*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạnh Tuyết Lý cúi đầu quay lại, đá bay hòn đá nhỏ cản đường, thần sắc uể oải.
Tễ Tiêu nói được làm được, không nghe lén hai người nói chuyện, nhưng xem tình hình này, cũng biết bọn họ tan rã trong không vui. Hắn đi về phía tiểu đạo lữ, giang hai tay ra, muốn cho đối phương một cái ôm an ủi.
Mạnh Tuyết Lý không thèm để ý tới, chán nản ngồi dưới đất, giống như quả cà dầm sương. Tễ Tiêu sờ mũi, ngồi xuống cạnh y.
Hoa dại mọc khắp nơi, hai người sóng vai ngồi nhìn nắng chiều, Tễ Tiêu nhẹ giọng hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Mạnh Tuyết Lý tự giễu cười cười: “Không ổn lắm. Ta lại làm hỏng chuyện.”
Tễ Tiêu không giỏi an ủi, im lặng bầu bạn cùng y.
Nắng chiều chìm xuống sau lưng quần sơn, cho đường viền tạo bởi núi non chập chùng độ lên một tầng ánh sáng cuối cùng màu quất hồng, nửa bầu trời còn lại là màu xanh đen. Lông đuôi khổng tước tạo thành vệt sáng dần dần biến mất, gió thổi cuồn cuộn tạt qua một vùng hoang dã.
Mạnh Tuyết Lý nói: “Không trách hắn. Ta trước kia quả thật có hơi…ngông cuồng.”
Linh điêu và cự xà, khổng tước, từng tiêu sái du đãng, vô pháp vô thiên, tự do tự tại ở tam giới. Tuyết Sơn Đại Vương từng nam chinh bắc chiến, cũng từng giả dạng thành khăn quàng cổ của Tước Tiên Minh. Y biết Tước Tiên Minh vẫn luôn hoài niệm quá khứ, cho rằng làm đại yêu, thì sẽ khí phách, nở mày nở mặt. Mạnh Tuyết Lý không sai, Tước Tiên Minh cũng không sai.
Tiểu đạo lữ nói không đầu không đuôi, nhưng Tễ Tiêu đại khái nghe hiểu. Hắn có chút buồn cười, lúc còn trẻ ai chẳng như vậy.
“Tại sao các ngươi cãi nhau?”
Mạnh Tuyết Lý: “Vi Tễ Tiêu.”
Tễ Tiêu trong lòng khẽ động.
Mạnh Tuyết Lý: “Ta không chỉ vì Tễ Tiêu, còn là vì chính mình.”
Chò dù làm người hay làm yêu, có những lúc, ngay cả bạn bè thân thiết nhất, cũng không hiểu được ngươi. Tước Tiên Minh nghĩ rằng y bị tình yêu làm mê muội đầu óc, nén giận rời đi.
Nhưng sự tồn tại của Tễ Tiêu đối với y mà nói, càng giống như một loại tín ngưỡng. Chứng minh chuyện y không làm được, có người có thể làm được.
Bị phản bội đau khổ đến mức nào? Trọng tố thân xác đau đớn đến mức nào? Chuyển thế làm người có bao nhiêu khó khăn?
Tễ Tiêu là ngọn lửa bất diệt trông đêm trường, trong mưa gió, trong trời đất.
“Ta chỉ là không phục.” Mạnh Tuyết Lý lẩm bẩm, “Đạo lữ của ta cả đời đội trời đạp đất, nhưng chết không rõ ràng, dựa vào đâu chứ?!”
Tễ Tiêu bình tĩnh nói: “Sống chết có số. Nếu mình đã chọn con đường nào, thì phải có dũng khí đối mặt với kết cục.” Từng chết một lần không dễ chịu, may mắn trong họa có phúc, có được có mất.
Mạnh Tuyết Lý quay đầu, nhìn thẳng vào Tiếu Đình Vân, giọng nói khẽ run, gằn từng chữ: “Ta không tin cõi đời này không phân trắng đen, không có lý lẽ. Nếu quả thật không có, ta thay Tễ Tiêu hỏi cho ra nhẽ!”
Tễ Tiêu nhìn đối mắt ửng đỏ của y, tình cảm nồng hậu cuồn cuộn dâng trào.
Khoảnh khắc phúc đến thì lòng cũng sáng ra, hắn thật giống như đã hiểu.
Tễ Tiêu nhẹ giọng nói: “Ngươi thật sự không thích Tễ Tiêu sao?”
Mạnh Tuyết Lý đầu óc đang loạn thành một nồi cháo, Tễ Tiêu chết, chuyện cũ ở yêu giới, khổng tước tận giận bỏ đi, từng chuyện đè nặng lên người y khiến y không thở nổi.
Y bỗng nhiên đứng dậy, sụp đổ hét lên: “Ai nói ta không thích hắn! Dựa vào đâu nói chúng ta không xứng, cho dù hắn là trăng sáng trên trời, ta là bùn tuyết trên đất, ta cũng dám thích hắn, như vậy phạm pháp sao?!”
Mạnh Tuyết Lý thở dốc kịch liệt, nói ra lời thật lòng cảm thấy dễ chịu chút, còn chưa kịp bình phục tâm tình, đột nhiên một bóng đen phủ xuống trước mắt. Là Tiếu Đình Vân đứng dậy, chặn lại ánh sáng của y.
Mạnh Tuyết Lý khẽ run.
Khi Tiếu Đình Vân đối mặt với y, luôn là mắt mang cười, ôn hòa bao dung. Đối với người khác, mặc dù ít nói, cũng là kiên nhẫn lễ độ.
Y lần đầu tiên thấy Tiếu Đình Vân mặc không cảm xúc, mi mắt như phủ một tầng băng sương, khí tức như núi cao thâm cốc.
Loại cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Mạnh Tuyết Lý có chút mông lung: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Tiếu Đình Vân không định đánh nhau đấy chứ?
Giữa vùng hoang vu tiếng gió gào thét, Mạnh Tuyết Lý đang định lùi ra sau, lại bị Tễ Tiêu dùng tư thái kiến quyết ôm vào lòng.
Tễ Tiêu hơi cúi người, trán của hai người tiếp xúc với nhau, hô hấp quấn quýt.
Hắn nói: “Hãy tin ta.”
Ngay sau đó, trong đầu Mạnh Tuyết Lý dâng lên gợn sóng.
Tễ Tiêu phân ra một luồng thần thức, đến nơi sâu nhất trong óc Mạnh Tuyết Lý.
Mạnh Tuyết Lý ngây ngô sợ run tại chỗ.
Nắng chiều, tiếng gió, hoa dại, cả tòa bí cảnh, tất cả đều nhanh chóng cách y rất xa, hết thảy đều không tồn tại.
Người tu hành có vô số pháp môn, người có thể đoạt xác trọng tu, yêu có thể chuyển kiếp làm người, bề ngoài có thể thay đổi, chỉ thần hồn là vĩnh viễn như cũ.
Tia thần thức kia dịu dàng bồng bềnh trong óc y, như sợ quấy rối y, giống biển khơi mênh mông kiềm chế bản thân, trở thành dòng suối mùa xuân róc rách. Thế mà lại là, khí tức của Tễ Tiêu.
Mạnh Tuyết Lý trong lòng chấn động, trong đầu dâng lên cơn sóng thần.
Y nghe được, thấy được, chạm được, cảm nhận được Tễ Tiêu.
Đang ở trước mắt, ngay vào lúc này.
Bonus cho các nàng nguyên thân của Tuyết Lý ngoài thực tế :)))))