131
Tôi sợ hãi, vội vàng bỏ ba lô xuống ném vào ngực Nguyên Quy Nhất rồi chạy về phía trước.
Nguyên Quy Nhất giữ tôi lại : ” Bình tĩnh, làm sao vậy ? “
Tôi chỉ tay nói : ” Đó là mẹ tôi ”
Cư nhiên còn có cả phóng viên đến chụp ảnh ghi hình, cũng phải, đây là lần đầu tiên có người độ kiếp ở sân bay.
132
Độ kiếp đều cần chuẩn bị từ trước, nếu cảm giác thấy mình sắp độ kiếp thì cần tìm một khoảng đất trống để tránh ngộ thương người khác, nhưng mẹ tôi lại độ kiếp ở sân bay, tôi phát điên luôn.
133
Tôi đến gần xem, ba tôi tất nhiên là đang hộ pháp cho mẹ tôi, còn có các bà các cô hay nhảy quảng trường với mẹ tôi cũng đang vì mẹ tôi hộ pháp.
Xung quanh vây một vòng cảnh sát, một nửa họ đang sơ tán quần chúng, nửa còn lại đang tạo lồng phòng ngự, tránh người khác bị thương bởi lôi kiếp.
Tôi chạy tới, ba lập tức nhận ra tôi.
“Dung tử ? ” mắt ba tôi sáng lên “Con về rồi, ba đưa điện thoại cho mẹ để con nói chuyện nhá ! ”
Bây giờ là lúc nói chuyện sao ?!
134
Ba tôi vừa nói xong, bầu trời đen kịt, một tia chớp màu xanh lam bổ thẳng xuống.
Mẹ tôi đứng trong một trận pháp lớn, bà đang cầm pháp khí, nghênh đón tia sét.
Ba tôi ở một bên vừa bấm quyết vừa nói “Ba mẹ vì lúc hộ pháp cho cậu của con liền ngộ đạo, ngày hôm nay nhận điện thoại của con, không ngờ bà ấy lại độ kiếp”
Ba à, lúc này không cần nói nhiều như thế, mau mau hộ pháp đi !
135
Mẹ tôi có thiên phú pháp tu so với bạn bè đồng lứa, kết quả này cũng không quá ngạc nhiên.
Thấy tôi, mẹ vừa bấm quyết ứng phó sấm sét vừa nói : “Dung tử, mẹ phi thăng trước, con nhớ nghe lời ba, tu luyện cho tốt rồi phi thăng lên gặp mẹ”
136
Tôi không nhịn được mà khóc lên.
Nguyên Quy Nhất tiến tới, mẹ tôi vừa thấy Nguyên Quy Nhất liền hỏi : ” Cậu là kiếm tu sao ? ”
Nguyên Quy Nhất nói : ” Vâng, con là Nguyên Quy Nhất, dì à, con sẽ chăm sóc cho tiểu Dung thật tốt, dì cứ yên tâm phi thăng đi”
Tôi: “…???”
Mẹ tôi vừa nghe đã gật đầu : ” Kiếm tu là mẹ yên tâm rồi »
Sau đó, mẹ tôi liền phi thăng.
137
…
Ha?????
138
Có phải trí lực của tôi thoái hóa rồi không ????
139
Vì việc mẹ tôi phi thăng rất huyên náo ồn ào, vì chưa có ai còn ít tuổi như thế đã phi thăng, lại còn phi thăng ở sân bay.
Nhân dịp đài truyền hình phỏng vấn mấy cô bác nhảy quảng trường với mẹ tôi, ba mang tôi và Nguyên Quy Nhất ngự kiếm chạy mất.
Tận khi về đến nhà, tôi vẫn còn ngơ ngác.
140
Mẹ tôi phi thăng.
Điều này nghĩa là sau này tôi sẽ phải ăn cơm ba nấu.
Điều này nghĩa là phải thật lâu thật lâu về sau, khi tôi phi thăng mới có thể gặp lại mẹ.
Ly biệt đến quá đột ngột.
Tôi rất không có tiền đồ mà khóc.
Ba tôi vỗ lên đầu tồi” Đồ ngốc, khóc cái gì, đây là việc vui”
Tôi lau mặt một cái, Nguyên Quy Nhất ở một bên nhẹ nhàng vỗ đầu tôi.
Tôi rất muốn dựa vào vai Nguyên Quy Nhất, nhưng ba đang ở đây, tôi không dám.
Ba tôi độc nhiên trừng mắt nhìn Nguyên Quy Nhất nói : ” Cậu đi theo tôi, tôi có lời muốn nói”
… A???
Vì sao biểu cảm của ba tôi lại nghiêm túc như vậy ?
Ba muốn nói với bạn tôi cái gì ?