Mưa ngừng mây tan, nắng ban mai chiếu rọi.
Sương mù bảng lảng màu trắng, trôi nổi giữa rừng trúc. Nắng sớm xuyên qua sương mù, bóng trúc, lụa mỏng, chiếu vào trong phòng.
Mạnh Tuyết Lý co người lại, ẩn sâu mình vào chăn gấm mềm mại.
Tễ Tiêu đã mặc quần áo chỉnh tề, vỗ nhẹ đống chăn: “Tuyết Lý?”
“Quả bóng điêu” khẽ run, không lên tiếng.
Tễ Tiêu ân cần hỏi: “Không khỏe sao?”
Mạnh Tuyết Lý mở hé chăn, chỉ lộ một đôi mắt. Con ngươi của y ướt át linh động, hơi đỏ ửng, giống như giọt sương trong suốt tô điểm trên lá trúc, tắm ánh ban mai.
Mạnh Tuyết Lý giọng nói khẽ run: “Ta muốn ở một mình chốc lát.”
Tễ Tiêu suy nghĩ: “Không được, lúc này ngươi vận hành chân nguyên, với tu vi rất có lợi. Đợi ta vì ngươi đẩy cung quá máu, khai thông kinh mạch, lần song tu này mới coi như viên mãn.”
Vừa nói vừa đưa tay ra, muốn ôm tiểu đạo lữ ra khỏi chăn.
Mạnh Tuyết Lý sắc mặt đỏ lên, một tay ôm lấy cái bụng hơi trầm xuống của mình, cảm giác lưu lại trong cơ thể dị thường rõ ràng, đêm qua dùng mọi cách thân mật hiện lên trong đầu, khiến y tâm hoảng ý loạn, nhưng lúc này đây, Tễ Tiêu lại nói chuyện “tu hành” với y, nghiêm túc như bàn việc công, ngược lại là y tỏ ra thiếu tự nhiên, bởi vì tư tình lười biếng chính sự.
Mạnh Tuyết Lý xấu hổ nói: “Nếu quả thật nói phải trái, tối hôm qua ngươi cũng không nên giày vò ta như vậy!”
Tễ Tiêu đàng hoàng nhận sai: “Tình đến khó tự kiêm chế, xin lỗi. Ta cũng không có nhiều kinh nghiệm. Tương lai còn dài, chúng ta cùng tiến bộ.”
Mạnh Tuyết Lý tung chăn trùm kín đầu, để lại cho Tễ Tiêu một bóng lưng túc giận.
Tễ Tiêu ngẩn ra. Qua vài tháng, hai vấn đề kia lại lần nữa dây dưa hắn – đạo lữ có phải tức giận hay không? Tại sao y lại tức giận?
Hắn ôm đối phương cả người và chăn vào trong lòng từ sau lưng, quyết định thay đổi giải thích: “Vậy ta vào thức hải của ngươi, chải lông cho ngươi, thuận tiện khai thông kinh mạch cho ngươi, được không?”
Mạnh Tuyết Lý xoay người: “Có thể.”
À, chải lông là có thể. Tễ Tiêu cười, hai trán chạm nhau, phân ra một luồng thần thức.
Trong thức hải gió nhẹ mơn trớn, sóng biếc rạo rực, Tễ Tiêu ngồi trên bãi đá ngầm cạnh bờ biển, tay cầm lược gỗ, tiểu điêu quyến luyến vùi ở đầu gối hắn làm nũng.
Chải đến nơi sảng khoái, tiểu bạch điêu trong thức hải nhẹ duỗi chân sau, mà Mạnh Tuyết Lý nằm trên giường, giống như măng non được mưa xuân gột rửa, một đêm hút no nước, thỏa mãn từ dưới đất chui lên.
Mạnh Tuyết Lý ban ngày ra ngoài đi dạo, quan sát Linh khí tuyến của Phong Nguyệt Thành, rèn luyện thần thức, buổi tối song tu cùng đạo lữ, tăng tiến tu vi, cuộc sống dễ chịu mà dư dật.
Tễ Tiêu bận rộn hơn so với y, muốn hướng dẫn những yêu vật khác trong Trúc Lý Quán tu hành, kiểm tra tiến độ tu luyện của bọn họ. Trong đó tu vi tiến bộ nhanh nhất, chính là Thận thú trước đây chán chường lười biếng nhất. Bích Du và Nguyễn Khôi vốn nhát gan cẩn thận, nhưng lần này cùng Mạnh Tuyết Lý, Tễ Tiêu đồng hành, trải qua mạo hiểm lên xuống phập phồng, lá gan cũng dần lớn hơn. Khi hai yêu Xích Sơ, Phi Vũ mất phong độ đại yêu trêu ghẹo Bích Du và chim loan, Bích Du mặt đỏ lên, ra sức cãi lại, từ gập ghềnh trắc trở đến trôi chảy như nước, công phu ngoài miệng tiếng bộ kinh người.
Mạnh Tuyết Lý không thể không cảnh cáo Xích Sơ, Phi Vũ: “Đừng làm hư lao động trẻ em của ta. Tiểu nhị Ám Hành có công việc đàng hoàng.”
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, bất tri bất giác, đã đến ngày trước khi diễn ra Vạn Yêu Đại Hội.
Ngày đó, Hồng Lâu chủ mang theo một nhóm yêu, đi tới Trúc Lý Quán từ sớm, uống trà ăn điểm tâm với Côn Sơn Đại Vương, lời nói nhiệt tình: “Lão huynh, gần đây hết thảy còn hài lòng?”
Mạnh Tuyết Lý: “Nhờ Hồng Lâu chủ chăm sóc, không tệ.”
Tổng quản bên người Hồng Lâu chủ cười nói: “Từ lúc ngài vào thành, lâu chủ sắp xếp ăn ở đi lại, cử hành hội tuyển chim yêu mỹ mạo, phàm là nhu cầu của ngài, lâu chủ đều hết sức để ý…”
Hồng Lâu chủ khoát tay cắt ngang: “Đừng nói những thứ này, ta và Côn Sơn Đại Vương huynh đệ hợp nhau, những việc đó là đương nhiên. Trước chúng ta còn nói, đêm trước ngày diễn ra Vạn Yêu Đại Hội, cũng chính là đêm nay, hai vị thị sủng bên cạnh y, sẽ cùng ta du thuyền ở Lưu Ly Hồ. Hôm nay ta mang theo vài vị mỹ yêu tới, đợi Vạn Yêu Đại Hội kết thúc, sẽ cùng lão huynh trở về lãnh địa Côn Sơn. Huynh đệ tốt mà, thỉnh thoảng trao đổi, chuyện vui thú nhất trong cuộc đời yêu.”
Hắn ra hiệu cho đám tiểu yêu sau lưng tiến lên hai bước, “Lão huynh ngươi xem, mấy vị này đều là chim yêu, hợp khẩu vị ngươi sao?”
Hắn bề ngoài đến nói giao tình, thực chất ám chỉ Côn Sơn Đại Vương nên tuân thủ lời hứa, không chỉ muốn Xích Sơ, Phi Vũ đêm nay cùng du thuyền, còn lấy danh “trao đổi”, để hai yêu từ đây lưu lại.
“Trao đổi ngược lại không cần.” Mạnh Tuyết Lý liếc nhìn hai thị sủng hưng phấn, vẻ mặt hết cách thương tiếc. Hết cách là đối với hai yêu, bọn họ đang truyền âm kêu gào:
“Mau đưa hai ta đi!”
“Con tú bà yêu này làm ác đa đoan, ông trời không báo ứng, chúng ta đi báo ứng hắn!”
Thương tiếc là không đành lòng với tương lai vận mạng của Hồng Lâu chủ, lâu chủ lại cho rằng y không nỡ từ bỏ thứ yêu thích. Hồng Lâu chủ sắc mặt trầm xuống, đứng dậy đang định phát tác, yêu bộc xung quanh trở nên khẩn trương.
Chỉ nghe Côn Sơn Đại Vương nhàn nhạt nói: “Hai tiểu yêu này, có thể được lâu chủ nhìn trúng, là phúc phận của bọn họ, sau này, liền theo lâu chủ thôi.”
Xích Sơ, Phi Vũ mỉm cười, ngậm thẹn thùng mang giận nhìn Hồng Lâu chủ.
Hồng Lâu chủ vô cùng vui vẻ: “Tịch dương đã hạ đêm sắp đến, ta chờ trên Lưu Ly Hồ.” Hắn cùng Côn Sơn Đại Vương cáo từ, “Đa tạ lão huynh! Ta không quấy rầy nữa.”
Sau khi rời khỏi rừng trúc, tổng quản Hồng Lâu khen: “Quả nhiên không có mỹ yêu nào mà lâu chủ không có được, hai người họ lúc mới tới kiêu ngạo biết bao, cũng không thoát khỏi bàn tay của lâu chủ.”
Hồng Lâu chủ đắc ý: “Chuẩn bị thật tốt cho ta.”
“Chuẩn bị cái gì?”
Hồng Lâu chủ cười lạnh nói: “Khí cụ nha. Hai yêu kia được nuông chiều cả người ngang ngược, ta còn cần chăm sóc dạy dỗ một phen, đem bọn họ thần phục đến ngoan ngoan dễ bảo, mới có quên đi Côn Sơn Đại Vương, từ nay về sau tuyệt vọng đi theo ta.”
“Lâu chủ anh minh.”
“Đi đi, ta đến xem Tân Tuyết.” Hồng Lâu chủ rời khỏi rừng trúc, tới hậu hoa viên tìm chim uyên yêu kia – thanh thuần vô tội, yêu như tên, thật giống một trận tuyết mới hạ. Linh Sơn Đại Vương có thể không thích sao?
Nhạc ban thấy lâu chủ đến, dừng biểu diễn, chim cực lạc yêu cùng những vũ cơ khác hành lễ thăm hỏi, lụa màu bay múa trong tay rối rít rơi xuống.
Hồng Lâu chủ đi về phía chim uyên mới tới, giống như quan tâm nói: “Luyện thế nào, tối mai có thể ra sân hay không?”
Tước Tiên Minh có ý ám chỉ mỉm cười: “Ta chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi. Không thành công cũng thành nhân. Chúng ta khi nào vào cung?”
Hắn đi theo chim cực lạc yêu luyện múa, lúc không có ai thì luyện tập ám sát.
Hồng Lâu chủ dặn dò: “Sáng mai, có quản sự trong cung tới đón đội múa và ban nhạc. Ngươi vào cung, đừng lộ mặt, tránh cho những đại yêu khác nhìn trúng. Trong dạ tiệc kết thúc điệu múa, khăn che mặt rơi xuống, mới có thể khiến Linh Sơn Đại Vương trước mắt sáng lên. Đến lúc đó, ta lại từ chỗ bàn tân khách, nói tốt đôi câu vì ngươi, nước chảy thành sông…”
Tước Tiên Minh cố nén buồn nôn, dịu dàng cười nói: “Ta đã hiểu, liền nghe theo sự sắp xếp của ca ca.”
Hồng Lâu chủ luôn miệng tán thưởng, chỉ cảm thấy đắc ý, mọi chuyện đều thuận lợi.
“Tiểu Viên chạy, bảo kính mất. Chuyến đi Yêu giới lần này mọi chuyện không thuận, Cảnh chủ bảo chúng ta mau trở về.” Trong cung điện Yêu Vương, Xuân Thủy ảm đạm than thở. Hai cô nương không tìm thấy Tước Tiên Minh, lại nhận được tin tức của Hồ Tứ, bèn vào cung chào từ biệt với Yêu Vương.
Linh Sơn ngồi ngay ngắn trên ngai vương cao cấp, khẽ cau mày. Hắn không quan tâm đến con khổng tước tên “Tiểu Viên” kia, nghe tên thì biết là sủng vật Hồ Tứ nhất thời hứng khởi nuôi, chạy thì chạy, hắn tương đối quan tâm đến “Kinh Hồng Kính”.
Thu Quang: “Cảnh chủ còn nói, tối mai, ngài nhất định sẽ thấy bảo kính!”
Linh Sơn vẻ mặt hơi hòa hoãn: “Bổn vương tin. Một lời của Thánh nhân, có thể như tiếng trời vậy.”
Xuân Thủy nghiêm túc nói: “Thiên đạo chứng giám, Cảnh chủ nói, không thể để lỡ.”
Leo lên phi hành pháp khí, rời khỏi cung điện, Xuân Thủy vỗ nhẹ ngực: “Hắn cau mày một cái, tim ta liền đập rộn lên, còn tưởng rằng hắn không có được bảo kính, thẹn quá thành giận muốn giữ chúng ta lại.”
Thu Quang lắc đầu nói: “Không đâu. Yêu giới còn chưa hoàn toàn thống nhất, hắn xé rách da mặt với Cảnh chủ, có lợi gì cho hắn?”
Xuân Thủy không yên tâm: “Chúng ta đi, Tiểu Viên làm thế nào? Nghe những lời hắn nói lúc trước, hình như có thù oán với Yêu Vương. Chẳng may đi trả thù trái lại bị bắt…”
“Yêu Vương đa mưu, cho dù bắt được hắn, nhất định sẽ đem hắn làm con tin, trao đổi chỗ tốt lớn hơn với Cảnh chủ, hắn ngược lại không nguy hiểm đến tính mạng.”
Xuân Thủy gật đầu: “Ôi, chúng ta suy nghĩ nát óc, cũng không đoán trúng tâm ý của Cảnh chủ. Chỉ mong Tiểu Viên, cát yêu tự có thiên tướng.”
Khi Xích Sơ, Phi Vũ hi hi ha ha trở lại, Mạnh Tuyết Lý đang đứng trước bàn, ngưng thần tĩnh khí, nhấc bút đưa tay, vẽ ra Linh khí tuyến của Phong Nguyệt Thành.
Khí tức bị phá vỡ, y dứt khoát gác bút lại: “Tại sao không đi du hồ? Không chỉnh tú bà yêu?”
Xích Sơ nhảy về phía trước: “Đi ngay đây, trong lúc bận bịu trộm rảnh rỗi tới báo tin mừng!”
Mạnh Tuyết Lý cười: “Xem nụ cười trên sự đau khổ của người khác này, là Linh Sơn gặp chuyện xui xẻo?”
“Đoán chính xác!” Phi Vũ giơ ngón tay cái với y, “Phải kể đến trước đây, Linh Sơn lần này tổ chức đại hội, phát thiệp mời rộng rãi, thậm chí phát ra bên ngoài Yêu giới, mời nhân gian nhị Thánh…”
Yêu tộc tân vương lên ngôi, nhân gian có có hai vị Thánh nhân chí cao, Thiên Hồ Cảnh chủ và Quy Thanh chân nhân, phái sứ giả đưa tới thần khí yêu tộc, hai bảo kính “Kinh Hồng”, “Chiếu Ảnh”, tượng trưng cho việc thiết lập quan hệ giữa hai tộc. Chuyện này vốn rất hoàn hảo, khiến Yêu tộc tự hào, ghi vào sử sách.
“Ngươi nói thật dài dòng.” Xích Sơ cắt ngang Phi Vũ, “Hôm nay Linh Sơn triệu kiến sứ giả nhân gian, sứ giả của Cảnh chủ nói, Kinh Hồng Kính mất. Minh Nguyệt Hồ ác hơn, lại phái người đưa tới một mặt “Chiếu Ảnh Kính” giả.”
Mạnh Tuyết Lý giật mình: “Chiếu Ảnh Kính?”
“Ha ha ha! Giả!” Xích Sơ hạ thấp giọng, bắt chước giọng điệu của Linh Sơn, “Bổn vương cũng không phải là hạng người chấp nhặt, bảo kính mất, chỉ cần đúng sự thật báo lại, bổn vương sẽ không trách tội. Mượn kính thật của ta, không trả lại, còn đưa kính giả là muốn thế nào?”
Phi Vũ nói tiếp: “Dứt lời chỉ về phía sứ giả của Minh Nguyệt Hồ, “Giam hắn vào ngục, vào bữa tiệc đêm mai, giết hắn tế cờ”!”
Mạnh Tuyết Lý: “Sao các ngươi biết?”
“Trong cung truyền ra, đường chính trong thành đều đang bàn tán đó! Bảo rằng có hai bảo kính, cuối cùng chẳng có cái nào. Nhân tộc lật lọng, đây là không coi Yêu tộc ra gì, sau khi Vạn Yêu Đại Hội diễn ra, bầy yêu muốn dưới sự chỉ đạo của Linh Sơn Đại Vương, vượt qua “Khư Vô Ích”, tấn công Nhân giới!”
Mạnh Tuyết Lý suy tư chốc lát, lắc đầu nói: “Không đúng?”
“Không đúng chỗ nào?”
Mạnh Tuyết Lý: “Quy Thanh đưa Chiếu Ảnh Kính cho Thái Hành, mục đích là soi ra ảnh thần hồn của ta, khiến ta không có chỗ đặt chân ở nhân gian. Nếu kính này là của Quy Thanh, hắn có thể lấy ra từ sớm, tốt nhất là ở ngày “Tế bái đại điển của Tễ Tiêu chân nhân”, phái đệ tử lên Hàn Sơn chất vấn, không cần chờ đến bí cảnh hậu kỳ, nửa đường đổi kế. Cho nên Chiếu Ảnh Kính không phải của hắn, là người khác, hoặc yêu khác đưa cho hắn, khả năng lớn nhất, là Linh Sơn đưa cho hắn. Trong chuyện này, mục đích của Quy Thanh và Linh Sơn nhất trí, nhưng ta mất tích, mục tiêu của bọn họ không còn, sao có thể trả lại bảo kính? Đương nhiên còn ở nhân gian, trong tay Thái Hành. Đợi ta ở nhân gian hiện thân, lập tức gây khó dễ với ta!”
Xích Sơ thu hồi vẻ mặt đùa giỡn: “Ngươi là nói, Linh Sơn biết đó là kính giả, nhưng ngay trước mặt bầy yêu, cố ý diễn trò? Cố ý trước một ngày diễn ra Vạn Yêu Đại Hội, lan truyền chuyện này khắp Phong Nguyệt Thành, khắp Yêu giới? Hắn vì mang binh tấn công nhân gian, hay là có hiệp nghị gì với nhân gian Thánh nhân?”
Mạnh Tuyết Lý trầm ngâm đáp: “Rất có thể.”
Phi Vũ đầy mặt mở mịt: “Ôi, Yêu Vương các ngươi, ý tưởng chung quy vẫn nhiều hơn những con yêu khác.”
Xích Sơ vỗ đầu hắn: “Đầu hạc tương đối nhỏ, không trách ngươi.”
Mạnh Tuyết Lý chợt hỏi: “Sứ giả của Minh Nguyệt Hồ tên là gì?”
“Không biết, nghe nói là một thiếu niên kiếm tu, bị giam trong địa lao.” Xích Sơ, Phi Vũ đồng loạt mờ mịt, “Bây giờ tình huống thế nào, rất nghiêm trọng sao?”
“Không sao.” Mạnh Tuyết Lý cười cười, “Đi du hồ đi. Ta đi tìm đạo lữ.”
Tễ Tiêu tĩnh tọa ở lộ đài trong rừng trúc. Mạnh Tuyết Lý đem chuyện đã xảy ra, suy nghĩ của mình nói một lần, thấy đạo lữ vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, không thay đổi, tâm tình ổn định rất nhiều.
“Là Kinh Địch sao? Hắn là đại sư huynh của Minh Nguyệt Hồ.” Mạnh Tuyết Lý hỏi, “Sư phụ của hắn là chưởng môn của Minh Nguyệt Hồ, chẳng lẽ không tới cứu hắn?”
Y ở trong Hãn Hải bí cảnh, làm quen với một đám tu sĩ trẻ tuổi, lại từng đích thân dạy dỗ, thấy bọn họ như thấy vãn bối. Mặc dù từng bị Kinh Địch làm tức giận, nhưng trẻ nhỏ ngỗ nghịch đến đâu, trưởng bối cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Tễ Tiêu lại nói: “Chưa chắc là hắn. Tối mai Vạn Yêu tụ tập, tình cảnh hỗn loạn, ta thử đi thăm dò xem.”
Mạnh Tuyết Lý: “Được. Tối mai xem tình thế mà làm.”
Quy luật của Linh khí tuyến trong Phong Nguyệt Thành, sứ giả của nhân gian tới Yêu giới, đột nhiên xuất hiện thần khí Yêu tộc, từng chuyện một xâu thành chuỗi trong đầu y, đan thành một tấm lưới lớn chậm rãi thu lại….Mối liên hệ giữa hai giới Nhân và Yêu, so với mấy trăm năm trước đều nhiều hơn, y mơ hồ cảm thấy bất an, không biết nhân gian có nảy sinh biến cố gì không, Tiểu Ngu, Trường Xuân Phong, mọi người ở Hàn Sơn, Tiền chưởng quỹ, Hàn Môn Thành bây giờ thế nào.
…
Đêm khuya, Ngu Khởi Sơ đi trong Hàn Môn Thành.
Cửa hàng đóng cửa, nhà nhà tắt đèn, bốn phía yên tĩnh. Trên đường đá nhỏ, tiếng bước chân trở nên rõ ràng, ánh trăng sáng trắng như sương rơi.
Từ lúc Hàn Sơn phong sơn, Ngu Khởi Sơ muốn gặp Tiền chưởng quỹ, chỉ có thể thông qua truyền tống trận đến Hàn Môn Thành, mỗi lần đều là đêm khuya tới thăm, lặng yên không một tiếng động.
Một tay giao linh thạch, một tay giao cành đào, sau khi giao dịch hoàn thành, hắn phải đưa chuột kim tiền cho Tiền chưởng quỹ mượn ôm một lát, Tiền chưởng quỹ sẽ mời hắn ăn dưa hấu ướp lạnh. Ăn xong dưa hấu, hắn phải đi về, về lại Trường Xuân Phong luyện kiếm, tu hành, nuôi chuột cho cá ăn, dạy dỗ Tiểu Hòe nhập đạo.
Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, Ngu Khởi Sơ theo bản năng ngẩng đầu lên, chí thấy một đám mây đen xuất hiện trên đỉnh đầu.
Đám mây hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt, thấp lùn hơn so với tầng mây trên không trung, lại cao hơn so với nóc phòng nhánh cây, hoàn toàn ngăn chặn ánh trăng chiếu vào trên người hắn, khiến hắn bị bao phủ trong bóng tối. Ngu Khởi Sơ thầm giật mình, nắm chặt nhuyễn kiếm bên eo.
Mây đỏ không động theo gió, chỉ động theo hắn. Hắn đi nhanh, đám mây cũng theo nhanh; hắn đi chậm, mây cũng chậm lại.
Không gian xung quanh không có chân nguyên chập chờn, tu sĩ cưỡi mây đã đạt tới cảnh giới làm phép thuận theo tự nhiên, phản phác quy chân.
Cầm cái kiếm gì đều vô dụng, xuất kiếm nhanh nữa cũng vô ích. Khi Ngu Khởi Sơ ý thức được điểm này, hắn trái lại buông tay ra, chắp tay đứng yên, ngẩng đầu bình tĩnh hỏi:
“Vị tiền bối nào đại giá Hàn Sơn?”
Đêm hề gió mát gột rửa, từ đám mây truyền ra một giọng nói lả lướt buông tuồng:
“Nhóc con, đây là Hàn Môn Thành, trước không núi, sau không nước, sao lại trở thành địa giới của Hàn Sơn rồi?”
Tiếng nói vừa dứt, đám mây giữa không trung tản ra, chỉ thấy một người áo đỏ ngồi xếp bằng trên mây.
Ngu Khởi Sơ ngưng thần nhìn kỹ, rốt cuộc thấy rõ mặt mũi người nọ, nháy mắt như trút được gánh nặng: “Tiền bối, là ngươi à!” Hắn cười lên, “Bệnh của ngươi khá hơn chút nào chưa?”