Kiếm Tiền Thiên Sơn

Chương 42

Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn thoáng bình tĩnh một chút.

Sau đó nàng sực nhớ ra: “Ấn truy tung? Là cái trước kia chàng từng dùng với ta?”

“Ừm.” Tạ Trường Tịch trả lời: “Dưới tình huống bình thường, tu vi ở dưới ta hẳn không xóa được ấn này.”

“Thế mà trước đó...”

Hoa Hướng Vãn đang cười muốn trào phúng vài câu ấn truy tung kia của chàng bị Thẩm Tu Văn giả mạo phất tay là xóa, nhưng chưa kịp nói ra thì ngay sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng.

Tạ Trường Tịch nhìn nàng, khẳng định suy đoán của nàng: “Vì người xóa ấn truy tung cho nàng, tu vi không ở dưới ta.”

Lời này làm Hoa Hướng Vãn hít ngược một hơi khí lạnh.

Trên đời này người có tu vi ở trên Tạ Trường Tịch có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nghĩ đi nghĩ lại, Tây Cảnh trừ một Bích Huyết Thần Quân ra thì nàng không nghĩ ra nổi những người khác.

“Có phải chúng ta có thể trực tiếp khóa mục tiêu không?”

Nàng không nhịn được lẩm bẩm. Tạ Trường Tịch lắc đầu: “Ta nói là tình huống bình thường, người có thể lấy được Vực Linh, có lẽ còn có rất nhiều thủ đoạn mà chúng ta không biết. Hoặc là hắn ta giấu tu vi.”

“Người ở phía trên chàng, tu vi đã cao như vậy, còn muốn Vực Linh làm cái gì?”

Hoa Hướng Vãn suy tư, gật gật đầu, khẳng định: “Hắn ta chắc chắn là người Ma đạo tà môn.”

“Trước mắt, theo ta quan sát,” Tạ Trường Tịch rất nghiêm túc trả lời: “Tây Cảnh không có chính đạo.”

Lời này làm Hoa Hướng Vãn nghẹn nhưng không thể không thừa nhận, chàng nói rất có lý.

Nhưng nàng cứ có loại cảm giác quê nhà của mình bị mắng nên ho nhẹ một tiếng: “Ta cảm thấy Hợp Hoan Cung chúng ta rất chính trực.”

Tạ Trường Tịch liếc nàng một cái, không nói nhiều. Chàng ngồi vào mép giường, vén tay áo lên, đặt hai ngón tay lên mạch ở cổ tay của nàng, giải thích: “Ta xem tình huống của nàng.”

Ngón tay của chàng rất lạnh, trong nháy mắt chạm vào da thịt nàng, nàng theo bản năng rụt tay lại.

Nàng không tự chủ được dừng ánh mắt trên ngón tay chàng. Trong một chớp mắt vừa rồi, cảnh ở trong mộng lại hiện lên.

Trong quá khứ, nàng không tỉ mỉ để ý chàng. Bây giờ nàng mới ý thức được, có lẽ mình vẫn vô thức chú ý đến Tạ Trường Tịch. Nếu không sao có thể ảo tưởng bàn tay chàng đến chân thật tinh tế như thế.

Bây giờ nàng chỉ nhìn, đã có thể nhớ đến cảm xúc của ngón tay chàng trên mỗi phân da thịt mình.

Điều này làm cho nàng có chút chột dạ căng thẳng, đột nhiên cảm thấy người trước mặt này, mặt không thể nhìn, tay cũng không thể xem, cả người đều không thể nhìn thẳng.

Tạ Trường Tịch phát hiện thân thể nàng cứng đờ. Chàng nhìn nàng, trong đôi mắt trong trẻo đều là sự bình thản, chỉ hỏi: “Làm sao vậy?”

“À, không có việc gì.”

Hoa Hướng Vãn thấy dáng vẻ chàng trong sáng như trăng, càng cảm thấy áy náy. Nàng cảm thấy mình như một thư sinh theo đuổi tiểu thư mà không được, vì thế ban đêm ảo tưởng đối phương làm thế nào phóng đ4ng hèn mọn quyến rũ mình. Trong lòng đầy áy náy.

Nàng ho nhẹ một tiếng, cố gắng để bản thân bình thường một chút, nhìn Tiểu Bạch chơi bóng ở bên cạnh, tìm đề tài bình thường: “Bây giờ ta không sao rồi chứ?”

“Ừm.” Tạ Trường Tịch gật đầu: “Tình hình đều đã ổn định.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Độc này của nàng...” Tạ Trường Tịch suy tư: “Rốt cuộc là ai hạ?”

Hồ Miên nói không phải nàng ấy, vậy tất nhiên chỉ có thể là độc trước đây. Hơn nữa có thể bị huyết lệnh Ma Chủ kích phát, hẳn là có quan hệ gì đó với Ma Chủ.

Chàng không khỏi suy đoán: “Bích Huyết Thần Quân đã làm cái gì với nàng?”

“Ta...” Hoa Hướng Vãn bắt đầu đ0ng não.

Tạ Trường Tịch vừa thấy dáng vẻ nàng thì biết đáp án, gật đầu nói: “Không tiện nói thì không cần phải nói. Đừng nói dối.”

“Ừm.”

Hai người lặng im. Tạ Trường Tịch ngẫm nghĩ rồi nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Vừa nghe lời này, Hoa Hướng Vãn lập tức căng thẳng. Nàng siết chặt chăn, nhìn Tạ Trường Tịch đứng dậy đi vào phòng tắm, không nhịn được mở miệng: “Cái đó...” Tạ Trường Tịch quay đầu lại, Hoa Hướng Vãn nuốt nuốt nước bọt: “Nếu không, chàng đi thuê một gian phòng khác?”

Tạ Trường Tịch không lên tiếng, chỉ chờ nàng giải thích.

Hoa Hướng Vãn lại nói: “Nếu không có phòng thì chen chúc với Vân Thanh Hứa một đêm? Ta...”

Nàng nghĩ lý do, sau đó đột nhiên ý thức được, nàng cũng không nhất định phải có nghĩa vụ ngủ với chàng.

Vì thế nàng đột nhiên tỉnh lại, rất kiên định: “Đêm nay ta muốn ngủ một mình! Ta muốn ngủ giường lớn!”

Nói lời này ra ngoài, nàng còn có chút yếu đuối, sợ Tạ Trường Tịch tiếp tục truy vấn.

Nhưng Tạ Trường Tịch ngẫm nghĩ rồi chỉ nói: “Ta đả tọa là được. Tách nàng ra, ta không yên tâm.”

Thấy chàng hợp tác như thế, Hoa Hướng Vãn thở phào một hơi.

Đả tọa mà thôi, chỉ cần đừng lên giường tối nay, coi như nàng tránh được một kiếp.

Nàng vội gật đầu, lập tức nằm xuống. Để tránh lại nói chuyện xấu hổ, nàng nói: “Ta ngủ đây. Chàng phải nhìn chằm chằm Hồ Miên vào, tuyệt đối đừng để tỷ ấy chạy mất.”

“Ừ.”

Tạ Trường Tịch đồng ý với nàng, sau đó đi vào phòng tắm.

Sau khi vào phòng, chàng giơ tay chỉ vào thùng nước tắm một cái, lấy một thùng nước đá.

Trong mộng làm được một nửa là tỉnh, cũng không phải một chuyện khiến người thấy vui vẻ gì.

Cũng may đêm nay Hoa Hướng Vãn chủ đ0ng đề nghị chia giường ngủ, nếu không chàng không rõ mình sẽ làm ra chuyện gì.

Chàng ngâm trong nước đá lúc lâu, rốt cuộc mới đứng dậy, khoác đạo bào, ngồi trở lại bàn, đốt huân hương yên giấc cho nàng rồi nhắm mắt đả tọa.

Nàng là người rất cảnh giác. Thỉnh thoảng đi vào giấc mộng còn được, nếu thường xuyên đi vào, nàng nhất định sẽ phát hiện.

Hơn nữa...

Nàng muốn có người ở bên, vừa hay chàng ở đó, nên mới làm nàng vui vẻ.

Nếu chỉ vì vui vẻ của bản thân, thủ đoạn đi vào giấc mộng đúng là bỉ ổi.

Tuy rằng dường như bây giờ chàng cũng không có tư cách, nói chuyện có bỉ ổi hay không.

Hai người chia giường ngủ một đêm. Chờ hôm sau tỉnh lại, Hoa Hướng Vãn đã trấn định lại.

Một giấc mộng mà thôi, không cần phải lo sợ. Dù sao nàng cũng là một cô gái hơn hai trăm tuổi đã trải qua sự đời, có mộng xuân không coi là chuyện lớn gì.

Nhưng thế mà lại mơ thấy Tạ Trường Tịch, điều đó chứng minh hiện tại Tạ Trường Tịch vẫn có chút ảnh hưởng với nàng. Nàng nên khống chế khoảng cách của hai người một chút.

Lòng mang tâm tư này, chờ buổi sáng ngày hôm sau, Hoa Hướng Vãn luôn chú ý đến hành vi của mình, không tùy ý giống trước kia, cố gắng giữ khoảng cách với Tạ Trường Tịch.

Buổi sáng cùng nhau ăn cơm, Tạ Trường Tịch định lau miệng cho nàng. Nàng lập tức cảnh giác, tự mình vội vàng lau.

Chờ hai người cùng nhau đi ra ngoài, thấy Tiết Tử Đan đứng ở cửa đóng tiểu đạo sĩ đến nghiện, Tạ Trường Tịch theo bản năng muốn nắm tay Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn lập tức đoạt lấy Tiểu Bạch đang được Tạ Trường Tịch ôm, hai tay ôm nó dưới nách, ra vẻ vui sướng nói: “Tiểu Bạch, rời giường thôi!”

Tiết Tử Đan xem phản ứng lúc kinh sợ lúc hét lên này của nàng, không khỏi quay đầu nhìn về phía Tạ Trường Tịch ở bên cạnh, rất muốn hỏi chàng đã làm cái gì.

Nhưng y nhớ kỹ thân phận hiện tại của mình, thấy Tạ Trường Tịch nhìn qua, y cung kính nói: “Tiền bối, Cô Tỉnh đâu?”

“Gọi Thiếu quân.”

Tạ Trường Tịch rất cố chấp với việc xưng hộ.

Tiết Tử Đan nghẹn. Nghẹn lúc lâu, y mới nhịn hậm hực trong lòng xuống, gọi một tiếng: “Thiếu quân.”

“Ta thả nàng ấy ra rồi.” Tạ Trường Tịch nghe được xưng hô, cuối cùng cũng vừa lòng, nói lại một lần lời đã nói với Hoa Hướng Vãn.

Tiết Tử Đan ngẩn ra: “Thả rồi?”

“Ừ.” Tạ Trường Tịch nói xong, nhìn thoáng qua Hoa Hướng Vãn đang tự bò lên xe ngựa. Chàng ngẫm nghĩ rồi quay đầu đối mặt với vẻ kinh ngạc của thiếu niên, khuyên nhủ: “Hiện nay chúng ta lại đi đuổi theo nàng ấy. Không bằng ngươi về Đạo Tông trước, chờ ta tìm được Tố Quang Kính, sẽ tự đưa về cho các ngươi.”

“Vậy sao có thể được?”

Tiết Tử Đan vừa nghe, biết ngay Tạ Trường Tịch muốn hất y ra, vội dùng vẻ mặt chính khí cự tuyệt: “Tố Quang Kính là bảo vật của Đạo Tông, dù sao ta cũng phải làm chút chuyện.”

“Ngươi chỉ làm liên lụy.”

Tạ Trường Tịch không chút tình cảm.

“Ta sẽ cố gắng!”

Tiết Tử Đan ra vẻ hoàn toàn không nghe hiểu.

Tạ Trường Tịch nhìn chằm chằm y. Trong một chớp mắt, Tiết Tử Đan cảm thấy mình như bị một con rắn lớn nhìn chằm chằm, đồng tử dựng đứng lạnh băng nhìn chằm chằm vào y, làm y cảm thấy khắp người phát lạnh.

“Ngươi nhất định phải quấn lấy nàng?”

Chàng dùng từ rất nặng, Tiết Tử Đan mờ mịt nhìn Tạ Trường Tịch.

Bên trong xe, Hoa Hướng Vãn đợi chốc lát, thấy người bên ngoài vẫn không lên xe ngựa thì cuốn màn xe lên: “Còn chưa lên à?”

Tạ Trường Tịch nghe vậy, cụp mi, xoay người đi về phía xe ngựa: “Vậy đi thôi.”

Hai người cùng nhau lên xe ngựa. Tiết Tử Đan tận tâm tận lực sắm vai vãn bối lái xe.

Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch cùng ngồi ở trong xe ngựa. Tạ Trường Tịch vừa tiến đến, đã ôm Tiểu Bạch từ trên người đi. Hoa Hướng Vãn vốn muốn cản, nhưng nghĩ đến Tạ Trường Tịch cũng không thích nhiều thứ lắm.

Thích con hổ nhỏ... Vậy cho chàng ôm đi.

Nàng ôm lòng từ bi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe ngựa đi qua thành, trên đường người đến người đi, đang nghị luận chuyện xảy ra gần đây.

“Nghe nói chưa? Ôn Thiếu chủ đã ch3t, hiện tại Ôn Cung chủ phát điên, ngày hôm qua còn đến Âm Dương Tông đòi người.”

“Đòi người?” Người qua đường nghi hoặc: “Ôn Thiếu chủ đã ch3t, liên quan gì đến Âm Dương Tông?”

“Ta nghe nói là Tông chủ Âm Dương Tông, Minh Hoặc, giết. Hiện nay Thanh Lạc Cung truy nã Minh Hoặc khắp nơi. Ôn Cung chủ đã thả lời ra, nếu ai có thể cung cấp manh mối, thưởng một vạn linh thạch thượng phẩm đấy!”

“Minh Hoặc kia cũng quá lớn gan đấy. Một Tông chủ mà muốn tranh vị trí Ma Chủ à? Thí luyện Ma Chủ mới bắt đầu đã ch3t một Thiếu chủ, thế mà ta cho rằng người ch3t đầu tiên sẽ là Hoa Hướng Vãn. Không ngờ lại là Ôn Thiếu chủ...”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Người qua đường sôi nổi trả lời: “Nhưng nghe nói nàng gả cho người đứng đầu Vân Lai, Tạ Trường Tịch. Hiện giờ muốn giết nàng, e là có chút khó khăn.”

“Không chỉ giết nàng khó khăn, nghe nói tâm pháp Thiên Kiếm Tông và Hợp Hoan Cung là đồng nguyên. Nói không chừng song tu một thời gian, Kim Đan của Hoa Thiếu chủ có khi đã tốt rồi...”

Những người này càng nói càng không ra gì, cuối cùng bắt đầu thảo luận diện mạo của Tạ Trường Tịch. Nghe người ta nói chuyện phiếm về mình, còn là loại nội dung này, Hoa Hướng Vãn không khỏi xấu hổ.

Nàng vội kéo màn xe xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy Tạ Trường Tịch đang chải lông cho Tiểu Bạch.

Đương sự ngồi ở ngay đối diện, nàng ho nhẹ một tiếng, đứng dậy nói: “Ta ra bên ngoài hít thở không khí.”

Tạ Trường Tịch dừng lại. Hoa Hướng Vãn cũng không chờ chàng đồng ý, đã đi ra ngoài.

Nàng vừa ra, Tiết Tử Đan có chút kỳ quái. Y nhìn nhìn xe ngựa, lại nhìn Hoa Hướng Vãn ngồi bên cạnh đang tự mình quạt gió, không khỏi truyền âm cho nàng: “Nàng đang trốn hắn?”

“Không.”

Hoa Hướng Vãn truyền âm trả lời y: “Chỉ có chút buồn.”

“Ta còn không biết nàng chắc?”

Tiết Tử Đan không chút để ý. Y ngẫm nghĩ rồi đột nhiên cảm thấy không đúng, nhăn mày: “Không phải tối hôm qua nàng mơ thấy hắn chứ?”

“Không giả làm tiểu đạo sĩ của huynh nữa à?” Hoa Hướng Vãn trào phúng. Sắc mặt Tiết Tử Đan không quá đẹp. Y muốn nói gì đó, cuối cùng lại nghẹn về, quay đầu chỉ nói: “Tiểu đạo sĩ cũng tốt mà, có thể làm hắn tức. Hắn lại không thể làm gì ta, ta thật sự vui mừng.”

“Ngươi còn không về Dược Tông?”

Hoa Hướng Vãn thấy y mạnh miệng, có chút lo lắng: “Huynh còn ở lại mấy ngày nữa, có khi muội muội của huynh lại cảm thấy huynh vì tình mà đau lòng, muốn đến hạ độc ta.”

“Ta chính là vì tình mà đau lòng.”

Tiết Tử Đan lập tức mở miệng.

Hoa Hướng Vãn bất đắc dĩ liếc y một cái. Tiết Tử Đan biết nàng không thích nghe lời này, vẻ mặt hơi nghiêm túc, chỉ nói: “Ta đuổi bắt sư tỷ nàng lâu như vậy, sắp bắt ra tình cảm đến nơi rồi. Ta bắt người đưa vào trong tay nàng xong thì sẽ trở về, không cho nàng thêm phiền toái. Nhưng mà có phải đầu óc Tạ Trường Tịch này có bệnh không?” Tiết Tử Đan quay đầu lại trừng mắt với xe ngựa một cái: “Thật vất vả mới bắt được, lại thả người.”

“Chàng ấy và sư tỷ cũng coi như cố nhân.” Giọng Hoa Hướng Vãn rất nhạt: “Chàng ấy có tính toán của mình.”

Hai người câu được câu không truyền âm trò chuyện. Tạ Trường Tịch ở trong xe ngựa chải lông cho Tiểu Bạch. Chàng cảm giác linh lực xung quanh vẫn luôn dao đ0ng, biết là hai người bên ngoài đang truyền âm nói chuyện.

Hắn cúi đầu s0 soạng Tiểu Bạch trong chốc lát, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Vãn Vãn.”

Hoa Hướng Vãn và Tiết Tử Đan đồng thời dừng lại. Hai người liếc nhau, Tạ Trường Tịch rất ít chủ đ0ng mở miệng gọi nàng. Chàng mở miệng, nhất định là chuyện lớn.

Hai người không hẹn mà cùng sờ lên vũ khí, cảnh giác nhìn quanh mình.

Sau một lúc lâu sau, lại nghe Tạ Trường Tịch gọi nàng: “Buổi sáng ta mua bánh hoa quế, nàng vào ăn chút đi.”

Tiết Tử Đan: “???”

Hoa Hướng Vãn: “...”

Thật ngại quá, là bọn họ lo lắng nhiều.

Trước khi đoàn người Hoa Hướng Vãn đuổi theo Hồ Miên, ngoại thành Minh Loan Cung mưa to tầm tã.

Bóng đêm bao phủ toàn bộ chủ thành, bởi vì mưa to, trên đường đến đèn cũng không có.

Một người cả người toàn máu ngã vào góc tường, bị mưa to phủ lên, căn bản không nhìn ra diện mạo.

Hắn ta giương đôi môi trắng bệch, cố gắng uống nước mưa.

Bị người Thanh Lạc Cung đuổi giết một đường, hắn ta không dám để ai phát hiện, chỉ có thể đi đường vòng đến Minh Loan Cung.

Ngày đó ở trên Thần Nữ Sơn, Ôn Thiếu Thanh đột nhiên biến mất, hắn lập tức biết không ổn. Ngay sau đó đại trận Thần Nữ Sơn khởi đ0ng, hắn ta chỉ có thể nhanh chóng tránh thoát, để tránh bị trận pháp hút tu vi. Chạy ra ngoài không lâu, còn chưa trở lại Âm Dương Tông, hắn ta đã nghe được tin tức Thanh Lạc Cung đuổi giết mình.

Hắn ta tạm thời không thể về Âm Dương Tông. Nếu trở về, Ôn Dung tìm tới cửa, hắn ta hẳn phải ch3t không thể nghi ngờ.

Nghĩ tới nghĩ lui, trên đời này... hắn ta chỉ có một nơi để đi.

Một nơi không thể làm người ta phát hiện.

Hắn ta một đường tìm mọi cách đi tới trước cửa cung của Minh Loan Cung, đưa tin cho người nọ.

Hắn ta không biết nàng có thể đến không. Nếu không đến...

Có thể ch3t ở nơi cách nàng gần như vậy, cũng tốt.

Hắn ta mơ mơ màng màng nghĩ, không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm giác dường như mưa đã ngừng.

Hắn ta gian nan ngẩng đầu lên, thấy cô gái bung dù trong mưa.

Đối phương mặc một bộ váy trắng, khuôn mặt dịu dàng tường hòa như trăng như ngọc, ánh mắt lại cực kỳ lạnh giá.

“Ch3t còn không biết ch3t xa một chút.” Tần Vân Y mở miệng, giọng điệu đầy ghét bỏ: “Một hai phải đến nơi đây tới tìm phiền toái cho ta. Sợ Ôn Dung không đủ hoài nghi ta, cảm thấy là ta để ngươi giết Ôn Thiếu Thanh à?”

Minh Hoặc nói không nên lời, hắn ta khó nhọc nhìn Tần Vân Y.

Tần Vân Y đánh giá từ trên xuống dưới hắn ta một vòng. Nàng ta ngồi xổm xuống giơ tay đặt ở giữa trán hắn ta.

Linh lực ấm áp rót người hắn ta, Tần Vân Y bình tĩnh dò hỏi: “Ôn Thiếu Thanh thật sự do ngươi giết?”

“Không phải...”

Minh Hoặc khàn khàn lên tiếng. Tần Vân Y ngước mắt: “Vậy sao Ôn Thiếu Thanh lại ở trong tin cầu cứu nhắc đến ngươi?”

“Ta vốn dĩ muốn giết hắn.” Minh Hoặc thở hổn hển: “Hắn... Hắn đột nhiên biến mất.”

“Ngươi không biết là ai giết?” Tần Vân Y nhíu mày.

Minh Hoặc gật gật đầu.

Tần Vân Y không nói gì. Sau khi im lặng một lúc, nàng ta chỉ nói: “Vì sao ngươi phải giết hắn?”

Minh Hoặc khựng lại. Thấy hắn ta chần chờ, Tần Vân Y cười nhạo. Nàng ta đứng dậy, đá lên trên người hắn ta.

“Con chó nuôi không quen rồi, đến trả lời ta cũng do dự. Ch3t đi.”

Nói xong, nàng ta định xoay người, Minh Hoặc đột nhiên duỗi tay, bắt lấy làn váy của nàng ta.

“Hắn... Làm nhục người.”

Nghe được lời này, Tần Vân Y dừng đ0ng tác. Nàng ta quay đầu, nhìn nam nhân bẩn thỉu này.

Nghe hắn ta run rẩy, khó nhọc mở miệng: “Hắn và Hoa Hướng Vãn còn tư thông. Trong lòng hắn chỉ có Hoa Hướng Vãn. Bọn họ muốn liên thủ, lợi dụng trận pháp của Thần Nữ Sơn hút tu vi của Tạ Trường Tịch, sau đó giết người.”

Tần Vân Y nghe hắn ta nói, khẽ nhíu mày: “Chỉ có chút chuyện này, ngươi đã muốn giết hắn?”

Minh Hoặc cúi đầu, tự biết có sai: “Giao nhân Thần Nữ Sơn làm nhiễu tâm trí người. Chủ thượng, ta sai rồi. Người cho ta một cơ hội, để ta sống sót, để ta ở lại bên cạnh người.”

Tần Vân Y không nói lời nào. Nàng ta lạnh băng nhìn chằm chằm hắn.

“Minh Hoặc! Cơ hội sống, không phải xin là có.”

Minh Hoặc cứng đờ người. Tần Vân Y không chút do dự cất bước. Trước khi đi, nàng ta ném một cái bình nhỏ, lăn đến trước mặt Minh Hoặc.

“Trước khi Thanh Lạc Cung bắt được ngươi, nếu ngươi có thể đột phá, cũng đủ giúp ta tiếp quản Thanh Lạc Cung…”

Tần Vân Y càng lúc càng xa: “Ta sẽ giúp ngươi, giết Ôn Dung.”

___
Bình Luận (0)
Comment