
Nghe được lời này, Tô Thanh Y bỗng nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn thẳng mặt đối phương.
Từ đầu không nghĩ tới mà chỉ cảm thấy giống. Nhưng mà giờ phút này nghĩ lại thì nàng kinh ngạc phát hiện, thật ra không phải hơi giống, mà là cực kỳ giống.
Khuôn mặt người trước mặt sớm đã không thể phân biệt nổi, nhưng đường nét vẫn còn ở đó, tuy rằng gầy ốm đi nhiều, nhưng xương mặt lại không khác chút nào với Tần Tử Thực.
Màu da Tần Tử Thực cực trắng, hơn nữa bóng loáng như ngọc, rất nhiều lúc Tô Thanh Y đều cảm thấy, hắn chắc là được điêu khắc ra từ băng, hoặc là mài giũa từ bạch ngọc. Băng cơ ngọc cốt, từ sau khi nhìn thấy Tần Tử Thực, Tô Thanh Y mới biết được, thật sự có người như vậy. Làn da như vậy ít có người có thể có, nhưng mà vào lúc này, ở bên trong ngôi miếu rách nát này, làn da trên cổ lộ ra của thanh niên ăn mày này, lại chính là màu da như vậy.
Tô Thanh Y không nhịn được vươn tay ra, run rẩy muốn xoa khuôn mặt đối phương. Đối phương lại giống như bị kinh sợ, đột nhiên lui một bước. Tay Tô Thanh Y lại càng nhanh hơn, đè đầu vai hắn lại, quăng một cái định thân quyết qua!
Đối phương không thể động đậy, lạnh lùng nói: “Ta cứu ngươi, ngươi lại báo đáp ta như vậy à?”
Tô Thanh Y không nói chuyện, nàng run rẩy xuống tay, sờ lên khuôn mặt hắn, cảm nhận được những vết sẹo gập ghềnh, ánh mắt đối phương càng ngày càng lạnh, Tô Thanh Y vuốt khớp xương hắn, sau đó cúi đầu, từ trong ống tay áo của hắn kéo tay hắn ra.
Dưới áo choàng màu lan, bàn tay như ngọc dưới ánh lửa trắng nõn nà, khớp xương ngón tay rõ ràng kia giống như đúc trong trí nhớ của nàng. Nước mắt nàng không kiềm được lại rơi xuống, giống như không thể tin nổi, nàng vươn tay kéo đai lưng hắn ra. Sắc mặt đối phương đại biến, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?!”
Tô Thanh Y không nói lời nào, nàng kéo quần áo hắn ra, cởi từng món từng món đồ trên người hắn.
Gió thổi mang theo mưa bụi có chút lạnh, đối phương không khỏi hơi run lên.

Tay nàng đặt lên thân mình trơn của bóng hắn, vuốt ve từng vết sẹo.
Mỗi vết sẹo trên người hắn, nàng đều nhận được, mỗi một chỗ khác nhau trên người hắn, nàng đều nhớ rõ.
Nàng vừa khóc vừa cười, cuối cùng đã xác nhận được, sau đó ôm chặt lấy hắn, vui mừng nói: “Chàng không chết... Thật tốt quá, chàng không chết...”
“Cô nương xin hãy tự trọng!” Hắn thật sự là không thể nhịn được nữa. Tô Thanh Y lại không chịu bỏ hắn ra, nghiêm túc nói: “Không tự trọng, ở trước mặt chàng, ta một chút đều không muốn tự trọng.”
Thanh niên: “...”
Tô Thanh Y ôm hắn trong chốc lát, cuối cùng nghĩ đến: “Tử Thực, chàng lạnh à? Ta mặc quần áo vào cho chàng.”
Đối phương nhíu mày, cuối cùng mới phản ứng lại, có chút không xác định hỏi: “Ngươi... Biết ta?”
“Biết,” Tô Thanh Y nắm hắn tay, dịu dàng nói: “Chàng là trượng phu của ta đó.”
Tần Tử Thực không nói chuyện, vẫn nhìn nàng. Tô Thanh Y vỗ Nạp Hư giới trên tay mình, nhỏ giọng nói: “Chàng xem, đây là chàng đưa ta, chàng không thấy quen à?”
Nhìn chiếc nhẫn này, Tần Tử Thực hơi hơi buông ra.
Lúc ban đầu thật ra là hắn bị chiếc nhẫn này hấp dẫn, hắn cảm thấy có rất ít thứ làm hắn để ý, vào lúc nhìn thấy chiếc nhẫn này lại cảm thấy chiếc nhẫn này cực kỳ xinh đẹp, tất nhiên là bỏ sự chú ý rất lớn vào nó.
Sau đói cô nương này nói cho hắn, đây là người yêu của nàng tặng cho, trong lòng hắn thế mà lại không chút nào ngoài ý muốn, giống như mình sớm đã biết rồi.
Trừ chiếc nhẫn này ra, thật ra nữ tử này cũng không tầm thường. Ngay từ đầu hắn đã chú ý tới nàng, vẫn cảm thấy nàng cực kỳ quen. Hắn ở trong rừng nhìn nàng lúc lâu, thấy nàng mất mát khổ sở, vậy mà mơ hồ lại có chút xúc động.
Nàng khổ sở, hắn lập tức không thể rời đi, vẫn muốn đứng ở phía sau nàng, giống như hắn ở đó thì nàng sẽ không khổ sở như vậy nữa.
Nhớ lại tất cả cảm xúc này, Tần Tử Thực cảm thấy, có lẽ đúng là nàng không lừa hắn.
Vì thế hắn thả lỏng lại, tùy ý để nàng giúp hắn mặc từng món đồ vào, cũng không nói chuyện. Chờ Tô Thanh Y mặc xong quần áo cho hắn, giải Định Thân Chú cho hắn, lau nước mắt, lúc này mới nhớ tới: “Kiếm của chàng đâu?”
Ngày ấy nàng tỉnh lại thì phát hiện bội kiếm của Tần Tử Thực không thấy, vốn dĩ nàng tưởng vì Tần Tử Thực đã chết, cho nên kiếm cũng không còn. Giờ phút này Tần Tử Thực còn sống tốt, tất nhiên là ngày đó kiếm đi theo hắn rồi. Nghe nàng hỏi chuyện, Tần Tử Thực nghĩ nghĩ, từ đống rơm bên cạnh đào kiếm ra, nhíu mày nói: “Ngươi nói cái này à?”
Tô Thanh Y nhìn Bạch Ngọc Kiếm trên thân còn mang theo rơm, nuốt một ngụm nước miếng, qua lúc lâu mới nói: “Đúng... Chính là cái này.”
Tần Tử Thực rũ mắt xuống, nắm kiếm gật đầu, nghiêm túc nói: “Đây là của ta.”
“Ta biết, ta biết.” Tô Thanh Y vội vàng phất tay: “Ta không có chủ ý gì với nó.”
Tần Tử Thực không nói chuyện, Tô Thanh Y nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Chàng có thể để ta xem nó không?”
Tần Tử Thực do dự một lát, sau đó vẫn đưa kiếm cho Tô Thanh Y.
Bạch Ngọc Kiếm được Tô Thanh Y chậm rãi rút ra, đầu tiên lộ ra hình vẽ hoa đào, sau đó là màu xanh của rau, vệt đồ ăn, còn có nhựa cho chặt cây lưu lại,... Lúc rút kiếm ra, nhìn thân kiếm loang lổ dấu vết, Tô Thanh Y trầm mặc một lúc mới nói: “Cái đó... Tử Thực, ngày thường, chàng dùng nó làm cái gì?”
“Thái rau,” Tần Tử Thực nhíu mày, nghiêm túc nhớ lại: “Chặt cây, đốn củi, chém...”
“Được rồi,” Tô Thanh Y giơ tay, nàng đã tưởng tượng ra được sinh hoạt hằng ngày của Tần Tử Thực, nghiêm túc nói: “Ta đã biết rồi chàng không cần nói nữa. Ta chỉ hỏi một câu,” Tô Thanh Y dở khóc dở cười: “Dùng có thuận tay không?”
“Lúc thái rau thì hơi dài chút.” Tần Tử Thực trả lời thật sự nghiêm túc vấn đề nàng hỏi.
Tô Thanh Y không nhịn được bật cười, nàng cúi đầu, để ngang kiếm ở trước mặt.
Niềm vui cực lớn từ từ dâng lên, nội tâm nàng dường như đang sống lại, đột nhiên nhận ra người này tồn tại.
Thật sự tồn tại.
Tay nàng dịu dàng phất qua thân kiếm, nhưng mà người bên cạnh lại không hề có phản ứng gì. Tô Thanh Y phất đến một nửa, rốt cuộc phản ứng lại, nàng ngẩng đầu, nhìn trước dáng người lạnh nhạt trầm ổn trước mặt, cuối cùng cũng nhớ tới...
Hắn không có linh căn.
Hắn không có linh căn, hắn cũng không có Nguyên Anh, hắn không có kiếm căn, hắn cũng không có kiếm cốt.
Thân thể hắn hoàn toàn đã thành phàm nhân!
Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn đối phương, Tần Tử Thực nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
“Chàng...”
“Chàng chờ ta một chút!” Tô Thanh Y đột nhiên đứng dậy, xông ra ngoài, nàng chạy ra ngoài ngôi miêu đổ nát, lấy truyền âm phù ra gọi Vân Hư Tử: “Sư tổ, sư tổ!”
“Làm sao vậy?” Đối diện truyền đến tiếng gà gáy, Vân Hư Tử không kiên nhẫn mắng: “Đừng ồn!” Sau đó lại quay đầu tiếp tục nói: “Đồ tôn, rốt cuộc khi nào ngươi trở về? Ta...”
“Ta tìm được Tử Thực!”
“Cái gì?!!” Vân Hư Tử sợ hãi kêu lên: “Ở nơi nào? Hắn ra sao? Hắn...”
“Chàng mất trí nhớ rồi.”
Chờ đến khi vui mừng lúc gặp mặt từ từ lui đi, Tô Thanh Y mới chậm rãi hoàn hồn, nhíu mày nói: “Bây giờ, chàng không còn nhớ rõ gì nữ...”
“Không nhớ rõ...” Vân Hư Tử lẩm bẩm: “Chẳng phải ta đây phí công nuôi dưỡng hắn? Đồ tôn, về sau ngươi nhớ phải hầu hạ ta cho tốt, sư phụ ngươi đã quên, ngươi không thể quên đâu!”
Tô Thanh Y: “...”

Nàng thật bội phục năng lực không bao giờ tìm đúng trọng tâm câu chuyện của Vân Hư Tử.
“Hơn nữa,” Xem nhẹ những lời không đàng hoàng của Vân Hư Tử. Tô Thanh Y nói tiếp: “Hắn không có linh căn, không có kiếm cốt, không có kiếm cung...”
“Hắn cùng một phàm nhân,” Tô Thanh Y nói ra lời này không biết vì sao cảm thấy có chút khổ sở: “Không có bất kỳ cái gì khác nhau.”
Cuối cùng Vân Hư Tử im lặng, tiếng gà ở đối diện vang lên cục tác cục tác. Tô Thanh Y nhịn trong chốc lát sau đó chậm rãi nói: “Sư phụ, ta dẫn chàng trở về trước nhé?”
“Từ từ đã.” Vân Hư Tử thở dài một tiếng: “Ngày ấy ngươi ở trong sương mù dày đặc thấy hắn, sau đó hắn lại từ chỗ Tiêu Tố bị thả ra, có thể thấy được người lúc ấy ngươi nhìn thấy rất có thể không phải hắn, mà là có một người khác ngụy trang. Nếu có người ngụy trang xuất thần nhập hóa như vậy, bọn họ nhằm vào Tử Thực, sợ là nhất định sẽ vào sau khi Tử Thực mất tích đến Thiên Kiếm Tông ngồi canh. Bây giờ Tử Thực không có lực tự bảo vệ mình. Lúc này ngươi dẫn hắn trở về là quá mạo hiểm. Hiện giờ ngươi tạm thời đừng liên hệ với tông môn, chờ chúng ta điều tra rõ ngọn nguồn sự việc, ít nhất sau khi bắt được Tiêu Tố ra, ngươi hãy trở về.”
“Được.” Tô Thanh Y nói đồng ý, sau đó lại nói vài câu cùng Vân Hư Tử, chờ quay đầu trở về miếu đổ nát lại phát hiện, trong miếu không có một bóng người, sớm đã là người đi nhà trống, chỉ có canh nóng đang sôi trào trên đống lửa, đầu Tô Thanh Y ong một tiếng, sau đó lập tức thả thần thức ra, sau khi tìm được phương hướng Tần Tử Thực rời đi thì lập tức đuổi theo!
Phàm nhân cùng tu sĩ chênh lệch cực lớn, trong nháy mắt, Tô Thanh Y đã xuất hiện ở trước mặt Tần Tử Thực, nhưng mà Tần Tử Thực vẫn không nói lời nào, vùi đầu ra sức vội vàng chạy về phía trước.
Dáng vẻ hắn liên tiếp chạy trốn nàng làm trong lòng Tô Thanh Y đau đớn, nàng ném một cái phù triện hệ mộc ra, dây leo nháy mắt chui từ dưới đất lên vây Tần Tử Thực ở giữa. Tô Thanh Y từ bầu trời bay xuống, hơi hơi há miệng, lúc lâu sau nàng mới nói: “Chàng chạy cái gì?”
Tần Tử Thực không nói lời nào, hờ hững và trầm mặc nhìn nàng. Tô Thanh Y có nhiều lời muốn nói ra khỏi miệng như vậy, nàng muốn mắng hắn, muốn khóc chất vấn hắn.
Nàng tìm hắn, chờ hắn như vậy.
Hắn biết nàng sống khổ thế nào khó thế nào không?
Hắn còn thấy mặt là chạy, hắn biết trong lòng nàng sẽ khổ sở ra sao không?
Nhưng mà lý trí chặn lại tất cả các cảm xúc tiêu cực, nàng sợ mình là hắn sợ, cũng biết giờ phút này hắn chỉ quên mất nàng thôi. Vì thế nàng cố gắng dùng giọng điệu nhu hòa, chậm rãi nói: “Tử Thực, ta sẽ không hại chàng...”
“Ta biết.”
Tần Tử Thực lạnh nhạt mở miệng, sắc mặt không thay đổi: “Ta nhận ra nàng.”
Tô Thanh Y ngẩn người, nghe hắn tiếp tục dùng giọng nói không cảm xúc: “Tuy rằng ta không nhớ rõ nàng, tuy rằng ta cũng không biết nàng là ai. Nhưng khi ta nhìn thấy nàng, ta lập tức biết rằng ta biết nàng, hơn nữa nàng rất quan trọng trong cuộc đời của ta.”
“Thấy nàng khóc, ta lập tức muốn ôm nàng; thấy nàng khổ sở, ta lập tức muốn làm bạn với nàng.”
Tô Thanh Y nghe hắn nói vậy, cũng không biết vì sao lại cảm thấy đôi mắt cay xe, giống như có ngàn vạn uất ức nhào lên, muốn nhào vào trong ngực người này, gào khóc, nói ra hết uất ức đau khổ của nàng.
Tần Tử Thực lẳng lặng nhìn nàng, sắc mặt nhàn nhạt, giọng điệu bình thản như thế, lại nói những lời thẳng vào lòng người như vậy: “Tuy rằng chưa gặp được bao nhiêu người, nhưng ta lại cũng cảm thấy, trên thế giới này cho dù có bao nhiêu người đẹp, đều sẽ không đẹp bằng nàng. Có bao nhiêu người tốt, đều sẽ không tốt bằng nàng. Cho nên,” Hắn chậm rãi dời đi tầm mắt, hờ hững nói: “Nàng hẳn nên có cuộc sống càng tốt hơn.”
Tô Thanh Y hơi hơi sửng sốt, nghe đối phương nói: “Ta nghĩ ta đã từng là một người rất ưu tú, đúng không?”
“Đúng...” Tô Thanh Y khàn khàn trả lời: “Chàng là người đứng đầu kiếm đạo, là Phong chủ của môn phái Thiên Kiếm Tông đứng đầu Tu Chân giới, là người có hi vọng độ kiếp phi thăng cao nhất của Thiên Kiếm Tông hiện tại.”
“Sau đó,” Tần Tử Thực chậm rãi mở miệng, ánh mắt có chút mơ hồ: “Ta thành một phế nhân.”
“Không có!” Tô Thanh Y sợ hãi: “Chàng không có!”
“Ta vừa mới nghe hết rồi,” Thần sắc Tần Tử Thực lạnh nhạt, không nhìn ra chút đau khổ nào: “Ở trong thế giới của nàng, phàm nhân là sỉ nhục.”
“Không có!” Tô Thanh Y vội vàng phủ nhận: “Tử Thực, ta cũng là phàm nhân, lúc ta và chàng yêu nhau, chúng ta đều là phàm nhân! Tu tiên hay không tu tiên, đều không quan trọng!”
Tần Tử Thực không nói chuyện, rõ ràng hắn có nhận thức của mình. Hắn vuốt ve kiếm trong ngực, chậm rãi nói: “Thật ra các ngươi không nói thì đáy lòng ta cũng biết. Ta là một phế nhân, một người vừa xấu xí lại vừa đáng sợ.”
Nói xong, hắn chậm rãi cong môi: “Nàng xem khuôn mặt ta đáng ghê tởm như thế; nàng nghe xem giọng nói của ta khó nghe như vậy. Ta ôm thanh kiếm hoa mỹ như vậy, lại chỉ có thể lấy nó thái rau đốn củi. Tiên sư,” Hắn chậm rãi nói: “Ta muốn bảo hộ nàng, vào lúc ta có thể rút kiếm. Nếu ta không rút nổi kiếm, ta hy vọng nàng có thể có người càng tốt hơn yêu nàng.”
“Ta đã làm liên lụy đến thanh kiếm này,” Giọng điệu của hắn có chút chua xót: “Ta không muốn lại liên lụy đến nàng.”
Vừa mới dứt lời, hắn đã đột nhiên bị đẩy vào trên cây, trong lúc bất ngờ, trên miếng vải trên mặt đã bị kéo xuống, nữ tử đột nhiên hôn lên, hắn cuống quít kéo nàng ra. Nàng lại đè tay hắn lại, đè chặt hắn ở trên thân cây, nhắm mắt lại, đè chân, hung hăng hôn hắn.
Nàng hôn vừa tàn nhẫn lại vừa bá đạo, giống như cô gái nhỏ kể ra uất ức vô tận.
Hắn không biết vì sao lại không nhịn được chậm rãi mềm xuống, hai mắt lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, chờ nàng hôn xong rời đi, dựa vào ngực hắn, thấp giọng khóc nức nở.
“Tần Tử Thực, chàng không có lương tâm.”
Tần Tử Thực có chút luống cuống, nghe thấy đối phương nói: “Chàng ghét bỏ ta quá xinh đẹp, phải bội tình bạc nghĩa với ta, chàng không có lương tâm!”
Tần Tử Thực: “...”
 
 


Bình Luận (0)
Comment