Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 65

Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu bay trên mây, đỉnh đầu sao trời lấp lánh, dưới chân biển mây cuồn cuộn.

Bởi vì hai người có chiều cao khác nhau, Mạnh Tuyết Lý giơ cao Quang Âm Bách Đại, tư thế ngây thơ lại có chút buồn cười, nhưng y cảm thấy mình rất oách. Trước đây Tễ Tiêu mang y bay, không cần mượn lực từ bên ngoài, cưỡi gió mà đi, đằng vân giá vũ. Bây giờ đến lượt y điều khiển pháp khí Tễ Tiêu để lại, chăm sóc con của hắn. Ân nghĩa trả đủ, hết thảy đều là vòng tròn luân hồi. Giờ khắc này, chắc chắn là giờ khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời của y.

Tễ Tiêu ở sau lưng y, hai tay ôm eo y, thân hình hai người dán chặt vào nhau, giống như hợp thành một cây dù.

Mạnh Tuyết Lý eo mềm dẻo, nhìn có vẻ mảnh mai, tựa như cuống hoa sen duyên dáng yếu ớt trên mặt ao ở Trường Xuân Phong, bị cá chép quẫy đuôi đụng nhẹ, sẽ run rẩy, chân chính ôm vào tay, nhưng có thể cảm nhận được đường cong lưu loát ẩn sau lớp vải, còn có sức mạnh dồi dào, đầy đặn.

Tễ Tiêu ôm một cái eo như vậy, không tâm thần rạo rực, nảy sinh dục niệm, đã coi như kiên cường chính trực.

Tiếc rằng Mạnh Tuyết Lý không buông tha hắn, hồn nhiên như không thoáng quay đầu, hỏi: “Ban nãy ngươi nói, nếu như phá vỡ bình phong che chở của thế giới này, là có thể chạm đến sao trời? Ngươi tin rằng ban ngày phi thăng thật sự tồn tại, không phải truyền thuyết?”

Cái eo mềm dẻo ở trong tay lắc lư đong đưa, hơi nóng thổi bên tai, như dòng nước ấm chui thẳng vào màng nhĩ, tựa gió xuân thổi lất phất vào tấm gỗ mục không hiểu phong tình, muốn cho nó đơm hoa kết trái. Tễ Tiêu rái tai ửng đỏ, nhắm hai mắt.

“Không phải truyền thuyết.” Tễ Tiêu mở mắt ra, giọng nói coi như vững vàng, chẳng qua có phần trầm thấp hơn bình thường. “Sau này ta mang ngươi phi thăng.”

“Là ta mang ngươi chứ. Ta sắp đột phá rồi, ngươi không ngờ được đi?” Bầu trời đầy sao lấp lánh, Mạnh Tuyết Lý tha hồ tưởng tượng tương lai, đợi y điều tra rõ cái chết của Tễ Tiêu, nuôi lớn con trai hắn, còn phải hoàn thành ước nguyện của Tễ Tiêu. Làm người làm như Tễ Tiêu, lên được tầng trời cao nhất, lặn xuống vùng biển sâu nhất, đánh vỡ bình phong che chở, tìm tòi nghiên cứu thế giới bên ngoài, những gì không biết, không hiểu.

Tay Tễ Tiêu ôm eo y thoáng dùng sức, trầm giọng nói: “Đừng động, đừng nói nữa.”

Tễ Tiêu bất đắc dĩ nghĩ, lần trước ôm Mạnh Tuyết Lý vào lòng, phi hành bằng Quang Âm Bách Đại, thân thể hai người cũng dựa sát vào nhau, nhưng không thấy gì dị thường, nhưng bây giờ lại khác.

Nhiệt độ đôi tay bên eo xuyên qua quần áo truyền đến, Mạnh Tuyết Lý rốt cuộc phát giác không ổn: “Tim ngươi đập rất nhanh, ngươi sợ? Sợ ta vứt ngươi xuống?”

Tễ Tiêu: “…”

Mạnh Tuyết Lý cho rằng đã biết được nhược điểm của đệ tử: “Sau này nếu ngươi bất kính với Tễ Tiêu, ta sẽ đọc to bài văn ngàn chữ của ngươi ngay bên tai ngươi, nếu bất kính với vi sư, còn dám nói năng linh tinh, ta sẽ mang ngươi bay. Đây chính là quy tắc của Trường Xuân Phong chúng ta.”

“Nghe ngươi.” Tễ Tiêu dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn xuống: “…Chúng ta đến nơi rồi.”

Mạnh Tuyết Lý nhìn xung quanh, sau mây mù, Trung Ương Thành to lớn như ẩn như hiện. Y thả chậm tốc độ phi hành, từ từ hạ xuống: “Không dọa ngươi đấy chứ, thật ra quen rồi  sẽ tốt thôi. Ta có một người bạn, bay còn nhanh hơn cái này. Mới đầu mang ta bay, ta cũng chịu không ít khổ.”

Tễ Tiêu: “Ồ?”

“Hắn xông ngang đánh thẳng, lúc ngừng lúc xoay tròn, mấy lần khiến ta rơi xuống, lại lao tới đón được ta. Ta há miệng muốn nói không sao cả ngã không chết, kết quả nôn đầy đầu đầy mặt hắn ha ha ha ha.”

Tễ Tiêu: “Bạn bè gì?” Hắn nghĩ, hẳn là con yêu khổng tước dung mạo diễm lệ, tính tình nóng nảy kia. Mình giả chết chưa lâu, đã cả gan lẻn vào Trường Xuân Phong, uống trà của mình, ăn điểm tâm của mình, cười nhạo cá chép của mình, dụ bắt đạo lữ của mình.

Mạnh Tuyết Lý cho rằng hắn không biết: “Bạn thân đi, ưu điểm là đặc biệt nghĩa khí. Khuyết điểm là thích trêu ghẹo người khác, nhất là đám trẻ con không hiểu chuyện, bây giờ đã sửa lại nhiều. Còn tướng mạo, thì…”

Còn chưa dứt lời, dưới màn đêm thâm trầm, một tia sáng màu lục lam lướt qua, trong tia sáng còn trộn lẫn chút hồng cam sắc, phù hoa minh diễm, như sao băng rơi.

Mạnh Tuyết Lý kinh ngạc nhìn tia sáng: “Trông, như vậy.”

“Tước Tiên Minh! Khổng tước!” Mạnh Tuyết Lý phản ứng lại, điều khiển chong chóng vội vã đi.

Tễ Tiêu đỡ lấy Quang Âm Bách Đại, cùng bàn tay y giao điệp, giúp y khống chế phương hướng: “Coi chừng chút.”

Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ không thể nào, bí cảnh thật kỳ quái, nhắc tới ai người đó liền xuất hiện.

Núi non bao bọc xung quanh, trung tâm bí cảnh là một bình nguyên mênh mông bát ngát, cung điện bỏ hoang từ lâu tọa lạc trên đó, được gọi là Trung Ương Thành.

Khắp nơi không người, Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu đáp xuống bên ngoài thành, lần thứ hai đã thành thục hơn nhiều, không phát ra tiếng động ầm ầm, tạo thành hố to trên đất.

Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi nhìn thấy không? Không phải ta hoa mắt đấy chứ.”

Tễ Tiêu kéo y trèo đèo lội suối: “Ở bên này.”

Tới bên bờ một dòng sông nhỏ, tiếng nước chảy róc rách, bỗng nhiên đối diện hiện ra một bóng người: “Tuyết Lý, ngươi tìm ta?”

Ánh trăng xuyên qua tán lá chiếu vào mặt người nọ, Mạnh Tuyết Lý cau mày: “Sao lại là ngươi? Đồng đội của ngươi đâu?”

Kinh Địch cười tiến về phía trước: “Bọn họ đi trước, ta ở lại tìm ngươi. Đời người nơi nào bất tương phùng, hai ta đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”

Tễ Tiêu trong lòng biết rõ, chỉ lẳng lặng nhìn, không ngăn cản hắn.

Mạnh Tuyết Lý cười: “Hữu duyên? Đời sau cũng không có.”

“Tễ Tiêu có, tại sao ta không có, so với Tễ Tiêu ta kém chỗ nào?”

Mạnh Tuyết Lý con ngươi xoay chuyển, thâm tình nói: “Hắn là Tễ Tiêu “Nhân gian vô địch”, khi ta mười sáu tuổi đã thích hắn, sao có thể thích người khác được?”

Tễ Tiêu không nhịn được, bật cười. Cho dù biết tiểu đạo lữ đang nói dối, hắn vẫn muốn cười.

Kinh Địch lại hỏi: “Vậy ngươi rốt cuộc thích Tễ Tiêu, hay là thích thân phận “Nhân gian vô địch” này? Đợi ta sau này siêu phàm nhập thánh, trở thành thiên hạ đệ nhất, có phải ngươi sẽ thích ta hay không?”

Mạnh Tuyết Lý cười nhạt, vung tay đánh vào đầu hắn: “Thích cái đầu ngươi, khổng tước chết tiệt!”

“Kinh Địch” ngẩn ra, cười to: “Ha ha ha ha ha sao ngươi nhận ra được, không thú vị!”

Tước Tiên Minh nhanh chóng biến hóa hình dáng, ngũ quan trở nên xinh đẹp, hiện ra dáng dấp thật sự.

Mạnh Tuyết Lý quay sáng Tiếu Đình Vân, có hơi khẩn trương giới thiệu: “Đây chính bạn ta. Một con…Khụ, khổng tước.”

Tễ Tiêu gật đầu. Sư huynh Hồ Tứ có thành kiến với yêu, nhưng không ảnh hưởng gì đến Tễ Tiêu.

“Đây là đại đồ đệ của ta, Tiếu Đình Vân.” Mạnh Tuyết Lý hỏi Tước Tiên Minh, “Sao ngươi lại tới đây?”

Tước Tiên Minh không đáp, vì đang mải quan sát Tễ Tiêu. Không ai có thể coi thường một người như vậy, chẳng phải vì tướng mạo, mà là khí chất mâu thuẫn, chỉ đứng ở nơi đó, nói không rõ là sâu không lường được, hay là tiêu cực không tranh đấu.

Người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài sáng suốt, những ngày qua Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu sớm chiều ở chung, không nhận ra quan hệ giữa hai người đã rất thân cận. Nhưng Tước Tiên Minh mới nhìn thấy, Tiếu Đình Vân kéo tay Mạnh Tuyết Lý, liền cảm giác bầu không khí giữa hai người, có gì đó kỳ quái, mập mờ. Hay là thầy trò nhân gian, đều như vậy?

Tước Tiên Minh: “Ngươi…”

Tễ Tiêu đột nhiên nó: “Các ngươi đã lâu không gặp, trước trò chuyện một lát đi.” Dứt lời một mình đi sâu vào trong rừng, nhường ra không gian cho hai yêu.

Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi đừng đi quá xa, Trung Ương Thành nguy hiểm, có chuyện gọi ta!”

Tước Tiên Minh khinh thường y: “Ngươi là làm sư phụ, hay là làm gà mái trông con?”

Mạnh Tuyết Lý nhắc lên Quang Âm Bách Đại, nhìn nước sông cuồn cuộn, tựa như đang tìm kiếm, lựa chọn gì đó.

Tước Tiên Minh: “Trên đường tới đây, ta nghe nói nếu không có gì ngoài ý muốn, điểm số hiện tại của ngươi chính là thủ khoa, Sơ Không Vô Nhai sẽ thuộc về ngươi.”

“Đó là đương nhiên, đồ vật của đạo lữ ta, ta không thể từ bỏ.” Mạnh Tuyết Lý phóng thương vào trong sông, bắt được một con cá béo, nước bắn tung tóe.

Tước Tiên Minh bị văng đầy người là nước, nhảy cỡn lên mắng:”Ta thấy người chính là nghèo quen rồi, cả người nghèo kiết hủ lậu!”

Mạnh Tuyết Lý gặp bạn cũ, tính khí ngày thường cũng lên. Nếu nhìn từ phương diện này, Hồ Tứ nói y giả vờ vô hại thuần lương, ngược lại cũng không oan.

Mạnh Tuyết Lý: “Nghèo khổ? Đến Hanh Thông Tụ Nguyên chưa? Ngươi không biết đạo lữ ta có bao nhiêu tiền đâu! Núi vàng núi bạc vạn dặm giang sơn, tiêu xài mấy đời không hết!”

Tước Tiên Minh: “Hừ hừ! Không biết xấu hổ!”

Tước Tiên Minh liếc nhìn bóng lưng của Tiếu Đình Vân: “Đại đồ đệ này của ngươi, kỳ kỳ quái quái, hoàn toàn khác với nhị đệ tử của ngươi.”

Mạnh Tuyết Lý ngạc nhiên nói: “Ngươi đã gặp Tiểu Ngu?”

“Ta quên mất ngươi đang ở bí cảnh, còn đến Trường Xuân Phong Hàn Sơn tìm ngươi. Lần trước giả trang thành đạo đồng của ngươi, suýt chút nữa hỏng việc, lần này liền đổi thành giả trang một người khác, vừa hay gặp nhị đệ tử của ngươi xuống núi, ta bèn giả tranh thành hắn. Tiểu đệ tử của Luận Pháp Đường Hàn Sơn kia, thật đúng là đáng yêu, ta dùng tướng mạo của Ngu Khởi Sơ trêu chọc bọn họ, đợi bọn họ thấy Ngu Khởi Sơ thật quay lại….Ha ha ha!”

Mạnh Tuyết Lý không đồng ý lắc đầu: “Ngươi trêu chọc kẻ yếu, coi chừng tạo thành nhân quả, độ kiếp bị sét đánh.”

Tước Tiên Minh không nhịn được khoát tay: “Biết rồi biết rồi, ngươi đã nói bao nhiêu lần, ta đã sớm sửa đổi có được hay không?”

Mặc dù hắn thích trêu người khác, nhưng chỉ có một lần duy nhất suýt nữa hại tính mạng người ta, từ đó về sau, hắn bị Mạnh Tuyết Lý dạy dỗ nhân quả tuần hoàn, bớt phóng túng nhiều.

Hơn hai trăm năm đã trôi qua, Tước Tiên Minh đã quên mất chuyện xưa, mơ hồ chỉ nhớ đứa trẻ kia họ Hồ.

Mạnh Tuyết Lý thu lại trường thương, mũi thương sáng loáng xâu hai con cá béo mập, y đưa lên: “Cầm, đừng nói mấy thứ vô dụng kia.”

Tước Tiên Minh cảnh giác nhìn y: “Ngươi làm gì vậy? Ta sớm đã không ăn thịt sống.”

“Ta cũng không ăn, cho nên mượn ngươi yêu hỏa nướng chín.”

Tước Tiên Minh khiếp sợ với thái độ đương nhiên của y: “Một ngọn yêu hỏa của ta đốt núi đốt sông, ngươi bảo ta giúp ngươi nướng cá?!”

“Không phải giúp ta.” Mạnh Tuyết Lý hạ cá xuống, hướng về phía bóng người đang ở trong rừng ngắm trăng: “Ngươi nhìn bên kia, đó là đại đồ đệ của ta, dễ nhìn chứ?”

Tước Tiên Minh coi thường giễu cợt: “Ngươi giống như con gà mái khoe trứng vàng! Tiếc rằng trứng vàng này còn không phải thân sinh.”

“Ta là sư phụ của hắn, một ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu ta là cha hắn ngươi chính là chú của hắn! Thằng bé cả ngày vất vả, chờ ăn đây, ngươi làm chú hắn không nên biểu hiện một chút sao? Nhanh lên nhanh lên.”

Tước Tiên Minh: “Không thể nào, đây là làm nhục yêu hỏa, cũng chính là làm nhục ta, là sỉ nhục với cả tộc khổng tước!”

“Đình Vân, tới ăn cá!” Mạnh Tuyết Lý hô.

Sau thời gian nửa chén trà.

“Thật là thơm.” Tước Tiên Minh nói, “Ngươi không ăn thật à?”

Ba người ngồi bên bờ sông. Cá được xâu bàng nhánh cây nướng chín bằng yêu hỏa, nên mang theo mùi cây cỏ tươi mát. Cắn một miếng, ngoài giòn trong mềm, hơi mỡ.

Mạnh Tuyết Lý lắc đầu, như hiến vật quý đưa cho Tễ Tiêu: “Đình Vân, ngươi ăn.”

Tễ Tiêu nhận lấy nhánh cây, muốn đút y một miếng, bị Mạnh Tuyết Lý nghiêng đầu tránh.

Mạnh Tuyết Lý bóc hạt thông, hỏi Tước Tiên Minh: “Đúng rồi, sao ngươi lại giả tranh thành Kinh Địch? Ngươi gặp hắn?”

Tước Tiên Minh ăn cá không nhả xương, thờ ơ nói: “Gặp rồi, trên đường gặp, cách đây không xa. Không biết làm chuyện ác gì, bị người treo ngược lên đánh. Nếu không ai cứu, có thể sẽ chết.”
Bình Luận (0)
Comment