Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 71

Thái Hành Đạo Tôn khóe môi khẽ nhếch. Hắn đã rất lâu rồi không cười, cho nên lúc mỉm cười có vẻ khó khăn, nhìn qua cứng nhắc. Nhưng giọng nói của hắn vẫn ôn hòa:

“Năm ấy sư phụ ngươi còn chưa chết, ngươi mới mười chín tuổi. Sư phụ ngươi mang ngươi vào cốc, mời ta lấy giúp đạo hiệu thật hay. Hắn nói ngươi trời sinh ngu ngốc thành thật, hy vọng sau này ngươi thông minh nhạy bén chút, ta liền lấy hai chữ “Kiến Vi”, sư phụ ngươi hài lòng mà về.”

Người cũng như tên, danh xứng với thực chỉ là số ít, trên thực tế tên gọi là một loại kỳ vọng, mà kỳ vọng thường thường chưa chắc đã như nguyện. Chu Dịch có vài lời nói không sai, chuyện hôm nay, nếu đổi thành Viên Tử Diệp hoặc Tiền Dự Chi, đã sớm cảnh giác, sẽ không một thân một mình đến chỗ hẹn, thậm chí căn bản sẽ không bước vào Tĩnh Tư Cốc.

Kiến Vi chân nhân nghe Thái Hành nhắc tới chuyện xưa, trong mắt lóe lên chút đau xót.

Thái Hành Đạo Tôn tiếp tục nói: “Ngươi làm Chưởng môn nhiều năm như vậy, đã sớm quên mất chuyện này rồi sao? Trước khi Tễ Tiêu trở thành “Nhân gian vô địch”, là ai chống đỡ môn hộ Hàn Sơn, che chở đệ tử Hàn Sơn, các ngươi cũng quên rồi sao? Ta già rồi, trí nhớ lại tốt hơn những người trẻ tuổi các ngươi nhiều….Hôm nay không có chuyện quan trọng gì, hiếm lắm mới có thời gian hàn huyên với ngươi.”

Nếu không có máu tươi đầy đất và trận pháp phát ánh sáng tím âm lãnh, hắn thật giống một vị trưởng bối thân thiết hữu hảo đang tâm sự chuyện nhà với hậu bối.

Chưởng môn lúc nói chuyện động tới vết thương, vẫn cắn răng nhịn đau nói: “Ta nhớ!” Máu tươi của hắn lan tràn trên nền gạch lưu ly, thấm vào khẽ hở giữa các viên gạch.

“Ngươi nhớ?” Thái Hành Đạo Tôn tự hỏi tự trả lời, “Năm đó sư phụ của Tễ Tiêu và Hồ Tứ, đến chết đều là Tiểu Thừa Cảnh, sư phụ ngươi tốt hơn một chút, là Đại Thừa tiền kỳ đi. Mà ta, hai trăm năm trước vào Hóa Thần Cảnh, khi đó Tễ Tiêu ở đâu? Hắn vừa mới nhập đạo….Các ngươi căn bản không nhớ, chỉ thấy ai mạnh hơn, thì ủng hộ người đó.”

Chưởng môn hít sâu một hơi: “Mạnh mẽ là một trong những quy tắc, nhưng không phải quy tắc duy nhất. Trời đất bao la, đạo lý lớn nhất. Cho dù ngươi và Tễ Tiêu ai mạnh hơn, cũng không thể mạnh hơn “đạo lý” trong thiên địa! Sau này ngươi làm việc thiên vị, không phân phải trái, ta đương nhiên không muốn nghe theo lời ngươi.”

Thái Hành chân nhân không giận ngược lại cười, cảm thấy Kiến Vi còn chưa nhận rõ tình hình: “Ngươi nói phái trái với ta? Ngươi dám giáo huấn ta? Ta là trưởng bối của ngươi, không phải đệ tử đoản mệnh của ngươi.”

Đệ tử, đoản mệnh, bí cảnh, Chưởng môn nhắm hai mắt: “Thôi Cảnh, các ngươi…” Hắn nhất thời không nói thành lời.

“Thôi Cảnh không về được.” Chu Dịch nói, “Để ta cho ngươi làm một con quỷ chết rõ ràng, đệ tử dự thi trong bí cảnh, chỉ cần ba ngày cuối cùng còn chưa rời đi, chắc chắn sẽ không trở lại nữa. Thôi Cảnh trời sinh háo thắng, hơn nữa ngươi đem kỳ vọng đoạt giải nhất gửi gắm với hắn, hắn khẳng định ở lại đến cuối cùng.” Hàn Sơn chỉ có đệ tử tinh anh theo phe phái của Thái Thượng trưởng lão, được chỉ dẫn từ trước quay về mà thôi.

Chưởng môn sắc mặt ảm đạm, khí tức suy bại.

“Quy tắc của Tễ Tiêu trước đây khiến nhiều người không mừng, cho nên có lần hợp tác này, đây là hướng phát triển tất yếu.” Thái Hành thu lại nụ cười, hờ hững nói.

“Có người nói với ta một câu, ta cảm thấy rất có lý – ngươi tu hành có thể nghịch thiên, nhưng không thể nghịch thiên hạ đại thế.”



Vảy lớn chừng miệng bát. Ngu Khởi Sơ nghĩ, đạo lý ta hiểu, nhưng vảy cá sao lại lớn như vậy?

Tiếng gầm gừ trầm nhẹ ẩn chứa uy áp, tựa như cự thú viễn cổ từ vực sâu tỉnh giấc. Ngu Khởi Sơ nghe vậy tim đập loạn xạ, bàn tay nắm chặt chiếc vảy màu vàng khẽ run. Vảy lớn như vậy, còn là cá chép sao? Có thể phát ra tiếng động như thế, rốt cuộc là quái vật gì?

Cái ao trước nay ta nhìn thấy, thật sự là ao sao?

Biển sâu dòng chảy tán loạn, dòng nước mạnh mẽ cuốn hắn càng chìm sâu xuống. Trong bóng tối nặng nề, Ngu Khởi Sơ trông thấy một tia sáng vàng, giống một dải lụa, tương tự với màu sắc của cái vảy trong tay hắn, nhưng độ sáng mạnh hơn.

Hắn gắng sức bơi về phía ánh sáng, càng đến gần, ánh sáng càng rõ ràng, chiếu rọi minh châu và san hô diễm lệ trên bùn đất cát đá dưới nước, giữa san hô có cá tôm nhỏ bơi lội. Một chỗ hơi cạn bùn cát chất đống, hiện ra khe rãnh ngang dọc, các loại địa hình núi cao thâm cốc. Ngu Khởi Sơ không bị cảnh sắc dưới biển dọa sợ, cho đến khi thấy rõ “ánh sáng vàng”, từ xa đến gần, chậm rãi bơi qua đỉnh đầu hắn. Không phải dải lụa hoặc chùm tia sáng, thứ khổng lồ này thân dài hơn mười trượng, giống cự xà, đầu như đầu hổ.

“Giao?” Ngu Khởi Sơ quên cả chớp mắt, trái tim cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực, thân hình của hắn còn chưa lớn bằng một cái móng vuốt của giao, trơ mắt nhìn thấy hai “áng sáng vàng” khác đang uốn éo bơi tới.

Không phải một, mà là ba con. Bởi vì cá chép có ba con.

“Hóa ra là vậy, thì ra là vậy.” Ngu Khởi Sơ nghĩ.

Lúc mới lên Trường Xuân Phong, bài học đầu tiên Mạnh Tuyết Lý dạy hắn, là ở thảm cỏ xanh mướt trên Quan Cảnh Đài, truyền thụ kỹ năng cận chiến. Sau đó sư huynh Tiếu Đình Vân cũng tới, khi đó hắn từng hỏi sư huynh – cái gì là đấu đạo pháp, đạo tâm.

Câu trả lời của sư huynh tương đối trừu tượng, so với biển mây cuồn cuộn lúc hợp lúc tan xung quanh đỉnh núi còn trừu tượng hơn. Hắn từ sâu xa như tỉnh ngộ, nhưng vẫn che một tầng lụa mỏng. Cho tới hôm nay, lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy thần thông của thánh nhân.

Thì ra, một cái ao chính là một vùng biển.

Ba con cá chép là ba con giao.

Ba giao tập hợp, cách đỉnh đầu hơn mười trượng ở ngoài, áng sáng vàng lấp lánh, chiếu rọi đáy biển.

Cảnh tượng này khiến người ta rung động, khắc ở đạo tâm, không chỉ là kích thích thị giác. Ngu Khởi Sơ hoàn toàn hóa đá, trôi nổi trong nước, cho đến khi một con giao cúi đầu xuống, một người một giao bốn mắt nhìn nhau.

Trái tim của Ngu Khởi Sơ như bị tay người khổng lồ siết chặt. Hắn căng thẳng nghĩ, sư phụ sư huynh không có ở đây, là ta mỗi ngày cho các ngươi ăn. Đưa cơm không cầu dũng tuyền tương báo, chỉ hy vọng các ngươi há miệng lưu tình, ta thân thể nhỏ, tu vi yếu, thịt thô, còn chưa đủ điền kẽ răng.

Nếu như Tễ Tiêu có mặt ở đây lúc này, nhất định sẽ nói với hắn, ác giao đã học được cách hấp thu linh khí thiên địa, không ăn thịt người nữa.

Hắn lại nghe thấy mấy tiếng giao ngâm, tựa như bò rống, tựa như hổ gầm, thay nhau vang lên, kéo dài chậm rãi vang vọng. Nếu Mạnh Tuyết Lý ở đây, hẳn có thể nghe hiểu chút cổ ngữ của Yêu tộc.

Tam giao hỏi: “Có thể – ăn – không?”

Đại giao: “Có – thể, nhưng – không – nhất – thiết.”

Nhị giao: “Là – sư – đệ – của – người – kia.”

Nhưng ở đây chỉ có một mình Ngu Khởi Sơ, hắn chẳng hiểu, chẳng biết gì hết. Một lát sau, thiếu niên trong lòng hưng phấn vượt qua nỗi sợ hãi, tạm thời quên mất chữ “sợ” viết như thế nào.

Hắn muốn đến gần hơn chút nữa, quan sát thật kỹ đại yêu trong truyền thuyết. Nếu như hôm nay là ngày cuối cùng được sống, ít nhất không thể lãng phí thời gian cho việc cầu nguyện.

Nhưng giao đã thu hồi ánh mắt. Ba giao giống như thương lượng xong, đột nhiên vẫy đuôi, bơi lên trên, Ngu Khởi Sơ chậm một bước, liền bị dòng nước mạnh tạo ra khi chúng nó quẫy đuôi cuốn xa hơn mười trượng, hung hăng đập vào trong bùn cát.

“Lần này thua thiệt lớn”. Hắn nghĩ, “Ngay từ đầu không nên đến cho cá ăn.”

Ngu Khởi Sơ mới vừa nuốt xuống một búng máu, lại cảm thấy nền đất dưới thân đang rung chuyển, vốn cho rằng đầu óc mình choáng váng, hoặc là sau khi xuất hiện vòi rồng, muốn động đất.

Hắn miễn cưỡng mở mắt, lần này, hình ảnh trước mắt không chỉ khiến hắn quên đi sợ hãi, còn quên mất đau đớn.

Sâu dưới dấy biển, giữa lớp bùn cát, hắn trông thấy một thanh kiếm.

Chiết kích trầm sa, thân kiếm lóe lên vầng sáng nhu hòa, đang chấn động khe khẽ. Lấy nó làm trung tâm, nước gợn từng vòng rạo rực lan tràn.

Trường kiếm càng chấn động càng nhanh, khiến nền đất run rẩy kịch liệt. Bụi bậm trên thân kiếm rơi xuống, Ngu Khởi Sơ mới nhận ra kiếm này không gãy, không có vết rách, không rỉ sét, bóng loáng như gương, ánh lên khuôn mặt mình.

Chôn dưới ao Trường Xuân Phong, còn có thể là kiếm gì?

Dưới nước không thể mở miệng, hắn kích động truyền âm nói: “Sơ Không Vô Nhai, là ngươi sao?”

Nói xong hắn liền hối hận, ta lại truyền âm với một thanh kiếm, ta điên rồi sao?!

“Ta không điên.” Mạnh Tuyết Lý trong bí cảnh lập lại lần nữa.

Tễ Tiêu cơ hồ cùng hắn đồng thời mở miệng: “Ta tin.”Chiết kích trầm sa: trích từ câu thơ “Chiết kích trầm sa thiết vị tiêu” (Mũi kích gãy nằm trong cát,sắt chưa mòn hết,), trong bài thơ Xích Bích hoài cổ của Đỗ Mục.
Bình Luận (0)
Comment