Kiến Lộc

Chương 11

“Vương gia…” Ta như bị ma quỷ ám bỗng nhiên cất tiếng gọi ngài ấy, nghĩ kỹ lại thấy không ổn ta đành lắc đầu nói: “Không có chuyện gì cả, vương gia về cẩn thận.”

Vương gia quay đầu lại, chỉ lướt nhìn qua đã nhìn thấu tâm tư ta, ngài thở dài đi về phía ta:

“Nguyên Nguyên, nếu như nàng nói nàng sợ, bổn vương sẽ không đi nữa.”

“Nhưng nàng phải nói ra.” Vương gia nắm lấy bàn tay đang run rẩy của ta nói tiếp: “Nguyên Nguyên, quá nhiều chuyện khiến ta phải suy nghĩ rồi, đừng khiến ta lo lắng, nàng phải nói cho ta nghe.”

Cảnh Yến không phải một người hành sự theo cảm tính, chuyện ngài ấy đặt tình cảm lên trên tất cả là điều không thể xảy ra. Bây giờ ngài ấy có thể nói với ta như vậy cũng xem như đã thành tâm thành ý. Nếu ta vẫn im lặng chẳng khác gì không nể mặt ngài ấy.

“Nô tì rất sợ, sợ đến nỗi không dám nhắm mắt lại, không dám ngủ.” Ta ôm lấy lưng vương gia, nắm chặt lấy áo, nhỏ giọng nói: “Vương gia, người đừng đi.”

Cảnh Yến sững người, để mặc ta cứ thế ôm lấy ngài ấy. Một lúc lâu sau mới cười rồi thong dong nói: “Nguyên Nguyên, lần sau nhớ nói trước với ta một tiếng để ta còn biết chuẩn bị. Cái ôm ấm áp này của nàng khiến bổn vương nhất thời không tiếp nhận nổi.”

Nghĩ lại thì cũng đúng, lúc nãy ta và ngài ấy uống rượu ta còn nói ta muốn lấy mạng ngài ấy, ta muốn tránh ngài ấy còn không kịp. Bây giờ lại ôm ấp như này. Ta đoán ngài ấy đang thấy ta rất khó hiểu.

Cảnh Yến sai người đi lấy chăn, trải giường cho ta còn ngài ấy lấy con dao vẫn đặt dưới gối để ra chiếc bàn ở đằng xa.

Ta giật mình, đột nhiên đứng bất động chăm chú vào con dao kia.

“Nhìn gì vậy?” Cảnh Yến nháy mắt với ta, nói kiểu nửa đùa nửa thật: “Nguyên Nguyên, bổn vương cũng sợ. Bổn vương cũng biết nàng thật sự dám dâm chết bổn vương.”

Những lời nói đùa của vương gia thật dọa người, khiến người ta nghe thấy mà không dám cười.

Ba ngày trước, ngài ấy cũng nháy mắt với ta như này, bày ra điệu bộ công tử đào hoa, nói ta là nha hoàn thông phòng của ngài ấy.

Trốn được đêm hôm ấy, còn đêm nay nhất định không trốn được.

Đêm đã khuya, ta nằm cạnh vương gia nhưng ta không còn lo sợ co rúm người như trước. Ngược lại một tay ta ôm lấy một cánh tay ngài, một tay nắm lấy tay của ngài ấy.

Ta dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vào lòng bàn tay vương gia.

Đẩy ta vào cảnh nguy hiểm chính là bàn tay này, cứu ta ra khỏi nguy hiểm cũng chính là bàn tay này.

Chính bàn tay này cho ta một cái tát, nhưng cũng là bàn tay đưa ta viên kẹo ngọt.

Những thủ đoạn của ta đều bị nắm gọn trong bàn tay này, tùy ý sắp đặt khiến ta dần thất bại, kế hoạch tan rã.

Ta đả thương địch mười phần thì cũng tự khiến bản thân tổn hại đến tám phần. Ngài ấy lại vẫn bình an vô sự, âm thầm thực hiện kế hoạch.

Là do ta quá tự tin vào bản thân mới đánh giá thấp ngài ấy, ta muốn thăm dò giới hạn của vương gia, muốn xem ngài có thể dung túng ta đến mức nào.

Ngài ấy không để tâm đến chút chiêu trò của ta, còn thản nhiên ném cho ta một câu: “Ta không chấp nàng.”

Nghĩ tới nghĩ lui, ta không nhịn nổi bèn thở dài một tiếng trong bóng đêm tối tăm.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi Nguyên Nguyên”. Cảnh Yến ôm chặt lấy eo ta. “Sao vậy? Xem ra ta vẫn chưa làm nàng đủ mệt?”

Ta sợ xanh mặt, vương gia lại càng thấy thú vị bật cười thành tiếng, mãi cho đến khi ta mở miệng xin tha mới thôi.

Hôm sau, ta dậy muộn nhưng Cảnh Yến cũng không cho người đánh thức ta dậy. Lúc ta thức dậy đã nghe mọi người nói Cảnh Yến đã thượng triều trở về, bây giờ đang ở trong thư phòng.

Ngài ấy không đến tìm ta, ta tất nhiên cũng không tự nhiên đi kiếm chuyện vào người. Đến trưa, nha hoàn nhắc nhở ta chuẩn bị cơm trưa ta mới miễn cưỡng mang đồ ăn đến thư phòng cho vương gia.

Trên đường đến thư phòng phải đi qua biệt viện, ta gặp hai người Lăng Nghi và Chức Hoan đang ngồi trong đình nói chuyện phiếm.

Thân phận ta thấp kém, đã nhìn thấy họ ta không thể không đến thỉnh an.

Hai người họ cũng xem như biết khiêm nhường, không coi ta như cái đinh trong mắt. Hai người còn bảo ta ngồi xuống nếm thử điểm tâm.

Nói chuyện phiếm một hồi Lăng Nghi đột nhiên hỏi ta: “Nguyên Nguyên, trên người ngươi có mùi gì vậy?”

“Nô tì cũng không biết.” Suy nghĩ một hồi, ta lấy hộp phấn Cảnh Yến tặng ra. “Vương gia ban thưởng, nô tì liền lấy dùng luôn. Từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, nô tì cũng không hiểu biết về hương liệu.”

Lăng Nghi cầm hộp phấn lên ngửi, lắc lắc đầu rồi lại đưa trả ta: “Ta cũng không rõ, có điều nếu đã là đồ vương gia ban thưởng nhất định là đồ tốt. Nguyên Nguyên! Ngươi thật có diễm phúc.

Chức Hoan ngồi nên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Nguyên Nguyên, nhau đi đi đừng để thức ăn nguội.”

Ta liền đứng dậy cáo từ, Lăng Nghi nhìn ta cười còn Chức Hoan lại nhìn ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Ta đương nhiên biết tại sao bọn họ lại như vậy. Hộp phấn Cảnh Yến tặng ta không phải loại hương liệu đặc biệt gì cả, bên trong đó có xạ hương mà xạ hương có mùi rất đặc trưng nên mới phải dùng các mùi hương khác để che giấu đi.

Khi đánh lên mặt không nhận ra mùi nhưng nếu để trong hộp vẫn có thể ngửi thấy mùi xạ hương.

Lăng Nghi sao có thể không biết được tác dụng của xạ hương chứ? Chẳng qua cô ta thấy Cảnh Yến tặng ta hộp phấn này đã hiểu rõ ta không thể gây được phiền phức gì đến cô ta.

Chỉ cần bụng ta không có động tĩnh gi, đối với cô ta mà nói chính là một liều thuốc an thần.

Nhưng Chức Hoan lại không dễ bị lừa như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, ta đã biết cô ta không phải người đơn giản.

Khi ta đem lồng thức ăn đến cửa thư phòng của Cảnh Yến, trong phòng chỉ có vương gia và hai người thị vệ.

“Vương gia, Hầu phủ đêm qua bắt hai ma ma kia móc hết tim gan rồi vứt ra sau núi cho chó ăn rồi.” Không biết hai người thị vệ này thật sự không thấy ta hay đang cố ý nói cho ta nghe thấy. “Nữ nhân kia cũng không đơn giản, vương gia chúng ta không nên giữ lại.”

Ta ho nhẹ một tiếng, bước vào phòng không liếc mắt nhìn hai thị vệ kia mà trực tiếp xếp thức ăn ra bàn: “Trên đường đi có chút việc nên chậm trễ, vương gia ngài nếm thử xem nếu đồ ăn nguội rồi nô tì đem đi hâm nóng lại.”
Bình Luận (0)
Comment