Kiến Lộc

Chương 9

Vãn Thược thích Cảnh Yến, gia tộc Vãn Thược cũng thích vị vương gia Cảnh Yến này. Cho nên Vãn Thược mới không dám làm càn trước mặt ngài.

Không làm càn, sớm muộn nàng ta cũng là cửu vương phi. Còn nếu như làm càn, chạm phải vảy rồng [1] của Cảnh Yến, Cảnh Yến thực sự quyết ý không cưới nàng ta.

[1] Vảy rồng: âm Hán Việt “nghịch lân”, tiếng Trung 逆鳞, có nghĩa là chạm phải vảy rồng, mỗi con rồng đều có điểm yếu là vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tình chạm vào nó đều bị rồng giết chết.

Vãn Thược đi rồi. Bước đi vô cùng vênh váo, hung hăng, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn dẫn theo hai ma ma.

Mộc Thiền chỉ còn lại tàn hơi, máu sùi ra từ mũi miệng.

Cảnh Yến bước qua nàng ta, đi đến góc trong phòng, lẳng lặng nhìn ta.

Ta cũng ngẩng đầu, chỉ lẳng lặng nhìn ngài.

Thực ra ta từng nghĩ đến rất nhiều thứ. Ta nghĩ, nếu như ngài ấy là trượng phu của ta, lúc này ta có thể nhào vào lòng chàng khóc lóc; nếu như ngài ấy là trúc mã của ta, ta cũng có thể kể những ấm ức trong lòng với chàng...

Cho dù, cho dù ngài chỉ là tình nhân của ta, chí ít ta cũng có thể trẻ con, đòi chàng ấy vài thứ.

Nhưng ngài là vương gia, mà ta chỉ là nha hoàn thông phòng hữu danh vô thực.

Ta chỉ có thể gom nốt chút sức lực còn sót nhìn ngài cười, nói với ngài bằng giọng khàn khàn: "Vương gia, tiễn khách quý, thấy hà bao, nước cờ này của ngài rất hay, là nô tì tiếp không đủ tốt."

Nếu như ta không nhìn nhầm, trong thoáng chốc vẻ mặt ngài ấy có phần kinh ngạc.

Ngài cởi áo choàng ra, cúi người quấn lên người ta, khẽ vỗ về lưng ta: "Đừng nói nữa, Nguyên Nguyên, bây giờ đừng nói những lời ấy."

Ta biết, đây là sự dịu dàng duy nhất mà ngài ấy có thể dành cho ta trong khoảnh khắc ngắn ngủi này. Sự dịu dàng vô dụng.

Nhưng ta nhất định phải thuận theo ngài ấy, diễn tiếp vở kịch ôn nhu này, để vở hài kịch này có một kết thúc hẳn hoi, rồi lại đợi ngài ấy gõ tiếng thanh la tiếp theo.

Ta siết chặt tay áo ngài, mặc cho cơ thể run rẩy trong lòng ngài, cầm tay ngài ấy đặt lên những vết thương còn mới nóng rực, nói khẽ với ngài: "Vương gia. Nô tỳ chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như lúc này, chưa từng cảm thấy khuất nhục như lúc này."

"Là nô tỳ cầu xin ngài cứu nô tỳ." Ta tựa đầu vào ngực ngài, tiếp tục nói: "Nhưng lúc này, nô tỳ lại nghĩ, sống có thực sự tốt hơn chết không."

Cảnh Yến để mặc ta dựa, một hồi sau mới nói: "Nguyên Nguyên, bổn vương đích thực là đã đánh giá thấp nàng."

Nghe lời bạc bẽo như vậy, nhưng ta đã mãn nguyện rồi - hư tình tất nhiên chỉ có thể đổi lại giả ý. Cảnh Yến khôn ngoan như vậy, không phải ta nói dăm ba câu là có thể đối phó được.

Ta thấy người hồi lại chút sức mới loạng choạng đứng lên. Mộc Thiền nằm sấp dưới đất, vẫn luôn co giật, tứ chi vặn vẹo dáng vẻ cực kì quái dị, có lẽ đã bị đánh gãy xương rồi.

Ta ngồi xuống chỗ ấy, nhìn nàng ta, hỏi: "Mộc Thiền, ngươi nói, sống thực sự tốt hơn chết sao?"

Tay nàng ta chỉ hơi giật giật, khốn khổ lắm mới chỉ được vào ta, miệng phun ra máu đen: "Nguyên Nguyên, từng là tỷ muội, ngươi hại ta... ngươi hại ta..."

"Ta từng cho ngươi cơ hội, là ngươi bán đứng ta trước." Ta cười, thì thầm: "Mộc Thiền, ta từng hy vọng là ta hiểu lầm ngươi, nhưng cuối cùng là ngươi nhìn lầm ta."

Mộc Thiền chợt cười, hàm răng dính máu đỏ tươi. Nàng nhìn ta đầy hiểm ác: "Ngươi, ta đều là hạ nhân, sao số ngươi lại tốt như vậy, muốn làm chủ tử?"

Tốt số?

Ta suýt chút nữa thì bật cười, ngoái lại nhìn Cảnh Yến, thấy ngài ấy cũng đang nhìn ta với nét mặt như vậy.

Khuôn mặt ẩn chứa ý cười, lại có vẻ tàn độc, cau mày, ánh mắt lạnh lùng.

"Mộc Thiền, ngươi thật sự cảm thấy ta tốt số?" Ta ghim chặt ánh mắt trên người cô ta, cất tiếng xa xăm: "Ngươi liệu có biết chết chìm trong biển nước, bị nướng trên ngọn lửa là cảm giác như thế nào không?"

Có lẽ là bị lời nói của ta làm cho khiếp sợ, hoặc có lẽ là bị biểu cảm của ta làm cho khiếp sợ, Mộc Thiển tóm lấy mắt cá chân ta bằng đôi tay nhuốm đầy máu, điên cuồng cầu xin ta: "Nguyên Nguyên, là ta hồ đồ, không phân biệt phải trái, tỷ tha cho ta một lần... tỷ tha cho muội một lần..."

"Mộc Thiền..." Chớp chớp đôi mắt đã khô khốc, ta cố cử động, toàn thân đều đau đớn: "Nếu như hôm nay ngươi thành công, đổi lại là ta nằm đây, ngươi có tha cho ta không?"

Mộc Thiền sững lại, buông tay ra, bi thương rồi chợt cười. Bỗng chốc, nàng ta giống như một con rối rách nát bị vứt đi, đứng dậy rồi ngã xuống, chết trước mặt ta.

Có thứ gì còn nóng, sánh đặc chảy xuống từ mặt cô ta, khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn. Màu đỏ là đố kỵ, màu trắng là ngu xuẩn.

Đôi mắt hơi lồi ra, trợn trừng, nàng chết không nhắm mắt, dường như là đang nhìn ta.

Giống như có đôi tay ai nắm chặt lục phủ ngũ tạng không ngừng lộn lên, hai mắt ta đen lại, cuối cùng không chịu nổi mà nôn mửa, nôn đến khi nước mắt chảy ra, cơ thể run rẩy. Nhưng vẫn cảm thấy có gì đang mắc lại, hận không thể đâm một nhát cho trào ra.

"Nguyên Nguyên!" là Cảnh Yến ôm chặt lấy người ta, không ngừng gọi tên ta: "Nguyên Nguyên, nhìn bổn vương! Nhìn ta!"

Thật kỳ lạ, bên ta là giọng của ngài ấy, trong mắt là khuôn mặt ngài ấy, khắp nơi là hơi ấm từ ngài ấy, nhưng ta vẫn cứ thấy như ở một nơi xa.

"Nguyên Nguyên! Bình tĩnh!"

Đây là một lần hiếm hoi mà ta ngã gục trước mắt Cảnh Yến.

Ta im lặng gập người lại, như con tôm cuộn tròn, cuối cùng lặng lẽ nôn ra một cục máu đen sẫm, phun gần hết lên y phục của Cảnh Yến, thậm chí còn làm vài giọt máu còn dính lên tay ngài.

"Không sao, không sao cả, Nguyên Nguyên..." Với bàn tay còn dính máu ấy, ngài khẽ vỗ lưng cho ta, khẽ chạm vào khuôn mặt rồi vuốt tóc ta: "Nàng cứ khóc đi, cứ khóc đi..."

Nhưng ta không khóc được, ta chỉ thấy mệt.

Chưa qua hai nén nhang, trong phòng lại trở về dáng vẻ ban đầu. Đám người hầu khuôn mặt ai cũng vô cảm, dọn dẹp kỹ lưỡng từng chỗ một, không còn dấu vết gì.
Bình Luận (0)
Comment