Hiện tại các tu sĩ đang ngồi trong phòng, đều là đệ tử thân truyền của hai phái, ngày đó ở từ đường Hàn Sơn, đều tận mắt thấy Mạnh Tuyết Lý đau đớn khóc than.
Mọi người ta một lời ngươi một câu, giải thích cho thiếu niên chuyện của đạo lữ Tễ Tiêu.
Có người nói Mạnh Tuyết Lý tính tình cương liệt, tình sâu nghĩa nặng, có người nói y quá ngây thơ.
Thiếu niên yên lặng nghe, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Càn quấy.”
Bởi vì ho khan nên thanh âm của hắn khàn khàn, người khác thấy hắn mở miệng, nhưng không nghe rõ hắn nói gì.
Mặt trời lặn xuống phía tây, nắng chiều từ ngoài cửa sổ theo tới. Thiếu niên ngồi trong ánh hoàng hôn, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt hơi ửng đỏ.
Hắn chính là Tễ Tiêu.
Tễ Tiêu trải qua đại nạn sống chết, pháp thân hủy hết. Chỉ đành thần hồn xuất khiếu, ngàn dặm bay đêm, tìm được một thiếu niên sắp chết, đoạt xác sống lại.
Phương pháp đoạt xác của tu sĩ chính phái, phải tìm một người sắp chết, không có thân bằng bạn hữu, hơi thở hấp hối, mới không dính tới nhân quả. Thân xác này có bát tự tương hợp với hắn, lại bệnh nguy kịch, đêm đó số mạng đã hết, vốn rất thích hợp. Nhưng thần hồn hắn quá mạnh mẽ, thân xác yếu ớt khó mà chịu đựng nổi, tựa như lưỡi kiếm sắc bén thu vào vỏ kiếm bằng thủy tinh yếu ớt vậy, khó tránh khỏi va chạm.
Tễ Tiêu dùng thần hồn lực rèn luyện thân thể, tạo kiếm linh thân thể, giống như mài một thanh kiếm.Đau đớn trong đó, cho tới giờ vẫn không thể tiêu tan. Phế phủ hắn như bị đao cắt, không nhịn được liền ho khan.
Nhưng so với việc vô tri vô giác chết đi, chịu đựng đau đớn, coi như một trải nghiệm đặc biệt trong sinh mệnh.
Mọi người vẫn đang bàn luận về Mạnh Tuyết Lý.
Trương Tố Nguyên thấy mọi người trò chuyện càng lúc càng hăng, đành phải chủ động quay chủ đề lại từ đầu:
“Những thứ này không liên quan gì tới ngươi, tùy tiện nghe một chút là được, ngươi chắc chắn sẽ không bái nhập Trường Xuân Phong. Hàn Sơn còn có năm ngọn núi khác, các vị phong chủ đều là cường giả đại thừa cảnh. Nghe nói năm nay Chương môn chân nhân có ý định thu học trò, chưa biết chừng ngươi có thể trở thành thân truyền đệ tử của Chưởng môn.”
Hắn vỗ vỗ bả vai thiếu niên, nói đùa: “Nếu như bắt kịp lúc Thái Thượng trưởng lão xuất quan thu học trò, vậy thì càng tốt, sau này chúng ta đều phải gọi ngươi là “sư thúc.”
Thật ra dựa theo quy củ, trước khi vào Hàn Sơn nội môn, còn phải thông qua khảo hạch ở Luận Pháp Đường. Phong chủ thu học trò cũng không phải chỉ nhìn tư chất. Nhưng hiện tại có Minh Nguyệt Hồ ở một bên nhìn chăm chú, hắn liền cố gắng tung quả ngọt, khiến thiếu niên càng có ấn tượng tốt với Hàn Sơn.
Lý Duy nói tiếp: “Cho dù không đến chủ phong, Trọng Bích Phong của chúng ta cũng rất tốt, chẳng phải ngươi rất sùng bái Tễ Tiêu Chân Nhân sao? Sư phụ ta và Kiếm Tôn quan hệ cực kỳ tốt! Trong chính điện của bọn ta, còn treo một bức tranh chữ của Kiếm Tôn, sau khi ngươi tới có thể mỗi ngày chiêm ngưỡng. Đó thật sự một bức tranh chữ đẹp, một đôi câu thơ hay – Thốn tâm thiên lý, vân sơn vạn trọng. Kiếm bản, kiếm bản cái gì ấy nhỉ…”
Hắn đang nói hứng khởi, thanh âm chợt nhỏ dần, chỉ hận không nhiều lần đi qua chính điện, lại quên mất nửa câu sau. Dưới cái nhìn soi mói của Minh Nguyệt Hồ, sắc mặt trướng đến đỏ bừng.
“Kiếm bản vô tình, hành chỉ tại ngã.” Tễ Tiêu giải vây dùm hắn.
“Đúng, đúng!” Lý Duy cả kinh nói: “Sao ngươi biết?”
“….Nghe nói qua.”
“Cái này mà cũng có thể nghe nói, chứng tỏ ngươi có duyên phận không nhỏ với phái ta, nên trở thành đệ tử Hàn Sơn là đúng!”
Tễ Tiêu bất đắc dĩ nghĩ, đôi câu thơ kia, thật sự không phải do ta viết.
Sư phụ ngươi bắt chước nét chữ của ta, trộm con dấu của ta, nhưng hắn tuổi còn nhỏ, ta cũng không thèm so đo với hắn….
Nghĩ như vậy hơi thở lại không thuận, thấp giọng ho khan.
Kinh Địch thấy thiếu niên thuộc làu làu bài thơ trên núi Hàn Sơn, quả thật không có khả năng đầu nhập Minh Nguyệt Hồ, dây dưa vô ích, trái lại tổn thương thể diện, trong lòng thầm than đáng tiếc, ngoài mặt cười nói: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta không quấy rầy ba vị đạo hữu lên đường, ở đây từ biệt.”
Ba người Hàn Sơn hận đám Minh Nguyệt Hồ không thể ngay lập tức biến mất, sợ bọn họ ở lâu thêm một lát, sẽ nhô ra một vị “sư tỷ dịu dàng xinh đẹp” tới lừa gạt thiếu niên ngu ngốc.
Hiện tại coi như thở phào nhẹ nhõm, tu sĩ Hàn Sơn nở nụ cười rạng rỡ.
“Kinh đạo hữu đi cẩn thận không tiễn, có duyên gặp lại!”
Kinh Địch không tức giận, mang theo một đám đệ tử đi tới cạnh cửa, quay đầu cười cười: “Không cần có duyên, còn gặp lại nhau ở Hãn Hải bí cảnh. Để xem đầu xuân năm sau, Sơ Không Vô Nhai sẽ thuộc về ai-”
Vừa dứt lời, bóng người đã đi xa.
Lý Duy, Hà Minh tức giận vỗ bàn.
Trương Tố Nguyên không cho là đúng, quay đầu cười nói với thiếu niên: “Mấy ngày nay vội vã lên đường, khổ cực ngươi. Nếu ngươi quá mệt mỏi, đừng cứng rắn chống đỡ, chúng ta có thể nghỉ một đêm trên trấn.”
Tễ Tiêu lắc đầu: “Không khổ. Hay là sớm trở về núi đi.”
Ba người sau khi nghe xong, thầm nghĩ thân thể thiếu niên bệnh tật yếu ớt, cùng bọn họ bôn ba một đường, dãi gió dầm sương, nhưng chưa từng than phiền. Tư chất ưu tú cùng tâm tính kiên trì, tương lai sáng lạn.
Thật may Minh Nguyệt Hồ tay không mà về, cảm ơn Tễ Tiêu Chân Nhân trên trời có linh phù hộ!
….
Tễ Tiêu cũng không biết mình đang được người ta cảm ơn, hắn nghe người ngoài nhắc tới việc hắn sử dụng bảo kiếm, hắn mở ra bí cảnh, đạo lữ hắn chọn trúng, chỉ cảm thấy như đang nghe một câu chuyện.
Một giấc mộng, xem như tất cả đều là vô ích, làm lại từ đầu.
Nhưng Mạnh Tuyết Lý, đạo lữ trên danh nghĩa của mình, hình như có gì đó không đúng.
Sơ Không Vô Nhai kiếm của hắn ở lại Trường Xuân Phong áp trận. Chỉ cần Mạnh Tuyết Lý không rời khỏi Trường Xuân Phong, sẽ không ai có thể gây tổn thương đến y.
Cần gì phải ở từ đường bịa ra chuyện “ước nguyện”, nhất định muốn đi Hãn Hải bí cảnh….
Chẳng lẽ có người bức bách y? Hay là có người bắt nạt y?
Trong đầu Tễ Tiêu thoáng qua rất nhiều hình ảnh, lúc thì thấy Mạnh Tuyết Lý mất đi sự che chở của trận pháp “Vạn cổ trương xuân”, trong mưa tuyết giá rét, run lẩy bẩy co thành một đoàn; lúc thì thấy Mạnh Tuyết Lý bị đuổi khỏi Hàn Sơn, trăm năm sau tu luyện thành công, lòng mang ý hận ở nhân gian đại khai sát giới.
Thái độ của hắn với Mạnh Tuyết Lý tương đối phức tạp, vừa sợ người khác bắt nạt đạo lữ, vừa e ngại đạo lữ đi bắt nạt người khác.
Những tu sĩ khác coi hợp tịch là việc lớn trong đời. Mà trong kiếp sống tu đạo rất dài của Tễ Tiêu, Mạnh Tuyết Lý chỉ chiếm một phần ngàn tâm thần-
Trên đường đi gặp đại yêu sắp chết, sinh lòng trắc ẩn, thuận tay cứu. Chuyện rất đơn giản, có hàng ngàn câu chuyện như thế.
Trên đời này có vô số chuyện phức tạp hơn nhiều, cho đến lúc pháp thân hủy hết, hắn tự nhận đối với tông môn đã hết tình hết nghĩa, không thẹn với nhân gian.
Nhưng Mạnh Tuyết Lý thì sao?
Trước đây mình cam kết bảo vệ y cả đời bình an, áo cơm không lo.
Đã hứa hẹn, mà không thể thực hiện, đương nhiên sẽ thấy xấu hổ.
Vì vậy một phần ngàn kia, thành biến số.
Tễ Tiêu đi dưới trời chiều lạnh lẽo, nhớ tới lần đầu tiên gặp Mạnh Tuyết Lý.
—————————————————–
Thốn tâm thiên lý,vân sơn vạn trọngKiếm bản vô tình, hành chỉ tại ngã(Mây núi muôn trùng,
Dặm ngàn tấc dạ.
Kiếm vốn vô tình
Tất cả từ ta mà ra)
Câu thơ đầu lấy từ bài “Ngư du xuân thủy” thời Tống.