Trực thăng dừng trước một hòn đảo nhỏ, quả thực rất xứng với một chữ “nhỏ”. Thị lực của Lâm Phương Sinh rất tốt, từ phía xa đã có thể thấy một dải đất như chìm như nổi giữa từng cơn sóng, diện tích có vẻ chưa đến 5km2.
Hách Liên Vạn Thành tháo kính bảo hộ xuống, ra lệnh, “Nhảy xuống đi.”
Lâm Phương Sinh tuy rằng không rõ hắn muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh, mở cửa khoang ra, thả người nhảy xuống từ độ cao mười mét, vừa lúc ngã xuống một bờ cát mềm mại, lăn một vòng, thoải mái đứng dậy, phủi chỗ cát mịn bám vào chiến phục.
Sau đó một bóng người hạ xuống vững vàng bên cạnh y, bộ quân phục xanh đen vẫn phẳng phiu, thắt thân thể cao lớn của Hách Liên Vạn Thành thành một đường cong uy nghiêm mà lạnh lùng. Vạt áo bành tô bị gió thổi thốc lên, giống hệt như loại trường bào hắn hay mặc khi xưa, khí thế uy phong lẫm liệt. Ba ngôi sao vàng kim trên quân hàm lấp lóe trong bóng đêm, phù hiệu làm bằng bạch kim, tượng trưng cho sự đặc biệt của đội ngũ này.
Lâm Phương Sinh mỗi lần thấy bộ quần áo này của sư tôn đều cảm giác như loại quần áo này được thiết kế ra vì người nọ. Y ngửa đầu đối diện với ánh mắt của Hách Liên Vạn Thành, thấy ngàn sao lấp lánh trong đáy mắt sư tôn, trong suốt như một đầm ánh sáng lành lạnh.
Hách Liên Vạn Thành cũng cảm nhận được ánh mắt y, đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối của y, chiếc trực thăng như thể được cài chế độ tự động, từ từ bay đi mất hút.
Sau đó tất thảy trở về yên tĩnh, chỉ có từng đợt sóng liếm lên bãi cát rồi lại rụt về, hệt như một bản nhạc Haydn nhẹ nhàng. Lâm Phương Sinh nắm chặt lấy tay sư tôn, giày da tác chiến giẫm lên mặt cát không chút tiếng động, sau đó hai người cùng ngồi xuống một gốc cây cọ.
Hách Liên Vạn Thành vòng tay ôm Lâm Phương Sinh vào ngực một cách tự nhiên, y cũng phối hợp mà ngả người vào, nhiệt độ cùng tiếng tim đập trầm ổn trước ngực sau lưng nhẹ nhàng truyền qua lớp chiến phục, ngay cả gió biển đêm cũng như ấm lên.
Lâm Phương Sinh thả lỏng chân tay, thoải mái tựa vào trong ngực Hách Liên Vạn Thành, lướt mắt là có thể thấy bãi cát cùng mặt biển đen thẫm.
Rời xa ngọn đèn cùng ô nhiễm nơi đô thị, sao trên trời đặc biệt sáng, như thể vươn tay lên là hái xuống được.
Không khí rất yên lặng, rất ấm áp. Lâm Phương Sinh dần dần có cảm giác buồn ngủ, gối đầu lên vai Hách Liên Vạn Thành, khẽ gọi, “Sư tôn.”
Hách Liên Vạn Thành đã cởi áo khoác từ lâu, để cho tiểu đồ đệ được thoải mái hơn một chút, vừa chải vuốt mái tóc bị gió thổi rối của Lâm Phương Sinh, vừa ừ một tiếng nặng nề.
Lâm Phương Sinh quay đầu, lông mi lướt qua cằm sư tôn, tư thế thân mật bất tri bất giác lại an ủi được mong nhớ dài lâu của mỗi người. Y đổi lại tư thế, ôm lấy hông Hách Liên Vạn Thành, “Ở đây vài hôm rồi đi?”
Hách Liên Vạn Thành ôm lấy thân thể tiểu đồ đệ vừa ôm vừa cọ mình đây, nhìn đồng hồ, “Ta cũng hi vọng thế.”
Lâm Phương Sinh còn chưa hiểu, đã bị ôm lên đùi, môi lưỡi chặn lại.
Hách Liên Vạn Thành cúi đầu, môi răng giao triền, cuốn chặt lấy bờ môi y, đầu lưỡi quyến triền, cẩn thận điều tra bên trong, liếm lên phần dưới lưỡi, kích thích nước bọt tiết ra. Lâm Phương Sinh rên lên một tiếng, ôm lấy cổ sư tôn, hôn một nụ hôn tràn ngập sự chiếm hữu, khiến cơ thể y cũng nóng theo.
Hách Liên Vạn Thành một tay đỡ gáy, một tay khác cởi thắt lưng quần tác chiến của y ra, dễ dàng tiến vào bên trong lớp quần rộng. Bộ trang phục vốn được thiết kế để thích hợp hành động, giờ lại càng là một bước chứng minh cho cái đặc tính “thích hợp hành động” kia.
Một bên mông của Lâm Phương Sinh bị dùng sức xoa nắn đè ép, cản giác đau đớn cùng nhiệt độ nóng bỏng làm y hít sâu một hơi, nhiệt độ nơi thân dưới cũng từ từ tăng, tốc độ máu như chảy nhanh hơn, dâng lên hệt như thủy triều, tụ dần về nơi yếu hại. Phía dưới mông y, hung khí của sư tôn cũng dần cứng lên, qua lớp quần dài có thể cảm nhận được cả kích cỡ cùng sức tồn tại.
Gió biển cùng thủy triều luôn nhắc nhở y về hoàn cảnh xung quanh, chờ đến khi hít thở không thông, Hách Liên Vạn Thành mới buông môi y ra, ngón tay cũng đã lần đến nhập khẩu phía sau, hơi nhấn vào thăm dò nội trắc, khiến y đột ngột cuộn mình lại, thở hổn hển, “Đừng… Ở đây lộ thiên.”
“Bây giờ hay sáng mai, chọn một cái đi.” Giọng nói trầm thấp của Hách Liên Vạn Thành hệt như bóng đêm, không cho y ít nhiều cơ hội do dự, ôm lấy quần y, quần lót cũng được lột cùng lúc. Gió biển ướt át lạnh lẽo, lập tức lùa vào phần thân dưới không chút che chắn của Lâm Phương Sinh, tuy rằng không sợ chút lạnh ấy, nhưng vẫn khiến cơ đùi y cứng đờ, tiếp lấy tay Hách Liên Vạn Thành, khóa ngồi trên đùi hắn. Trước mặt là rừng cọ dày, phía sau là sóng biển dập dìu, trái phải là bãi cát nhìn không thấy điểm cuối….
Hách Liên Vạn Thành hôn lên điểm nổi lên trên ngực trái y, qua lần vải áo tác chiến bền chắc mà ngậm cắn, ngậm điểm nhỏ giữa môi răng. Ngón tay cũng từ từ đỉnh nhập vào thông đạo nóng bỏng, không hề lãng phí chút thời gian nào, ngựa quen đường cũ nhấn mạnh xuống một nơi nào đó.
Hai nguồn nhiệt nơi đầu ngực cùng hạ thân ập đến, Lâm Phương Sinh cắn răng rên lên, khom lưng chẳng phải, mà ưỡn ngực cũng không xong, bàn tay đang đè lên vai sư tôn cũng mất lực dần từng ngón, đầu gối run run như sắp ngã.
Lâm Phương Sinh cuối cùng vẫn hốt hoảng, cúi đầu ấn vai Hách Liên Vạn Thành xuống, cố đẩy hắn ra, “Buổi tối, gió thổi… Không tốt.”
Hách Liên Vạn Thành cũng lùi ra sau, nhặt chiếc áo gió bị vứt một bên, phủ lên vai Lâm Phương Sinh, vành áo bành tô dày nặng mang đến cảm giác an tâm ấm áp, còn có thể thấy quân hàm lấp lánh. Lâm Phương Sinh còn chưa kịp kháng nghị, Hách Liên Vạn Thành đã nói, “Như vậy là được.”
Sau đó lại đưa hai ngón tay vào cơ thể y, vết chai do nhiều năm cầm kiếm chà vào nội bích non mịn nóng bỏng, dần xâm nhập vào trong. Lâm Phương Sinh càng thở dốc mạnh hơn, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi lên đùi Hách Liên Vạn Thành. Khoái cảm xen lẫn đau đớn cùng nóng bỏng tăng vọt, hệt như một loại độc dược thơm ngọt ăn mòn thân kinh cùng mạch máu, gần như chiếm lấy toàn bộ ý thức y.
Hách Liên Vạn Thành nhìn tiểu đồ đệ thở dồn dập đến mức môi cũng khô, động tác ngón tay nhanh hơn, cảm thụ thân thể trong ngực run lên, thấp giọng cười cười, “Càng ngày càng mẫn cảm.”
Lâm Phương Sinh cắn răng trừng hắn, thời điểm này mà vẫn dùng vẻ mặt lạnh nhạt đó mà nói những lời ấy, điều này khiến y vừa yêu vừa hận sư tôn, thân thể lại càng thêm nóng, phù văn dường như cảm giác được tâm ý chủ nhân, chợt thắt lấy ngón tay đưa vào.
Cảm giác tồn tại của ngón tay trong cơ thể càng rõ ràng, hơi thở Lâm Phương Sinh thêm dồn dập, Hách Liên Vạn Thành cong cong ngón tay, tiếp tục chà nhẹ vào nội màng, “Vừa nói thế lại mẫn cảm thêm một chút.”
“Đủ… rồi…” Lâm Phương Sinh xấu hổ vô cùng, tai nóng như lửa thiêu, bóp lấy hai má sư tôn, hung tợn chặn miệng người nọ lại.
Hách Liên Vạn Thành rất tự nhiên mà đón, vừa hôn thật sâu, rút ngón tay ra; vừa cởi quần dài, hơi tiến lên, điều chỉnh vị trí xong rồi thì giữ chặt lấy hông tiểu đồ đệ mà nhấn vào.
Lâm Phương Sinh bị đau đớn kích thích đến mức gần như kêu thành tiếng, miệng lưỡi lại bị chặn lại, cuối cùng chỉ có thể hừ hừ như một con thú con làm nũng, chực đứng dậy hòng giảm áp lực một chút, nhưng eo lại bị giữ lại như vòng thiết cô, bị đỉnh nhập mãnh liệt liên tiếp, mỗi lần lại càng mạnh so với lần trước, phù văn cũng gần như không chịu nổi, ý đồ kháng cự mà co rút, ngược lại càng thêm đau.
Lâm Phương Sinh cố đẩy hắn ra, thở hổn hển mà oán giận, “Mỗi lần, ưm… Đều, đều thế này… Đau…”
Trong mắt Hách Liên Vạn Thành là ý cười dịu dàng, ôm cả y cùng chiếc áo khoác, thân thể dẻo dai mà hữu lực hệt như một con báo, cơn bắp cân xứng hợp với khung xương rất khá, Hách Liên Vạn Thành ôm như vậy cũng không vấn đề gì.
Cơ thể Lâm Phương Sinh đột ngột bị nhấc lên không, theo phản xạ mà quấn cả tứ chi lên người vị Đại tá, trọng lượng toàn thân như dồn cả vào nơi đang kết hợp, cơ bắp y cứng đờ, nội bích cắn chặt lấy nam căn Hách Liên Vạn Thành như thể không muốn sống nữa. Đau đớn như một chất xúc tác, khiến máu trong cơ thể Lâm Phương Sinh gào thét trong khoái cảm, nam căn sưng lên đè trên bụng sư tôn, vừa đau vừa tê dại. Y nhíu mày thở hổn hển, toàn thân đều co giật, ngay cả giọng nói cũng tràn ngập sắc tình, “Sư tôn…”
“Đừng sợ.” Hách Liên Vạn Thành nói, mang y đi mấy bước, mỗi bước đều khiến vật cứng nóng cháy kia cọ xát mấy cái, càng vào sâu trong thân thể y, khiến Lâm Phương Sinh có ảo giác như bị châm cứu. Tóc tai cũng đã bị mồ hôi thấm ướt, dính vào khóe mắt, ngứa đau. Y cúi đầu xuống quệt vào vai áo, lau đi mồ hôi cùng nước mắt sinh ra vì khoái cảm. Hách Liên Vạn Thành cúi đầu hôn lên huyệt Thái Dương cùng vành tai y, cuối cùng cũng tìm được một gốc cọ đủ độ nghiêng, đặt y lên trên thân.
Lâm Phương Sinh tựa lưng xuống, ít nhất cũng có một điểm đặt lực. Chân không chạm được đất, vẫn phải quấn lấy hông sư tôn, đột ngột bị cầm một bên mắt cá chân lên, thác trên vai, khiến hai chân bị tách thành một góc độ rất lớn, áo khoác mở rộng phủ lên thân cây, không có gì che chắn hết. Nam căn của y đứng thẳng sừng sững trước sao trời, dịch rỉ ra hệt như đang khóc.
Thật sự y không thể nhìn nổi nữa, quay đầu dùng mu bàn tay che mắt đi, toàn bộ ý thức như biến mất cả, chỉ có gió biển lành lạnh lùa qua nam căn nóng bỏng cùng thứ hung khí đang không ngừng rong ruổi trong cơ thể mình, khoái cảm càng tụ nơi eo lưng.
Bị đỉnh mãnh liệt, y buột ra vài tiếng rên nhỏ vụn, ngay cả gió rít cùng sóng biển lên xuống cũng không át nổi tiếng thở quanh quẩn bên tai y. Hơi thở Hách Liên Vạn Thành cũng nặng dần, thả hai tay Lâm Phương Sinh ra, giọng nói tràn ngập sự chiếm hữu, “Phương Sinh, nhìn ta.” Động tác càng thêm thô bạo, nam căn như thể lại càng lớn hơn, khiến thông đạo mềm mại nóng bỏng căng đến phát đau.
Lâm Phương Sinh thở dồn dập, thỉnh thoảng buột vài tiếng khóc nức nở, tay bị đè lại không cách này giãy dụa, một chân miễn cưỡng chống lên thân cây, cố gắng né tránh đường nhìn phía trên mình.
Bầu trời ngập sao sáng ngời như phụ trợ, dung nhan tuấn tú đoan chính thanh nhã của Hách Liên Vạn Thành, hai mắt tựa sương tuyết như mang theo một sức mạnh nào đó có thể gặm nhấm cơ thể y. Ánh mắt Lâm Phương Sinh bị hấp dẫn, không dời đi được, tim đập như thể có ai đó ghì lấy. Nhiệt lưu từ lồng ngực lan ra toàn thân tựa lửa cháy trên đồng cỏ, đẩy khoái cảm lên đến đỉnh điểm.
Nơi yếu hại lại bị đột ngột đụng vào, thân thể bắn lên như cá vào dầu sôi, khoái cảm nồng đậm bùng lên như bắn chớp khiến người ta muốn phát khóc, nam căn đứng thẳng vừa vặn bị cộm lại bởi nút áo quần, đau đớn nho nhỏ này đã chặt đứt phòng tuyến cuối cùng của Lâm Phương Sinh, y nức lên một tiếng ngắn ngủi, nửa ngất ngã xuống thân cây, tinh dịch bắn tung tóe lên cả quần trong cùng vạt áo quân đội màu xanh.
Giống như một ám hiệu nào đó, Lâm Phương Sinh còn đang thở hổn hển, còn chưa hoàn hồn từ khoái cảm mãnh liệt, chợt phát hiện ra nơi rừng cây phía trên đỉnh đầu, đèn đuốc sáng trưng, cùng với đó là tiếng nhạc như kiểu công viên trò chơi, vô số pháp bảo bắn lên trên trời, nổ đùng đoàng, xòe thành màu đỏ tía, màu ngân bạc, màu xanh biếc, các đóa hoa màu son màu chàm, chiếu rọi mặt biển hệt như tiên cảnh.
Hách Liên Vạn Thành lại vớt y lên, ấn y vào trong lòng, va chạm thô bạo, chất lỏng nóng như lửa ùa vào trong cơ thể, Lâm Phương Sinh run lên một hồi, nhắm mắt chờ cho tinh nguyên hóa nhập.
Pháo hoa mang theo tiếng rít bay lên không trung, tiếng nổ vẫn không dứt, tiếng nhạc lí lắc vẫn chưa dừng, Lâm Phương Sinh hành công xong, xoa bờ hông nhức mỏi mà ngồi xuống, kéo áo khoác trùm lấy cơ thể, giờ mới phát hiện ra phía sau khu rừng là một cột sáng gì đó. Y cứng họng, “Chuyện gì xảy ra…”
Đại tá đã chỉnh lý y phục xong xuôi, cúi đầu nhìn đồng hồ, khi pháo hoa vừa được bắn là vừa đúng 0 giờ.
“Đi thôi.” Hắn nói, ôm ngang lấy tiểu đồ đệ, hướng về phía nơi sáng rọi trong rừng ấy mà đi.
Khu đất phía sau đó như được mở ra hết cỡ, treo đầy đèn màu, khí cầu cùng đủ loại đồ trang trí rực rỡ.
Chính giữa khu đất trống là một vòng xoay ngựa gỗ đang phát ra tiếng nhạc êm tai, những con ngựa sơn trắng cùng yên mạ vàng liên tục lên xuống xoay tròn.
Tư Hoa Quân đang ngồi trên một trong số chúng, một tay chống má, khuỷu tay đè lên tay vịn, tóc dài buộc gọn sau lưng, bên ngoài còn đang khoác áo blouse trắng, chắc là đi vội quá chưa kịp thay. Hắn ta đang cười rất ung dung, nào có vẻ gì là “Trưởng khoa quỷ súc” trong truyền thuyết.
Viêm Dạ và Trần Minh đứng trên một đài cao, đang nhét pháo hoa dài tầm nửa mét vào ống đồng rồi châm ngòi.
Ánh lửa lóe lên, pháo sáng cả tầng không, nổ ầm ầm, vẩy ra vô số tia sáng đủ màu, như từng đóa thược dược muôn hồng nghìn tía, ngay cả trời sao cũng phải ảm đạm.
Trần Thiên cũng đang ngồi trên ngựa gỗ, uể oải cầm lon bia, tầm mắt lướt qua không chút ý cười, chỉ gật đầu với hai người, lại ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy hoa.
Chinh Mạc mỉm cười đi lên đón, Lâm Phương Sinh phát hiện ra trên bộ đồ tác chiến của hắn có mấy vết rách, rìa bị cháy đen, hiển nhiên là vết phép thuật để lại. Trong ánh mắt vẫn là mệt mỏi chưa tan hết, nhưng giọng nói vẫn như tan thành sự dịu dàng, “May mắn mà đến kịp.”
Lâm Phương Sinh đột nhiên hiểu ra, những người này đều vì giờ phút này đây, từ trời nam biển bắc đuổi tới, vẫn luôn gạt y, cũng là vì chính giây phút này.
Y nở nụ cười, ngón tay bắt lấy Hách Liên Vạn Thành hơn run run, giọng nói còn khàn khàn vì thở dốc quá nhiều, “Đại tá… Tự mình đi…”
Hách Liên Vạn Thành thả y xuống, cơ bắp nhức mỏi của Lâm Phương Sinh vẫn chưa bình phục, không cẩn thận đá phải một nhành cây, hai chân hơi lảo đảo, Chinh Mạc tiến lên một bước đỡ lấy, vừa vặn bế y vào lòng.
Pháo hoa nở tưng bừng, ngựa gỗ vẫn xoay tròn không dứt, rõ ràng là một hòn đảo nhỏ hẻo lánh giữa đại dương mênh mông, nhưng lại náo nhiệt như thể trung tâm của cả thế giới.
Thấy Chinh Mạc ra tay, những người kia cũng lại gần, cuối cùng thì gần như đều cùng ra tay.
Lâm Phương Sinh vẫn cứ úp mặt vào ngực Chinh Mạc, bị trưởng khoa đội trưởng cùng đội viên vây lấy, giữa những tiếng ồn áo náo nhiệt, Hách Liên Vạn Thành đang đứng ở một nơi xa hơn và yên tĩnh, chăm chú nhìn y.
Thủy triều tối nay thật dịu dàng, sóng biển sâu không thấy đáy đập vào vách đá, vẩy ra bọt nước trắng xóa như những nhành hoa, được bầu trời sao rọi xuống thành năm màu mười sắc lấp lánh.
Đây nhất định là một lễ tình nhân rất dài, rất dài lâu.
================
TOÀN VĂN HOÀN