Cảm nhận được bầy rắn đã vọt đến, ngoại trừ Dương Diệp ra, ba người còn lại ở đây đều mặt mày trắng bệch, đặc biệt là Thanh Hồng, thân thể cứ vậy mà mềm nhũn ngã vào người Dương Diệp, về phần Man Tử và Tiểu Hắc cũng không khác gì mấy, hai người đều rụng rời, chẳng còn sức đâu để chạy trốn.
Nếu là lúc bình thường, với tố chất tâm lý của ba người, cho dù đối mặt với mấy vạn con rắn cũng ắt hẳn không tệ đến thế, thế nhưng trải qua một khoảng thời gian chịu đựng áp lực nặng nề, trạng thái tinh thần và thần kinh của ba người đã sớm không chịu nổi gánh nặng, hơn nữa xung quanh đều là bầy rắn bò đặc nghẽn, cho nên ba người trực tiếp cam chịu số phận, không phí công phán kháng nữa.
Khi bầy rắn này xông đến, Dương Diệp vẫn duy trì đầu óc tĩnh táo, gắng sức nghĩ là vật gì thu hút chúng đến. Đến khi bầy rắn chỉ còn cách ba người mấy trượng, Dương Diệp bỗng nhiên đứng dậy, móc ra từ trong ngực viên nội đan Lưỡng Dực Xà kia, sau đó dùng sức ném ra xa.
Đồng thời, cổ tay hắn chợt động, trường kiếm xuất hiện trong tay. Nhìn viên nội đan chìm vào trong bóng tối xa xa, huyền khí tuôn ra từ toàn thân hắn, hắn chắc chắn sẽ không khoanh tay chịu chết, thế nhưng hắn cũng biết nếu như hắn đoán sai, lần này có lẽ là tiêu thật rồi.
Cũng may Dương Diệp đã đoán đúng, khi viên nội đan kia chìm trong bóng tối phía xa, bầy rắn vốn đang tuôn về phía bọn họ lập tức dừng tại chỗ, sau đó lại như thủy triều mà tràn đến chỗ viên nội đan kia biến mất.
Lúc này Dương Diệp nghĩ lại mà sợ, bầy rắn đông dày đặc xung quanh này thật sự mang đến cảm giác quá choáng ngợp, hơn nữa chúng nối liền không ngớt như thể vô cùng vô tận, từng đợt từng đợt như sóng tràn về phía viên nội đan kia, mà tràng cảnh hùng vĩ này kéo dài suốt gần hơn một giờ mới biến mất.
Advertisement
Cảm thấy xung quanh đã không còn rắn nữa, Dương Diệp tức thì thở phào nhẹ nhõm, tuy là hắn có thần kinh vững vàng nhưng nhìn cảnh tượng này cũng phải sợ hãi. Bị nhiều bầy rắn như vậy vậy công, đừng nói là hắn, cho dù là Vương Giả cảnh cường giả có thể bay lướt lên cũng chết chắc, dưới tình huống không có thực lực tuyệt đối, số lượng mới là vương đạo!
Cúi đầu nhìn ba người đã té xỉu trên đất, Dương Diệp lắc đầu, mặc dù tình huống vừa rồi là đến đường cùng thế nhưng biểu hiện của ba người này cũng thật quá kém. Nghe nói trong khảo hạch đệ tử ngoại môn Kiếm tông sẽ có một cửa ải là khảo hạch tâm cảnh, lấy biểu hiện của ba người này mà xem, bọn họ tuyệt đối là không hợp cách.
Sau khi bị kêu dậy, ba người đồng loạt nhìn xung quanh một chút, phát hiện không còn rắn nữa ba người lại ngồi phệch xuống đất, lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Đường võ đạo, tâm tính rất quan trọng, biểu hiện của ba người các vị thật là quá kém." Dương Diệp cảm thấy cần phải nhắc nhở ba người, dù sao đi nữa, mọi người cũng coi như là từng cùng trải qua hoạn nạn, nếu như có thể làm cho ba người nâng cao tâm cảnh thì cũng là một chuyện tốt.
Nghe thấy lời của Dương Diệp, ba người đều cảm thấy hơi xấu hổ. Không cần Dương Diệp nói, chính bọn họ cũng biết vừa rồi rất mất mặt. Tuy rằng bầy rắn rất kinh khủng, thế nhưng trực tiếp mất sức chiến đấu, mặc kệ nói như thế nào, làm một huyền giả mà như vậy quả thật là hơi hèn nhát.
Advertisement
Nhìn thấy ba người xấu hổ, Dương Diệp tiếp tục nói: "Không phải là ta châm chọc các vị, các vị cũng biết rằng, làm một võ giả, nếu như không có dũng khí cầu sinh tồn trong tuyệt cảnh, vậy thì đường võ đạo còn có thể đi bao xa? Giống như vừa rồi, đó là tuyệt cảnh, nhưng các vị đừng nên bỏ cuộc, cho dù chết cũng không được bỏ cuộc. Nếu không bỏ cuộc thì còn có chút hi vọng, nhưng tự các vị buông bỏ vậy thì không còn chút cơ hội nào nữa. Đừng nói là đường võ đạo, ngay cả mạng sống cũng chẳng còn!"
Đây là lời thật lòng của Dương Diệp, ngay từ khi còn nhỏ, khó khăn trắc trở đã như hình với bóng theo sát hắn, thế nhưng hắn cũng không từ bỏ, bất kể là như thế nào hắn cũng chưa từng bỏ cuộc. Cho dù ở Kiếm tông bị giáng làm đệ tử tạp dịch, từ thiên đường đọa đến địa ngục, hắn cũng không từ bỏ, cũng chưa bao giờ có tâm thái muốn từ bỏ, cho nên hắn mới sống đến bây giờ.
Nghe thấy lời nói của Dương Diệp, Man Tử và Tiểu Hắc hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy thi lễ với Dương Diệp. Man Tử nghiêm túc nói:
"Tạ ơn, hiện tại ta đã hiểu vì sao thực lực của bọn ta lại kém cỏi như vật. Tuy rằng có một phần liên quan đến thiên phú và tài nguyên tu luyện, nhưng nguyên nhân phần nhiều vẫn là ở bản thân bọn ta ý chí không bền, gặp phải khó khăn là từ bỏ, chẳng trách cả đời mãi không thể trở nên nổi bật!"
Man Tử là nói thật lòng, nhất là sau khi gã hồi tưởng lại từng sự việc trước khi, gã càng khẳng định vấn đề là từ bản thân mình. Trước đây gã và Tiểu Hắc, không, phải nói là rất nhiều dong binh cũng đều có ý nghĩ như vậy, đó chính là nếu như cho bọn họ tài nguyên tu luyện, thành tựu của bọn họ nhất định không kém gì đệ tử tông môn cùng với tinh anh đế quốc. Thế nhưng bây giờ nhớ lại, gã cảm thấy ý nghĩ này đúng là buồn cười.
Không cần nói ai khác, chỉ riêng Dương Diệp trước mắt gã đây, cảnh giới còn thấp hơn bọn họ, thế nhưng thực lực và tâm cảnh căn bản là bọn họ không thể sánh bằng.
Thanh Hồng nhìn Dương Diệp rồi cúi đầu, trước kia nàng cũng có ý nghĩ này. Nàng nghĩ nếu nàng là đệ tử tông môn, thực lực của nàng tuyệt đối sẽ không yếu hơn Dương Diệp. Thế nhưng lúc vừa rồi, biểu hiện của nàng và Dương Diệp khi cùng ở trong tuyệt cảnh đã làm cho nàng hiểu, chênh lệch giữa hai người không chỉ là chênh lệch về thực lực.
Nhìn ba người chán nản, Dương Diệp an ủi: "Không phải là ta muốn đả kích các vị, chỉ là muốn nhắc nhở mọi người. Việc mọi người phải làm bây giờ là biết thẹn rồi lại biết dũng, chứ không phải là sa sút tinh thần. Dù sao các vị mới chừng hai mươi tuổi, còn có cơ hội bước vào Tiên Thiên."
Man Tử cười gượng gạo: "Tiên Thiên ư, nếu như không có cơ duyên, e là đời này vô vọng."
Nghe vậy Dương Diệp cũng không nói nữa, có vài thứ chẳng phải một vài câu nói của hắn là có thể thay đổi được, mỗi người đều có đường nhân sinh của riêng mình, hắn chỉ cần bước trên con đường của bản thân là tốt rồi.
"Được rồi, mà bầy rắn kia sao thế?" Thanh Hồng nhìn Dương Diệp mà hỏi.
Dương Diệp thẳng thắn kể lại chuyện trước đó, hắn cũng nghi hoặc vì sao bầy rắn lại vây đánh ba người họ.
Khi nghe Dương Diệp lấy nội đan ra, Thanh Hồng nhíu mày hỏi: "Ngươi, nội đan của ngươi cứ để trong ngực, không bỏ vào trong nạp giới sao?"
Nghe thấy câu hỏi của Thanh Hồng, Man Tử và Tiểu Hắc đều nhìn về phía Dương Diệp, dưới cái nhìn chằm chằm của ba người, tuy là Dương Diệp cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng vẫn là gật đầu một cái.
Nhìn thấy Dương Diệp gật đầu, sắc mặt ba người lập tức trở nên kì quái, Thanh Hồng vỗ trán, lườm Dương Diệp mà nói: "Tiểu đệ đệ à, ngươi có biết hay không, nội đan có sức hấp dẫn vô cùng lớn với huyền thú? Nội đan của đồng loại có thể giúp cho chúng nó thăng cấp, lúc đầu ta còn tưởng rằng ngươi để nội đan vào trong nạp giới, không ngờ ngươi lại chỉ cất vào trong ngực."
Nghe vậy, Dương Diệp bất giác sờ sờ mũi, nhìn ba người mà hỏi nhỏ: "Nói như vậy, bầy rắn này là tìm đến ta sao?"
Ba người ra sức gật gật đầu.
Dương Diệp có hơi xấu hổ, nói nửa ngày lại là vấn đề của mình. Nghĩ vậy Dương Diệp bèn vội vàng xin lỗi, mặc kệ là thế nào, lần này cũng là sai lầm của hắn mới làm cho mọi người suýt nữa bị bầy rắn ăn tươi nuốt sống, phải xin lỗi mới được.
Thấy Dương Diệp xin lỗi, ba người ngược lại là thấy hơi ngượng ngùng. Tuy rằng lần này là sai lầm của Dương Diệp, nhưng dù sao Dương Diệp cũng đã cứu ba người họ, hơn nữa cũng chỉ là vô ý, bây giờ Dương Diệp xin lỗi rồi, chút buồn bực trong lòng ba người cũng tiêu tán ngay.
Sau khi không còn khúc mắt, mọi người lại lần nữa thoải mái hàn huyên. Lần này ba người đều nói cho Dương Diệp về kinh nghiệm làm dong binh của mình, ví dụ như là không nên làm cái gì, việc nào nhất định phải làm. Dưới một phen chỉ bảo của bọn họ, Dương Diệp không những thu hoạch được nhiều thứ mà còn thầm thấy may mắn, may mắn là mình đã kết bạn với ba người.
Lịch luyện chú trọng chiến đấu sinh tử, không ngừng đột phá dưới áp lực, đây là ý nghĩ vốn có của Dương Diệp, điều này cũng không sai, thế nhưng bây giờ Dương Diệp mới biết được sự việc chẳng hề đơn giản như hắn nghĩ. Lấy một ví dụ đơn giản nhất mà nói, trong Vạn Xà lâm này, nếu có người lúc nghỉ ngơi không vẩy lên phân và nước tiểu của thú vương, cho dù là Tiên Thiên cường giả thì kết cục cũng là bi thảm không nỡ nhìn.
Bởi lẽ trong Vạn Xà lâm đen như mực này, một khi chiến đấu ắt sẽ hấp dẫn đến vô số bầy rắn, dưới tình huống đó, Tiên Thiên cường giả cũng phải chết chắc.
Còn có rất nhiều phương pháp sinh tồn nơi Thập Vạn Đại Sơn, những phương pháp này là được vô số dong binh dùng sinh mệnh mà tổng kết lại, Dương Diệp vô cùng nghiêm túc mà ghi nhớ, mặc dù hắn đến lịch luyện nhưng cũng không muốn vô duyên vô cớ đi tìm đường chết.
Đánh với xà vương một trận không hề gì, thế nhưng tác chiến với mấy vạn con rắn, vậy thì chẳng phải là lịch luyện nữa mà là tìm đường chết.
Sau khi trải qua tai nạn khi nãy, mọi người cũng không nghỉ ngơi mà nói chuyện phiếm đến hừng đông, đến lúc trời sáng, bọn họ chuẩn bị một chút sau đó liền tiếp tục xuất phát.