Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 87



Vừa nghe lời này, Tô Thanh Y đã thầm kêu không tốt.

Nàng cùng Tần Tử Thực vội vàng vào đại điện, lập tức nhìn thấy máu tươi trên mặt đất trước mặt Tạ Hàn Đàm đang bốc khói.

Một lão giả mặc đạo bào hùng hổ đứng ở trước mặt Tạ Hàn Đàm.

Mà Tạ Hàn Đàm lạnh lùng nhìn bọn họ, chỉ là tay nắm cây quạt nhỏ siết chặt.
Phía sau lão giả có ba người đang đứng, Tông chủ Đạo Tông Đạo Tầm, Tông chủ Thiền Tông Vô Trần, còn có Tần Thư Văn đang cho phượng hoàng ăn.
Tô Thanh Y và Tần Tử Thực vội vàng đuổi vào, sau khi hai người hành lễ với ba người, Tô Thanh Y nói: “Không biết Tông chủ ba tông tới đây có việc gì?”
Khi nói chuyện, nàng đã đứng ở phía trước Tạ Hàn Đàm, làm ra dáng vẻ bảo vệ.

Tạ Hàn Đàm thấy động tác của Tô Thanh Y, mím môi nói: “Sư phụ...”
“Nhiễm Diễm đạo quân,” Đạo Tầm nâng mí mắt, lạnh nhạt nói: “Vốn dĩ chúng ta cùng Tần Chưởng môn đã ước định mặc kệ chuyện hai bên các ngươi, nhưng mà hôm qua chúng ta lại biết được một tin tức, hai vị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, năm vị Hợp Thể Kỳ, mười một vị Xuất Khiếu Kỳ của Chính Khí Minh vây công các ngươi đều bị người Ma tộc ăn sạch sẽ.”
Nghe được lời này, tuy đã chuẩn bị tâm lý, Tô Thanh Y cũng không khỏi lộp bộp một chút.

Đạo Tầm lạnh lùng nói: “Sau đại chiến thần ma, Thiên Đạo phong ấn Ma tộc ở một giới khác đã qua mười vạn năm, Ma tộc ngẫu nhiên lưu lại, cũng đều không thể truyền thừa huyết mạch chính thống của Ma tộc.

Huyết mạch Ma tộc cao giai chính thống có thể thông qua trực tiếp cắn nuốt người khác đạt được lực lượng, một khi xuất hiện, cần bóp chết khi chưa trưởng thành.

Vừa rồi chúng ta đã thử máu của Tạ Hàn Đàm là huyết thống cao giai Ma tộc, mong rằng hai vị chuyển Tạ Hàn Đàm cho chúng ta.”
“Các ngươi cảm thấy, là Tạ Hàn Đàm ăn những tu sĩ đó?” Tô Thanh Y lạnh giọng mở miệng, Vô Trần làm một cái Phật lễ, ôn hòa nói: “Nhiễm Diễm thí chủ, việc này đang phải điều tra rõ, nhưng mà Hàn Đàm thí chủ vẫn giao cho chúng ta mới tốt.”
“Giao cho các ngươi, các ngươi định làm như thế nào?” Tô Thanh Y cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, Vô Trần nói: “Thiền Tông có một Trấn Ma Tháp...”
“Ta biết.” Nàng giơ tay để Vô Trần ngừng nói.

Nàng biết tòa Trấn Ma Tháp kia, nhưng mà tòa tháp này, cùng với nói là trấn ma, không bằng nói là hao mòn mọi thứ trong đó tới chết.

Bên trong đều là Phật trận Kinh Phật, năm đó Tô Thanh Y tò mò trận pháp bốn phương đã từng đi xem qua, nếu Tạ Hàn Đàm đi, không cần tới một năm cũng đủ ăn mòn Tạ Hàn Đàm đến chết.
Cho nên bọn họ tới, căn bản là không định để Tạ Hàn Đàm tồn tại.
“Nhưng hắn ta không giết người.” Tô Thanh Y nhìn về phía Tần Thư Văn, nghiêm túc nói: “Ngày đó chúng ta và Tạ Hàn Đàm cùng nhau trở về, hắn căn bản không có cơ hội giết người.”
“Hắn có thể nháy mắt tới bất kỳ chỗ nào bằng súc địa linh bảo!” Đạo Diễn nổi giận đùng đùng nói: “Sau khi lui lại thì lại tới chặn đường đệ đệ ta, có gì mà khó!”
Nghe Đạo Diễn nói, cuối cùng Tô Thanh Y đã hiểu rõ nguyên nhân vị Trưởng lão Đạo Tông này phẫn nộ, hóa ra là đệ đệ ông ta cũng bị chết.

Tô Thanh Y trầm mặc một lát, ánh mắt rơi trên mặt Đạo Tầm, nghiêm túc nói: “Xin hỏi Đạo Tông chủ, sao các ngươi biết Tạ Hàn Đàm là huyết mạch Ma tộc?”
Đạo Tầm hiểu ra, Tô Thanh Y trước sau vẫn không muốn tin tưởng bọn họ nói, ông ta nhìn về phía một trưởng lão Chính Khí Minh đứng ở bên, đó là Trưởng lão Hợp Hoan Cung, Xuất Khiếu Kỳ, Hoa Duệ, ông ta tiến lên một bước, nghiêm túc nói: “Lúc trước, Nhiễm Thù trưởng lão và Tô tôn sứ cùng mang theo tin tức của Tạ Chưởng môn đến Hợp Hoan Cung, nói nguyện cùng Hợp Hoan Cung bắt Nhiễm Diễm Ma quân.

Tạ Chưởng môn ẩn núp ở bên người Nhiễm Diễm ma quân tùy thời hành động, đến thời cơ thích hợp, chúng ta và Tạ Chưởng môn nội ứng ngoại hợp, bắt sống Nhiễm Diễm.

Nhưng mà không ngờ, hôm qua Tạ Chưởng môn lại đột nhiên trở mặt, không bắt Nhiễm Diễm thì thôi, còn nuốt sống đông đảo tu sĩ cấp cao của Chính Khí Minh ta! Chỉ có Tô tôn sứ quen thuộc tính tình Tạ Chưởng môn mới phát hiện Tạ Chưởng môn không đúng, chạy nhanh thoát về, vừa rồi mới mật báo cho chúng ta.”
“Ta để Nhiễm Thù và Tô Thanh Liên nhắn cho các ngươi?” Tạ Hàn Đàm cười lạnh: “Sao ta lại không biết?”
“Lúc trước Nhiễm Thù trưởng lão tới không phải ngài cùng tới à?!” Hoa Duệ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Cho dù mặt người có thể thay đổi, nhưng uy áp cũng có thể thay đổi à?!”

“Hoa Trưởng lão,” Nụ cười của Tạ Hàn Đàm càng lạnh: “Tô Thanh Liên kia là Hồ tộc ngàn mặt, có thể huyễn hóa ra các loại hình người, ngươi không biết à?”
“Vậy coi như Tô tôn sứ gạt ta, nhưng sau đó Tô tôn sứ mang Ma tộc cấp thấp đến trợ trận, cái này không thể là Tô tôn sứ có thể làm được chứ?” Hoa Duệ lạnh lùng nói: “Trong Ma tộc từ trước đến nay chỉ có một Vương, Tạ Chưởng môn là vương giả hiện giờ của Ma tộc, Tô tôn sứ thân là Hồ tộc ngàn mặt, cũng chỉ có khả năng nghe theo, sao còn có thể điều động Ma tộc khác tới Chính Khí Minh?”
Nghe được lời này, trên mặt Tạ Hàn Đàm rõ ràng lộ ra vẻ khiếp sợ, vội la lên: “Ngươi nói Tô Thanh Liên điều động người Ma tộc đi?!”
“Tạ Chưởng môn cần gì cố làm ra vẻ?” Đạo Diễn ở một bên cười lạnh nói: “Trong thiên hạ này, Ma tộc cao giai cũng chỉ có một mình Tạ Chưởng môn, không phải Tạ Chưởng môn, còn có thể là ai?”
“Không có khả năng.” Tạ Hàn Đàm sốt ruột quay đầu lại nhìn về phía Tô Thanh Y, vội la lên: “Ta không có...”
“Ta biết,” Tô Thanh Y ngắt lời hắn ta, nói thẳng: “Cho nên, sở dĩ các vị cảm thấy Hàn Đàm là hung thủ của việc này, nguyên nhân là bởi vì Tạ Hàn Đàm là Ma tộc cao giai, mà người chết cũng là bị Ma tộc cao giai giết chết? Ai nói với các vị, trên đời này chỉ có một Ma tộc cao giai?”
“Chẳng lẽ còn có Ma tộc cao giai khác?” Đạo Tầm nghiêm mặt lại, Tô Thanh Y cười lạnh nói: “Vì sao các ngươi không quay về hỏi Tô Thanh Liên một chút, Ma thần trong thân thể nàng ta có khỏe không?”
“Ma thần?” Sắc mặt Tông chủ ba tông đều là chấn động, Đạo Diễn ở một bên cười lạnh nói: “Ma thần năm đó tan thành mây khói đã chết hoàn toàn, chúng ta cũng không biết nên kiểm nghiệm Ma thần tồn tại như thế nào.

Ngươi nói phải thì là phải.

Nhưng nếu Tô Thanh Liên thật sự là Ma thần, còn có thể để ngươi làm nàng ta bị thương à?”
“Nếu nàng ta không phải Ma thần, có thể từ trong tay vị Ma tộc cao giai Tạ Hàn Đàm này chạy thoát? Lúc đi nhiều người như vậy, trở về chỉ còn mình Tô Thanh Liên, các ngươi không cảm thấy kỳ lạ à?”
“Vậy cùng nhau vào Trấn Ma Tháp!”
Đạo Diễn có chút không kiên nhẫn: “Dù sao đều là tà ma ngoại đạo, tất cả vào Trấn Ma Tháp đi!”
Nghe được lời này, vẻ mặt Tạ Hàn Đàm nghiêm lại: “Ý của ngươi là, cho dù ta không giết những người này, cũng nên đi Trấn Ma Tháp nhận lấy cái chết?”
Người ở chỗ này lập tức im phăng phắc, dường như đều cam chịu với ý của Tạ Hàn Đàm, Tạ Hàn Đàm cười lạnh nói: “Ta nể mặt sư phụ tha cho các ngươi một con đường sống, các ngươi thật coi như ta yếu đuối dễ ức hiếp à? Muốn ta vào Trấn Ma Tháp, các ngươi cũng không tự xem lại bản thân nặng bao nhiêu!”
“Tạ Hàn Đàm,” Trên mặt Đạo Tầm có xin lỗi: “Chúng ta cũng là bất đắc dĩ, vì cũng là thiên hạ thương sinh...”
“Bớt con mẹ nó nói thiên hạ thương sinh với ta đi!”
Tạ Hàn Đàm gầm lên: “Một ngàn năm trước lấy người luyện mạch các ngươi nói vì đệ tử các phái, mười bảy kiếp luân hồi, có lần nào các ngươi không nói thiên hạ thương sinh?!”
“Mười bảy kiếp luân hồi?” Ở đây trừ người đã biết được nội tình, đều lộ ra vẻ khiếp sợ, Vô Trần nhắc mãi, làm như khó hiểu.

Phía sau Tạ Hàn Đàm hiện ra một con rồng trắng, hắn ta lạnh lùng nhìn Chưởng môn ba tông, cao giọng nói: “Để ta vào Trấn Ma Tháp, có thể, để xem các ngươi có bản lĩnh này không!”
“Tần Chưởng môn, Nhiễm Diễm đạo quân,” Đạo Tầm trực tiếp nhìn về phía hai người quản sự, lạnh lùng nói: “Hôm nay cho dù thế nào, chúng ta đều không thể để lại mối họa này cho Tu Chân Giới.

Nếu hai vị trợ giúp, chúng ta vẫn tuân thủ hứa hẹn như cũ, sẽ không để ý tới quan hệ của các ngươi cùng Chính Khí Minh.

Nếu hai vị không chịu thả người, chúng ta chỉ có thể cùng Chính Khí Minh trừ hại cho thiên hạ!”
“Giọng điệu lớn thật.” Tạ Hàn Đàm cười lạnh nói, trước khi Tô Thanh Y mở miệng, hắn ta nói thẳng: “Sư phụ, các ngươi không cần quản ta, đây là chuyện của ta với đám lão tặc này!”
Hắn nói rất nhanh.
Bởi vì hắn biết, Tô Thanh Y phải đối mặt chính là cục diện quá khó xử, hắn không biết bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào, cho nên hắn không dám để nàng mở miệng.
Tình nguyện lừa mình dối người, bọn họ sẽ lựa chọn mình, không muốn đối mặt với sự thật đáng sợ có khả năng xuất hiện kia.
Hắnsợ bọn họ chọn, cho nên chính hắn chọn.
Tô Thanh Y đã có Tần Tử Thực, mà hắnsớm đã cô độc một mình.

Cho dù không có Tần Tử Thực, hắn cũng không có hy vọng xa vời rằng ở cục diện như vậy, Tô Thanh Y sẽ lựa chọn bảo vệ hắn.
Hắn đã bị phản bội quá nhiều lần rồi, mười bảy kiếp bị lựa chọn quá nhiều lần.
Hắn tế ra pháp khí, tu sĩ đối diện trừ Tần Thư Văn đều yên lặng lùi ra sau, cũng sôi nổi lấy ra pháp khí.

Ánh mắt Đạo Tầm và Vô Trần sáng quắc nhìn về phía Tần Tử Thực.

Tô Thanh Y siết chặt quyền, chờ đợi chiến sự chạm vào là nổ ngay.
Nàng muốn bảo Tạ Hàn Đàm, nhưng mà nàng không dám tự chủ trương, đây là Thiên Kiếm Tông của Tần Tử Thực, nàng đang đợi Tần Tử Thực quyết định.
Tất cả mọi người nhìn Tần Tử Thực, mà Tạ Hàn Đàm đứng thẳng lưng, không quay đầu lại.
Tần Tử Thực từng bước một đi lên trước, đi tới bên người Tạ Hàn Đàm.
“Đạo Tông chủ,” Hắn bình tĩnh mở miệng, sắc mặt mọi người hơi hơi thả lỏng, xem dáng vẻ của Tần Tử Thực, hẳn là tiếp thu uy hiếp của bọn họ.
Cho dù là ai, cũng nên làm ra lựa chọn hợp lý như vậy.
Tạ Hàn Đàm không phải thân nhân của hắn, không phải người hắn yêu, thậm chí cùng đạo lữ hắn có vài lời đồn đãi không rõ ràng, mặc cho là ai, cũng sẽ không bởi vì một người như vậy đẩy tông môn của mình vào hiểm cảnh.
Nhưng mà trong nháy mắt khi mọi người ở đây giãn lông mày kia, Bạch Ngọc Kiếm đột nhiên lao ra, dường như nặng vạn cân mang theo kiếm thế bàng bạc, đột nhiên đập tới trước mặt mọi người! Kiếm khí làm tu sĩ cấp thấp rối rít lui xuống, mọi người mới vừa buông lỏng trong nháy mắt lại căng ra, Đạo Diễn không nhịn được gầm lên: “Tần Tử Thực, ngươi làm cái gì?”
“Hắn không giết người,” Tần Tử Thực lạnh nhạt mở miệng: “Dựa vào cái gì phải đi tìm chết?”
“Hắn là Ma tộc!” Đạo Diễn tức giận mắng: “Tần Tử Thực! Ngươi điên rồi à?! Đối mặt đồ đệ đại gian đại ác như thế, thà rằng giết nhầm một vạn không thể buông tha một người!”
“Ngươi tu đạo,” Tần Tử Thực nâng mí mắt, nhìn về phía Đạo Diễn đối diện: “Là tu như vậy à?”
Đạo Diễn ngẩn người, sau đó thấy Tần Tử Thực giơ tay, Bạch Ngọc Kiếm bay trở về trong tay hắn.
“Người tu đạo, đạo tâm cân bằng, không vì nhân quả, không sợ gian tà, không thương thiện, không dung túng cái ác.

Biết rõ không phải hắn làm ra, lại vẫn cho các ngươi mang đi, hành vi này trái với đạo tâm của ta.”
Tần Tử Thực đặt kiếm ngang trước người, lạnh nhạt nói: “Cho nên, muốn mang Tạ Hàn Đàm đi, trước tiên phải bước qua xác ta.”
“Tần Tử Thực...” Tạ Hàn Đàm đứng ở phía sau hắn, không thể tin nổi mở miệng.

Tô Thanh Y khụ một tiếng, đi đến trước mọi người, lạnh lùng nói: “Các vị, việc này đúng là không phải Tạ Hàn Đàm làm.

Tuy rằng ta không biết làm thế nào giám định Ma thần, nhưng Tô Thanh Liên đúng là bị Ma thần bám vào thân thể, các vị dây dưa với chúng ta, không bằng trở về lật sách cổ xem, làm thế nào phân biệt mới phải.”
“Cái này không cần ngươi lo lắng.” Trên mặt Đạo Tầm đã có lạnh lẽo: “Chúng ta trở về, sẽ đưa Tô Thanh Liên vào Trấn Ma Tháp.

Nhưng nếu sau khi Tô Thanh Liên vào Trấn Ma Tháp, còn có tu sĩ mất tích thì làm sao bây giờ?”
Nghe được lời này, Tô Thanh Y nhíu mày.

Nàng đang muốn nói cái gì, lại nghe Tạ Hàn Đàm nói: “Ta vào tháp.”
“Không thể!”
Tô Thanh Y đột nhiên quay đầu lại, Tạ Hàn Đàm bình tĩnh, Tần Tử Thực cũng không nói gì, hắn cau mày: “Không cần.”
Nghĩ một chút, Tần Tử Thực dường như nhớ tới cái gì, cúi mặt xuống, lại nói: “A Thất, ta cùng với Thanh Y, sẽ không lại nhìn ngươi chết.”
Nghe được lời này, Tạ Hàn Đàm ngẩn người, sau đó không khỏi nở nụ cười: “Tần Tử Thực, ta không phải A Thất năm đó.”
“Ta sẽ không lại giống như năm đó, bó tay không có biện pháp chờ chết.” Nói xong, hắn ta nâng mắt lên nhìn ra phương xa.
“Biết thế gian này vì sao có ma không?”
Hắn ta đột nhiên thay đổi đề tài, mọi người ngẩn người.

Tạ Hàn Đàm nhìn ra phương xa, chậm rãi nói: “Có thiện có ác, có ánh sáng có bóng tối, đây là tất nhiên.

Trần gian trong sạch, ma tiêu đạo phát triển, lòng người ác độc, đạo tiêu ma mạnh.


Ma thần đã diệt, hiện giờ tái sinh, chỉ có thể là bởi vì Thiên đạo này sụp đổ.”
Nói xong, hắn giơ tay chỉ về phía trước, rồng trắng đảo quanh người hắn, Tạ Hàn Đàm thu ánh mắt, chậm rãi nhìn Tô Thanh Y: “Nếu Tô Thanh Liên thật bị Ma thần bám vào người, giúp đỡ Thiên đạo là chuyện cấp bách.

Làm tan tội nghiệt giới này, giữ gìn Thiên đạo cân bằng, các ngươi mới có lực đánh một trận cùng Tô Thanh Liên.

Ta dùng Trấn Ma Tháp vây khốn Tô Thanh Liên trước, các ngươi tốt nhất mau chóng, nếu không Trấn Ma Tháp này...”
Tạ Hàn Đàm nhìn về phía Vô Trần, lộ ra nụ cười khinh miệt, Vô Trần vẫn mỉm cười, nghe Tạ Hàn Đàm đánh giá.

Ông ta nói: “Trấn Ma Tháp uy lực như thế nào, Tạ thí chủ ngại gì trực tiếp tới xem?”
Tạ Hàn Đàm không nói lời nào, lập tức đi ra ngoài, Tần Tử Thực nhíu chặt mày, nhìn đoàn người đi theo Tạ Hàn Đàm đi ra cửa.

Lúc sắp đến trước cửa, Tạ Hàn Đàm đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại.
“Sư phụ, Tần Tử Thực,” Hắn ta ngược sáng mà đứng, giọng nói thản nhiên: “Ta chờ các ngươi tới đón ta.”
“Nếu các ngươi không thể tới đón ta...” Hắn ta kéo dài âm thanh, cười nói: “Ta cũng không giữ được thế gian này.”
Nghe vậy, hai người Tô Tần rõ ràng biết Tạ Hàn Đàm trước đây bày trận pháp gì, lập tức rùng mình.

Tạ Hàn Đàm cao giọng cười lớn đi ra ngoài.

Mọi người đi theo hắn ta đi ra ngoài.

Đại điện đột nhiên trống trải, qua lúc lâu, Tô Thanh Y lấy lại tinh thần nói: “Ta đi Tinh Vân Môn một chuyến.”
Nói xong, Tô Thanh Y vội vàng đi ra ngoài.
Trong đại điện chỉ còn lại Tần Tử Thực và Tần Thư Văn.

Tần Tử Thực quay đầu lại, Tần Thư Văn có chút chột dạ nói: “Cái đó...!Không phải ta không muốn giúp con.”
“Ta biết.” Tần Tử Thực gật gật đầu: “Ta cũng có môn phái của ta, ta hiểu rõ.”
“Tử Thực,” Tần Thư Văn nhíu mày: “Chờ cuối cùng...!Ta sẽ ra tay bảo vệ con.”
“Ta biết.” Sắc mặt Tần Tử Thực thản nhiên: “Nhưng mà ta tin, Thiên đạo sẽ tự bảo vệ ta.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Lúc nhóm Tạ Hàn Đàm tranh chấp, ở bên kia, Tô Thanh Liên mở mật thất, đốt nến đi vào.
Trong mật thất, Mạc Vân ngồi ở bên cạnh án thư, thấy Tô Thanh Liên đi vào, hắn lạnh nói: “Ngươi tới làm cái gì?”
“Ta đến xem chàng.” Tô Thanh Liên dịu dàng nói, nàng ta đi đến cạnh án thư, cầm lấy quyển sách hắn đang xem, nhìn xuống nói: “[Tiểu thạch đàm ký]? Sách này ta cũng đã xem qua...”
“Cút đi!” Mạc Vân đột nhiên đập nghiên mực qua, gào lên giận dữ: “Ngươi cút đi ra ngoài cho ta!”
Nghiên mực đập lên trên trán Tô Thanh Liên, máu theo khuôn mặt thanh tú của Tô Thanh Liên chảy xuống dưới.

Tô Thanh Liên không nhúc nhích, để mặc máu nhỏ giọt lên sách, lúc này nàng ta mới phản ứng lại, dùng tay áo ra sức lau máu, thấy lau không sạch, nàng ta ngẩng đầu lên, có chút chua xót cười nói: “Ta làm bẩn sách rồi, chàng đổi quyển khác đi.”
Mạc Vân không nói lời nào, ngồi ở ghế dựa, liếc mắt một cái cũng không nhìn nàng ta.
Bọn họ đã giằng co như vậy hai năm, nàng ta phong ấn tu vi của hắn, nhốt hắn ở nơi này.

Mà mỗi lần hắn nhìn thấy nàng ta, đều không đánh thì mắng.

Nhưng cho dù như thế, Tô Thanh Liên lại vẫn luôn kiên trì mỗi ngày lại đây.
Nàng ta đã quen thái độ lạnh lùng trừng mắt của hắn, tuy rằng nàng ta vẫn hy vọng hắn có thể tốt với nàng một chút, đối lập với trước kia vẫn luôn yên lặng tránh ở chỗ tối không dám tới gần, có thể ở bên hắn, đã là niềm vui quá lớn của nàng ta rồi.
Nàng ta bây giờ đã mạnh hơn một vài quái vật Độ Kiếp Kỳ rồi, cũng không biết vì sao vừa đến trước mặt Mạc Vân, nàng ta lập tức cảm thấy dường như mình vẫn là tiểu cô nương năm đó ở Tô gia kia, căng thẳng lại ngượng ngùng.
Hắn nói chuyện với nàng ta, nàng ta vui mừng; hắn mắng nàng ta, nàng ta khổ sở.

Nàng ta ở chỗ tối xem hắn cầm bút viết chữ, cảm thấy năm tháng này đều sáng rực.
Ma thần trong đầu kia vẫn luôn nhắc nhở nàng ta, như vậy sẽ hại chết nàng ta.
Nhưng nàng ta đâu thể lo được?
Nàng ta đã thành Ma, quá khứ từ lâu đã tan thành mây khói, cũng chỉ ở trước mặt người này, là dấu vết duy nhất trong cuộc đời nàng ta.
Nàng ta lẳng lặng nhìn hắn, cảm thấy người trước mặt này, cho dù tức giận, cũng là thật dễ nhìn.

Nàng ta thật cẩn thận đặt sách lên trên bàn, ngồi vào bên kia, ngẫm nghĩ, rốt cuộc nói: “Hôm nay...!Ta thả chàng đi nhé.”
“Ngươi nói cái gì?!” Mạc Vân đột nhiên ngẩng đầu: “Ngươi thả ta đi?”
“Ừm...” Tô Thanh Liên cười cười: “Ta còn có vài chuyện quan trọng...!Không thể ở lại Chính Khí Minh, chàng lưu lại nơi này ta không yên tâm, hơn nữa chàng cũng không vui, vậy về Thiên Kiếm Tông trước đi.”
“Ngươi tốt như vậy?” Mạc Vân hoài nghi nhìn nàng ta, sắc mặt Tô Thanh Liên cứng đờ.

Lúc lâu sau, nàng ta mới nói: “Mạc Vân ca ca, ta đối với chàng như thế nào, trong lòng chàng không phải rõ nhất sao?”
Mạc Vân không nói chuyện, thành thật mà nói, trừ giam giữ hắn ra, nàng ta thật sự cực tốt với hắn.
Có đôi khi không nhịn được nhớ dáng vẻ thiếu niên của nàng ta, trong trí nhớ tuy rằng không quá nhiều ấn tượng với nàng ta, nhưng nhớ tới, cũng là một thiếu nữ ngượng ngùng, an tĩnh, dịu dàng.
Hắn trầm mặc một lát, đối với trầm mặc của hắn, Tô Thanh Liên không nhịn được có chút vui sướng, nàng ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong mắt đối phương là thở dài.
“Tô Thanh Liên,” Hắn có chút bất đắc dĩ: “Vì sao ngươi...!Đi đến bước đường ngày hôm nay?”
“Vì sao...” Tô Thanh Liên có chút mờ mịt.
Nàng ta bắt đầu nhớ lại, rốt cuộc bản thân mình làm thế nào đi đến hôm nay, đi đến một bước này đây?
Ngay từ đầu chỉ muốn gả cho hắn mà thôi, vì gả cho hắn, nàng ta đã tính toán đủ đường, thậm chí muốn giết thân tỷ của mình, cho nên trêu chọc Tạ Hàn Đàm, tận mắt nhìn thấy mẫu thân ở trước người mình bị thiên đao vạn quả.
Vì báo thù, nàng ta dâng thân thể mình cho Ma thần, vì lão giết người, vì lão làm ác, sau đó làm bộ không biết cái gì lẫn vào làm thủ hạ của Tạ Hàn Đàm.
Thật ra nàng ta đã sắp thành công, từng bước một bày trận, đầu tiên giết Tạ Hàn Đàm, sau đó giết Tô Thanh Y.

Tay nàng ta đầy máu tươi, lại vào lúc Mạc Vân đặt câu hỏi này, trong lòng mờ mịt sợ hãi.
Nàng ta vẫn sợ hắn biết được những thứ này, rồi lại biết, đây là chuyện hắn ta tất nhiên sẽ biết.
“Mạc Vân ca ca,” Giọng của nàng ta có chút khàn khàn, trong mắt chứa nước mắt, mờ mịt nhìn hắn: “Ta nghĩ...!Nếu năm đó chàng thích ta, sẽ không có tất cả những thứ này rồi...”
“Chàng thích ta,” Nước mắt nàng ta lăn xuống, giơ tay đau đớn che lại khuôn mặt: “Ta sẽ không giết người, sẽ không hại chết mẫu thân, sẽ không trở thành Ma thần...”
“Nhưng mà...”
“Ta biết...” Nàng ta ngắt lời hắn, hấp tấp nói: “Ta biết, chàng không có nghĩa vụ phải thích ta.

Cho dù chàng không thích ta, ta cũng không nên giết người.

Cái này không liên quan đến chàng, là lòng ta hẹp hòi, tâm tư ác độc.”
“Nhưng mà...” Nàng ta cười nhẹ nói: “Ta chính là người như vậy.


Ta cũng thật chán ghét bản thân mình.

Nếu có thể,” Nàng ta ngẩng đầu, trong mắt là đầy ánh nước: “Nếu có thể quay về, ta cũng sẽ không tiếp tục thích chàng.”
Không thích hắn, cho dù lại thích hắn, cũng khắc chế bản thân mình.
Không cầu ý nghĩ xằng bậy, không theo đuổi những thứ phù phiếm.
Vậy nàng ta cũng chỉ là nữ nhi của một gã Thành chủ Thừa Thiên Thành nho nhỏ, gả cho một tu sĩ bình thường, có lẽ sẽ có cái hài tử, bình thường sống hết một đời.
Nhưng nàng ta không quay đầu lại được, mẫu thân đã chết, nàng ta cũng đã đi đến hiện giờ, trả giá nhiều như vậy, nếu vẫn không thể làm càn thích người này, vậy thì trả giá làm cái gì?
“Mạc Vân ca ca,” Nàng ta đứng dậy, từng bước một hướng tới gần Mạc Vân.

Nàng ta thả ra uy áp, ép Mạc Vân không thể động đậy, chỉ có thể nhìn nàng ta xoa khuôn mặt hắn, khàn khàn nói: “Chàng ở Thiên Kiếm Tông, chờ ta tới.”
“Chờ ta giết Tô Thanh Y, diệt Thiên Kiếm Tông, ta đón chàng, trở lại bên người ta.”
“Ngươi điên rồi!” Mạc Vân rống to, Tô Thanh Y cười to, dịu dàng ôm hắn, nỉ non: “Mạc Vân ca ca, chàng chờ ta.”
Nói xong, nàng ta đặt một lá bùa vào trong ngực hắn, ôn hòa nói: “Nếu chàng xảy ra chuyện thì đốt lá bùa này, ta sẽ đến cứu chàng.”
“Trong thiên hạ này,” Nàng ta si mê nhìn hắn: “Không ai được bắt nạt Mạc Vân ca ca.”
Vừa dứt lời, nàng ta lập tức mở Truyền Tống Trận, đẩy Mạc Vân vào.
Chờ Mạc Vân đứng vững đã phát hiện mình đã đi vào một trấn nhỏ cách chân núi Thiên Kiếm Tông không xa.
Mà Tô Thanh Liên rửa mặt sạch sẽ, sửa sang lại quần áo, sau đó lạnh lùng nói: “Ma thần.”
Trong đầu nàng ta xuất hiện một giọng cười khặc khặc, sau đó thấy một sợi hồn phách từ trên người nàng ta bị rút ra, ngay sau đó một đoàn hắc khí bao phủ hồn phách này, một lát sau, một người giống Tô Thanh Liên như đúc xuất hiện ở trong phòng.
“Tô Thanh Liên” kia mặc quần áo giống Tô Thanh Liên như đúc, nằm trên giường, lộ ra vẻ mặt suy yếu.
Tô Thanh Liên nhìn thoáng qua người trên giường, mặc áo choàng, xoay người mở Truyền Tống Trận bước vào.
Một lát sau, Tạ Hàn Đàm mang theo người khí thế rào rạt một chân đá văng cửa lớn, người trên giường đột nhiên ngồi dậy, kinh ngạc nói: “Các ngươi làm cái gì?!”
Tạ Hàn Đàm vọt tới trước mặt người nọ, bắt lấy tay đối phương, linh khí ở trong cơ thể nàng ta nháy mắt chuyển một vòng, sau đó lạnh lùng nói: “Đi cùng ta!”
“Buông ra!” “Tô Thanh Liên” che lại miệng vết thương ở bụng, thét chói tai.

Tạ Hàn Đàm nắm tóc nàng ta, đột nhiên ném nàng ta lên trên mặt đất, giận dữ nói: “Ở trước mặt bổn tọa, con mẹ nó ngươi còn giả vờ cái gì mà giả vờ! Hiện giờ đã là tu vi Độ Kiếp Kỳ, bổn tọa cùng ngươi đi Trấn Ma Tháp, ngươi có đi hay là không?!”
Nghe vậy, “Tô Thanh Liên” kinh ngạc ngẩng đầu, người ba tông đuổi theo vào, thấy Tô Thanh Liên quỳ rạp trên mặt đất, Đạo Diễn không khỏi có chút không đành lòng nói: “Tạ Chưởng môn, sao ngươi đối xử với một nữ tử như thế...”
Lời còn chưa dứt, Tạ Hàn Đàm đã tát một cái lên trên mặt Đạo Diễn, lạnh lùng nói: “Ta không chỉ đối với một nữ tử như thế, ta còn đối với ngươi như thế! Sư phụ ta không ở nơi này, đừng cho là ta còn cho các ngươi mặt mũi!”
“Ngươi!” Đạo Diễn xông lên, Đạo Tầm giơ tay cản ông ta lại.

Tạ Hàn Đàm trực tiếp đạp qua, sau khi đá bay Đạo Diễn đi.

Tạ Hàn Đàm ngồi xổm xuống, nắm tóc người trên mặt đất lên, lấy ra phương pháp Ma tộc kiểm tra đo lường kiểm tra đối phương một lần.
Hồ tộc ngàn mặt vốn cũng thuộc về Ma tộc, Ma tộc cao giai đè thấp giai có ưu thế tuyệt đối, huyết mạch đối phương không có vấn đề, mà hơi thở Ma thần trong thân thể cũng đúng là bị hắn ta tìm được.

Điều kỳ quái duy nhất là nàng ta chỉ có tu vi Xuất Khiếu Kỳ.
Cái này vốn chính là hắn thăng lên tu vi cho nàng ta, ăn nhiều người như vậy, trong đó còn có hai Độ Kiếp Kỳ, lại vẫn là tu vi này, thực sự quá kỳ quái.
Nàng ta tất nhiên có công pháp gì đó che giấu tu vi...
Tạ Hàn Đàm mím chặt môi.

Vô Trần đứng ở cửa, lạnh nhạt nói: “Tạ chưởng môn, có ổn không?”
Tạ Hàn Đàm không nói lời nào, lúc lâu sau, hắn đứng dậy nói: “Tốt.”
Nói xong, hắn buông “Tô Thanh Liên” ra, cũng chính nháy mắt hắn xoay người, “Tô Thanh Liên” đột nhiên hóa thành một đạo ánh sáng xông ra ngoài!
Nhưng mà Tạ Hàn Đàm sớm có chuẩn bị, rồng trắng rít gào một tiếng, ngăn trước ánh sáng kia, cũng cứ như vậy cản lại, Đạo Tầm, Vô Trần đã ra tay đồng thời bắt được Tô Thanh Liên! Tô Thanh Liên bị đè ở trên mặt đất, Tạ Hàn Đàm không khỏi cười cười.
“Đi thôi.

Có bổn tọa đi cùng ngươi vào Trấn Ma Tháp, mặt mũi ngươi cũng lớn thật đấy!”
Nói xong, Tạ Hàn Đàm lập tức túm Tô Thanh Liên bị phong linh lực lên cùng nhau bước vào súc địa linh bảo, trực tiếp đi vào Thiền Tông.
Trước khi vào Trấn Ma Tháp, hắn ta không nhịn được mở truyền âm phù.
“Tần Tử Thực,” Không biết vì sao, lúc này, hắn ta không tìm Tô Thanh Y.

Vận mệnh của hắn đã chú định có loại dự cảm, dường như lần này rời đi là sẽ vĩnh viễn xa nhau.
“Chăm sóc tốt cho sư phụ.” Hắn chậm rãi nói: “Lúc này ta là thật sự chúc các ngươi đầu bạc đến già, sinh tử cùng nhau.”
“Được.” Giọng Tần Tử Thực từ bên kia truyền âm phù truyền đến, lạnh nhạt nói: “Chúng ta sẽ đến đón ngươi.”
Hắn luôn luôn là người nói được thì làm được.
Hắn nói đón Tạ Hà Đàm, tất nhiên sẽ về đón Tạ Hàn Đàm.
Tạ Hàn Đàm cười nhạo, để truyền âm phù vào trong ngực.

Nhìn nhóm Đạo Tầm ném Tô Thanh Liên vào Trấn Ma Tháp, mới vừa vào trong tháp, Tô Thanh Liên đã la hét.

Tạ Hàn Đàm đóng mở cây quạt nhỏ, rũ ánh mắt.
Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, cất bước đi vào Trấn Ma Tháp.
Phật quang bao phủ, cửa Trấn Ma Tháp tháp chậm rãi đóng lại.
Tạ Hàn Đàm nhắm mắt lại, rốt cuộc nhớ tới, mới vừa rồi ở trước cửa tháp, hắn vốn dĩ muốn nói mấy lời thật tốt.
Hắn muốn nói, Tần Tử Thực, đào hoa nhưỡng chôn dưới Tinh Vân Môn, chờ khi hắn trở về, sẽ lấy ra uống.
Đào hoa nhưỡng kia chôn đã hơn trăm năm, cũng đủ trở thành nữ nhi hồng cho sư phụ rồi.


Bình Luận (0)
Comment