Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 73


Edit: Trúc
 
Hiên Hoa ở bên ngoài rèn luyện 300 năm.
Hắn học được rất nhiều thứ, quen biết rất nhiều người, vô số lần muốn trở về, lại đều bị Ngưng Hoa ngăn cản.
Ngưng Hoa nói không đến Kim Đan kỳ, hắn không thể trở về.
Hiên Hoa không có cách nào, hắn chỉ có thể luôn đi lại bên ngoài. Khi đó Tu Chân giới còn tiếp giáp với Nhân giới, nhân gian đang thời Chiến quốc, thiên tai nhân họa, chiến hỏa kéo dài, trăm năm chiến loạn dẫn tới oan hồn tàn sát bừa bãi, quỷ quái mọc lan tràn. Hiên Hoa một mình đeo kiếm đi trên thế gian, trảm quỷ mị, đuổi yêu tà, đêm ngủ miếu hoang nghe mưa gió, ngày hành hương nơi thôn dã.
Tô Thanh Y đi theo phía sau hắn, nhìn cái thời đại này cuối cùng cũng có sự giao thoa với thế giới hiện đại của nàng, nhìn Hiên Hoa trở thành người mà nàng đã từng xem qua sách, không nhịn được cảm xúc mênh mông.
Quá khứ nàng ở Tu Chân giới, sớm đã tách biệt với nhân gian, chia cách thành hai thế giới. Chẳng dù có vài thành thị phàm nhân, lại cũng ở dưới sự che chở của tu sĩ, tất cả phàm nhân đều hướng tới con đường tu tiên. Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Y ở thế giới này nhìn thấy một nhân gian chân chính, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một tu sĩ chân chính trảm yêu trừ ma.
Khi đó Hiên Hoa luôn mặc một cái áo choàng vàng nhạt, sinh hoạt nghèo khó, áo choàng khâu khâu vá vá, vượt qua một năm lại một năm. Ngẫu nhiên sẽ thu chút tiền bạc trừ yêu trừ tà, chẳng qua cũng chỉ để mua chút đồ chơi hắn cảm thấy thú vị, nghĩ chờ khi nào trở lại bên người Ngưng Hoa, sẽ đưa mấy thứ này cho nàng ta.
Sau lại lấy cột mốc Bạch Khởi gài bẫy giết 40 vạn quân Triệu(*), tu sĩ nghênh đón thời kỳ hoàng kim. Sau khi những oan hồn bị bẫy giết tứ tán, trong thiên địa tuôn ra một cỗ linh khí thật lớn, cho dù là Tu Chân giới ở giáp ranh đều vì thế mà rung động. Tu vi Hiên Hoa tăng lên nhanh chóng, rất nhanh đã thành nhân tài kiệt xuất ở nhân gian.
(*) Bạch Khởi (chữ Hán: 白起; 332 TCN – 257 TCN) là tướng lĩnh quân sự Trung Quốc cổ đại, làm việc cho nước Tần thời Chiến Quốc. Khởi chỉ huy quân đội Tần hơn 30 năm, nhiều lần đánh bại Tam Tấn (tức 3 nước Hàn, Triệu, Nguỵ lân bang Tần) và Sở, đỉnh điểm là trận Trường Bình, tại đây Khởi đồ sát 45 vạn quân Triệu.
Ngày mùng ba tháng mười hai năm 259 trước công nguyên, thành Hàm Đan(*) có long khí phóng lên cao, Hiên Hoa đang ngồi xếp bằng ở trong miếu hoang, đột nhiên cảm thấy quanh thân gió nổi mây phun, sấm rền từng trận, linh lực trong cơ thể hội tụ, rồi sau đó sấm sét theo đó giáng xuống.
(*) Hàn Đam: Tên thị trấn cũng là tên huyện, ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc.
Sấm sét từng đợt nổ vang, Hiên Hoa vội vàng ném ra pháp khí, chống lại từng đợt thiên lôi. Nhưng mà thiên lôi kia lại vượt qua dự kiến của Hiên Hoa. Hắn cảm giác mình đã bị bổ nát, nằm trên mặt đất không thể động đậy. Trong mờ mịt, dường như hắn thấy Ngưng Hoa xuất hiện ở trước mặt hắn, áo đạo màu xanh, thân đeo trường kiếm.
Hắn vươn tay, khó nhọc bò về phía đối phương, nhưng ngay lúc chạm tay vào thì người kia lại biến thành mây khói.
Cuối cùng hắn phát hiện đây chỉ là ảo ảnh, khó khăn gọi: “Ngưng Hoa…”
Tia chớp phá hỏng máu thịt của hắn, lộ ra xương rồng ngăm đen, thân thể hắn bắt đầu phồng lên, càng dài càng lớn, mà hắn cũng bắt đầu chậm rãi mất đi ý thức, mãi đến cuối cùng, hắn hóa thành một con rồng lớn phóng lên cao, đỡ từng đợt từng đợt sấm sét, bay đến trên không Hàm Đan, sau đó bàn cuộn người lại, đón sấm sét thét dài.
Cùng lúc đó, một tiếng phượng hót phóng lên cao, chỉ thấy một con phượng hoàng màu vàng bay về phía sấm sét, vỗ cánh vọt tới bên cạnh rồng lớn.
Dân chúng Hàm Đan nhìn cảnh tượng này, đều sợ hãi quỳ xuống. Mà tu sĩ ở nơi xa lại cảm thấy mặt đất ầm ầm ầm chấn động. Ngưng Hoa đi ra khỏi động phủ, nhìn ra ánh sáng vàng chói ở thành Hàm Đan phía xa xa, bấm tay tính toán.
Hóa ra là nhân gian hiện chân long, không cần nối liền với Tu Chân giới nữa, muốn cùng Tu chân giới tách ra.
Vì thế nàng nhíu mày, gọi Hiên Hoa.
“Hiên Hoa, về thôi.”
Nhưng mà Hiên Hoa không có phản ứng. Ngưng Hoa hơi hơi ngẩn người, trước nay nàng ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày, Hiên Hoa sẽ không để ý tới nàng ta.
Nàng ta có chút khổ sở, nhưng mà cũng chỉ là trong chớp mắt, nàng ta lại nhớ tới lời sư phụ nói năm đó.
Cả đời của người phàm cùng lắm chỉ có trăm năm, trăm năm là phải trải qua sinh ly tử biệt, tu sĩ có vạn năm thọ mệnh, có mấy người có thể cùng vậy ngươi nắm tay đi hết ngàn vạn năm đây?
Hiên Hoa đã đi mấy trăm năm.
Mấy trăm năm, sớm đã là vài đời.

Vì thế nàng ta cười cười, trở về động phủ, không nhịn được nghĩ, không trở lại thì không trở lại thôi. Nàng ta có đại đạo của nàng ta, cũng không cần níu kéo cuộc đời của người khác.
Sau khi thiên lôi giáng xuống, Tu Chân giới cùng nhân gian cũng tách thành hai thế giới, tuy rằng chia lìa còn chưa hoàn toàn, nhưng cũng làm người hai giới rất khó tự do lui tới.
Hiên Hoa chậm rãi từ một con rồng biến về hình người, mà con phượng hoàng kia vào trước khi dân chúng thấy rõ hắn lập tức ngậm hắn biến mất ở không trung.
Vì chống lại thiên kiếp, con phượng hoàng kia dường như cũng bị trọng thương. Ngậm Hiên Hoa bay trăm dặm, thật sự không chịu nổi lăn xuống dưới.
Nàng ấy hóa thành một thiếu nữ mặc váy vàng, ngồi xụi lơ ở bên người Hiên Hoa đang hôn mê. Qua lúc lâu, Hiên Hoa chậm rãi mở mắt, đập vào mắt hắn là khuôn mặt thanh lệ của nàng ấy.
Đó là một người có khuôn mặt mỹ lệ nhất trong số những người Hiên Hoa đã gặp, mắt phượng hơi xếch, môi mỏng như hoa đào, hoa văn ngọn lửa giữa trán làm nổi lên vẻ đẹp của nàng.
Mà lúc Tô Thanh Y thấy gương mặt kia, nội tâm lập tức hỏng mất.
Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp, tràn ngập trong lòng nàng, nàng nảy ra một ý nghĩ đây là mẹ của Tần Tử Thực à?!!
Trừ mẹ hắn ra, tổ tông hắn, tỷ tỷ hắn, còn có thể có người giống y như Tần Tử Thực à?!! Đây hoàn toàn là phiên bản nữ của Tần Tử Thực đi?!
Nếu không phải đường nét của nữ tử này dịu dàng hơn một chút, mặt thon gọn hơn một chút, rõ ràng là nữ nhân. Nàng thật sự cho rằng, đây là Tần Tử Thực xuyên qua đây nam mặc đồ nữ đó!
Lúc biết Hiên Hoa là rồng, Tô Thanh Y đã hỏng mất.
Thấy một nữ nhân giống hệt Tần Tử Thực, Tô Thanh Y lại càng… Hỏng mất đến không thể lại hỏng mất.
Nàng không nhịn được nghĩ Hiên Hoa này, rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật đây?
Nàng có loại xúc động muốn lấy lực hồng hoang lao ra khỏi thức hải của Hiên Hoa kể lại với Tần Tử Thực, nhưng mà nàng cố kiềm chế, lẳng lặng nhìn Hiên Hoa cùng tiểu cô nương này trao đổi.
Hiên Hoa: “Ngươi là ai?”
Tần Tử Thực bản nữ: “Ta là thê tử của ngươi.”
Tô Thanh Y: “...”
Hệ thống: “Ôi trời ơi cái cốt truyện này...”
Hiên Hoa rõ ràng bị lời giải thích này làm cho kinh sợ, nhưng mà hắn còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cô nương, hình như ta không quen ngươi.”
“Ngươi là rồng,” đối phương lạnh lùng nhìn hắn một cái, hờ hững nói: “Ngô là phượng. Ngươi và ta trời sinh đã là phu thê, không cần gặp trước.”
“Cô nương,” Hiên Hoa nhíu mày: “Ta chỉ là tu sĩ bình thường.”
“Lúc ngươi phá xác đầu óc bị hỏng rồià?” Cô nương kia cũng nhíu mày, đánh giá hắn: “Hay là Long tộc các ngươi trước khi trưởng thành đều là dạng ngu xuẩn thế này? Sao lại so mình với mấy con kiến nhân loại vậy? Chúng ta là thần thọ ngang trời đất, cho dù xuống hạ giới, cũng không nên làm nhục chính mình như thế.”
Nghe được lời này, con kiến Tô Thanh Y ngồi xổm bên cạnh cảm thấy thực bi thương.
Mà Hiên Hoa rõ ràng bất mãn, khó nhọc đứng dậy nói: “Cô nương, xin lỗi, e là ngươi nhận sai người rồi. Ta tên Hiên Hoa, là tu sĩ bình thường, không phải là rồng mà ngươi tìm.”
Nói xong, Hiên Hoa lập tức xoay người rời đi. Cô nương kia ngồi dưới đất, mím chặt môi, thấy Hiên Hoa thật sự rời đi, mới nói: “Ngươi đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng mình à?”
Hiên Hoa hơi dừng bước chân, cô nương kia dường như có chút ấm ức: “Không có ta, ngươi đã sớm bị sét đánh đã chết! Bây giờ ngươi độ kiếp thành công rồi nên định vứt bỏ ta chứ gì?”
Hiên Hoa không nói chuyện, mím môi, lộn trở lại bên người cô nương kia, nửa ngồi xổm xuống, có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn ngươi cõng ta.” Cô nương kia vươn tay ra, bất mãn nói: “Ngươi còn phải chăm sóc ta, phải ở bên ta, phải tổ chức một đại lễ thành hôn cực kỳ long trọng, bây giờ chúng ta ở hạ giới...”
Còn chưa dứt lời, Hiên Hoa đã xuống tay làm nàng hôn mê.
“Thật ầm ĩ.” Hiên Hoa bỏ tay ra, nhớ tới Ngưng Hoa.
Ngưng Hoa là người không thích nói chuyện, không có tính tình hoạt bát như cô nương nay. Nàng ta nói chuyện cũng vậy, tươi cười cũng vậy, luôn nhạt nhẽo xa xôi, giống như mây trên trời, làm hắn không cách nào bắt được, cũng không nắm được.
Mà người trước mặt này... Còn chỉ là một đứa nhỏ.
Hắn thở dài, dùng dây mây tết thành một cái ghế dựa, sau khi đỡ nàng lên trên ghế ngồi, hắn cõng nàng đi ra khỏi rừng, tìm cái khách điếm, chữa thương cho nàng.
Chờ cô nương tỉnh lại lần nữa, đã nhìn thấy Hiên Hoa mặc đạo bào ngồi đả tọa ở cách đó không xa. Ánh mặt trời dừng ở trên người hắn, khuôn mặt hắn ôn hòa thong dong, tiểu cô nương lẳng lặng nhìn, lặng yên không một tiếng động chậm rãi đi tới, sau đó cúi người muốn hôn lên mặt hắn.
Nhưng mà ngay vào lúc nàng sắp hôn lên mặt hắn, hắn đột nhiên mở mắt, lẳng lặng nhìn nàng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Cô nương đỏ mặt, phất tay áo nói: “Hừ, ngô thấy ngươi lớn lên cũng không tệ lắm, miễn cưỡng đồng ý cho ngươi làm bạn lữ của ngô.”
Hiên Hoa không biết nói gì, trả lời: “Thật ra ta đặc biệt xấu, ngươi có thể buông tha ta không?”
“Không được!” Tiểu cô nương hừ lạnh một tiếng: “Không phải chân long không xứng với ngô! Hiện tại thiên hạ chỉ còn một con rồng là ngươi, bằng không ngươi cho rằng ta hiếm lạ ngươi chắc?”
“Chúng ta thương lượng,” Hiên Hoa có chút đau đầu: “Ngươi có thể nói chuyện tử tế được không. Trong chốc lát ngô trong chốc lát ta, ngươi nói chuyện như vậy ta đau đầu.”
Bị hắn như vậy giảng, tiểu cô nương đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
Hiên Hoa hít một hơi thật sâu, cuối cùng trở lại chuyện chính: “Ngươi tên là gì?”
“Tần Phượng!” Tiểu cô nương đắc ý dào dạt nói: “Thế nào, ngươi định hạ sính lễ cho ta trước à?”
Hiên Hoa: “...”
Tô Thanh Y dựa vào ven tường cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm cùng hệ thống: “Ta rất thích Tần Phượng, cho nàng ấy một phiếu.”
Hệ thống: “Ngươi coi trọng nàng ấy tự mình đa tình giống ngươi hả?”
Tô Thanh Y: “Thật muốn lấy hạt dưa ném vào mặt ngươi.”
Hệ thống: “Ta hy vọng ngươi có thể đổi hạt dưa thành tiền tài, làm ta chết trong xa hoa.”
Phát hiện căn bản không có cách nào nói chuyện, Hiên Hoa buông một lọ đan dược, đứng dậy nói: “Nếu ngươi đã tỉnh, vậy tại hạ xin cáo từ.”
Nghe được lời này, Tần Phượng ngẩn người, vội chạy theo: “Ngươi đi đâu? Ngươi đừng đi mà.”
“Tại hạ phải về Tu Chân giới,” Hiên Hoa thở dài một tiếng: “Cô nương, ngươi cũng đừng theo ta.”
“Tu Chân giới?” Tần Phượng ngẩn người, nhìn bóng dáng đối phương đi thẳng không quay lại, hô to: “Ngươi không thể quay về đâu! Tu Chân giới đã cùng Nhân giới tách ra rồi!”
Nghe được lời này, Hiên Hoa đột nhiên quay đầu lại: “Ngươi nói cái gì?!”
Tần Phượng bị vẻ mặt của hắn làm cho hoảng sợ, ậm ừ nửa ngày mới chậm rãi nói: “Cái đó... Chính là... Thiên Đạo tách Tu Chân giới cùng Nhân giới ra rồi. Nhưng mà... Ngươi vẫn có biện pháp trở về!”
Tần Phượng đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, sốt ruột nói: “Cái đó, chân long của Nhân giới còn chưa lớn lên, chờ hắn thống nhất sáu nước, Tu Cân giới cùng Nhân giới sẽ hoàn toàn khép kín, đoạn thời gian đó hai giới sẽ xuất hiện một cái lốc xoáy, đến lúc đó ngươi cố gắng một chút, nói không chừng có thể chém nó ra!”

Hiên Hoa không nói chuyện, một lát sau, hắn xoay người rời đi.
Hắn một đường đi tới biên giới Nhân giới cùng Tu Chân giới, lại thấy nơi đó đã hóa thành một đại dương mênh mông, nhìn không tới cuối.
Hắn không nói chuyện, nhìn đại dương mênh mông một lúc lâu, cuối cùng quay đầu lại.
Sau đó, Hiên Hoa cùng Tần Phượng vẫn luôn yên lặng canh giữ ở bên người Doanh Chính(*), phụ tá hắn một đường lớn lên.
(*) Doanh Chính: Tần Thủy Hoàng, tên huý là Chính, tính Doanh, thị Triệu hoặc Tần, là vị vua thứ 36 của nước Tần, đồng thời là Hoàng đế đầu tiên thống nhất Trung Hoa sau khi tiêu diệt sáu nước chư hầu, chấm dứt thời kỳ Chiến Quốc vào năm 221 TCN.
Mỗi khi đêm xuống Hiên Hoa thường nhớ đến Ngưng Hoa, chính hắn tết rất nhiều châu chấu, học điêu khắc dáng vẻ của Ngưng Hoa. Tần Phượng thường chống cằm ngồi ở bên hắn, có một ngày, nàng không nhịn được hỏi hắn: “Đây là ai?”
“Đây là...” Hiên Hoa nhíu mày, đột nhiên không biết nên giới thiệu Ngưng Hoa như thế nào.
Nàng ta là sư phụ hắn ư? Là thân nhân của hắn ư? Là tỷ tỷ của hắn ư?
Nàng ta không phải, đều không phải.
Nhưng mà nàng ta là người rất quan trọng với hắn.
Hắn vuốt ve bức tượng được điêu khắc tinh tế kia, hơn nửa ngày, đều nói không nên lời. Tần Phượng đánh giá vẻ mặt hắn, đột nhiên nhảy dựng lên: “Này, không phải là ngươi thích người này chứ?!! Hiên Hoa, ngươi dám vụng trộm có người sau lưng ta!!”
“Đừng nói bậy!” Hiên Hoa đột nhiên đứng dậy, quát nàng ấy. Tần Phượng ngẩn người, sau đó hừ lạnh, quay đầu chạy ra ngoài.
Chờ sau khi nàng ấy rời khỏi đây, Hiên Hoa run rẩy nắm tượng nhỏ kia, nội tâm nhảy lên điên cuồng.
Thích sao?
Đây là, người hắn thích ư?
Hiên Hoa ngẩng đầu lên, nhìn hoa đào bay lả tả trong đình viện, trong lòng mờ mịt.
Hắn không hiểu cái này có phải là thích không, nhưng mà hắn chỉ biết một chuyện, hắn phải về bên người nàng ta, làm bạn với nàng ta.
Buổi tối hôm đó, hắn nắm bức tượng nho nhỏ kia, làm một cái đồng tâm chú.
Hắn nghe nói, cái chú ngữ này, chỉ có người đồng tâm cùng niệm, mới có thể nghe được đối phương truyền âm.
Hắn đối với tiểu nhân kia, thấp giọng mở miệng.
Ngưng Hoa, ta muốn trở về.
Những lời này hắn nói rất nhiều lần, nhưng mà mỗi một lần, đối phương đều sẽ trả lời hắn, chờ một chút.
Một lần, đã là 400 năm.
Hắn không biết đối phương có nghe thấy không, chỉ biết lúc này, đối phương cũng chẳng còn trả lời lại hắn nữa.
Hắn không khỏi trào phúng bật cười, cảm thấy hoa đào trong viện này, bay loạn làm lòng người lạnh lẽo.
Năm 221 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng diệt sáu nước.
Ngày hắn đăng cơ, sắc phong Hiên Hoa là quốc sư. Hiên Hoa mặc đồ đen, đứng trên tế đàn, sau đó mọi người thấy ánh sáng phóng lên cao, hắn ngửa đầu nhìn lại, rốt cuộc thấy lốc xoáy giữa hai giới kia.
Hắn rút kiếm ra, đón lốc xoáy kia chém tới. Dân chúng kinh sợ, mà hắn lại mím chặt môi, hướng tới trung tâm lốc xoáy kia chém qua.
Gió thổi qua thân hình hắn, Tần Phượng tránh ở phía sau hắn, thét chói tai: “Hiên Hoa, chúng ta trở về đi! Trở về đi!”
Hiên Hoa không nói chuyện, trên người nứt ra từng vết thương, tất cả linh lực của hắn đều dùng vào việc phá vỡ lá chắn này, vận mệnh chú định dường như có người đang kêu tên của hắn. Làm hắn không nhịn được nhớ lại năm đó lúc hắn năm tuổi, vào lúc hắn đau gần như không mở mắt ra nổi, nữ tử kia đạp bùn mà đến.
Kiếm quang đột nhiên nổ tung, Hiên Hoa cảm giác kinh mạch trên người gần như vỡ vụn, Tần Phượng ở phía sau hắn kêu sợ hãi: “Hiên Hoa! Ngươi điên rồi! Ngươi sẽ chết! Ngươi...”
Lời còn chưa dứt, một đạo kiếm quang từ bên kia đột nhiên nổ tung.
Ánh sáng mang theo mùi hương lá trúc, hai người nháy mắt dường như rơi vào một thời không đơn độc, quanh thân là lá trúc lạnh run bay quanh, ngay trong khoảnh khắc thất thần như vậy, một bàn tay từ trong ánh sáng phá không mà đến. Hiên Hoa khó khăn vươn tay ra, Tần Phượng túm chặt lấy hắn, hai người bị bàn tay trắng muốt kia ôm qua bên đó!
Hiên Hoa cùng Tần Phượng phá vỡ hư không rơi xuống trên mặt đất, Hiên Hoa vội vàng ngẩng đầu, đã thấy một nữ tử đứng ở trước mặt hắn.
Nàng ta đứng giữa hai người, cả người toàn máu, kiếm trong tay đứt từng khúc, lại lẳng lặng nhìn hắn, vẫn là dáng vẻ thong dong lạnh nhạt như vậy.
“Ngưng Hoa...”
400 trôi qua chưa từng gặp gỡ, chỉ cần nhìn thấy người này, hắn lại lập tức hóa thành thiếu niên.
Hắn chống người lảo đảo đứng dậy, gian nan từng bước một đi đến trước mặt nàng ta, sau đó chậm rãi quỳ gối trước mặt nàng ta.
Tiếp theo, hắn ngẩng đầu lên, chậm rãi nở nụ cười với nàng ta. Nước mắt từ trên mặt hắn chảy xuống, hắn khàn khàn nói: “Ngưng Hoa, ta đã trở về.”
Ngưng Hoa lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt là vẻ khó lường. Sau một lúc, nàng ta cũng cười, gật đầu nói: “Trở về là tốt.”
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, được người khác đỡ lấy, nói giọng khàn khàn: “Đỡ ta trở về đi.”
“Vâng, sư phụ.”
Có người mở miệng. Hiên Hoa kinh ngạc ngẩng đầu, đúng là một thiếu niên đỡ Ngưng Hoa.
Hắn ta là một mầm non tốt, Thủy hệ Đơn linh căn nhị phẩm, căn cốt mới khoảng mười sáu, đã là Trúc Cơ hậu kỳ, hoàn toàn không phải người mà Hiên Hoa hắn có thể so sánh. Rất nhiều điều nảy lên trong lòng Hiên Hoa, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, lại đều không thể hỏi ra miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người không biết xuất hiện khi nào ôm lấy Ngưng Hoa đi xa.
Vì thế cuối cùng hắn ý thức được, đã 400 năm.
400 năm, cũng đủ để Ngưng Hoa từ một tu sĩ Kim Đan kỳ trở thành đại năng Nguyên Anh kỳ, cũng đủ cho nàng ta từ một tu sĩ không có tiếng tăm gì khai tông lập phái.
Hắn cảm thấy ngực đau nhức, một đệ tử tiến lên dìu hắn, ôn hòa nói: “Tiền bối, ta đỡ ngài vào.”
Hiên Hoa không nói chuyện, để đệ tử kia đỡ hắn vào phòng. Đệ tử này cùng hắn nói rất nhiều, đầu tiên nói Ngưng Hoa ở Tu Cân giới có thành tựu cao thâm thế nào trên con đường Kiếm đạo, rồi lại nói Ngưng Hoa một trận chiến lấy một địch mười thành danh, lại nói nàng ta khai tông lập phái như thế nào, thành lập Thiên Kiếm Tông.
“Chưởng môn tổng cộng thu ba vị đệ tử, hôm nay đỡ ngài chính là Đại sư huynh Nam Ninh cùng Nhị sư huynh Bắc An. Ta tên Đông Tử, đứng hàng thứ ba.”
Hiên Hoa gật gật đầu, khó khăn nặn ra một nụ cười. Chờ Đông Tử đi rồi, hắn nằm ở trên giường tre, trong lòng khó yên.
Hắn đột nhiên phát hiện, bên người Ngưng Hoa dường như đã không còn có vị trí cho hắn.
Buổi đêm cùng ngày, hắn thật sự không thể kiềm chế, chính mình trộm chạy tới trong phòng Ngưng Hoa.
Phòng nàng ta ở vẫn giống như trước đây, sạch sẽ thanh nhã, nàng một mình nằm ở trên giường, nhẹ nhàng ho khan.
Hiên Hoa biết nàng ta bị thương, nghe tiếng nàng ta ho khan, không nhịn được bèn hiện thân, ngồi vào bên cạnh nàng ta, vội vàng đưa linh lực qua.

Tiếng ho khan của Ngưng Hoa dần dần nhỏ lại, giương mắt nhìn hắn, cười khổ một chút: “Sao lại tới đây?”
Hiên Hoa mím môi, ở trước mặt nàng ta, hắn luôn luôn vụng về. Nàng ta ngồi dậy, hắn lót gối đầu vào phía sau cho nàng ta, qua lúc lâu hắn mới hỏi nàng ta: “Hôm nay... Là ngươi bổ hư không kéo ta qua... Phải không?”
“Xem như vậy,” Ngưng Hoa cười cười: “Không phải ngươi cũng đang muốn lại đây à?”
“Ngươi...” Hắn do dự trong chốc lát, rốt cuộc nói: “Là vì ta mới...”
Ngưng Hoa không nói lời nào, cười như không cười nhìn hắn. Hiên Hoa nhất thời không nói được, đột nhiên cảm thấy những ý niệm đó của hắn ở trước mặt người này, dường như đều có vẻ cực kỳ xấu xa.
Nàng ta là một người bằng phẳng trong sáng như vậy, hôm nay mặc kệ có phải hắn không, chỉ cần là bất kỳ người nào nàng ta biết, có lẽ nàng ta sẽ đều làm vậy?
Hiên Hoa không khỏi cười khổ một chút, chậm rãi nói: “400 năm qua đi, ta đã có chút không quen.”
Ngưng Hoa trầm mặc, hơn nửa ngày, nàng ta mới nói: “Hiên Hoa, hiện giờ, ngươi đã là tu sĩ một mình đảm đương một phía. Ngươi rất tốt, tốt hơn cả trong tưởng tượng của ta nữa.”
Nói xong, nàng ta ho khan, khó nhọc nói: “Năm đó... Ta vốn tưởng rằng, ngươi không thể đi đến một bước này. Nhưng mà thật ra ngươi giỏi hơn trong tưởng tượng của ta nhiều.”
Hiên Hoa không nói lời nào, hắn có loại dự cảm cực kỳ không tốt. Quả nhiên, hắn nghe nàng ta nói: “Hiên Hoa, bây giờ Tu Chân giới chưa định chắc chắn, đúng là thời cơ rất tốt cho ngươi đi tạo danh tiếng...”
“Ngươi muốn nói gì?” Hiên Hoa lạnh lùng mở miệng, ngắt lời nàng ta. Ngưng Hoa ngẩn người, nghe hắn lạnh lùng nhìn nàng nói: “Ngươi muốn đuổi ta đi à?”
“Tư chất của ta không tốt, ngươi không chịu nhận ta làm đệ tử,” Hắn đứng dậy, cả người run rẩy, siết chặt nắm tay: “Hiện giờ, ngươi đã thành Chưởng môn một phái, ta là tứ phẩm Tam linh căn, ở lại nơi này, làm ngươi mất mặt phải không?”
“Một khi đã như vậy...” Hiên Hoa đỏ mắt, giống như thiếu niên, khàn khàn nói: “Ngươi kéo ta trở về làm gì?”
Hắn nhớ tới 400 năm ở nhân gian.
Hắn phiêu bạt, hắn độc hành vạn dặm giang sơn, hắn cố gắng phụ tá Doanh Chính, hắn liều chết phá vỡ hư không, chẳng qua chỉ vì trở lại bên người nàng ta.
Nhưng hắn vừa trở về, nàng ta lại muốn hắn đi.
Nỗ lực của hắn là cái gì? Ở trong lòng nàng ta, nàng ta chỉ ước hắn rời đi, tốt nhất rất xa, không cần gặp nữa.
Một khi đã như vậy, vì sao phải phí sức lớn như vậy nỗ lực đưa hắn về?
“Cho ta một lý do,” Hắn run rẩy hỏi: “Ngươi liều chết kéo ta trở về, lại bảo ta rời đi, lý do là gì?”
Ngưng Hoa không nói lời nào, Hiên Hoa cuối cùng không khắc chế được bản thân, rống giận: “Ngươi nói đi!”
“Ta cũng không phải... Muốn kéo ngươi trở về.”
Nàng ta mở miệng, nói ra một sự thật vô cùng tàn nhẫn: “Chỉ cảm nhận được hơi thở của chân long chân phượng, long phượng là Thần tộc, rất có lợi với việc tẩm bổ linh khí Tu Chân giới...”
Nói còn chưa dứt lời, kiếm của Hiên Hoa đã đột nhiên đâm tới, Ngưng Hoa không động đậy, kiếm của hắn khó khăn lắm ngừng ở trước người nàng ta.
Trong mắt nàng ta đều là lạnh nhạt, kiếm của Hiên Hoa run nhè nhẹ.
“Hiên Hoa,” Nàng ta chậm rãi mở miệng: “Ta cũng không thiếu ngươi cái gì.”
Hiên Hoa ngẩn người, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của nàng ta, không khỏi mờ mịt.
Nàng ta nói đúng, nàng ta không nợ hắn cái gì. Từ đầu tới đuôi, đều chỉ là một mình hắn cuồng si.
Nàng ta đã sớm nói, nàng ta muốn đại đạo, nàng ta muốn trường sinh, đạo tâm của nàng ta vững chắc, không đọa hồng trần.
Là hắn chấp nhất như si, chấp niệm như cuồng.
Là đạo tâm của hắn lây dính dục vọng của thế tục, không xứng với đạo tâm thuần lương của nàng ta.
Hiên Hoa không nhịn được cười ra tiếng, cười ra nước mắt.
Cuối cùng hắn đã biết... Đã biết, hóa ra, hắn thật sự thích nàng ta.
“Ngưng Hoa... Ngưng Hoa...” Hắn thu kiếm lại, che khuôn mặt đầy nước mắt lại, run rẩy nói: “Nếu chú định sẽ không cho người khác nửa phần tình cảm, vậy vì sao phải đa tình đối với người khác như vậy?”
Ngưng Hoa không nói gì.
Bàn tay giấu dưới áo run nhè nhạ.
Hiên Hoa lảo đảo đẩy cửa đi ra ngoài, mưa gió hỗn loạn tạt qua. Hắn nghiêng ngả lảo đảo rời đi, một bóng hình chậm rãi hiện ra ở cửa sổ, liếc xéo Ngưng Hoa, nhướng mày nói: “Còn có thể cảm nhận được hơi thở Thần tộc, con kiến, ngươi không tồi đó.”
Ngưng Hoa lạnh mặt nhìn về phía cửa sổ cô nương càn rỡ nói toạc ra, Tần Phượng từ cửa sổ thượng nhảy xuống, mỉm cười nói: “Con kiến, Thần tộc của ngô không phải là con kiến có khả năng liên lụy, ngươi cùng hắn đều không phải cùng tộc, ngươi có đại đạo của ngươi, hắn có càn khôn của hắn, ngươi hiểu rõ chứ?”
Ngưng Hoa không nói chuyện, Tần Phượng đánh giá nàng ta một vòng, tấm tắc nói: “Quả nhiên là có vài phần tư sắc. Nhưng mà long phượng là nhân duyên trời định. Ta nghĩ có lẽ ngươi cũng không muốn đi tranh với Thiên Đạo chứ?”
“Ta chỉ nguyện tông môn hưng thịnh, đắc đạo phi thăng,” Ngưng Hoa nhắm mắt lại, lạnh lùng lên tiếng: “Quân cứ yên tâm đi.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Tần Phượng cười khanh khách: “Con kiến, ngươi tu hành cho tốt, ngày sau ắt phi thăng thượng giới, ngồi hàng tiên ban. Nhưng mà cho dù ngồi hàng tiên ban, ngươi cùng chúng ta cũng là khoảng cách giữa mây và bùn. Mong rằng, tự giải quyết cho tốt.”
Lời nói vừa ra, kiếm của Ngưng Hoa đã đâm xuyên qua thân thể Tần Phượng. Nhưng mà thân thể kia hơi hơi mỉm cười, lập tức biến mất ở không trung.
Hóa ra chỉ là ảo ảnh.
Một bàn tay Ngưng Hoa đè lại một bàn tay khác đang run rẩy của mình, chậm rãi nhắm mắt lại.
 


Bình Luận (0)
Comment