Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 99

“Thoại bản? Nếu ngươi không đề cập tới, ta quả thật không nhớ ra.” Tễ Tiêu mỉm cười.

Tiền Dự Chi bỗng nhiên chột dạ, cực lực phe phẩy quạt, giải thích: “Phù sa không chảy ruộng ngoài, ta bảo họ viết những thứ kia, so với để người ngoài viết tốt hơn! Cũng là vì kiếm tiền mà, sinh hoạt bức bách mà thôi!”

Hắn phái đại chưởng quã viết rát nhiều thoại bản, chủ yêu biên soạn những chuyện liên quan tới Mạnh Tuyết Lý, là quà tặng kèm với các sản phẩm về hoa đào của Hanh Thông Tụ Nguyên, xúc tiến lượng tiêu thụ. Hắn nào có biết, Tễ Tiêu còn sống, còn đến tính sổ.

Tiền Dự Chi ho khan, “Nói chuyện chính. Các ngươi đến Yêu giới, thiệp mời chưa đủ, còn cần che giấu thân phận.”

Dùng thân phận nhân tộc tu sĩ, tuyệt đối không thể quanh minh chính đại tiến vào Phong Nguyệt Thành.

Mạnh Tuyết Lý bình tĩnh cảm xúc, giọng nói tận lực vững vàng: “Ta trước đây là yêu, giả làm yêu quái cũng đơn giản. Cho nên ta mới muốn đi một mình.”

Y vẫn không nhịn được, uất ức nhìn Tễ Tiêu, ý rằng ta làm việc là có lý do.

Nào ngờ Tễ Tiêu bị cặp mắt hoe đỏ, tựa oán tựa nộ của y trừng một cái, càng cảm thấy lúng túng, đành phải quay mặt đi, mặc niệm Thanh Tâm Chú.

Tễ Tiêu: “Ngươi ba năm không hỏi thế sự, Yêu giới, đã không còn là Yêu giới từ trước.”

Mạnh Tuyết Lý im lặng: “…Ta biết.”

Biển cả mênh mông, vật đổi sao dời, Yêu giới trải qua thay đổi lớn lao, tân Yêu Vương đưa ra phép tắc mới.

“Mạnh trưởng lão giả thành yêu, ta không lo.” Tiền Dự Chi cũng muốn nhìn vẻ mặt thay đổi của Tễ Tiêu, cố ý nói. “Nhưng mà Tễ Tiêu chân nhân, ngài cũng phải già thành yêu, ngài giả trang giống được sao?”

Mạnh Tuyết Lý nháy mắt chung một chiến tuyến với Tiền Dự Chi, nhân cơ hội chiếm lợi ngoài miệng: “Giả trang không giống yêu, có thể giả thành thị sủng của ta mà, giả thành nam tu sĩ mỹ mạo bị ta bắt được, chẳng phải càng tốt?”

Tễ Tiêu ánh mắt xoay chuyển, lẳng lặng nhìn y.

Mạnh Tuyết Lý chân mềm, đang định nói xin lỗi, chợt nghe Tễ Tiêu nói: “Ngươi vui là được.”

Vân thuyền đỏ thắm trở lại Thiên Hồ Đại Cảnh.

Tước Tiên Minh cười nhạt: “Ngươi dùng bạn ta uy hiếp tâ?! A, nhân giới tu sĩ các ngươi, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thật ra cực kỳ dối trá, am hiểu nhất dùng thủ đoạn hạ lưu vô sỉ!”

Hồ Tứ cười: “Ngươi khi nào nghe thấy ta từng nói nhân nghĩa đạo đức?”

Tước Tiên Minh không còn gì để nói.

Hồ Tứ: “Thủ đoạn hạ lưu chân chính của ta, ngươi cũng chưa thấy.”

“Chẳng phải ngươi là Thánh nhân sao? Chẳng phải nên là tấm gương mẫu mực của hàng triệu người sao?” Tước Tiên Minh nghĩ thầm, người này xấu xa cũng thôi đi, lại xấu xa đến mức không cảm thấy có tội.

Hồ Tứ khó hiểu: “Ta chỉ sống một đời, sống sao cho sung sướng là được, dựa vào đâu phải làm quân tử?”

Hồ Tứ chắp tay đi, thả màn rủ bên mép giường xuống. Hôm nay hắn khoác áo ngoài dài màu đỏ thẫm.

Vạt áo dài trải qua chiếu trúc, phát ra tiếng xào xạc khe khẽ, vừa giống mưa xuân vừa giống tiếng tằm ăn lá.

Nếu bỏ qua cừu hận mà nhìn nhận Hồ Tứ, Hồ Tứ quả thật rất đẹp, Tước Tiên Minh cho dù không muốn, cũng phải thừa nhận ác quỷ có vẻ ngoài thật tốt.

Không, không phải ác quỷ, Tước Tiên Minh mơ hồ cảm thấy, trên người Hồ Tứ có hai loại khí chất cực mâu thuẫn, trầm tĩnh và nói năng tùy tiện cùng tồn tại, giống như hoa sen đỏ nở vào đêm trăng.

Hồ Tứ lúc đọc sách tính quẻ, luyện đan luyện khí, không nói một lời, mặt không cảm xúc, ánh mắt chuyên chú, an tĩnh như Phật. Cho dù ai nhìn thấy, cũng sẽ nói đây chính là dáng vẻ của Thánh nhân.

Đợi Hồ Tứ làm xong mọi chuyện, câu môi cười một tiếng, lại trở nên mỹ diễm, nói năng tùy tiện như diễm quỷ.

Tước Tiên Minh nghĩ thầm, thật tà môn. Người còn có hai khuôn mặt, so với yêu am hiểu biến hóa, càng giống yêu hơn.

Mây trên Thiên Hồ tụ rồi lại tán, cuộc sống cứ thế trôi qua.

Tước Tiên Minh mỗi ngày được ăn ngon uống ngon, có mỹ nhân ngắm nhìn, không cần quan tâm tới tranh đấu bên ngoài, nhìn như an nhàn, nhưng khổng tước muốn không phải nuôi dưỡng, mà là tự do bay lượn.

Sau khi hắn thề không mắng chửi người, trong lòng vẫn không thoải mái, dù sao cũng phải tìm chút chuyện làm.

Hắn bèn đi trêu chọc đám mỹ nhân của Hồ Tứ, thích nhất là trêu chọc tiểu thị nữ mặt mũi non nớt, trông ngây thơ dốt nát.

Khổng tước yêu vung cánh nói: “Ngươi giúp ta tháo Kim Tỏa Liên, ta có thể bay lên trời, hái sao cho ngươi nha.”

Thị nữ trông mặt non, thật ra đã mười bảy mười tám tuổi, đương nhiên không dễ bị khổng tước lừa:

“Ngươi lừa trẻ con chắc?”

Tước Tiên Minh thở dài, cúi đầu ưu thương ăn thịt nướng, hóa bi phẫn thành thèm ăn. Thói đời ngày sau, trẻ con cũng không dễ lừa.

Ban ngày hắn là yêu thân, các mỹ nhân đối với một con yêu bị xiềng xích giam cầm, không có lòng phòng bị, cảnh giác như với nam tử trưởng thành.

Chỉ cần khổng tước đẹp đẽ không mắng chửi người, vẫn là rất sẵn lòng nói chuyện trên trời dưới đất với hắn.

Thu Quang chân thành nói: “Tiểu Viên, ngươi đừng than nữa, tâm trạng không tốt, lông chim sẽ mất sáng bóng, trở nên xấu. Nghiêm trọng hơn nữa, sẽ rụng lông!”

“Ta không tên là Tiểu Viên!” Tước Tiên Minh nhìn ngắm lông chim sắc thái sặc sỡ tươi đẹp, như mây như cẩm của mình, “Các ngươi đẹp như vậy, đều là bị hắn bắt tới sao? Hắn ghen tỵ với sắc đẹp của chúng ta?”

Thu Quang che miệng cười duyên: “Nói vớ vẩn gì đó! Ngươi cảm thấy Cảnh chủ không đẹp!”

Tước Tiên Minh: “…Thật muốn chửi tục, nhưng ta không thể. Ta hóa thành hình người, cũng rất đẹp, vô cùng anh vũ, đợi ta cởi bỏ xiềng xích, sẽ hóa cho ngươi nhìn!”

Xuân Thủy mềm lòng, an ủi nói: “Mặc dù Cảnh chủ làm việc không kiêng nể, không lễ tiết, nhưng hắn sẽ không vô duyên vô cớ, không thù không oán bắt một con yêu, ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ lại, rốt cuộc ở đâu đắc tội hắn.”

Tước Tiên Minh: “Ta nơi nào đắc tội hắn? Ta căn bản không biết hắn!”

Hắn cảm thấy, Hồ Tứ có bệnh, bệnh rảnh rỗi, bệnh giàu sang. Bởi vì xuôi gió xuôi nước tu thành Thánh nhân, cho rằng chuyện gì cũng có thể làm, cho nên tâm tính vặn vẹo, gây sự không đâu.

Thiên Hồ Đại Cảnh mỹ nhân như mây, một con khổng tước yêu rơi vào chồng hương phấn. Hắn ân oán rõ ràng, không vì Hồ Tứ mà giận cá chém thớt các mỹ nhân.

Các mỹ nhân đều biết, khổng tước yêu tính tình nóng nảy, nếu chọc hắn sinh khí, hắn muốn đập đồ ném bát.

Nhưng nếu dỗ cho hắn vui vẻ, hắn sẵn lòng chơi với ngươi, nhất định chọc cho ngươi mở cờ trong bụng, tươi cười nở hoa.

Tối hôm đó, yến hội giải tán, ngủ lại trong điện chỉ có mình Hồ Tứ. Tước Tiên Minh dưới ánh trăng hóa thành hình người: “Này, trước đây ngươi nói, thả ta đi Vạn Yêu Đại Hội, có thật không?”

Hồ Tứ đứng bên cửa sổ nhìn trăng sáng, không trả lời.

Tước Tiên Minh có dự cảm xấu: “Ngươi nói chuyện đi!”

Hồ Tứ xoay người lại, dưới ánh trăng màu bạc, khuôn mặt của hắn nửa sáng nửa tối:

“Không phải thả. Cho dù thả, ngươi còn bay được sao?”
Bình Luận (0)
Comment