Mạnh Tuyết Lý bưng một vốc hạt thông, cúi đầu ngửi ngửi hương vị quen thuộc. Quà vặt tới không dễ, y không nỡ ăn, liền cẩn thận nghiêm túc cất vào túi trữ vật, chỉ để lại vài hạt từ từ nhai.
Đứa bé này quá hiếu thuận, rất có lương tâm, y thỏa mãn nghĩ.
Trong khoảng thời gian Mạnh Tuyết Lý ở bí cảnh, mỗi lần dạy dỗ ba sư chất Hàn Sơn tác chiến như thế nào, cũng sẽ nhớ tới đồ đệ của mình. Lúc này y nhìn đại đồ đệ, càng cảm thấy thân thiết thuận mắt, loại nhớ nhung ưu tư nhàn nhạt này khó mà nói nên lời, nhưng lại lặng lẽ chảy trong lòng.
Tễ Tiêu cũng đồng cảm, tạm chia tay gặp lại, càng cảm thấy người trước mắt đáng yêu.
Trong sơn động yên tĩnh sâu thẳm, chỉ có Quang Âm Bách Đại lóe lên ánh sáng nhạt, chiếu vào khuôn mặt hai người. Ở đây dịu dàng đưa tình, tựa như tự thành thế giới, ngăn cách với nguy hiểm bên ngoài.
“Đình Vân, ngươi xem sư phụ, có thay đổi gì không?”
Mạnh Tuyết Lý vòng vo một hồi, sợ đệ tử không hiểu, nhẹ nhàng nhón chân lên, giơ tay đo đo chiều cao của hai người.
Tễ Tiêu nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Ngươi thấp hơn.”
“Ta cao lên! Bí cảnh dưỡng người, ta tới nơi này liền cao thêm!” Mạnh Tuyết Lý tức giận nói, “Là ngươi lớn lên quá nhanh!”
Tễ Tiêu cười, muốn sờ đầu y, gắng gượng nhịn xuống.
Mạnh Tuyết Lý đột nhiên tỉnh táo lại: “Ngươi tới đây, Chưởng môn chân nhân biết không? Tiểu Ngu biết không?”
Tễ Tiêu lại từ túi trữ vật lấy ra một viên hạt dẻ ngào đường, bóc vỏ:”Chỉ có ngươi biết, bọn họ nghĩ rằng ta đang bế quan.”
Hắn giơ nhân hạt dẻ lên trước, Mạnh Tuyết Lý cúi đầu ăn: “Ừm, sao ngươi lại nói dối?!”
Mạnh Tuyết Lý bản thân nói dối quen rồi, nhưng cảm thấy Tiếu Đình Vân không nên như vậy.
Tiếu Đình Vân hẳn phải giống như Tễ Tiêu, chính nhân quân tử, nhất ngôn cửu đỉnh.
Nhưng trong miệng y còn ngậm quà vặt đối phương mang đến, cắn người miệng mềm, không thể ra vẻ sư phụ dạy dỗ, đành phải nói: “Chỗ này nguy hiểm, ngươi mau đến Truyền tống trận rời đi, ta đưa ngươi…”
Còn chưa dứt lời, phía cửa động truyền đến tiếng kêu gọi:
“Tuyết Lý-”
Lúc tới gần cửa động, Kinh Địch từ biệt đồng đội: “Ta một mình vào trước.”
Bốn người trợn trắng mắt, ở cách sơn động không xa tìm một chỗ nghỉ ngơi, nghe Kinh Địch gọi Tuyết Lý, cảm giác sâu sắc không thể tưởng tượng nổi.
“Hắn còn dám gọi như vậy, thật không sợ chết.”
Bọn họ nghĩ đơn giản, chỉ cho rằng đội trưởng thấy sắc nảy lòng tham, mới đỏ mắt đuổi theo Mạnh Tuyết Lý.
Nhưng Kinh Địch là đại đệ tử của Minh Nguyệt Hồ, đệ tử của Chưởng môn Vân Hư Tử, không phải nhóc còn mới vào đời chưa biết yêu.
Hắn suy đoán Hàn Sơn Kiếm Phái hẳn là còn chưa biết sự lợi hại của Mạnh Tuyết Lý, bằng không trước đây khi Mạnh Tuyết Lý và Kiếm Tôn hợp tịch, sẽ không mang tới nhiều chỉ trích đến vậy, cũng sẽ không lan truyền tiếng xấu “tục vật”.
Nếu như có thể mang Mạnh Tuyết Lý đến Minh Nguyệt Hồ, có lẽ sẽ là một chuyện tốt lợi mình lợi cả tông môn.
Cho dù không thể, bọn họ đã định là kẻ địch, như vậy nhân lúc còn chưa hoàn toàn đối nghịch, hiểu rõ đối phương hơn, biết người biết ta, cũng có lợi vô hại.
Thanh kỳ binh này quả thực huyền diệu, Mạnh Tuyết Lý sử dụng cũng không phải kiếm pháp, chẳng biết xuất thân từ môn phái nào.
Trong động tối đen, ánh sáng nhạt từ Quang Âm Bách Đại chiếu lên Mạnh Tuyết Lý và một bóng người.
Kinh Địch chỉ thấy người nọ cúi đầu, giống như đang đút Mạnh Tuyết Lý ăn gì đó, giữa hai người có vẻ rất thân mật. Hắn không chút nghĩ ngợi xông lên trước: “Tặc tử phương nào!”
“Dừng tay!” Mạnh Tuyết Lý vội vàng đứng chắn trước người Tễ Tiêu.
Kinh Địch thấy rõ bóng người sau lưng y, kinh ngạc thu kiếm.
Hắn từng gặp Tễ Tiêu, lúc hắn xuống núi du lịch, nghe nói Hàn Sơn tìm được một vị tiên thiên kiếm linh thân thể, bèn dẫn người vội vã chạy tới, định lừa về Minh Nguyệt Hồ. Lúc ấy ở biên giới hai miền nam bắc, trong trấn nhỏ dưới chân núi đuổi kịp đám Trương Tố Nguyên, sau một hồi nói chuyện, thấy thiếu niên quyết tâm về Hàn Sơn, mới bất đắc dĩ từ bỏ. Sau đó hắn trở lại tông môn, còn báo chuyện này cho sư phụ biết.
Khi đó Tiếu Đình Vân vẫn là thiếu niên dáng vẻ ốm yếu, không ngừng ho khan, hôm nay xem ra, bệnh tình chuyển biến tốt, tu vi tiến bộ cũng mau, không hổ là thiên tài luyện kiếm.
Nhưng Chưởng môn Hàn Sơn rốt cuộc nghĩ gì vậy? Thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành, đã dám thả ra tông môn, phái hắn tới bí cảnh thi đấu nguy cơ tứ phía. Phương pháp rèn luyện này, không khỏi quá nghiêm khắc.
Mạnh Tuyết Lý nhìn hai người: “Vị này là Kinh Địch, đạo hữu của Minh Nguyệt Hồ ta gặp được trong bí cảnh. Còn đây là…” Y còn chưa nghĩ ra nên giới thiếu Tiếu Đình Vân thế nào, có nên nói thật hay không, nếu nói dối thì nói dối ra sao.
Không ngờ Kinh Địch nói tiếp: “Đây là Tiếu sư đệ, chúng ta đã từng gặp. Lâu rồi, còn nhớ ta sao?”
Tễ Tiêu rốt cuộc nhớ ra hắn, gật đầu.
“Sao mấy ngày trước đây không thấy Tiếu sư đệ, hẳn là lạc nhau đi. Bí cảnh lần này quả thật tình hình phức tạp, có người không tuân theo quy tắc…”
Mạnh Tuyết Lý không ngờ, Kinh Địch lại chủ động tìm lý do, qua loa gật đầu: “Đúng đúng. Tình hình phức tạp.”
Kinh Địch: “Những người dự thi bình thường như chúng ta, hẳn nên đoàn kết lại, chung nhau ngăn chặn loại hành động này, không thể để kẻ có rắp tăm khó lường thừa cơ lợi dụng…”
Mạnh Tuyết Lý: “Đúng vậy.”
Kinh Địch: “Thời kỳ đặc biệt, hãy bỏ qua hiềm khích môn phái, kết minh tiến tơi. Ta và đồng đội một lòng chân thành, tuyệt đối không có ác ý.” Hắn nở nụ cười, “Hơn nữa ta đang theo đuổi Tuyết Lý.”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu: “Đúng. Theo đuổi….Cái gì?!”
Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, cực kỳ hoảng sợ, theo bản năng nhìn Tễ Tiêu.
Tễ Tiêu từ đầu đến cuối không nói một lời, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Mạnh Tuyết Lý: “Không đúng!!” Y giận dữ trừng Kinh Địch, “Ngươi nói xằng nói bậy!”
Tễ Tiêu: “Ta hiểu rồi. Vậy kết minh đồng hành đi.”