Kiến Lộc

Chương 18

Ý tứ đã quá rõ ràng. Khi được tin thái hậu chọn Chức Hoan, Cảnh Yến đã âm thầm tạo cơ hội để nàng ấy gặp gỡ Nghiêm Phong. Hai người vừa gặp đã nảy sinh tình cảm. Hẳn là chuyện này không thể thiếu sự sắp xếp của vương gia được.

Sau khi vào phủ, Chức Hoan vốn dĩ nên làm việc cho thái hậu, nhưng Nghiêm Phong lại là người của vương gia. Cảnh Yến đánh cược rằng giữa quyền lực và tình yêu, nàng ta sẽ chọn tình yêu.

Đúng vậy. Hai người họ hoàn toàn không biết có kẻ ngấm ngầm thao túng phía sau. Thậm chí, họ còn cảm thấy hổ thẹn với vương gia. Nhất là Nghiêm Phong, hắn vốn đã trung thành, chuyện ấy xảy ra, Cảnh Yến lại khoan dung, hiểu cho nỗi lòng của hắn, vì vậy sau này hắn ắt sẽ càng trung thành với vương gia hơn.

Điều duy nhất đáng lo chính là đứa bé kia.

Vì vậy Nghiêm Phong mới nói hắn không quan tâm liệu ta có vạch trần hắn hay không, hắn chỉ quan tâm đến đứa bé kia.

Nghĩ đến đây ta lại chưa thực sự rõ lắm.

“Vậy tại sao vương gia lại sắp đặt ván cờ này, ngài muốn thiếp phá hỏng chuyện này?”

Cảnh Yến cười, tiếng cười lạnh nhạt: “Nói thật ta cũng không tính toán nhiều như vậy. Chẳng qua bổn vương muốn xem xem nàng sẽ giúp họ giấu diếm lừa gạt bổn vương hay là không kìm lòng được mà bẩm báo sự thật với bổn vương.”

Thì ra sự dàn xếp này chẳng có ý nghĩa gì cả, thậm chí khi nghe lý do còn cảm thấy khá ấu trĩ.

“Vương gia, Nguyên Nguyên làm ngài thất vọng phải không?”

Ánh mắt ngài nhìn ta vẫn sâu hun hút, khóe mắt hơi đong ý cười. Ngài nói: “Nguyên Nguyên, do bổn vương đối đãi nàng chưa đủ chân thành. Nàng rất thông minh. Nàng thăm dò ta, ta cũng chỉ làm tương tự. Âu cũng là gậy ông đập lưng ông mà thôi.”

Đây dường như là một vở kịch ngầm đôi bên đều rõ. Ta và Cảnh Yến liên tục sắm vai diễn, mưu tính thử lòng đối phương. Nhưng chính lòng mình lại luôn đóng cửa, không ai chịu mở, cũng không dám mở.

Sau đó, ta có đến tìm Chức Hoan. Ta giấu nhẹm âm mưu toan tính của Cảnh Yến đi, chỉ nói cho nàng ấy nghe về dự tính của mình.

Vài ngày sau cả phủ đều biết chuyện. Ấy là Chức Hoan vò võ tháng ngày, gần đây đột nhiên lại được sủng ái, không lâu sau thì có thai. Bọn hạ nhân trong phủ thì thầm với nhau Chức Hoan được sủng, vậy ngày tháng tốt đẹp cũng sắp đến với Nguyên Nguyên chủ tử rồi.

Chức Hoan trước đây vốn luôn an phận thủ thường, sau khi có thai lại càng yên lặng hơn. Thỉnh thoảng ta có đến thăm hỏi, nói chuyện, động viên nàng an tâm dưỡng thai. Thỉnh thoảng Lăng Nghi cũng đến. Khi Lăng Nghi đến, ba người bọn ta cũng ngồi lại tán gẫu. Lăng Nghi vẫn nói chuyện khách khí như trước. Nàng ta sợ dây phải phiền phức. Trước giờ khi đến thăm Chức Hoan, nàng không hề mang đồ gì đến, cũng không dám lại gần. Ngay cả người hầu trong biệt viện của nàng dẫu có nhàn rỗi cũng không được phép ra ngoài đi dạo.

Bọn ta đều hiểu đây là đứa con đầu tiên của vương gia, con của vương gia và thị thiếp trong phủ. Chuyện ấy vốn đã ẩn chứa nhiều nguy hiểm.

Một tháng qua đi, chứng ốm nghén khi mang thai càng ngày càng nặng. Nàng nôn rất nhiều. Để bảo đảm thai nhi an toàn, cả ngày nàng chỉ nằm trên giường. Thai nhi cũng không quá ổn định. Lăng Nghi có lẽ càng sợ gặp phải rắc rối nên không dám đến thăm hỏi mấy.

Trời ngày trở gió rét, hôm đó ta cho người đem theo ít đồ đến thăm Chức Hoan. Nàng ấy đang ngồi dựa vào đầu giường may đồ cho đứa nhỏ.

“Tỷ tỷ, ta đem ít than tốt đến để tỷ đốt sưởi. Than này khi đốt cũng không có khói bụi, dùng sẽ an toàn hơn.” Ta sai hạ nhân để than lại sau đó lui ra ngoài.

“Dạo này trời lạnh, tỷ có may vá cũng phải chú ý giữ ấm, đừng để cóng tay.”

Chức Hoan nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vỗ lên tay vài cái: “Ta lại làm phiền muội. Nguyên Nguyên, ta nợ muội nhiều quá!”

Chức Hoan ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Gần đây ta không thấy ngon miệng, nghén chua nghén cay, ta đoán là con gái. Con gái cũng tốt, con gái không tranh không giành, không rơi vào cảnh nguy hiểm.”

Ta hiểu nỗi lo của nàng ấy, cũng hiểu nàng ta đang muốn nói con nàng sẽ không trở thành mối đe dọa của ai.

Ta cũng vỗ nhẹ lên tay Chức Hoan, nhỏ nhẹ nói: “Tỷ tỷ, dù là trai hay gái muội cũng bằng lòng yêu thương và bảo vệ đứa bé này.”

“Nguyên Nguyên, muội chắc cũng biết người khiến ta phải lo không phải là muội.” Sắc mặt nàng có phần nhợt nhạt, ánh mắt nàng lo lắng. “Muội muội à, ta không vòng vo nữa, muội cũng hiểu, chi bằng chúng ta nói thẳng ra thì hơn.”

Nàng ta thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Ta biết, dù là vương gia hay là muội thì hai người đều coi ta là tai mắt của thái hậu.”

Ta nhìn Chức Hoan, chỉ mỉm cười im lặng không nói.

Nàng hơi ngập ngừng, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng phải biết rằng vị quý nữ hầu phủ kia mới là người có quan hệ huyết mạch với thái hậu nương.”

Không phải ta không biết. Ta biết người mà nàng sợ không phải ta mà là Vãn Thược. Nhưng ta cũng không thể đứng mũi chịu sào thay nàng ta được. Ta tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào cảnh nguy hiểm. Nhất định phải như vậy!

“Tỷ tỷ, bây giờ tỷ nên an tâm dưỡng thai.” Ta nói.

“Vương gia tính toán như thần, muội cũng cực kỳ nhạy bén. Ngẫm ra, chỉ có Nghiêm Phong là dại khờ.” Chức Hoan cười, ân cần nắm lấy tay ta. “Ta cũng chẳng phải kẻ dại. Muội à, muội phải rõ, người mà thái hậu nương nương nhìn trúng đương nhiên không phải người đơn giản.”

Nàng ta nhìn ra cửa sổ lúc lâu sau mới nói tiếp: “Nghiêm Phong không nhận ra nhưng ta đã biết từ lâu. Từ lúc quen biết chàng ấy, ta xem như đã bước một chân vào vương phủ - nơi đã giăng bẫy đợi ta từ lâu.”

Ta không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Chức Hoan.

“Nhưng ta lại yêu chàng. Nguyên Nguyên! Ta yêu Nghiêm Phong nên mới cam tâm tình nguyện vào vương phủ. Ta không cần gì hết! Không cần vinh hoa phú quý, không cần một đời bình yên! Vì chàng ta có thể từ bỏ tất cả.”

Nàng quay lại nhìn ta, sau đó nắm lấy tay ta đặt lên bụng nàng: “Nguyên Nguyên, ta không đấu được vương gia, ta và muội đều rõ. Người có thể bảo vệ đứa bé là muội, không phải ta.”

Chức Hoan sinh con cho Cảnh Yến trước Vãn Thược, đồng nghĩa với việc đứa bé sẽ trở thành bia ngắm của Vãn Thược. Cảnh Yến giữ lại đứa bé, ngoài vì ngài ấy coi trọng tình nghĩa với Nghiêm Phong ra thì còn là để ta có thể tạm nấp sau “tấm bia”, an ổn qua ngày.

Dù trong lòng biết rõ nhưng ta lại không dám thừa nhận.
Bình Luận (0)
Comment